Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 42

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Mập Mờ Trong Văn Phòng

"Giữa trưa không mang cơm cho tôi sao?"
Nhìn Thiển Hạ chuẩn bị ra ngoài, Tần Trác Luân lập tức hỏi.
"Xem ra anh vẫn có phần đáng yêu nên giữa trưa tôi sẽ đưa cơm tới, anh cố gắng đi làm thật tốt, không cho phép lười biếng..."
Thiển Hạ xoay người lại, cười khẽ rồi kiễng chân hôn lên má anh, sau đó cũng đi luôn ra ngoài, giống như một con bươm bướm mỹ lệ nhanh nhẹn bay đi.
Tần Trác Luân sờ sờ khuôn mặt mình, anh có chút ngây ngốc nở nụ cười.
"Anh ta tín nhiệm mình như thế, hiện tại cái chìa khóa lại đang ở chỗ mình, mật mã mình cũng biết rõ, giữa trưa vẫn nên chỉ đưa cơm thôi, còn cứ để hôm nào đó lấy trộm vậy?"
Thiển Hạ ngồi xe trở về, ở trên đường trở về trong lòng cô tự hỏi mình.
"Vẫn là đợi đến ngày thứ ba rồi nói sau, hiện tại đi mua đồ ăn trước rồi sẽ trở về nấu cơm."
Thiển Hạ đi siêu thị mua đồ ăn xong thì trực tiếp đi bộ trở về nhà, bởi vì siêu thị cũng chỉ cách khu nhà khoảng hơn mười mấy mét là đã đến rồi.
Giữa trưa hơn mười hai giờ quá mười phút, Thiển Hạ rất có dụng tâm lấy hộp đựng cơm rất đáng yêu ra, sau đó cô tỉ mỉ chuẩn bị phần cơm trưa tình yêu này.
Ví dụ như cơm trắng sẽ biến thành một khuôn mặt đáng yêu, cà rốt sẽ biến thành cái mũi nhỏ nhắn, sau đó cô ấn xuống hai hạt đậu đỏ làm hai mắt hai bên trái phải của khuôn mặt.
Hộp đựng cơm gồm có ba tầng, mà mỗi một tầng đều có bất ngờ.
Đây chính là dụng tâm chuẩn bị của Thiển Hạ, cô cũng mất hơn ba giờ rồi.
Cô rất cao hứng mang theo hộp cơm tình yêu ngồi xe buýt đi đến công ty của Tần Trác Luân.
*
Công ty Tần Trác Luân
Anh vội vàng trở về một lúc vào buổi sáng, cho nên công việc cũng dồn lại một chỗ rồi, anh đứng lặng phía trước cửa sổ, suy nghĩ không biết Thiển Hạ có chuẩn bị cơm trưa cho mình hay không?
Anh chăm chú nhìn đồng hồ báo thức, cũng đã qua mười hai giờ một tiếng rồi, cô có đến không?
Sau đó anh ngồi trở lại bàn làm việc, suy nghĩ không bằng cứ làm việc một lúc đã.
Cũng qua hơn nửa tiếng sau, điện thoại nội bộ trên bàn bỗng nhiên vang lên, lang thư ký gọi tới, nói là có một vị tiểu thư muốn tìm anh.
Anh tưởng rằng là Thiển Hạ nên lập tức nói \'Mời vào.\'
Cửa mở, nhưng người đến không phải Thiển Hạ mà là một phụ nữ rất xinh đẹp và gợi cảm.
"Đưa cơm đến đây đi, cô đã làm món gì vậy?"
Bên miệng Tần Trác Luân luôn chứa nụ cười nhàn nhạt, anh ngẩng đầu rồi nói.
Khi anh nhìn thấy người đến không phải Thiển Hạ, mà là một người phụ nữ xa lạ nào đó thì nụ cười của anh lập tức biến mất, trên mặt lại là nét đạm mạc lạnh lùng xa cách.
"Cô là ai? Danh sách tiếp khách bên ngoài của tôi không có tên của cô?"
Tần Trác Luân không cần nhìn đã ngay lập tức biết chính mình cũng chưa từng định ngày hẹn với người phụ nữ này.
Vậy cô ta tới công ty anh gặp chính anh để làm cái gì?
"Đừng khách khí như vậy, tôi chỉ là mang đến cho anh một món đồ thôi, tin tưởng anh sẽ cảm thấy hứng thú."
Người phụ nữ lấy từ trong túi xách tùy thân bên người ra một cái hộp nhỏ màu đỏ, xem ra bên trong hộp hẳn là một loại trang sức nào đó.
"Tôi nghĩ tôi sẽ không cảm thấy hứng thú, mời cô đi ra ngoài."
Tần Trác Luân hoàn toàn không có hứng thú nói với người phụ nữ này cái chuyện gì đó, cho nên anh không khách khí hạ lệnh đuổi khách.
"Tôi thì lại cho rằng anh nhất định sẽ có hứng thú, mở ra nhìn xem cũng không hao phí của anh bao nhiêu thời gian, mời anh mở ra nhìn thử. Nếu như anh đã mở ra nhìn mà cũng không thấy có hứng thú thì tôi lập tức thức thời đi ra ngoài."
Người phụ nữ không chịu đi, trên mặt luôn mang theo nụ cười rất quyến rũ, ánh mắt biểu lộ phong tình yêu mị, sau đó ánh mắt cô ta quét về phía hộp nhỏ, ý bảo Tần Trác Luân mở hộp trang sức xem cái gì trong đó.
"Được, tôi ngược lại muốn nhìn xem thứ đó là gì."
Tần Trác Luân cầm hộp trang sức kia mở ra, mà bên trong hộp trang sức đích thị là một chiếc nhẫn kim cương màu hồng.
Trên mặt nhẫn có hai chữ MF.
Trên thế giới này, anh làm sao có thể không quen thuộc, đó là vật mà ba năm trước đây anh tặng cho người bạn gái lúc đó tên là Hứa Mộng Phỉ, mà trên đó cũng chỉ khắc một chữ cái viết kép là chữ cái thứ nhất trong cái tên Hứa Mộng Phỉ.
Mà trên thế giới này cặp nhẫn đó cũng chỉ có một đôi, cái nhẫn kia của anh đích thị khắc chữ ZL, cũng là chữ cái thứ nhất trong tên của hắn.
"Như thế nào, cảm thấy hứng thú sao? Cô ấy hiện tại đang ở trong tay chúng tôi, mà ba năm này của cô ấy cũng rất khổ sở, anh có muốn thấy lại cô ấy hay không?"
Người phụ nữ phát hiện tuy trên mặt anh chỉ có vẻ mặt hơi kinh ngạc nhưng cô biết rõ là anh cực kỳ để ý.
"Cô ấy ở đâu? Ba năm trước đây tại sao lại bỗng nhiên mất tích, các người đã mang cô ấy đi như thế nào?"
Tần Trác Luân hét lớn về phía cô gái kia, song lực bàn tay đang nắm hai vai của cô gái hơi loạng choạng, thanh âm cũng giống như đang chịu một loại áp lực nào đó.
Hứa Mộng Phỉ, là Mộng Phỉ, ba năm trước đây cô đột nhiên biến mất, hiện tại anh đã biết rõ tin tức của cô, cô quá xấu xa, người phụ nữ này quá xấu xa, ba năm này cô đã đi nơi nào, bị *** như thế nào rồi?
"Anh muốn gặp lại cô ấy thì phải phối hợp với tôi làm một chuyện."
Người phụ nữ đã sớm biết dưới lầu có Tô Thiển Hạ đang muốn đi lên đưa cơm trưa cho Tần Trác Luân, cho nên cô cố ý đi sớm hơn Tô Thiển Hạ vài phút, ngoài ra cô còn muốn cho Tô Thiển Hạ xem một trò rất hay.
"Làm cái gì?"
Tần Trác Luân luôn luôn là một người trầm tĩnh lý trí rất rõ ràng nhưng hiện tại đầu óc của anh đã có chút rối loạn.
"Tôi sẽ hôn anh, còn anh cứ đứng bất động cũng được, tất nhiên nếu anh nguyện ý đáp lại tôi thì càng tốt, ha ha..."
Người phụ nữ cảm giác được có người đang mở cửa, lập tức cô vươn hai cánh tay quàng quanh cổ Tần Trác Luân, đồng thời đưa miệng mình lên hôn môi Tần Trác Luân.
Tần Trác Luân cũng không hề đáp lại cô ta bất cứ cái gì, anh chỉ là đứng bất động ở đó, chỉ là anh đang đưa lưng về phía cửa phòng bởi vậy anh cũng không thể thấy được là Thiển Hạ đang mở cửa, cũng giống như lần trước vậy, tận mắt cô lại nhìn thấy anh đang hôn môi với một người phụ nữ.
"Kẻ lừa đảo, toàn bộ đều là kẻ lừa đảo, lại gạt tôi."
Thiển Hạ rất tức giận nên lập tức ném hộp đựng cơm tiện lợi lên trên bàn thư ký một phát, sau đó bước nhanh đến thang máy, cô cũng không có nhảy vào văn phòng để tranh cãi ầm ĩ, cô mới không cần giống như người đàn bà chanh chua đi chửi bới, chỉ là trong lòng thực sự rất tức giận.
Anh ta mới nói mình và người phụ nữ kia là giả, nhưng lần này thì sao, lại muốn lừa gạt cô nói là giả nữa sao?
Cái gì gọi là người tín nhiệm nhất là cô, tất cả đều là rắm chó.
Tức ૮ɦếƭ cô rồi, cô trước nay chỉ là một thục nữ, tuy nhiên hiện tại cũng rất muốn nói lời thô tục.
Bởi vậy cô lập tức không khống chế nổi chính mình mà chửi lớn.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc