Tổng Giám Đốc Đoạt Tình - Giành Lại Vợ Yêu - Chương 06

Tác giả: Diệp Phi Dạ

Cảnh Hảo Hảo biết anh đang nhìn mình, cánh tay nhịn không được run lên, ly R*ợ*u vài lần suýt đổ, lúc này, cô mới ngẩng đầu, hoang mang rối loạn nhìn thoáng qua Lương Thần, nhỏ giọng nói một câu: "Cảm ơn Lương Tổng."
Sau đó liền vội vàng quay đầu, buông chai R*ợ*u xuống,
Tư thế kia, giống như Lương Thần là một dã thú ăn thịt vậy
Lương Thần nhăn mày, giống như là bất mãn với phản ứng vừa rồi của Cảnh Hảo Hảo, chỉ có điều vẫn thong dong bưng ly R*ợ*u trên bàn lên nâng R*ợ*u với Trầm Lương Niên.
Trầm Lương Niên chỉ chỉ chai R*ợ*u trên bàn, ý bảo Cảnh Hảo Hảo đưa cho mình, Cảnh Hảo Hảo theo thói quen bưng lên ly R*ợ*u, rót R*ợ*u cho Trầm Lương Niên.
Trong nháy mắt Lương Thần nhìn thấy Cảnh Hảo Hảo rót R*ợ*u, tự nhiên vương tay, muốn nhận lấy chai R*ợ*u trong tay Cảnh Hảo Hảo.
Lúc anh cầm chai R*ợ*u, bàn tay cố ý cọ nhé vào mu bàn tay nhỏ bé của Cảnh Hảo Hảo, xúc cảm trơn bóng, mềm mại.
Cảnh Hảo Hảo giống như bị điện giật, theo bản nằng lùi tay ra, phòng bị ngẩng đầu, nhìn về phía Lương Thần.
Dáng vẻ Lương Thân thảnh thơi cầm chai R*ợ*u, giống như bình thường không có việc gì, rót cho chính mình một chén R*ợ*u, sau đó bưng ly R*ợ*u lên, nghiêng đầu, ánh mắt theo dõi Cảnh Hảo Hảo.
Theo bản năng Cảnh Hảo Hảo né tránh tầm mắt của Lương Thần, nghiêng đầu, chỉ lo cùng Trầm Lương Niên nói chuyện với nhau.
Nhưng mà dù vậy, Cảnh Hảo Hảo vẫn có cảm giác sau lưng mình, giống như lửa, xuất một tầng mồ hôi.
Ngay cả, mu bàn tay của cô vừa mới bị anh ***ng đến kia, cũng muốn cháy lên.
Đến cuối cùng, cả người Cảnh Hảo Hảo có chút đứng ngồi không yên.
Lương Thần nhìn Cảnh Hảo Hảo khẩn trương, đáy lòng anh, thoải mái rất nhiều.
Thật ra anh cũng không biết chính mình bị làm sao, chính là nhìn cô vậy quanh bên người Trầm Lương Niên, đáy lòng anh có chút hờn giận, làm cho ý thức của anh, có chút không nỡ.
Lương Thần nghiện trò đùa dai này, cố ý cử động thân thể, nhích người lại gần Cảnh Hảo Hảo.
Cảnh Hảo Hảo cảm giác được hơi thế nguy hiểm bao vây lấy mình, thân thể cô buộc chặt lợi hại, theo bản năng xê dịch về phía Trầm Lương Niên.
Lương Thần nhìn hành động nhỏ của cô, cười khẽ, muốn trốn anh sao?
Nghĩ thế, anh quét nhìn cái bàn, sau đó nhìn đến cái bật lửa bên tay của Trầm Lương Niên, liền hơi hơi đứng dậy, vươn tay về phía cái bật lửa.
Anh cố ý để thân thể mình đến gần Cảnh Hảo Hảo lấy bật lửa, cách hai lớp quần áo, anh rõ ràng cảm giác được thân thể cô cứng ngắc
Anh cũng không liếc mắt nhìn cô, chính là cầm cái bật lửa, vẫn duy trì tư thế gần cô, chậm một chút, mới chậm rãi lui ra về chỗ ngồi.
Cảnh Hảo Hảo cảm thấy đây là đoạn thời gian cực kỳ dằn vò, thật ra chỉ có một phút đồng hồ, nhưng cô lại cảm thấy chính mình giống như xuống địa ngục, ngay cả hô hấp, cô cũng nín thở.
Mãi cho đến khi anh rời đi, cô mới dám nhẹ hô hấp một chút, tim buột chặt, lúc này vừng vàng đáp xuống, nhưng vẫn đập bùm bùm lợi hại
Cô nhìn ra được, anh cố ý, cô không biết kế tiếp anh muốn làm gì, cô cũng không muốn biết, chính mình vẫn có thể duy trì được dáng vẻ trấn tỉnh như vậy hay không.
Nếu cô thất lễ, sẽ làm mất mặt mũi của Trầm Lương Niên.
Cảnh Hảo Hảo căng thẳng nắm chặt tay lại, trong đầu nhẹ nhàng xoay chuyển, nghĩ mình không thể ngồi chờ ૮ɦếƭ như vậy, liền nghiêng đầu, nói với Thẩm Lương Niên: “Lương Niên, một ít bạn bè ở công ty giải trí TS đã đến, bây giờ em đi đón bọn họ.”
“Có cần anh đi cùng em hay không?” Thẩm Lương Niên buông
ly R*ợ*u trong tay xuống, đứng lên.
“Không cần.” Cảnh Hảo Hảo cũng đứng lên theo, lắc lắc đầu, sau đó xoay người, nói với người khác một tiếng:“Tạm biệt.”
Nhìn cũng không nhìn Lương Thần một cái, liền mỉm cười với Thẩm Lương Niên một cái, nhấc chân bước đi, gương mặt bình tĩnh rời khỏi.
......
Cảnh Hảo Hảo cũng không có đi chào hỏi hay ôn chuyện với những người đồng hành trong công ty giải trí TS, ngược lại đi thẳng đến nhà vệ sinh.
Cả người cô dựa vào trên bàn cẩm thạch tại trong nhà vệ sinh, nhìn mình trong gương, thở hổn hển từng ngụm, phun hết sự khó chịu trong lòng ra, mới chậm rãi mở ra rảnh tay, phát hiện chính mình trong lòng bàn tay, thế nhưng đã muốn đều bị hãn nhiễm thấp.
Cảnh Hảo Hảo mở vòi nước, dùng sức rửa tay, nước lạnh xuyên qua lòng bàn tay đè những bất an trong lòng cô cuống từng chút một.
Cảnh Hảo Hảo điều chỉnh lại tâm tình, xoay người vừa định rời khỏi nhà vệ sinh, sau đó bước chân liền ngừng tại chỗ, không bước nổi.
Lương Thần dáng vẻ tao nhã đứng ở cửa nhà vệ sinh, trên đầu của anh vừa vặn có có một cái đèn tường, ánh đèn mờ nhạt chiếu lên gương mặt anh tuấn, khiến cho ngũ quan của anh càng thêm đẹp đẽ.
Ánh mắt của anh gắt gao nhìn chằm chằm vào mắt của cô mấy giây, sau đó vô cùng thích ý gợi nhếch môi, cười một cách thoải mái, giọng nói cũng nhiễm một chút không đứng đắn:“Cảnh tiểu thư, đã lâu không gặp.”
Trái tim của Cảnh Hảo Hảo theo lời nói của anh, run rẩy một chút, sau đó lời nói đã mạnh mẽ nghẹn lại trong cổ họng, một chữ cũng không nói được.
Lương Thần nghiêng đầu, ung dung đánh giá Cảnh Hảo Hảo.
Thẩm Lương Niên nói cô mấy ngày nữa là đến sinh nhật 20 tuổi của cô, bộ dáng này của cô, nhìn thế nào cũng giống cô nhóc mười bảy mười tám tuổi.
Cánh tay nhỏ nhắn với đôi chân thon dài, trong ánh mắt đen trắng rõ ràng, rõ ràng đầy sự bất an lo lắng, lại giả bộ bình tĩnh.
Khóe môi của Lương Thần, không nhịn được liền hiện một chút ý cười không dễ phát hiện, ánh mắt của anh không kiêng nể gì nhìn Cảnh Hảo Hảo từ trên xuống dưới, nhìn tới lui một chút, mới không nhanh không chậm mở miệng, nói tiếp:“Cảnh tiểu thư, là do tôi nhớ lầm, Cảnh tiểu thư cũng dễ quên thật, tôi nhớ rõ, chúng ta mới không gặp nhau mấy ngày thôi mà?”
Trong lòng Cảnh Hảo Hảo biết rõ ràng mấy ngày mà trong miệng Lương Thần nói là ngày nào, nhưng vẫn ra vẻ trấn định hai mắt đánh giá Lương Thần, trong lòng đoán chắc là anh không xác định được cô có phải là người phụ nự đêm đó hay không, dù sao lúc ấy đèn trong phòng hơi tối, Cảnh Hảo Hảo ôm một tia may mắn nói với Lương Thần:“Lương tổng, có lẽ là ngài đã nhớ nhầm đó.”
Lương Thần vẫn duy trì bộ dạng lười biếng như trước, đứng tại chỗ, nghe thấy lời nói của Cảnh Hảo Hảo, “Ồ --” một tiếng thật dài.
“Lương Niên đang chờ tôi, tôi xin phép đi trước.”
Lương Thần không nói gì, chỉ nhẹ nhàng gật đầu.
Cảnh Hảo Hảo liền giẫm giày cao gót, hướng về phía cửa nhà vệ sinh để đi ra ngoài.
Cảnh Hảo Hảo ngừng thở, từng bước một đi ngang qua người của Lương Thần, ngay lúc cô nghĩ là mình cuối cùng cũng an toàn, thì eo của cô đột nhiên bị một hai bàn tay to ôm chặt.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc