Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 129

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cảnh Hảo Hảo nhìn màn hình di động, cứng ngắc không có nhận điện thoại, một lát sa, di động của cô lại vang lên, Cảnh Hảo Hảo liền trực tiếp tắt máy.
......
“Thực xin lỗi, số điện thoại ngài gọi đã tắt máy.”
Thẩm Lương Niên nghe được lời nói máy móc trong điện thoại, thần thái mệt mỏi bỏ tay giơ di động xuống, đứng ở trước cửa sổ, đốt một ***.
Kiều Ôn Noãn làm xong cơm đi ra từ trong phòng bếp, lúc đi vào phòng ngủ, liền nhìn thấy bóng dáng Thẩm Lương Niên tiêu điều đứng ở nơi đó, yên lặng ***.
Không biết anh hút bao nhiêu, trong phòng tràn ngập đều là mùi TL sặc người, thậm chí cả người Thẩm Lương Niên cũng vừa ***, vừa cúi người ho khan.
Kiều Ôn Noãn đứng ở cửa nhìn bóng dáng Thẩm Lương Niên trong chốc lát, mới lấy hết dũng khí đi vào, sau đó nhẹ nhàng dừng ở bên người Thẩm Lương Niên, nâng tay lên, ςướק đi thuốc trong tay Thẩm Lương Niên, nói: “Đừng hút, không tốt cho thân thể.”
Thẩm Lương Niên như là không có nghe được lời nói của Kiều Ôn Noãn, tiếp tục cầm lấy hộp TL trên cửa sổ ban công, mở ra, phát hiện bên trong lại có thể không còn, Thẩm Lương Niên cúi đầu, nhìn chằm chằm hộp TL trong chốc lát, đột nhiên mở miệng, giọng nói thấp đến có chút dọa người: “Kiều Ôn Noãn, rốt cuộc cô cho tôi uống cà phê có bỏ gì vào bên trong?”
Kiều Ôn Noãn đứng ở một bên, không có lên tiếng.
Thẩm Lương Niên đột nhiên dùng lực siết chặt hộp TL, nghiến răng nghiến lợi nói: “Giỏi, cô thật giỏi, vậy tôi và Hảo Hảo hoàn toàn xong rồi, cô đã hài lòng chưa?”
Thẩm Lương Niên nói xong, liền hít một hơi thật sâu, toàn thân đều bắt đầu run rẩy lên theo.
Kiều Ôn Noãn nhìn có chút sợ hãi, nhưng một lát sau, vẫn vươn tay nhẹ nhàng chạm vào cánh tay Thẩm Lương Niên: “Em nấu cháo, anh đã rất lâu chưa ăn gì, đi ăn một chút gì đi, dạ dày anh vẫn không tốt.”
“Đừng chạm vào tôi!” Thẩm Lương Niên đột nhiên phản ứng kịch liệt hất cánh tay Kiều Ôn Noãn ra.
Lực đạo của anh có chút lớn, hất cả người Kiều Ôn Noãn chợt lui về phía sau, cái trán không cẩn thận liền ***ng vào góc bàn, rất nhanh có máu tươi sềnh sệch chảy xuống dưới.
Nhưng mà, Kiều Ôn Noãn lại không có khóc, cũng không có nâng tay lên đi lau máu trên mặt mình, chỉ cố chấp mím môi, nhìn Thẩm Lương Niên.
Nhưng Thẩm Lương Niên nhìn thấy cái trán cô đổ máu, cũng không có quan tâm, chỉ dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Kiều Ôn Noãn, đáy mắt đỏ đến có chút dọa người.
Kiều Ôn Noãn nhìn có chút sợ hãi, cô chưa từng gặp qua Thẩm Lương Niên như vậy, cô theo bản năng lui thân thể về sau, hô một câu: “Lương Niên.”
“Đừng gọi tôi!” Thẩm Lương Niên như là bị cái gì K**h th**h, đột nhiên vọt tới phía trước, hai tay hung hăng P0'p cổ Kiều Ôn Noãn, dùng hết toàn bộ khí lực.
Kiều Ôn Noãn nháy mắt liền không thể hô hấp, chưa đến một lát mặt của cô đã bị nghẹn đỏ bừng, trong cổ họng như bắt lửa, nóng đau dữ dội, cô nâng tay lên, giãy dụa suy nghĩ muốn gỡ tay của Thẩm Lương Niên ra, nhưng lại không thể chống cự nổi khí lực của đàn ông, đến cuối cùng, cô chỉ có thể đạp chân, để giảm bớt khó chịu do hít thở không thông gây đến mình.
Cô thương anh như vậy, mà hiện tại anh thật sự muốn sống sờ sờ P0'p ૮ɦếƭ cô ư?
Trước mắt Kiều Ôn Noãn bắt đầu biến thành màu đen, nghĩ nghĩ, nước mắt liền rơi xuống dưới.
Thẩm Lương Niên cảm nhận được trên mu bàn tay truyền đến ****, lúc này mới phát hiện chính mình đã làm gì, anh nhìn Kiều Ôn Noãn hấp hối, đột nhiên liền buông lỏng khí lực ra, cầm lấy bả vai của cô, kéo cô lên, loạng choạng hung hăng ***ng vào trên hộc tủ phía sau lưng.
Cánh môi anh run rẩy lợi hại, qua nửa ngày, mới nói một câu: “Kiều Ôn Noãn, cô có biết tôi chỉ kém một chút nữa là có thể cùng nhau cao bay xa chạy với Cảnh Hảo Hảo hay không, cô lại có thể làm ra chuyện như vậy, Kiều Ôn Noãn, cô......”
Thẩm Lương Niên nói xong, còn có chút tức giận nói không nên lời, cả người anh lập tức liền không có khí lực, cầm lấy hai tay rũ nặng nề xuống dưới của Kiều Ôn Noãn, cả người lảo đảo lui về sau hai bước, lập tức liền suy sút ngồi ở trên đất: “Kiều Ôn Noãn, cô có biết hay không, tôi không thể không có Hảo Hảo.”
“Tôi không thể không có Hảo Hảo......” Thẩm Lương Niên cường điệu lặp lại lần nữa, khóe mắt còn có nước mắt rơi xuống.
Anh nâng tay lên, che giấu gương mặt của mình, nhưng thân thể lại không cách nào khắc chế co rút.
Cả người Kiều Ôn Noãn bị Thẩm Lương Niên vừa P0'p vừa ***ng đến đầu cháng váng ù tai, qua nửa ngày, cô mới hồi thần, nhìn thấy Thẩm Lương Niên bụm mặt, ngồi ở đối diện cô, khóc đến thương tâm, nước mắt của cô, cũng soạt soạt rơi xuống dưới, cô miễn cưỡng khởi động thân thể của mình, chuyển đến trước mặt Thẩm Lương Niên, nâng tay lên muốn đi ôm Thẩm Lương Niên một cái, Thẩm Lương Niên lại giành trước một bước đứng lên, hung hăng né tránh ôm ấp của cô.
Kiều Ôn Noãn không hề có dấu hiệu liền té ngào, ngã lăn trên đất, cô ngẩng đầu, nhìn về phía Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên lại ánh mắt đỏ bừng nhìn chằm chằm cô, giọng nói khàn khàn nói: “Kiều Ôn Noãn, tuyệt đối sẽ không tha thứ cho cô.”
Ném xong những lời này, Thẩm Lương Niên liền nhấc áo khoác ở một bên lên, cũng không quay đầu lại liền rời đi.
Đêm đã khuya, Thẩm Lương Niên đi ra khu nhà của Kiều Ôn Noãn, gió thổi đến, anh mới cảm giác được trên mặt mình lạnh đến tận xương, nâng tay lên, sờ sờ, phát hiện vẻ mặt là nước mắt ướt sũng.
Thẩm Lương Niên chà xát mặt lung tung, nhìn thế giới màu trắng bạc bị tuyết bao trùm, đột nhiên liền cảm thấy toàn bộ thế giới u ám đến cực điểm.
Thế giới quá lớn, nhưng anh lại gặp em.
Thế giới quá nhỏ, nhưng anh lại mất đi em.
......
Lương Thần vừa đi, ước chừng có một tuần chưa từng trở về biệt thự.
Cảnh Hảo Hảo đã từng tâm không cam lòng không nguyện phải tiến vào trong biệt thự này, nhưng cô cũng lại vì Thẩm Lương Niên, mới tạm nhân nhượng vì lợi ích toàn cục như thế. Nhưng hiện tại, Thẩm Lương Niên liền muốn cùng một chỗ với người phụ nữ khác, cả người cô lập tức cũng không biết ý nghĩa mình ở lại trong biệt thự này là cái gì.
Lương Thần nói không cho cô ra cửa, toàn bộ người hầu trong biệt thự đều xem những lời này thành thánh chỉ, thật cẩn thận làm theo, tuy rằng mọi người bên ngoài không có phản ứng gì, nhưng Cảnh Hảo Hảo có thể rõ ràng cảm giác được, chỉ cần chính mình vừa ra khỏi cửa phòng ngủ, người hầu liền thật cẩn thận tăng cường nhìn chằm chằm cô.
Ánh mắt như vậy làm cho Cảnh Hảo Hảo cảm thấy chính mình như là một phạm nhân, cho nên, cô dứt khoát trực tiếp không đi xuống lầu hai.
Cô cũng từng bị giam ở trong biệt thự này một hồi lâu, lúc đó, mỗi ngày cô còn có tâm tình đổi một thân quần áo xinh đẹp ra ngoài, an ủi chính mình đang tự do, nhưng hiện tại, cô ngay cả quần áo cũng không thay, cả ngày mặc áo ngủ, không phải ở phòng vẽ tranh, chính là ở phòng ngủ.
Nhiều khi, lúc thím Lâm đi đưa cơm cho Cảnh Hảo Hảo, rõ ràng nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo ngồi đoan chính ở trước TV, trên mặt mang theo ý cười, như là đang chuyên tâm trí xem ti vi, nhưng lúc đặt cơm tới trước mặt cô, nhắc nhở cô ăn cơm, cô lại không có một chút phản ứng.
Đến cuối cùng, Cảnh Hảo Hảo ngay cả ti vi cũng không xem, chỉ một mình im lặng ở trong phòng, hoặc là ngủ hoặc là ngẩn người, ăn càng ngày càng ít.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc