Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 131

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Bữa tiệc mãi cho đến hơn mười một giờ đêm mới giải tản, Lương Thần vẫn luôn không rời rượu, lúc ra ngoài lên xe, thần trí cả người anh đã có chút mơ hồ.
Trợ lý dìu anh lên xe, hỏi: “Lương tổng, hiện tại đưa ngài đi nơi nào?”
Lương Thần không nói gì, chỉ xuyên qua cửa sổ xe, nhìn ánh sao trên bầu trời đêm, đột nhiên lại nghĩ tới đôi mắt tinh thuần như nước không lẫn tạp chất gì kia của Cảnh Hảo Hảo, anh nuốt nuốt nước miếng, liền chậm rãi nhắm hai mắt lại.
Trợ lý thấy anh không nói gì, cũng không hỏi lại, liền khởi động xe.
Trợ lý vẫn nghĩ đến mỗi ngày Lương Thần vẫn về biệt thự giữa sườn núi, cho nên liền trực tiếp tự chủ trương lái xe vào biệt thự.
Dừng xe xong, trợ lý nhẹ giọng nói: “Lương tổng, về nhà.”
Lương Thần mở mắt, cả người có vẻ có chút mờ mịt, nhìn nhìn trái phải, phát hiện là biệt thự giữa sườn núi, liền cau mày, hỏi: “Sao lại tới nơi này?”
Trợ lý vội vàng nói: “Lương tổng, ngài muốn đi đâu, hiện tại tôi đưa ngài đi.”
“Quên đi.” Lương Thần đẩy cửa xe ra, xuống xe.
Bước chân anh có chút không vững, suýt nữa ngã sấp xuống, trợ lý vội vàng đuổi lên trước, đỡ Lương Thần: “Lương tổng, cẩn thận.”
Lương Thần đã muốn say, nhưng không có quá sâu như thế, nâng tay lên, quơ quơ: “Được rồi, anh về nhà trước đi.”
Sau đó liền lung la lung lay đi đến trước cửa, kéo cửa ra, rồi đi vào.
Thời gian này anh đều không có về nhà, sợ là người trong biệt thự cho là anh vẫn sẽ không trở về, đều sớm nghỉ ngơi rồi đi.
Lương Thần đi vào, muốn tìm dép lê, nhưng choáng váng nhìn trong tủ giày nửa ngày, sững sờ không có lật tìm được, liền dứt khoát chân trần trực tiếp vào phòng.
Anh nhấn nhiều lần, mới ấn chuẩn thang máy, lên lầu hai, anh đi đến trước cửa phòng ngủ, ngón tay lắc lư trong chốc lát, mới nhấn mật mã, đẩy cửa ra, lảo đảo đi vào.
Cảnh Hảo Hảo nằm ở trên giường, còn chưa hoàn toàn đi vào giấc ngủ, đột nhiên nghe được cửa phòng mở, cô tưởng nằm mơ, liền không để ý, nhưng còn chưa tiếp tục ngủ, chợt nghe trong phòng tắm truyền đến tiếng nôn mửa, Cảnh Hảo Hảo chợt ngồi dậy từ trên giường, xác định chính mình nghe không sai, liền xốc chăn lên, xuống giường, chạy tới cửa phòng tắm, kết quả liền nhìn thấy cả người Lương Thần ói đến thiên hôn địa ám, bên trong có mùi rượu xông vào mũi truyền đến.
Cảnh Hảo Hảo đứng ở cửa trong chốc lát, rốt cục đợi đến khi Lương Thần bên trong không ói nữa, cô liền xoay người, đi về phía giường, sau đó xốc chăn lên, tiếp tục nằm lên, kết quả còn chưa nhắm mắt lại, tiếng Lương Thần nôn mửa lại truyền đến một lần nữa, hẳn là trong bụng đã không còn vật gì, phun ra đều là nước chua, cho nên tiếng nghe làm cho người ta có chút khó chịu.
Cảnh Hảo Hảo quấn chăn, lật người, nghĩ người đàn ông kia sống hay ૮ɦếƭ, là khó chịu hay thoải mái, đều không quan hệ với cô.
Nhưng mà, Lương Thần ói ói, đột nhiên liền chợt ho khan lên.
Cảnh Hảo Hảo nhịn không được lại lật người một cái, cuối cùng vẫn là bò dậy, đi đến một bên rót một ly nước ấm, đi vào phòng tắm, trực tiếp đặt ở trên đài rửa mặt.
Lương Thần nghe được tiếng vang, xoay qua, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và ly thủy tinh, giật giật môi, còn chưa nói, Cảnh Hảo Hảo liền tự mình xoay người rời đi.
Lương Thần kinh ngạc nhìn thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất, mới đưa tầm mắt dừng ở trên ly nước, anh chống bồn cầu bên cạnh, đứng lên, mở vòi nước ra, rửa mặt một phen, mới bưng ly nước Cảnh Hảo Hảo rót lên, uống một hớp lớn, súc súc miệng, phun ra, rồi mới uống nước còn lại không còn một giọt.
Lương Thần tắm rửa một chút, đi ra, bước chân cả người có chút trôi nổi tiêu sái đến bên giường, liền ngã ở bên cạnh Cảnh Hảo Hảo.
Trong phòng rất yên tĩnh, Cảnh Hảo Hảo có thể cảm giác được khí nóng trên thân người đàn ông phía sau, vẫn khuếch tán trên người của mình.
Thời gian này, đều là cô ngủ một mình, có thể là đã quen, đột nhiên nhiều hơn một người, cô liền có chút không được tự nhiên, cả người nhịn không được xê dịch sang bên kia giường.
Chỉ là, còn chưa chuyển ra xa, Lương Thần đột nhiên vươn tay, liền ôm cô vào trong lòng anh, toàn thân Cảnh Hảo Hảo buộc chặt, theo bản năng muốn đẩy Lương Thần ra, người đàn ông lại say hồ đồ nói thầm một câu ở bên tai cô: “Em không nên xuất hiện ở trước mặt tôi.”
Lời này của anh, nói mạc danh kỳ diệu, Cảnh Hảo Hảo nghe không hiểu ra sao.
Người đàn ông ôm cô càng chặt, chặt như là muốn khắc cô vào trong thân thể anh, Cảnh Hảo Hảo muốn động cũng không thể động.
Không biết qua bao lâu, hô hấp Lương Thần dần dần có chút vững vàng, như là đang ngủ, lúc này Cảnh Hảo Hảo mới nhẹ nhàng vươn tay, muốn mở tay Lương Thần ra, miệng người đàn ông lại đột nhiên phun ra một câu: “Thật ra, tôi tuyệt rất không cao hứng.”
Mất hứng?
Anh muốn tiền có tiền, muốn quyền có quyền, không gì không làm được, toàn bộ thành phố Giang Sơn đều là của anh, anh có thể có cái gì mất hứng?
Đang lúc Cảnh Hảo Hảo nghi hoặc, Lương Thần đột nhiên cọ xát đỉnh đầu của cô, tiếp tục nói: “Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu.”
“Gặp em một lần, tôi tương tư rất lâu......”
Anh vẫn lặp lại hai ba lần, rốt cục không có thanh âm, sau đó chỉ còn có tiếng hít thở nặng nề vang lên đều đều.
Cảnh Hảo Hảo sửng sốt trong chốc lát, mới vươn tay, đẩy Lương Thần ra, chuyển đến bên kia giường.
Khe hở giữa hai người rất lớn, Cảnh Hảo Hảo suy nghĩ miên man hồi lâu, mới mơ mơ màng màng ngủ thi*p đi.
......
Ngày hôm sau lúc tỉnh lại, trên giường chỉ còn lại một mình Lương Thần.
Anh mở to mắt, nhìn thấy phòng ngủ quen thuộc, cả người cả kinh, liền chợt ngồi dậy, cau mày ngồi trong chốc lát, mới mơ mơ hồ hồ nhớ tới, tối hôm qua tựa hồ mình uống rất nhiều rượu, là trợ lý đưa mình trở về.
Bởi vì uống rượu, đầu có chút đau, Lương Thần xuống giường, đi phòng tắm rửa mặt, lúc đi ra, đúng lúc di động lại vang lên, là thư ký gọi tới
Hỏi chính mình mấy giờ đến công ty, công ty hợp tác đã phái người đến.
Lương Thần qua loa phân phó hai câu, liền cúp điện thoại, thay quần áo, ra cửa vừa vặn nhìn thấy thím Lâm bưng một cái khay đi ra từ trong phòng vẽ tranh.
“Thần thiếu gia.”
Lương Thần nhìn thấy bữa ăn sáng trong tay thím Lâm bưng, nhíu mày một chút.
Thím Lâm thấy thế, lập tức thức thời nói: “Đây là Cảnh bữa sáng của tiểu thư, thời gian này, Cảnh tiểu thư đều ăn cơm ở trên lầu.”
“Ừm.” Lương Thần gật gật đầu, buộc cà vạt xong, đi phía trước hai bước, đột nhiên liền ngừng lại, hỏi: “Đây là ăn xong rồi, hay là không hợp khẩu vị đổi cái khác?”
“Ăn xong rồi.”
Mi tâm Lương Thần nhíu càng chặt: “Đây không phải đều là chưa động qua ư?”
Trạng thái cuộc sống trong thời gian này của Cảnh Hảo Hảo, thím Lâm đều nhìn ở trong mắt, cho nên lúc nghe được Lương Thần hỏi, nhịn không được lên tiếng nói: “Gần đây khẩu vị của Cảnh tiểu thư có thể là không được tốt, cũng không ăn cái gì, mắt thấy cả người gầy đi rất nhiều.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay