Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 121

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Quay đầu, xuyên thấu qua gương, Cảnh Hảo Hảo có thể thấy rõ ràng, ảnh ngược thân ảnh hai người từ bên trong.
Dây dưa gắt gao chung một chỗ, dán đến kín không kẽ hở, ở giữa không có một chút khoảng cách nào.
Người đàn ông trong gương, soái khí đến rối tinh rối mù, đáy mắt trên mặt lưu chuyển tình sinh ý động làm cho người ta điên cuồng, đẹp đến mức làm người ta hít thở không thông, dung mạo cô gái xinh đẹp, làn da trắng nõn, tinh xảo động lòng người.
Người đàn ông khí phách, cô gái mềm mại, ông trời tác hợp cho, thật sự cực kỳ xứng đôi.
Thậm chí, không biết có phải Cảnh Hảo Hảo thấy có lỗi hay không, cô lại nhìn thấy được một chút thương tiếc và trìu mến từ trong mắt Lương Thần đang cúi đầu chuyên chú cắn cắn bả vai cô.
Hình ảnh như vậy, tựa như một bức tranh hoạt sắc sinh hương kinh động lòng người, xinh đẹp không thể nói nên lời.
Mặc cho ai nhìn thấy, đều nhìn chăm chú đến xuất thần.
Cảnh Hảo Hảo cũng không ngoại lệ, cô cũng hơi sửng sốt hồi lâu, thẳng đến khi cô cảm giác được trong cơ thể của mình bắt đầu khởi động ra một cỗ run rẩy mãnh liệt, cô mới chợt bừng tỉnh.
Cô lại, lại có thể trầm luân ở trong lòng người đàn ông này, hơn nữa là ở dưới tình trạng cô thanh tỉnh, có cảm giác khắc sâu như thế.
Ánh mắt Cảnh Hảo Hảo đột nhiên mở thật to, trong lòng chợt xuất hiện một cỗ cảm giác khủng hoảng khó có thể nói nên lời.
Người đàn ông này, phá hủy hạnh phúc của cô, khiến cho cô không có đường thối lui, chỉ có thể thuận theo ở lại bên người anh, sao cô có thể vô sỉ có phản ứng với anh như thế?
Cảnh Hảo Hảo nhìn hình ảnh liên tục không ngừng trong gương, thân thể dần dần bắt đầu trở nên cứng ngắc, cả người không chịu khống chế liền muốn phải thoát khỏi kiềm chế của Lương Thần.
Lương Thần cảm giác được sự khác thường của Cảnh Hảo Hảo, liền hồi thần từ trong cảm giác cực hạn vừa rồi, ngẩng đầu, chống lại ánh mắt Cảnh Hảo Hảo, đáy mắt tràn ngập ý hỏi: “Làm sao vậy?”
Cảnh Hảo Hảo nghe được giọng nói của Lương Thần, trong nháy mắt liền thanh tỉnh lại, tay cô liền để ở trên vai Lương Thần, hơi hơi dùng sức là có thể đẩy anh ra.
Nhưng trong đầu cô chậm rãi hiện lên Thẩm Lương Niên, còn có CD của cô và anh đang ở trong tay anh. Chọc giận anh, cô không có ngày tốt trôi qua không quan trọng, nhưng còn có thể liên lụy đến Thẩm Lương Niên......
Ngón tay Cảnh Hảo Hảo nhẹ nhàng run rẩy, cuối cùng vẫn là chậm rãi rụt trở về, nhắm mắt lại.
Lương Thần bị *** xâm nhiễm, hoàn toàn không có nhận thấy được biến hóa rất nhỏ đó của Cảnh Hảo Hảo, nhìn thấy bộ dáng mềm mại xuống, liền kéo cô vào trong lòng mình lần nữa.
Mà Cảnh Hảo Hảo, chỉ có thể bị buộc trầm luân ở trong dây dưa quấn quýt vô cùng vô tận như vậy.
......
Không biết qua bao lâu, Lương Thần cảm thấy mỹ mãn buông Cảnh Hảo Hảo ra, ôm cô trở về trên giường, Cảnh Hảo Hảo có chút xụi lơ vùi ở trong chăn, nhắm mắt lại, hô hấp hữu khí vô lực.
Đổi lại trước đây, cô mệt mỏi như vậy có lẽ đã sớm ngủ, nhưng hôm nay, Cảnh Hảo Hảo lại không thể đi vào giấc ngủ.
Cô rất muốn biết, chính mình bị bẻ gẫy hai cánh, hung hăng vây ở bên người anh, muốn phản kháng cũng không thể phản kháng, cuộc sống muốn chạy trốn rời đi cũng không thể rời đi này, rốt cuộc còn phải trải qua bao lâu?
......
Ngày vẫn chậm rãi trôi qua như trước, mùa đông càng ngày càng sâu, thời tiết thành phố Giang Sơn cũng càng ngày càng lạnh.
Lúc Cảnh Hảo Hảo có phần diễn sẽ phải đi tổ phim, lúc không diễn, cô vẫn như thường ngày vùi ở nhà, học vẽ tranh, hoặc là học một chút tay nghề với sư phụ làm bánh trong biệt thự.
Thời gian nhanh chóng liền sắp đến tháng 12, cách năm ngày trước lễ Giáng Sinh, Cảnh Hảo Hảo đột nhiên nhận được một tin nhắn, là gửi đến từ một dãy số xa lạ.
Lúc đó Cảnh Hảo Hảo vừa mới quay xong ở tổ phim, đang tháo trang sức.
Lúc di động vang lên, cô vẫn tạm dừng một chút, mới cầm lên, sau đó liền thấy được một tin nhắn.
Số lượng chữ tin nhắn đó cũng không nhiều, Cảnh Hảo Hảo lại nhìn hồi lâu.
Thẳng đến thợ tháo trang sức hô tên cô hai tiếng, Cảnh Hảo Hảo mới lấy lại tinh thần, ý thức được chính mình đã tẩy trang xong, Cảnh Hảo Hảo có chút không yên lòng nói một tiếng “Cám ơn”, liền cầm diện thoại di động cuống quít rời đi, tìm một nơi không có người, cẩn thận nhìn lại tin nhắn kia vài lần, cô mới nâng tay lên, nhẹ nhàng xóa bỏ tin nhắn kia.
......
Cùng lúc Cảnh Hảo Hảo nhận được tin nhắn đó, Lương Thần đang ở trong phòng họp, đột nhiên trợ lý anh vội vàng chạy tới cửa phòng họp, đi vào, dán bên tai Lương Thần thấp giọng nói hai câu.
Lương Thần không nói gì, chỉ đứng lên, cũng không có quét mắt cả phòng cao tầng đang kinh ngạc một vòng, trực tiếp đi ra phòng họp, mang theo trợ lý trở lại văn phòng của mình, liền khẩn cấp mở miệng hỏi: “Tin tức là thật?”
“Đúng vậy.”
Trong nháy mắt trong phòng lâm vào trầm mặc, qua một lúc, trợ lý mở miệng, nói: “Lương tổng, xin hỏi cần tôi làm gì không?”
Lương Thần mở trừng hai mắt, dừng tầm mắt ở trên người trợ lý, nhìn ánh mắt anh ta, nhíu nhíu mày, cuối cùng khoát tay, nói: “Không, cái gì cũng đừng làm, coi như cái gì cũng không biết.”
“Vâng, Lương tổng. Nếu không có việc gì, tôi đi ra ngoài trước.”
Trợ lý nói xong, đợi một giây, nhìn thấy Lương Thần không có phản ứng gì, đang chuẩn bị xoay người chạy lấy người, đột nhiên Lương Thần lên tiếng nói: “Đợi một chút.”
Trợ lý quay đầu.
Lương Thần cầm lấy Pu't từ trên bàn làm việc, soạt soạt viết một dãy số, một tay đưa cho trợ lý, nói: “Cậu gửi toàn bộ những thứ cậu biết được đến dãy số này đi.”
......
Ngày 23 tháng 12, Cảnh Hảo Hảo trở về từ tổ phim rất sớm, chỉ mới hơn bốn giờ chiều, thím Lâm cũng đã bắt đầu phân phó người hầu chuẩn bị bữa tối.
Thím Lâm nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo, cười lên tiếng chào hỏi: “Cảnh tiểu thư, sao hôm nay trở lại sớm như vậy?”
“Ừ, hôm nay chỉ có một phần diễn.” Cảnh Hảo Hảo cười cười nhàn nhạt, lúc chuẩn bị lên lầu, đột nhiên nghĩ đến tin nhắn kia, dưới đáy lòng tính toán ngày tháng, chính là ngày mai, cho nên liền dừng bước chân lại, hỏi: “Thím Lâm, đêm nay Lương Thần trở về ăn cơm không?”
“Thần thiếu gia sao?” Thím Lâm lắc lắc đầu, nói: “Tôi đi gọi điện thoại hỏi Thần thiếu gia một chút.”
Nói xong, thím Lâm bước đi đến trước điện thoại không dây trong phòng khách, gọi một cú điện thoại ra ngoài: “Thần thiếu gia, không, không có chuyện gì, là Cảnh tiểu thư hỏi đêm nay ngài trở về ăn cơm không? Tốt, tôi đã biết.”
Thím Lâm cắt đứt điện thoại, nói với Cảnh Hảo Hảo: “Thần thiếu gia nói sáu giờ tối sẽ về nhà.”
Cảnh Hảo Hảo gật gật đầu, suy nghĩ một chút, nói: “Tối nay sau khi ăn xong đồ ngọt chuẩn bị là món gì?”
“Bánh phô mai và Yoji mật hoa.”
Mấy ngày nay, Cảnh Hảo Hảo học rất nhiều tay nghề với sư phụ món điểm tâm ngọt, cô nghe tên hai món điểm tâm ngọt như thế, trầm tư trong chốc lát, nói: “Để cho cháu làm đi.”
......
Sáu giờ, xe Lương Thần lái vào sân biệt thự đúng giờ.
Lúc Lương Thần vào nhà đổi giày, thím Lâm ở ngay bên cạnh, không nhịn được vui sướng nói: “Thần thiếu gia, món điểm tâm ngọt đêm nay là Cảnh tiểu thư làm.”
Lương Thần kinh ngạc “À?” một tiếng, ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo mang tạp dề, đi ra từ phòng bếp.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc