Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 43

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Người Đàn Ông Tà Mị

"Mai tổng, mời dùng trà."
Biệt thự bờ biển, một người đàn ông cứ đứng lặng trước cửa sổ sát đất, ngắm nhìn khung cảnh ngoài cửa sổ là ánh chiều buổi hoàng hôn vô cùng mỹ lệ.
Người đàn ông họ Mai, tên gọi Ý Hàn. Biệt danh khác là Maynor Hàn.
Ngũ quan của hắn cũng không phải thuộc dạng xuất sắc nhất, nhưng ánh mắt và nụ cười kia của hắn lại có thể khiến cho biết bao người phụ nữ cực kỳ mê muội.
Hiện tại, người phụ nữ đang bưng trà cho hắn cũng chính là người phụ nữ lúc trước đã xuất hiện tại văn phòng của Tần Trác Luân, cô ta đã từ văn phòng của Tần Trác Luân trở về.
Cô nhìn thân hình cao lớn của Maynor Hàn, lúc bưng trà tiến lên cô nhìn thoáng qua ánh mắt hắn thì ngay lập tức bị ánh mắt hắn mê hoặc, chỉ tiếc là hắn chưa bao giờ lên giường với cô, mặc dù sự xinh đẹp diễm lệ của cô cũng không thua kém Hứa Mộng Phỉ bao nhiêu, vậy thì vì cái gì hắn lại chưa bao giờ ᴆụng chạm đến cô đây?
Điều ấy khiến cho cô cực kỳ nghi ngờ, trái ngược hoàn toàn với khí chất vương giả của Tần Trác Luân, Maynor Hàn lại mang vẻ âm trầm tà mị phảng phất giống như Satan dưới địa ngục, cho dù biết rõ đó như là một ngọn lửa thiêu nhưng phụ nữ cũng không tiếc giá nào cứ giống như thiêu thân lao đầu vào lửa, cũng không chút do dự lao vọt tới ngọn lửa thiêu cực lớn là hắn, cho dù ૮ɦếƭ cũng không oán không hối.
Nhưng, có một người phụ nữ vẫn luôn nằm ngoại lệ, mặc dù Maynor Hàn luôn không cho phép có người kháng cự hắn, cũng như bỏ qua sự tồn tại của hắn.
Vậy người phụ nữ kia là ai?
Cô vẫn muốn biết người phụ nữ này rốt cuộc là ai, cho tới bây giờ hắn cũng chưa bao giờ nói qua, dù cô đã đi theo bên cạnh hắn sáu năm nhưng hắn vẫn giống như cũ u mê một dạng khiến cô cũng đoán không ra tâm tình của hắn.
"Để trên bàn đi, công việc làm tốt không?"
Maynor Hàn cũng không xoay người liếc mắt nhìn người phụ nữ một cái, mà chỉ đạm mạc mở miệng hỏi vấn đề hắn quan tâm.
"Làm tốt, tôi còn làm một việc nữa, tôi khiến cho bạn gái mới Tô Thiển Hạ của anh ta nhìn thấy cảnh anh ta hôn môi với tôi ở trong văn phòng, Mai tổng, tôi làm như vậy có đúng không?"
Người phụ nữ tên là U Tuyết, lúc này cô đang cúi đầu, trong lòng rất khẩn trương chờ đợi hắn.
"U Tuyết, làm không sai, cô so với trước kia càng thông minh hơn, còn Hứa Mộng Phỉ thì như thế nào?"
Maynor Hàn bỗng nhiên xoay người, không ai phát hiện trên mặt hắn lúc này đang hiện lên vẻ hưng phấn cực kỳ nhỏ.
U Tuyết rất chờ mong hắn sẽ nâng mặt cô lên ngang bằng ánh mắt hắn, bởi cô rất khao khát nhìn mặt hắn, cô rất nhớ hắn.
Có thể nhìn hắn nhiều hơn một cái thì bọn họ đã cảm thấy được chính mình rất mãn nguyện rồi.
"Hứa tiểu thư, cô ấy vẫn la hét muốn gặp Ngài."
Maynor Hàn bưng tách trà trước mặt lên uống một hớp, tư thế uống trà của hắn cực kỳ tao nhã, giống như một quý tộc thực sự vậy.
U Tuyết nín thở nhìn hắn uống trà, từng động tác, mỗi câu nói, mỗi ánh mắt của hắn, tất cả toàn bộ đều khiến cô cực kỳ yêu thích.
Nhắc đến Hứa Mộng Phỉ, trong lòng cô có chút ghen tị.
Trong ba năm này, Maynor Hàn đều ở cùng Hứa Mộng Phỉ, đơn giản là vì Hứa Mộng Phỉ là người yêu và cũng là vợ chưa cưới của Tần Trác Luân.
Hiện tại sau ba năm, cuối cùng cũng đã tới lúc cần dùng đến cô rồi, mà người phụ nữ kia cũng nên sớm rời khỏi Maynor Hàn, cô ta hoàn toàn không xứng với Maynor Hàn.
*
Người phụ nữ tên U Tuyết kia cũng không có nói cho Tần Trác Luân biết chuyện hiện giờ Hứa Mộng Phỉ đang ở chỗ nào.
Cô chỉ nói cho anh thời gian chuẩn bị một khoản tiền, là một khoản tiền lớn, để anh trả nợ cho Hứa Mộng Phỉ, qua vài ngày nữa cô sẽ gọi điện thoại cho anh, sau đó cô để lại hộp trang sức rồi rời khỏi văn phòng của anh.
Hiện giờ trong đầu anh đang hiện lên hình ảnh đoạn thời gian ngọt ngào mà anh và Hứa Mộng Phỉ bên nhau kia.
Dựa theo lời nói của người phụ nữ tên U Tuyết kia thì trong khoảng thời gian ba năm này Hứa Mộng Phỉ đã chịu không ít khổ sở, nhưng mà những ngày khổ cực này của cô cũng sắp kết thúc rồi, anh nhất định sẽ cứu cô thoát khổ cơn gian nan này.
Ngay lúc này, ngoài văn phòng truyền đến tiếng gõ cửa.
Anh lập tức khôi phục bộ dáng lạnh lùng thường ngày ngồi ở phía sau bàn làm việc, tiếp đó cho người ở bên ngoài văn phòng tiến vào.
Người đến là Lôi.
"Luân, anh hãy xem cái này."
Bình thường Lôi cực kỳ chú trọng việc xưng hô, thế mà lúc này Lôi lại không hề chú trọng nữa, kêu thẳng tên Tần Trác Luân, có thể thấy được sự việc này rất quan trọng.
"Cậu hoài nghi chuyện mà người phụ nữ tên là U Tuyết kia nói là giả bộ? Khả năng không phải là Mộng Phỉ? Vậy chuyện này giao cho cậu, cậu giúp tôi đi điều tra một chút, đúng rồi, lúc cậu mới đi vào có nhìn thấy Thiển Hạ đến không?"
Lôi nói ra sự quan sát và kết luận của chính mình với Tần Trác Luân, mặc dù Tần Trác Luân cũng có chút điểm không đồng ý, nhưng anh vẫn quyết định cứ giao chuyện này cho Lôi đi điều tra.
"Không thấy đến, nhưng hộp cơm tình yêu thì có, ở đây, thừa dịp còn nóng thì ăn đi, nhìn cũng rất ngon miệng. Lúc tôi theo dõi camera thì có nhìn thấy cô ấy đang khóc lóc chạy ra ngoài, có phải giữa hai người đang có cái gì đó hiểu lầm phải không? Đây là chuyện riêng của hai người, nếu không có chuyện gì khác thì tôi xin phép ra ngoài trước."
Lúc Lôi còn đang trong phòng làm việc thì có nhìn thấy Thiển Hạ khóc lóc chạy ra khỏi toà nhà, thêm nữa anh còn nhìn thấy cảnh Tần Trác Luân và người phụ nữ tên U Tuyết kia đang ở cùng một chỗ, anh cho là Tô Thiển Hạ đã bắt gặp được một màn kia, nên anh có ý nhắc nhở lại Tần Trác Luân, nhìn thất mi tâm của Tần Trác Luân hơi xoắn xuýt lại với nhau nên anh cũng không tiện nhiều lời nữa, sau đó anh liếc mắt nhìn thấy cái phất tay của Tần Trác Luân ý bảo cho phép chính mình hãy rời khỏi văn phòng tổng giám đốc.
Tần Trác Luân mở hộp cơm tình yêu kia ra, nhìn thấy bên trong có một gương mặt bằng cơm nắm rất đáng yêu hào quyện với hương vị đồ ăn bay tới, tâm của anh bỗng dưng cảm thấy rất ấm áp.
Nhắc tới hộp cơm tình yêu, trong lòng anh bỗng nhiên có một dũng khí rất kỳ diệu, tựa như sự cảm động đang lan tràn khắp cơ thể, anh rời khỏi văn phòng, quyết định đi tìm Thiển Hạ nói chuyện thật rõ ràng.
Nhất định là cô đã nhìn thấy cảnh anh và U Tuyết kia hôn nhau, nhưng trên thực tế chuyện gì anh cũng chưa làm.
Xem ra anh phải có một lời giải thích rõ ràng, nếu không cô cũng sẽ không tin tưởng anh nữa?
Tần Trác Luân lái xe trở về, cầm hộp cơm tình yêu đặt lên bàn trong phòng khách, anh đi khắp lầu một tìm một vòng nhưng cũng không thấy Thiển Hạ đâu cả.
Anh đi lên lầu hai tìm, cũng không tìm được Thiển Hạ.
Đi khắp tất cả các phòng tìm lại một lần nữa nhưng vẫn lại là không thấy.
Chẳng lẽ cô không có trở về?
Anh lại nhìn thấy con thỏ trắng nhỏ đứng ngây ngốc ở cạnh cửa, đang vểnh cả khuôn mặt lên nhìn anh.
Anh lập tức khom lưng ôm con thỏ trắng lên người, vậy còn Thiển Hạ đang ở nơi nào?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc