Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 123

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Kiều Ôn Noãn lắc lắc đầu, cúi đầu, cầm lấy đao và nĩa, nhanh chóng ăn, cô ăn rất nhanh, trong lúc đó không cẩn thận liền nghẹn chính mình, bưng Mocha ở một bên lên, uống ừng ực một hơi, mới miễn cưỡng trơn thuận lại, sau đó miệng liền bắt đầu quay cuồng khiến cho cô chua sót không nói nên lời.
Kiều Ôn Noãn vốn là không có khẩu vị, hiện tại càng thêm ăn không vô, cô buông nĩa ăn, ngẩng đầu, nhìn Thẩm Lương Niên nói: “Lương Niên, anh tìm em có chuyện gì?”
Đồ trong dĩa Thẩm Lương Niên cũng không có động bao nhiêu, nghe được Kiều Ôn Noãn hỏi, anh dừng trong chốc lát, mới buông dao và nĩa, sau đó ngẩng đầu, nhìn Kiều Ôn Noãn, đốt một điếu thuốc, chậm rãi hút một hơi, mới nói: “Tiểu Noãn, lúc trước là em đi tìm Lương Thần, nói cho anh ta là tôi và Hảo Hảo ở cùng một chỗ, đúng không?”
Kiều Ôn Noãn nghe câu này, đáy lòng lộp bộp một chút, sắc mặt trở nên trắng bệch.
Một lát sau, giọng nói Kiều Ôn Noãn có chút nghẹn ngào nói: “Lương Niên, em, em không phải cố ý, em chỉ là muốn cùng một chỗ với anh, em không muốn mất đi anh......”
Thẩm Lương Niên như là nghe được chuyện gì buồn cười, câu môi nhẹ nhàng cười cười, sau đó hút thật mạnh hai hơi thuốc, mới lấy từ trong túi ra một tấm chi phiếu, đẩy đến trước mặt Kiều Ôn Noãn.
Kiều Ôn Noãn cúi đầu, nhìn đến con số trên chi phiếu, là một triệu.
Cô kinh ngạc ngẩng đầu: “Lương Niên? Đây là ý tứ gì?”
Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn, dừng một lát, mới bình tĩnh mở miệng, giọng nói nghe thực đạm mạc: “Tiểu Noãn, năm trăm ngàn trong đó là tiền lúc công ty tôi xuất hiện nguy nan, em ra tay cứu giúp, năm trăm ngàn còn lại, là mấy năm nay tôi nợ em, cùng với lợi tức của năm trăm ngàn kia.”
Nói như vậy, đại biểu cho ý tứ gì, Kiều Ôn Noãn không phải không hiểu.
Từ bốn ngày trước, cô đột nhiên nhận được một tin nhắn không biết do ai gửi tới, lúc nhìn thấy tin nhắn kia, cô liền đoán được, Thẩm Lương Niên khẳng định sẽ đến hoàn toàn cắt đứt quan hệ với mình.
Vì ngày hôm nay, cô đã trà không nhớ cơm không nghĩ đợi bốn ngày, nhưng thật không ngờ, lúc anh chân chân chính chính nói ra, đáy lòng của cô, còn khó chịu hơn cô tưởng tượng rất nhiều.
Kiều Ôn Noãn còn chưa có mở miệng nói chuyện, nước mắt liền rơi từng giọt xuống dưới: “Lương Niên, em thề, sau này em sẽ không bao giờ làm những cử động nhỏ đó nữa, em sẽ không bao giờ làm khó Cảnh Hảo Hảo nữa, em thề, em thề......”
Cho tới nay, cô gái ôn nhã, trở nên có chút thất kinh, thậm chí đã bắt đầu khóc không thành tiếng: “Lương Niên, em không muốn số tiền này, em không muốn!”
Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền giơ tay lên, xét nát tờ chi phiếu kia: “Lương Niên, em không muốn những tiền kia.”
Chỉ cần anh thiếu cô năm trăm ngàn, quan hệ giữa anh và cô, vĩnh viễn sẽ không cắt đứt được.
Thẩm Lương Niên nhìn Kiều Ôn Noãn thất thố, thần thái cũng không có thay đổi gì, anh chỉ chậm rãi lấy điện thoại di động từ trong tay mình ra, sau đó gọi một cú điện thoại ra ngoài, giọng nói bình thản: “Tiểu Vương, dựa theo lời tôi phân phó trước đây, chuyển số tiền đó vào trong tải khoản kia đi.”
Vào một giây Thẩm Lương Niên cắt đứt điện thoại kia, di động Kiều Ôn Noãn liền theo sát phía sau vang lên nhắc nhở liên tiếp, cô cầm lấy, nhìn thấy trong tài khoản của mình, ghi chép chuyển vài liên tục không ngừng.
Kiều Ôn Noãn giống như nổi điên xóa bỏ tin nhắn này, nhưng xóa đến cuối cùng, vẫn là vững vàng vào một triệu
Thẩm Lương Niên nghe thấy di động Kiều Ôn Noãn hoàn toàn an tĩnh lại, anh liền chậm rãi nâng tay lên, gọi người phục vụ tới, tính tiền, sau đó đứng lên, nói: “Tiểu Noãn, về sau em nhớ bảo trọng.”
Kiều Ôn Noãn lắc lắc đầu, rơi lệ đầy mặt đứng lên, chợt bắt lấy Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, chỉ cần anh để cho em ở bên cạnh anh, không danh không phân em cũng nguyện ý, em thật sự không thể mất đi anh......”
Kiều Ôn Noãn nói đứt quãng, nói xong lời cuối cùng, thật sự sốt ruột lên: “Lương Niên, cả đời em đều có thể ℓàм тìин nhân không thể gặp ánh sáng, chỉ cần anh để cho em ở lại bên cạnh anh...... À, không, anh để cho em có thể nhìn thấy anh là được rồi, anh đừng đi......”
Thẩm Lương Niên chậm rãi xoay người, nhìn Kiều Ôn Noãn hoa lê đẫm mưa, hồi lâu, mới nâng tay lên, lau nước mắt cho cô. Không biết có phải Kiều Ôn Noãn nhìn nhầm hay không, cô luôn cảm thấy ngón tay Thẩm Lương Niên không hề ấm áp như trước đây, ngược lại lạnh băng thấu xương.
“Tiểu Noãn, đừng khóc.” Thật ra Thẩm Lương Niên không hận Kiều Ôn Noãn, ngược lại anh cần cảm tạ Kiều Ôn Noãn một chút, nếu không phải cô, có lẽ anh sẽ càng chạy càng sai ở trên đường của mình và Cảnh Hảo Hảo, là Kiều Ôn Noãn khiến anh nhận thức được hết thảy, hơn nữa, loại chuyện nam hoan nữ ái này, vốn không phải là lỗi của một người, Thẩm Lương Niên thở dài một hơi, nói: “Tiểu Noãn, tôi đối với em không tốt, tôi cũng không thương em, trên thế giới này, người đối với em tốt hơn tôi còn rất nhiều, em cần gì cứ muốn tôi?”
Đúng vậy, đàn ông này không phải là người tốt nhất trên thế giới, cũng không phải là người yêu cô nhất, nhưng cô chính là không phải anh thì không thể.
Kiều Ôn Noãn không biết vì sao mình không phải anh thì không thể, cô chỉ biết là, chính mình không thể mất đi anh, không thể cứ như vậy để cho anh rời khỏi. May mà, may mà...... bốn ngày trước, cô nhận được tin nhắn kia, để cô làm tốt chuẩn bị trước......
Kiều Ôn Noãn nghĩ đến đây, liền bắt buộc mình trấn định một chút, không cần rối loạn, cô nhìn Thẩm Lương Niên, giọng nói mang theo một chút khẩn cầu nói: “Lương Niên, coi như em cầu xin anh, anh từng đáp ứng em, uống cà phê em tự tay nấu cho anh, nhưng mới bao lâu, anh còn chưa có uống, anh cũng từng đáp ứng em, tự mình đưa em về nhà một chuyến, nhưng bởi vì sợ bị Cảnh Hảo Hảo biết, anh vẫn không làm như vậy...... Hiện tại coi như em cầu xin anh, cầu anh, cho em một chút tưởng niệm, một lần cuối cùng...... Van cầu anh, van cầu anh......”
Lúc Kiều Ôn Noãn nói những lời này, suýt nữa liền quỳ xuống trên đất.
Thẩm Lương Niên nhìn bộ dáng này của Kiều Ôn Noãn, trầm mặc hồi lâu, gật gật đầu, nói: “Tôi đưa em về nhà.”
......
Mười hai giờ trưa, tập đoàn Giang Sơn.
Lương Thần ngồi ở trước bàn làm việc, tiếp nghe điện thoại nội tuyến.
“Lương tổng, Cảnh tiểu thư đã đi sân bay thành phố Giang Sơn, xin hỏi tôi cần phái người ngăn cô ấy lại không?”
Lương Thần nắm ống nói, trầm mặc hồi lâu, sau đó mới không có cảm xúc gì mở miệng, nói: “Không cần, trước đừng đả thảo kinh xà, phái người nhìn chằm chằm cô ấy là được.”
Lương Thần cúp điện thoại, chậm rãi tựa vào trên ghế làm việc da thật, anh hơi hơi ngẩng đầu, nhìn nóc nhà trang hoàng tráng lệ, thần thái trở nên càng bình tĩnh.
......
Có một vấn đề như vậy, vĩnh viễn đều vờn quanh mỗi người: Đối với mình tốt, hay là mình thích?
Có lẽ mọi người đều sẽ làm một lựa chọn như vậy, rốt cuộc người nào mới là người mình nên cần.
Đối với mình tốt, mình không thích, cùng một chỗ không vui vẻ.
Chính mình thích, không thể cùng một chỗ, nhưng lại không cam lòng buông tha.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc