Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 142

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Chuẩn bị lúc chính mình đặc biệt bận rộn, Cảnh Hảo Hảo liền có thể tiện xuất nhập.
Cuối tháng một, Lương Thần bởi vì bàn chuyện thu mua, cần đi Thượng Hải công tác năm ngày, mà mắt thấy công việc tổ phim cũng sắp kết thúc, cho nên mấy ngày nay, đều là Cảnh Hảo Hảo tự mình lái xe qua lại tổ phim.
Ngày cuối cùng của tháng 1, cũng là ngày quay phim cuối cùng, cũng là ngày đầu tiên tháng mười hai âm lịch, ngày đó quay phim chấm dứt rất sớm, chỉ mới hai giờ chiều, Cảnh Hảo Hảo liền tẩy trang, đi ra studio, đi bãi đổ xe đối diện lấy xe.
Thời tiết ngày đó, đặc biệt tốt, ánh mặt trời mùa đông, chiếu ở trên người, không làm cho người ta cảm giác chán ghét, ngược lại sẽ bởi vì cảm giác ấm hoà áp mà cảm thấy vui vẻ.
Gần nhất quay phim, xác thực tiêu hao rất nhiều tinh lực của Cảnh Hảo Hảo, cô cũng hiểu được có chút mệt, cho nên muốn trực tiếp về nhà đi bổ giấc ngủ, kết quả, lúc cô đi vào bãi đỗ xe, cầm chìa khóa xe, chuẩn bị lái xe, có người ở phía sau thân thể của cô, gọi cô lại: “Cảnh Hảo Hảo?”
Cảnh Hảo Hảo chợt ngẩn ra, quay đầu lại, liền nhìn thấy một bóng dáng xinh đẹp, chiếu vào mi mắt của mình.
Lại có thể là Kiều Ôn Noãn?
Sao cô lại ở chỗ này?
Kiều Ôn Noãn cũng không có chờ Cảnh Hảo Hảo nói chuyện, liền giơ môi lên, cười cười, cho đáy lòng nghi hoặc của Cảnh Hảo Hảo một đáp án: “Hảo Hảo, tôi chờ cô đã lâu.”
Chờ cô làm cái gì?
Mi tâm Cảnh Hảo Hảo nhịn không được liền nhíu lại, nhưng không có lên tiếng nói chuyện.
“Bên kia có một quán cà phê, chúng ta có thể đi qua trò chuyện một chút không?” Kiều Ôn Noãn cũng không để ý vẻ lãnh đạm của Cảnh Hảo Hảo, chỉ chỉ phía trước, sau đó liền nói: “Bên ngoài rất lạnh, hơn nữa nói ở nơi này, có lẽ cũng có chút không tiện.”
Cảnh Hảo Hảo nhìn Kiều Ôn Noãn vài lần, nói: “Tôi không cảm thấy, giữa chúng ta có cái gì hay để nói.”
Thật đúng là không gì hay đáng nói, cô ta và Thẩm Lương Niên ở cùng một chỗ, cô và Thẩm Lương Niên đã kết thúc, cho nên giữa bọn họ, còn có thể nói cái gì?
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo xoay người, liền đi đến trước xe của mình.
Kiều Ôn Noãn nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo xoay người muốn đi, liền vội vàng mở bước chân, đuổi theo Cảnh Hảo Hảo, vươn tay, kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo lại: “Cô chờ một chút, tôi biết cô bởi vì Lương Niên cùng một chỗ với tôi nên có chút mất hứng, nhưng cô cũng đã theo Lương Thần, cho nên cô cũng không tiện trách cứ Lương Niên, dù sao các người cũng đã kết thúc.”
Lời này của Kiều Ôn Noãn, Cảnh Hảo Hảo thừa nhận, là không sai.
Nhưng đối với một Kiều Ôn Noãn, từng như hổ rình mồi bạn trai của mình hai năm, hiện nay đã như nguyện trở thành bạn gái của người đàn ông mình thích mà nói, Cảnh Hảo Hảo luôn cảm thấy lời nói như vậy, có chút chói tai.
Cảnh Hảo Hảo dùng sức kéo kéo cánh tay của mình, kéo ra từ trong tay Kiều Ôn Noãn: “Nếu hôm nay cô lại đây, chính là khoe khoang những thứ này ở trước mặt tôi, vậy tôi nghĩ, cô thật sự không cần nói những thứ này với tôi. Cô cũng nói, Thẩm Lương Niên và tôi đã kết thúc, cho nên, những thứ này đều không có bất kỳ quan hệ gì với tôi.”
Lúc nói ra lời này, đáy lòng Cảnh Hảo Hảo không phải không khó chịu, nhưng lúc khó chịu nhất, cô đã trải qua, hiện tại đáy lòng có chính là đau nhẹ giống như kim đâm.
Cô và Thẩm Lương Niên, nhất định hữu duyên vô phận, từ nay về sau, cô có thể làm, chỉ có quên.
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
Nói xong, Cảnh Hảo Hảo liền kéo cửa xe ra, đúng lúc cô chuẩn bị ngồi vào, Kiều Ôn Noãn liền mở túi xách mang theo bên người mình ra, sau đó lấy từ bên trong ra một phong thư, đưa tới trước mặt Cảnh Hảo Hảo.
“Cô đã không muốn cùng tôi đi quán cà phê phía trước nói chuyện, như vậy tôi liền trực tiếp giao cho những thứ này cho cô là được rồi.”
Cảnh Hảo Hảo không nói gì, nhìn phong thư trước mắt mình vài lần, phong thư rất mỏng, nói vậy thứ bên trong cũng không nhiều.
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến ảnh chụp mình từng nhận được trên di động, nhấp mím môi, ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn nói: “Lần trước tôi ở sân bay chờ Lương Niên, người dùng di động gửi hình cho tôi, là cô đi.”
Kiều Ôn Noãn thật không ngờ Cảnh Hảo Hảo lại có thể nhắc tới chuyện lần đó, thần thái có chút dừng lại.
Cảnh Hảo Hảo liền sắc mặt tự nhiên tiếp tục mở miệng, nói: “Lúc này đây tôi mặc kệ cô cho tôi là cái gì, tôi cũng sẽ không xem, Thẩm Lương Niên đã muốn cùng một chỗ với cô, tất cả giữa anh ta với cô, tôi cũng không muốn nhìn đến nữa.”
Cảnh Hảo Hảo bất giác cảm thấy, Kiều Ôn Noãn nhất định là đến trước mặt mình khoe khoang, có lẽ trong phong thư đặt là ảnh chụp.
Tuy rằng cô và Thẩm Lương Niên đã thật sự kết thúc, nhưng người đàn ông kia, chung quy gì cũng là người đàn ông đầu tiên cô yêu, cũng là người đàn ông hiện tại cô phải quên đi, hình ảnh anh và những người phụ nữ khác ở chung một chỗ, vẫn sẽ làm đau cô như cũ, đoạn thời gian gần đây, cô trôi qua rất khá, cho nên, không bằng không xem, cuối cùng nhắm mắt làm ngơ.
Lúc này Kiều Ôn Noãn mới hiểu được suy nghĩ từ trong lời nói của Cảnh Hảo Hảo, cô ta kéo môi cười nhàn nhạt, thoải mái mở miệng, thừa nhận nói: “Đúng vậy, lần đó thật đúng là tôi dùng di động Thẩm Lương Niên chụp ảnh chụp chúng tôi ngủ với nhau gửi cho cô.”
Ngày đó Thẩm Lương Niên, sau khi rời khỏi nhà của cô, cô cũng liền không tìm được anh. Mấy ngày nay, mỗi ngày cô đều đang liều mạng muốn liên lạc với anh, thậm chí ngay cả công việc trong làng giải trí của mình cũng bỏ qua, rất nhiều quảng cáo và thông báo đều đẩy xuống, chỉ là vì tìm được anh, nhưng chung quy lại không làm nên chuyện gì. Cả đêm cô đều không thể ngủ say, luôn sợ hãi Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên tro tàn lại cháy, lại tiêu sái cùng một chỗ lần nữa.
Cô không cách nào khiến cho Thẩm Lương Niên hết hy vọng, cho nên cô nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến làm cho Cảnh Hảo Hảo hết hy vọng.
Cô sẽ không cho tình yêu của bọn họ có bất kỳ cơ hội sống lại nào.
Cho nên, Kiều Ôn Noãn tiếp tục nhìn Cảnh Hảo Hảo nói: “Có lẽ cô không biết đi, thật ra tin nhắn Thẩm Lương Niên nói muốn dẫn cô bỏ trốn kia, thật ra cũng là do tôi gửi, ai biết, cô lại có thể ngây ngốc tin tưởng, thật sự chạy tới sân bay chờ anh ấy.”
Lúc Kiều Ôn Noãn nói tới đây, tươi cười trên mặt đặc biệt sáng lạn, chỉ là lời nói từ trong miệng cô ta, làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm giác được một cỗ ác ý giống như rắn rết: “Hảo Hảo, tôi rất muốn hỏi một câu, cô ngốc nghếch ở sân bay đợi Lương Niên mấy tiếng như vậy, cuối cùng lại nhìn thấy ảnh anh ấy và tôi nằm ở trên một cái giường, lúc ấy đáy lòng của cô là cảm giác như thế nào?”
Nếu đổi lại lúc trước, Cảnh Hảo Hảo thật sự sẽ không hề nghi ngờ lựa chọn tin tưởng Thẩm Lương Niên, nhưng hiện tại, giữa anh và cô, càng chạy càng xa, thay đổi nhiều lắm, đến ngay cả tín nhiệm này, cũng trở nên lung lay sắp đổ.
Thậm chí, trong đầu cô, đều hiện ra ý niệm tin tưởng lời nói của Kiều Ôn Noãn, khó trách Thẩm Lương Niên dùng là số điện thoại xa lạ gửi tin nhắn cho cô, khó trách ngày đó Thẩm Lương Niên lỡ hẹn...... Hóa ra, đây hết thảy, đều là một tuồng kịch do Kiều Ôn Noãn tự biên tự diễn.
Mà cô, chính là kẻ ngốc nhất trong vở tuồng này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc