Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 106

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cô nhẹ nhàng trừng mắt nhìn, liền quay đầu, nhìn Thẩm Lương Niên, giọng nói kiều mỵ nói: “Lương Niên, chúng ta đi tiệm trang sức kia một chuyến đi.”
Thẩm Lương Niên gật gật đầu, không có dị nghị khác.
......
Tiểu thư bán hàng trong tiệm trang sức mặc chính trang xinh đẹp tao nhã, tóc Pu'i lên cao cao, lộ ra gương mặt tinh xảo, thoạt nhìn quyến rũ đoan chính, nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ tiến vào, liền nhẹ giọng mang theo Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ đi vòng quanh quầy.
Cuối cùng, Phương Lộ chọn trúng một xâu chuỗi bảo thạch màu lam, đang lúc tiểu thư bán hàng lấy ra, chuẩn bị cho Phương Lộ mang thử, phía sau liền truyền đến một tiếng nói nghe rất kinh hỉ: “Phương Lộ?”
Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ xoay người, liền nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kéo cánh tay Thẩm Lương Niên, vẻ mặt ý cười chân thành tiêu sái tới đây.
Lúc ban đầu Thẩm Lương Niên không có phát hiện Cảnh Hảo Hảo đứng ở trong tiệm, lúc nghe được Kiều Ôn Noãn gọi Phương Lộ, anh mới ngẩng đầu, đang chuẩn bị chào hỏi một tiếng với Phương Lộ, ai ngờ lập tức thấy được Cảnh Hảo Hảo đứng ở bên người Phương Lộ.
Cảnh Hảo Hảo giống như cũng không có nghĩ đến sẽ là anh và Kiều Ôn Noãn, nhìn thấy anh cả người liền sợ run một chút, tầm mắt ngay lập tức dừng ở trên cánh tay Kiều Ôn Noãn kéo Thẩm Lương Niên, chỉ là tạm dừng một lát, cô giống như là nhìn thấy cái gì chói mắt, nhanh chóng cúi đầu.
Phương Lộ cũng không biết chuyện Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên chia tay, hiện tại đột nhiên nhìn thấy Kiều Ôn Noãn kéo Thẩm Lương Niên đi tới, cả người cô cũng sửng sờ tại chỗ.
Trong khoảng thời gian ngắn, ba người đều trầm mặc không nói, chỉ có Kiều Ôn Noãn vẻ mặt tự nhiên đứng ở trước mặt Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo, dùng âm điệu rất bình thường nói: “Phương Lộ, không nghĩ tới lại gặp cô ở chỗ này.”
Sau đó, Kiều Ôn Noãn dừng tầm mắt ở trên người Cảnh Hảo Hảo: “Thực trùng hợp, Cảnh tiểu thư cũng ở đây.”
Phương Lộ có trường hợp sóng to gió lớn nào mà chưa thấy qua, rất nhanh liền khôi phục trấn định, bất động thanh sắc cười cười với Kiều Ôn Noãn: “Ôn Noãn, Thẩm tổng, đã lâu không gặp.”
“Đúng là đã lâu không gặp, gần đây tôi cũng không có nhận diễn bộ phim nào, cho nên cũng chưa liên lạc với mọi người, thật không nghĩ tới hôm nay chúng ta lại gặp phải ở chỗ này, lát nữa các người có thời gian hay không, tôi mời các người uống trà chiều.” Kiều Ôn Noãn kéo cánh tay Thẩm Lương Niên, ngữ điệu trong vắt nói.
Thẩm Lương Niên cảm giác được sức lực cánh tay mình càng lớn hơn, nhíu mày, sau đó ngẩng đầu nhìn thoáng qua Cảnh Hảo Hảo, liền lộ ra ý cười rút cánh tay mình từ trong tay Kiều Ôn Noãn.
Lòng bàn tay Kiều Ôn Noãn trống trơn, ý cười trên mặt dần dần biến mất, cô lại làm bộ như không thèm để ý, nói với Phương Lộ: “Phương Lộ, lam bảo thạch này là cô chọn à? Ánh mắt thật tốt, cô đeo thử đi, đeo lên khẳng định sẽ đẹp mắt.”
Nói xong, Kiều Ôn Noãn liền đi tới trước quầy, nhìn quanh trái phải một lúc, cuối cùng tầm mắt dừng ở một sợi dây chuyền chui xinh đẹp.
Vòng cổ này, cô biết, đang đeo ở trên cổ Cảnh Hảo Hảo, còn là năm kia Thẩm Lương Niên mua cho cô ta, thật không ngờ, qua lâu như vậy, dây chuyền này vẫn còn hàng.
Gần đây Thẩm Lương Niên tiêu cực như vậy, cô biết anh chỉ là còn chưa có ૮ɦếƭ tâm với Cảnh Hảo Hảo.
Chỉ cần anh không ૮ɦếƭ tâm, cô liền không thể sống yên ổn, hiện tại gặp phải Cảnh Hảo Hảo, vậy không bằng cô liền nhân cơ hội diễn một phen, để cho khoảng cách giữa Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên càng chạy càng xa!
Nghĩ đến đây, Kiều Ôn Noãn liền cười chỉ chỉ dây chuyền kia, nói với tiểu thư bán hàng đứng ở một bên: “Phiền toái cho tôi xem sợi dây chuyền này.”
“Tiểu thư, chờ một chút.”
Kiều Ôn Noãn tiếp nhận sợi dây chuyền kia, cầm lấy so sánh ở trên cổ mình hai cái.
Tiểu thư bán hàng đứng ở một bên, giọng nói rõ ràng nói: “Tiểu thư, dây chuyền này là tác phẩm kinh điển tiêu thụ mạnh hơn hai năm liền của chúng tôi, bán rất chạy, cũng đeo rất đẹp, làn da tiểu thư trắng như vậy, đeo lên nhất định sẽ đẹp mắt.”
......
Phương Lộ thí đeo dây chuyền mình chọn, đứng ở trước gương, chuyển vòng vo trái phải, hỏi Cảnh Hảo Hảo: “Đẹp không?”
Cảnh Hảo Hảo nhìn phụ nữ cao gầy tinh xảo trong gương, gật gật đầu, nói: “Rất xinh đẹp.”
Cảnh Hảo Hảo vừa nói xong, liền nhìn thấy trong gương, Thẩm Lương Niên đứng ở phía sau mình, một đôi mắt nhìn chằm chằm chính mình, cô dừng một chút, vừa mới chuẩn bị chuyển tầm mắt, liền từ trong gương nhìn thấy Kiều Ôn Noãn đi tới bên người Thẩm Lương Niên, thần thái nhu mì xinh đẹp nâng tay lên, lôi kéo ống tay áo Thẩm Lương Niên, mang theo một sợi dây chuyền quơ quơ ở trước mặt Thẩm Lương Niên, nói: “Lương Niên, em thích cái này.”
Cảnh Hảo Hảo liếc mắt một cái liền nhận ra sợi dây chuyền kia, giống y như đúc sợi dây hiện tại cô đang đeo trên cổ.
Chẳng qua sợi Kiều Ôn Noãn cầm trong tay có vẻ tương đối mới, chui thoạt nhìn còn muốn lóe sáng hơn rất nhiều, so sánh với nhau, sợi đeo trên người cô, liền có vẻ ảm đạm hơn rất nhiều.
Sợi dây chuyền này, là Thẩm Lương Niên mang theo mình cùng nhau đến mua, lúc ấy vừa mới đưa ra thị trường, sợi dây chuyền này còn có một lời quảng cáo đặc biệt dễ nghe, gọi là: Cả đời một thế kiên trinh yêu say đắm không đổi.
Lúc cô cầm sợi dây chuyền này, cũng là vui mừng đứng ở đối diện Thẩm Lương Niên, cười khéo léo thản nhiên nói: “Lương Niên, em muốn cái này.”
Hiện nay, thay đổi một phụ nữ, cầm thứ giống nhau, cũng nói lời tương tự với người đàn ông giống nhau.
Lúc Cảnh Hảo Hảo không thấy Thẩm Lương Niên, cũng sẽ không cảm thấy quá khó chịu, nay thấy, còn nhìn thấy bên người anh đã đổi mới một người, cô phát hiện, chính mình vẫn không cầm được thì cũng buông được như trong tưởng tượng.
Xuyên thấu qua gương, Cảnh Hảo Hảo nhìn thấy Kiều Ôn Noãn để cho tiểu thư bán hàng đeo sợi dây chuyền kia lên trên cổ của cô ta, cô ta tao nhã kéo tóc dài của mình lên, hơi hơi nâng cằm nhọn, nghiêng đầu làm nũng nói với Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, đẹp mắt không?”
Thẩm Lương Niên xuyên qua gương thủy tinh, vẫn luôn nhìn chằm chằm Cảnh Hảo Hảo, anh giống như là không có nghe được tiếng nói của Kiều Ôn Noãn, không có phản ứng gì.
“Anh không nói lời nào, em coi như anh đáp ứng rồi nha.” Kiều Ôn Noãn quay đầu, liếc mắt nhìn tiểu thư bán hàng bên cạnh một cái, nói: “Tính tiền cái này giúp tôi đi.”
“Hảo Hảo, tớ tiền trả xong rồi.” Phương Lộ cầm phiếu xuất nhập, đi tới từ quầy thu tiền.
Lúc này Cảnh Hảo Hảo mới hoàn hồn, khách khí nói một tiếng với Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên: “Gặp sau.”
Sau đó liền cùng Phương Lộ cùng nhau rời khỏi cửa hàng mặt tiền.
Thẩm Lương Niên nhìn chằm chằm thân ảnh Cảnh Hảo Hảo biến mất ở cửa cửa hàng mặt tiền, mới quay đầu, nhìn thoáng qua sợi dây chuyền trên cổ Kiều Ôn Noãn, nói: “Tiểu Noãn, tháo sợi dây chuyền này xuống, trả lại, tôi chờ em ở cửa.”
Thẩm Lương Niên nói xong, cũng không chờ Kiều Ôn Noãn kháng nghị, liền trực tiếp đi ra cửa hàng mặt tiền.
Thẩm Lương Niên đứng ở cửa, đốt một ***, anh còn chưa có hút, còn có một vị tiểu thư đi tới trước mặt anh, đưa cho anh một cái gói to, nói: “Có một vị tiểu thư bảo tôi giao cho anh.”
Thẩm Lương Niên nhìn thoáng qua, tiếp nhận.
Gói to là trong suốt, anh tinh tường nhìn thấy, bên trong là sợi dây chuyền đeo trên cổ Cảnh Hảo Hảo.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc