Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 105

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Lúc còn trẻ, Cảnh Hảo Hảo vẫn nghĩ, dù tình nhân toàn thế giới tách ra, cả đời cô và Thẩm Lương Niên đều sẽ bị ràng buộc cùng một chỗ, không rời không bỏ, thẳng đến địa lão thiên hoang.
Cô cũng luôn nghĩ, tình yêu của cô là xinh đẹp nhất toàn thế giới, cho dù ở đáy mắt người khác, có lẽ là khốn khổ, cằn cỗi, khó qua.
Thế cho nên, lúc cô một mình, nhớ tới quá khứ ở tầng thấp nhất và kiên cố mà cô và Thẩm Lương Niên đã đi qua kia, đáy lòng cô đều từ từ lắp đầy hạnh phúc.
Nhưng hiện tại Cảnh Hảo Hảo, thật không dám nghĩ tới nữa.
Có vài người, bạn cảm thấy cả đời bạn đều không thể rời đi, không thể quên được, luyến tiếc, nhưng thật sự đợi đến lúc bụi bậm rơi xuống, bạn sẽ phát hiện, xác thực rất đau, nhưng lại không phải là đau không thể chịu đựng nổi.
Cho nên, quá khứ của Cảnh Hảo Hảo và Thẩm Lương Niên giống như là giấc mộng cũ trước kia, bị cô giấu thật sâu ở đáy lòng, hóa thành một khu cấm, không ***ng vào nữa.
Mà Thẩm Lương Niên, từ sau ngày bị Lương Thần cứng rắn tiễn đi, giống như là bốc hơi khỏi nhân gian, hoàn toàn biến mất ở trong thế giới của Cảnh Hảo Hảo.
Vì thế, hai người từng quen biết mười năm, cứ như vậy xem như thật sự mỗi người đi một ngả, không hề liên hệ.
Từ sau đêm đó, Cảnh Hảo Hảo thật sự khôi phục tự do thân thể, cô có thể đi công ty giải trí TS, cũng có thể hẹn gặp mặt với một vài bạn bè đi uống trà chiều, ngày cứ như vậy bình thản trôi qua, hết thảy thoạt nhìn, là im lặng mà bình tĩnh như vậy.
Bất tri bất giác thời gian liền tiến vào mùa đông thành phố Giang Sơn.
Ngày trận tuyết đầu mùa đến, Cảnh Hảo Hảo nhận được một bộ phim mới.
Bộ phim mới này mới rất niều tai to mặt lớn, có thể vì tiết kiệm tài chính, vì thế Cảnh Hảo Hảo diễn viên hạng ba nhỏ như vậy, cũng vinh hạnh biểu diễn nữ phụ một lần.
Bộ phim là do một đạo diễn già dặn kinh nghiệm làm, căn cứ cải biên theo một bộ tiểu thuyết nổi tiếng trên internet, là sản phẩm của công ty giải trí TS.
Bởi vì là bộ phim kinh doanh đô thị, cho nên nơi quay là thành phố Giang Sơn.
Gần tới cuối năm, chuyện trong công ty Lương Thần cũng nhiều, Cảnh Hảo Hảo cũng không muốn để cho người ta biết mình và anh cùng một chỗ, cho nên công việc đưa đón Cảnh Hảo Hảo, liền đặt toàn bộ ở trên người tài xế chuyên dụng của Lương Thần.
Trong bộ phim lần này có rất nhiều nhân vật, Cảnh Hảo Hảo chỉ nghe tên, chưa gặp qua người, cho nên không phải đặc biệt quen thuộc với mọi người, vì thế trao đổi cũng ít.
Nhưng cô chỉ là một diễn viên nho nhỏ, nhưng mỗi ngày đều có một chiếc xe treo bảng số màu đỏ đón đưa, ngược lại khiến mọi người có vài phần tò mò, đều đoán bối cảnh của cô.
Ngày tám bộ phim chính thức bấm máy, Cảnh Hảo Hảo chỉ quay nửa ngày, giữa trưa chấm dứt, lúc chuẩn bị quá giang xe về biệt thự, nhận được điện thoại của Phương Lộ: “Hảo Hảo, tớ vừa trở về từ nước Pháp, nghe nói cậu nhận phim mới, đúng lúc tớ đã lâu không gặp cậu, buổi chiều mời tớ ăn bữa cơm chúc mừng nha."
Cảnh Hảo Hảo nghĩ đến buổi chiều mình cũng không có việc gì, liền cười đáp ứng, sau đó gọi một cú điện thoại cho Lương Thần, nhận được sự đồng ý của anh, liền trực tiếp để tài xế đưa mình đi đến trung tâm thương mại đã hẹn với Phương Lộ.
Cảnh Hảo Hảo không biết khi nào mình tan cuộc, vào lúc xuống xe, liền nói với tài xế: “Chờ lúc cháu cần về nhà dùng xe, sẽ gọi điện thoại trước cho bác nửa tiếng, bác đi về trước đi.”
“Vâng, Cảnh tiểu thư, cô chú ý an toàn.”
Cảnh Hảo Hảo cười cười, đóng cửa xe, chờ sau khi tài xế lái xe rời đi, liền xoay người đi vào trung tâm thương mại.
Cảnh Hảo Hảo và Phương Lộ hẹn ăn bữa trưa ở một nhà hàng tầng năm trung tâm thương mại.
Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo gặp mặt cũng không thuần túy là vì đi dạo phố, cho nên sau khi ăn cơm xong, vừa đi trong trung tâm thương mại, vừa kéo đông kéo tây, thấy đẹp mắt, Phương Lộ sẽ cầm lên đi thử một lần, sau đó dừng lại miệng nói không ngừng, khoa tay múa chân ở trên người, hỏi Cảnh Hảo Hảo đẹp mắt hay khó coi.
Tuy rằng Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo đều là người trong giới, nhưng cũng rất ít khi tán gẫu chuyện trong giới, Phương Lộ xuất thân tốt, đến từ hào môn, hôn nhân cũng là đám hỏi thương nhân, cô ấy và chồng của mình đều có tiền, nhưng cô ấy lại không kinh doanh, vì thế mượn một khoản tiền tiến quân vào vòng giải trí, cho nên nội dung Phương Lộ và Cảnh Hảo Hảo tán gẫu, đại đa số đều là loại bát quát hào môn như chồng trong nhà hào môn nào dưỡng một tiểu tam ở bên ngoài, mấy ngày hôm trước phu nhân nhà ai đi bắt vợ nhỏ bên ngoài, nháo đến tiểu tam kia nhảy lầu tự sát bồi thường mười mấy vạn.
Hai người chỉ mới đi dạo hơn nửa tiếng, trong tay Phương Lộ liền ôm rất nhiều chiếc túi to, cô ấy kéo cánh tay Cảnh Hảo Hảo, cười nói: “Chỉ hôn nhân người khác không hạnh phúc, cậu cũng không cần lo lắng, cậu gả cho Thẩm Lương Niên, Thẩm Lương Niên nhất định không phản bội cậu.”
Cảnh Hảo Hảo còn chưa nói cho Phương Lộ chuyện mình và Thẩm Lương Niên chia tay, cho nên lúc nghe đến những lời này, sắc mặt hơi cứng lại một chút, còn chưa có lên tiếng, Phương Lộ liền chỉ vào một cửa hàng mặt tiền bán trang sức phía trước, nói: “Tớ nhớ ra rồi, hai ngày nữa tớ phải đi tham gia một tiệc tối từ thiện, tớ mang về từ nước Pháp một cái váy màu lam, nhưng không có trang sức thích hợp, đúng lúc theo giúp tớ đi chọn đi.”
Phương Lộ đột nhiên chuyển đề tài, trực tiếp nhảy qua chuyện Thẩm Lương Niên.
......
Gần đây Thẩm Lương Niên đối với chuyện gì cũng không nhấc lên nổi hứng thú, cũng ít phấn đáu sức lực quay quanh công ty Thiên Vinh, thậm chí có khi rõ ràng trong công ty có cuộc họp khẩn cấp, Thẩm Lương Niên lại trực tiếp gọi một cú điện thoại tới công ty, nói hôm nay mình không đi công ty, làm cho công việc từ trên xuống dưới công ty đều nhanh chóng gặp trở ngại.
Rất nhiều người trong công ty đều đang lén nghị luận Thẩm Lương Niên, “Thẩm tổng còn như vậy nữa, sợ là thưởng cuối năm của chúng ta sẽ phải giám bớt rất nhiều.”
Kiều Ôn Noãn thường xuyên đi công ty Thiên Vinh, cũng nghe được những tiếng gió này, ngẫu nhiên sẽ nhắc tới với Thẩm Lương Niên, nhưng Thẩm Lương Niên luôn bày ra một bộ dáng không yên lòng, cũng không biết là nghe thấy hay là không có, nói tóm lại, sau đó vẫn duy trì trạng thái cuộc sống như thế.
Trận tuyết đầu mùa của thành phố Giang Sơn qua chưa đến vài ngày, Kiều Ôn Noãn liền nghênh đón sinh nhật, sáng sớm cô liền gọi điện thoại cho Thẩm Lương Niên, hẹn Thẩm Lương Niên đi ra ngoài cùng mình ăn một bữa cơm trưa, tổ chức sinh nhật cho mình.
Thẩm Lương Niên không có nhớ rõ sinh nhật Kiều Ôn Noãn, lúc ăn cơm, nghe được Kiều Ôn Noãn nhắc tới, mới ý thức được chính mình không có mua lễ vật, cho nên sau khi ăn cơm xong, liền mang theo Kiều Ôn Noãn đi trung tâm thương mại gần đó.
Kiều Ôn Noãn nhìn ra Thẩm Lương Niên cũng không có tâm tư gì, chỉ thờ ơ cùng cô đi vòng quanh trung tâm thương mại, cũng không thấy có chút ý tứ muốn chọn lựa lễ vật cho cô, thậm chí lúc chính cô nhìn trúng muốn hỏi anh, anh cũng chỉ gật gật đầu, nói: “Thích, vậy cầm đi.”
Kiều Ôn Noãn lập tức cảm thấy chính mình có chút ủy khuất, nhưng thật sự yêu một người, vĩnh viễn đều là một người không cốt khí, cô chỉ có thể yên lặng chịu đựng.
Vào lúc hai người Kiều Ôn Noãn và Thẩm Lương Niên đi thang máy xuống từ tầng bốn, Kiều Ôn Noãn liền mắt sắc thấy được người quen thuộc.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc