Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 145

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cả đời này của Cảnh Hảo Hảo đều chưa từng tiến vào cục cảnh sát, đáy lòng đã sớm khẩn trương thành một đoàn, cô vốn tưởng rằng chính mình bị nắm tiến vào, có thể sẽ không được thả ra ngoài nữa, nhưng thật không ngờ, cảnh sát lại nói cho cô biết, tìm người bảo đảm liền có thể rời đi.
Cảnh Hảo Hảo nắm di động, chậm rãi nhìn danh sách liên lạc trên di động của mình.
Phía trên đại đa số đều là số điện thoại người từng hợp tác ở trong vòng giải trí lý, Thẩm Lương Niên - người thân cận duy nhất với cô trên thế giới này, giờ phút này, cũng hoàn toàn rời xa cô.
Cảnh Hảo Hảo do dự hồi lâu, cuối cùng ngón tay dừng ở trên số điện thoại của Lương Thần.
Ngoại trừ Thẩm Lương Niên, rốt cuộc cô tìm không thấy người thứ hai càng thích hợp hơn Lương Thần, đến đảm bảo chính mình.
Nhưng mà hiện tại anh ở Thượng Hải...... Cho dù cô gọi điện thoại, chỉ sợ anh cũng sẽ không chạy về đi......
Cảnh Hảo Hảo tạm dừng một chút, lúc đang do dự mình có nên thay đổi người tới bảo đảm hay không, ngón tay đột nhiên trầm xuống, liền gọi điện thoại ra ngoài.
......
Lúc này Lương Thần, đang họp ở Thượng Hải.
Mùa đông ở Thượng Hải, ấm áp hơn thành phố Giang Sơn rất nhiều, cây xanh trong thành phố vẫn xanh um tươi tốt.
Nhưng dù không có ẩm ướt lạnh lẽo như phương bắc, hơi lạnh vẫn chui vào xương tủy người ta.
Trong phòng hội nghị to như vậy, bốn máy điều hòa không khí, thổi vù vù hơi ấm.
Lương Thần mang theo tập thể của mình, đang khẩn cấp tiến hành điều kiện đàm phán thu mua với công ty Thượng Hải.
Ngay tại lúc Lương Thần đang chuẩn bị nói ra điều kiện cuối cùng của mình, di động đặt trong túi, đột nhiên chấn động lên.
Là di động riêng của anh, người biết số điện thoại này cũng không nhiều, là dãy số đặc biệt dùng cho người trong nhà.
Cho nên Lương Thần ngẩng đầu, bày tỏ xin lỗi với người ở chỗ này, liền lấy di động mình ra, nhìn thấy là cuộc gọi của Cảnh Hảo Hảo, lập tức không chút nào dừng lại lên tiếng nói với tất cả mọi người trong phòng họp: “Xin lỗi, tôi đi ra ngoài tiếp cuộc điện thoại.”
Lương Thần nói xong, liền vội vàng tiêu sái ra phòng họp, tìm cầu thang yên tĩnh ít người, nhận điện thoại.
Lương Thần đứng trước cửa sổ cầu thang, nhìn xe đến xe đi trên ngã tư đường bên ngoài, theo quán tính hô một tiếng: “Hảo Hảo?”
Lâu như vậy mới tiếp điện thoại, hơn nữa còn là ba giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo nghĩ, anh khẳng định là đang bận, nhất thời có chút áy náy lên tiếng, nói: “Có phải tôi quấy rầy anh không?”
“Không có.” Số lần Cảnh Hảo Hảo chủ động gọi điện thoại cho Lương Thần rất ít, mặc dù ngẫu nhiên có, cũng chỉ là hỏi anh, cô có thể đi tới nơi nào đó được không, hiện tại anh không ở thành phố Giang Sơn, cho dù cô ra cửa, cũng không cần nói với anh, chẳng lẽ đã xảy ra chuyện gì? Lương Thần không có tạm dừng tiếp tục hỏi: “Làm sao vậy? Có chuyện gì?”
“Tôi......” Cảnh Hảo Hảo chỉ nói một chữ, cả người đột nhiên liền nghẹn lời.
Cách điện thoại, Lương Thần nhìn không được biểu tình của cô, nghe giọng nói ấp a ấp úng của cô, đáy lòng anh nháy mắt có chút gấp gáp: “Hảo Hảo, rốt cuộc là làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo nghe giọng nói gấp gáp của Lương Thần, nói không nên lời là vì sao, đáy lòng trong nháy mắt đó liền trở nên cực kỳ ủy khuất, lúc cô ***ng vào Kiều Ôn Noãn, nhìn thấy hình ảnh như vậy, vừa sợ hãi vừa khủng hoảng, nhưng vẫn luôn không khóc, nhưng hiện tại, cô lại mạc danh kỳ diệu liền đỏ mắt, nắm di động, liều ૮ɦếƭ kiềm nén nước mắt, có chút nói không nên lời.
Càng là như vậy, đáy lòng Lương Thần càng sốt ruột: “Hảo Hảo? Hảo Hảo? Em còn ở đó không?”
Vẫn là giọng nói lo lắng như vậy, vang một tiếng lại một tiếng ở bên tai Cảnh Hảo Hảo, cô vốn bị ba chuyện Kiều Ôn Noãn K**h th**h, tấm thẻ ngân hàng của Thẩm Lương Niên, rồi còn ***ng vào người như vậy khiến cho có chút không chịu nổi, hiện tại hoàn toàn lập tức hỏng mất, cô nhịn không được liền khóc mở miệng nói: “Tôi ở cục cảnh sát, hiện tại tôi ở cục cảnh sát......”
Cảnh Hảo Hảo hoàn toàn như là không có lý trí, tiếp tục lẩm bẩm nói: “Tôi không phải cố ý ***ng người, tôi chỉ là nhìn thấy cô ta đưa tấm thẻ của Lương Niên cho tôi, đáy lòng tức giận, tôi không có nhìn đến, sau đó tôi liền ***ng phải cô ta......”
Tuy rằng Cảnh Hảo Hảo chưa nói “Cô ta” Là ai, nhưng Lương Thần lại mơ hồ đoán được là ai, anh nhíu nhíu mày, sau đó không nói hai lời liền quay trở lại phòng họp, trực tiếp đẩy cửa ra, nói với trợ lý ngồi ở bên trong: “Hiện tại đặt vé máy bay, tôi muốn lập tức về thành phố Giang Sơn.”
Nói xong, anh mới nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hảo Hảo, đừng sợ, tôi lập tức trở về, em ngoan ngoãn ở cục cảnh sát chờ tôi, em yên tâm, sẽ không có ai làm gì em, nghe tôi nói.”
Lương Thần tiếp theo lại nhỏ nhẹ nói rất nhiều lời an ủi, Cảnh Hảo Hảo mới chậm rãi ngừng khóc, gật đầu, nghẹn ngào “ừ” một tiếng.
Lương Thần vẫn có chút lo lắng, không dám cúp điện thoại, đành phải nói với trợ lý bên người mình: “Đặt chuyến bay sớm nhất, sau đó phân phó người, hiện tại đi sân bay thành phố Giang Sơn chờ chúng ta.”
Sau đó, Lương Thần quay đầu, lại nói với Cảnh Hảo Hảo trong điện thoại: “Hiện tại tôi đã sắp chạy tới sân bay, khoảng hơn hai tiếng, tôi sẽ đến thành phố Giang Sơn.”
Lương Thần vừa nói xong, đột nhiên như là nhớ tới cái gì, nghiêng đầu, lại nói với trợ lý của mình: Hiện tại anh gọi điện thoại, liên hệ với cục cảnh sát Hảo Hảo đang ở, bảo người ta đừng làm khó cô ấy, hiện tại tôi đi nộp tiền bảo lãnh cô ấy.
Lương Thần cứ vừa nói chuyện với Cảnh Hảo Hảo, vừa phân phó trợ lý bên cạnh. Ngữ khí qua lại thay đổi giữa mệnh lệnh và ôn nhu, Cảnh Hảo Hảo ở đầu kia điện thoại, trong nháy mắt bỗng nhiên cảm thấy có chút an lòng nói không nên lời.
......
Đến tột cùng cũng không phải bị xe lái bừa bãi ***ng vào trên lối đi bộ, cho dù tốc độ xe của Cảnh Hảo Hảo có chút mau, nhưng Kiều Ôn Noãn cũng chỉ là bị xe ***ng ngã sang một bên, va chạm đến đầu, cũng không đáng ngại.
Còn chưa tới bệnh viện, cô ta liền tỉnh lại, chuyện thứ nhất sau khi tỉnh lại, cô ta cũng không có nói tên của mình cho bác sĩ trên xe cứu thương, ngược lại nói cho bọn họ số điện thoại của Thẩm Lương Niên.
Có thể bởi vì mất máu, sau đó, cô ta liền hôn mê lần nữa.
Kiều Ôn Noãn tỉnh lại lần nữa, đã là một tiếng sau, mở to mắt, nhìn thấy chính là phòng bệnh tuyết trắng, cô ta hơi giật giật đầu, còn chưa nói gì, chợt nghe được một tiếng nói truyền đến: “Tỉnh rồi?”
Kiều Ôn Noãn sợ run một chút, cảm thấy hết thảy tựa như một giấc mộng, chậm rãi quay đầu, liền thấy được Thẩm Lương Niên chính mình mong nhớ ngày đêm, vẫn muốn gặp được trong mấy ngày nay.
Kiều Ôn Noãn kéo kéo môi, hiện lên một chút ý cười từ đáy lòng: “Lương Niên, anh đã đến rồi?”
Lúc cô nói ra những lời này, đột nhiên có chút muốn khóc, cô chỉ biết, chỉ biết...... chính mình ***ng vào xe Cảnh Hảo Hảo, bị thương, nằm viện, thì Lương Niên sẽ đến thăm cô......
Có lẽ người ta nói cô bệnh thần kinh, vì gặp mặt anh, khiến chính mình trả giá đắt như vậy, nhưng cô lại cảm thấy, hết thảy đều rất đáng giá, chỉ cần có thể thấy anh, cho dù bị mất tánh mạng, cô cũng nguyện ý.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc