Tổng Giám Đốc Con Được Mẹ Trộm Đi - Chương 23

Tác giả: Kim Tiêu Tiêu

Sau khi đã khóc một lúc lâu, cô lau khô nước mắt, nhìn hình ảnh bản thân mình trong kính cười một tiếng, cười một tiếng để quên anh đi.
"Tô Lạp, người kia đã đi chưa?"
Trong phòng khách sạn, cô dùng điện thoại nội bộ gọi điện thoại sang phòng Tô Lạp để hỏi thăm tình hình.
"Đến rồi, chỉ là, nhưng mà anh ta, anh ta lại là?"
Lời Tô Lạp còn chưa nói hết thì điện thoại lập tức bị người khác nhấn nút tắt, hình như là do người phục vụ cô ngắt điện thoại.
"Tô Lạp, Tô Lạp, không thể nào, thật là tiểu gia hỏa thấy sắc quên bạn, nhưng mà giọng nói của cô ấy nghe rất? Là vui mừng hay là sợ hãi?"
Thiển Hạ nhìn điện thoại bị ngắt, ra sức suy nghĩ, có lẽ là do mình nghĩ nhiều, nhất định Tô Lạp đã bị người phục vụ đó làm cho hoa mắt rồi.
Khách sạn, phòng làm việc của quản lý
"Cậu không tới phải không, nếu cậu không muốn đến thì mình lập tức không ngăn cản khách sạn an bài một người nam phục vụ cho cô ấy."
Giờ phút này, đôi mắt Thượng Quan Kì lóe lên một tia hài hước, một bộ cà lơ phất phơ, cũng không làm mất đi vẻ tuấn mỹ của anh.
"Cậu nói cô ấy là người nào, an bài người nào, phục vụ, phục vụ cái gì?"
"Cô ấy họ Tô, tên là Thiển Hạ, cô ấy uống R*ợ*u rồi tới khách sạn tìm đàn ông qua đêm, còn cần mình nói tiếp sao?"
Thượng Quan Kì chính là cố ý treo ngược tâm tình của Tần Trác Luân, vừa nghe xong thì Tần Trác Luân cũng không có đáp lời, trực tiếp cúp điện thoại.
Thượng Quan Kì nhìn điện thoại đã bị cắt đứt kia, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà ác nhất, ha ha, không ngờ ở bên trong lòng của Luân lại thật sự rất quan tâm đến Tô Thiển Hạ, dù có ý muốn đùa giỡn một phen nhưng anh chỉ có thể lựa chọn không nhìn, bởi vì anh hiểu rõ nếu anh đi nhìn, nhất định sẽ bị Tần Trác Luân đánh một trận, mà hậu quả nặng nhất của một lần bị đánh là nằm trên giường cả năm ba tháng, nên dĩ nhiên anh cũng không nguyện ý chịu bi thảm như vậy.
Tần Trác Luân vừa cúp điện thoại thì tức tốc lái xe đi tới khách sạn, xe còn chưa dừng hẳn anh đã từ trong xe nhảy ra, bước nhanh lên lầu.
‘Cốc cốc. . . . . . ’
Ngoài cửa truyền đến tiếng gõ cửa, Thiển Hạ đang tắm trong phòng tắm, cô vội vàng tắm sạch bọt sữa tắm trên người, dùng khăn tắm lau khô thân thể, thay áo ngủ của khách sạn, sau đó bước tới mở cửa.
Cửa vừa mới mở ra, còn chưa nhìn rõ ràng người nào đang đứng ngoài cửa thì đối phương đã xông vào trở tay khóa cửa phòng, một tay chặn ngang ôm cô lên đi tới bên giường, tiếp đó ném cô xuống giường giống như ném một quả bóng.
Cô có chút chóng mặt, cũng không rõ lắm tình trạng hiện tại.
Ơ, cái người đàn ông tới phục vụ cũng thật quá hung bạo đi, vừa hung bạo cuồng dã lại còn thô lỗ nữa chứ?
Giống như có điểm giống, nhưng cô đã cương quyết nhất định quên cái tên bại hoại Tần Trác Luân kia. Cô tự giễu cười một tiếng, cảm giác mình rất khôi hài, lúc này làm sao lại nghĩ tới anh, vừa mới quyết định quên đi tại sao có thể lại nhớ tới đây?
Sau đó cô thu hồi nụ cười tự giễu rồi nhìn chăm chú coi trộm người kia một chút, trời ạ, anh ta, và Tần Trác Luân giống y như nhau, quả thật giống như một khuôn mẫu đúc ra, điểm bất đồng duy nhất chính là trên mặt của anh ta đang nổi lên tức giận, ha ha, thật là sự phẫn nộ nguy hiểm.
Cô không tự chủ tránh vào giữa giường, căn bản đã quên chuyện mình thật ra biết võ thuật.
"Anh...anh dữ dội như vậy làm cái gì, anh là ai, tôi cho anh biết, dung mạo anh rất giống một tên đàn ông khốn kiếp mà tôi ghét, cho nên tôi không muốn anh, mời anh đi ra ngoài."
Cô kéo chặt cổ áo ngủ lại, mới vừa bị anh ném như vậy, cổ áo cũng mở ra rất nhiều, bên trong cô cũng không mặc cái gì khác.
"Tô Thiển Hạ, cô dám đi tìm đàn ông thì nên trả giá thật cao."
Còn dám nói ghét anh, cái gì lớn lên giống tên đàn ông khốn kiếp mà cô ghét, rõ ràng anh chính là người đàn ông kia, mà cô lại dám nói ghét anh, còn dám không cần anh, anh tuyệt đối không cho phép.
Anh bò lên giường, bắt được chân của cô kéo cô đến bên cạnh mình, thân thể cao lớn đè ở trên người cô, trong lòng cô cả kinh, trời ơi, anh ta, chẳng lẽ anh ta chính là Tần Trác Luân?
Khó trách cô cảm giác hai người họ giống nhau như đúc, thì ra đây thật sự là Tần Trác Luân, nhưng, nhưng làm sao anh ta biết cô ở chỗ này, thật tốt, lại còn không khách khí coi cô như một món đồ chơi vừa ném vừa kéo vừa đè như vậy, cô cũng sẽ không để bị anh ta đè ép đâu.
"Anh đi ra ngoài, cái người xú gia hỏa này đè trên người tôi làm gì, thân thể của tôi đều bị anh đè bẹp rồi."
Tay của anh lập tức sờ vào bên trong, cô rõ ràng đang đuổi người, thế mà anh ta còn sờ người cô, không được, chỉ một cái hất tay của anh đã mở toang áo ngủ của cô, thật đúng là hỏng bét, thân thể của cô lại hoàn toàn *** ở trước mặt anh. . . . . .
"Cô kêu tôi đi ra ngoài thì tôi phải đi ra ngoài sao, cô cho rằng dễ dàng ra lệnh cho tôi sao? Cô cảm thấy tôi muốn làm gì, một người đàn ông cùng một phụ nữ ở trên giường khách sạn, cô lại mới vừa tắm xong còn không phải là đang đợi tôi sao?"
Nói xong, bàn tay to của anh lập tức bao phủ nơi đẫy đà của cô, cả người toát mồ hôi, trong lòng cô thở dốc vì kinh ngạc.
Đáng ૮ɦếƭ, nhịp tim không nghe sai khiến lại đập cuồng loạn, khuôn mặt nhỏ nhắn cũng nóng lên, thân thể khẽ run rẩy, cũng bởi vì sự tiếp xúc thân mật như thế mà nóng lên.
"Tôi.... tôi muốn không phải anh, chẳng lẽ anh thừa nhận anh chính là Ngưu Lang?"
Cô cố ý dùng hai chữ Ngưu Lang nói lên thật to để cho anh nghe được, anh còn dám đến phá hư chuyện tốt của cô, cô tự nhiên cũng muốn anh bị tức giận.
"Ngưu Lang? Cô đến khách sạn chính là muốn tìm Ngưu Lang, cô thật đáng bị phạt."
Tại sao anh ta lại tức giận như vậy, cô tìm Ngưu Lang hoặc là tìm đàn ông khác bồi nói chuyện phiếm cũng đều không liên quan đến anh, không phải chính anh cũng ở trên ghế sofa trong phòng làm việc ôm hôn người đẹp sao?
Anh rất tức giận hôn môi của cô, thế nhưng cô lại dùng quả đấm đánh anh, mà anh cũng không phải là ngồi yên cho cô đánh.
Dù vậy, cho dù cô đang ở thế yếu cũng không muốn bị anh khuất phục, nhưng, nụ hôn của anh lại từ từ làm mềm dịu trái tim cô.
Quần áo, từng món từng món một rơi trên ghế sa lon, trên đất, sau đó anh ôm cô đi tới bên giường, đặt cô nhè nhàng lên trên giường, thân thể anh cũng thuận thế đè lên trên, sức nặng thân thể của anh cũng hoàn toàn đè ở trên người của cô, ánh mắt của cô chợt lóe mê, chính là cảm giác ௱ôЛƓ lung, thế nhưng nước mắt lại tự nhiên rơi xuống hai bên má. . . . .
Anh hôn lên nước mắt của cô, vốn định buông cô ra, nhưng vừa nghĩ tới nếu anh buông cô ra thì cô sẽ đi tìm người đàn ông khác, anh không cho phép, thế nên anh hung ác quyết tâm cường thế đoạt lấy cô, một lần lại một lần. . . . . .
Nửa đêm, Thiển Hạ tỉnh dậy thì phát hiện mình bị anh ôm thật chặt vào trong ***, cô nghe được nhịp tim trầm ổn của anh, biết anh đã ngủ thiếp đi.
Cô lặng lẽ xuống giường, tâm tình đặc biệt phức tạp nhìn anh, đứng ở bên giường nhắm hai mắt lại, sau đó cô dứt khoát xoay người mặc quần áo vào lặng lẽ rời đi, lần này cô đã thật sự quyết định sẽ không gặp lại anh nữa.
*
Thiển Hạ trốn về nông thôn.
"Bà ngoại, con tới giúp bà hái rau."
Nhìn khuôn mặt bà ngoại đầy nếp nhăn, bà ngoại đứng ở vườn rau, đang lúc dùng bàn tay nhăn nhúm đi hái rau, ngay lúc giọng nói nhẹ nhàng của Thiển Hạ truyền tới tai của bà ngoại, bà ngoại chợt cười cười nhìn cháu ngoại của mình.
Trong tay Thiển Hạ đang bưng một thanh ghế đặt vào sau lưng bà ngoại, sau đó đỡ bà ngoại ngồi vào trên ghế trúc.
Từ nhỏ cô đã lớn lên bên cạnh bà ngoại, vì cha mẹ vẫn luôn thờ ơ với cô, ở trong mắt cha mẹ chỉ có con trai của bọn họ.
Còn cô là có cũng được không có cũng được.
Bố cô mở một công ty, tình trạng kinh doanh cũng rất tốt.
Cha mẹ cho cô một khoản tiền, để cho cô tự đi xông pha bên ngoài, mở cửa hàng cũng được, lập gia đình cũng được, tóm lại chính là cô chớ trở về nhà cùng em trai tranh quyền thừa kế công ty.
Vì vậy cô dùng khoản tiền kia mở ra ‘ Quán bar tình nhân ’, buôn bán cũng không tệ, nên cô cũng rất thỏa mãn tình trạng hiện tại.
Ông ngoại là mở võ quán, võ thuật của cô và Tần Y Đồng đều là ông ngoại tự mình truyền thụ cho.
Mà ông ngoại đã qua đời ba năm trước, còn một mình bà ngoại vẫn ở lại nông thôn không chịu đến thành phố.
Mỗi năm cô cũng sẽ tìm thời gian trở về thăm bà ngoại.
Lần này trở về lại là vì tránh né Tần Trác Luân.
"Cháu ngoan, hôm nay bà ngoại sẽ làm cho con mấy món ăn thật ngon."
Bà ngoại nở nụ cười hiền lành làm Thiển Hạ tạm thời quên đi nỗi ưu thương trong lòng, cô vui vẻ hái rau rồi cùng bà làm mấy món ăn, điều này làm cho cô nhớ tới mấy chuyện cũ khi còn bé.
*
Cơn gió nhẹ lùa vào lay động rèm cửa, mang theo ánh mặt trời ấm áp chiếu vào gian phòng.
Hơn bảy giờ sáng, mặt trời cũng đã sớm lên cao giữa không trung, mà ánh nắng hừng đông cũng không nóng lắm.
Tần Trác Luân lật người, tay tự nhiên sờ về phía bên kia giường ngủ, sờ trống không, anh mở mắt, tròng mắt đen thâm thúy như sao càng thêm u ám như màn đêm.
Cô ấy đi rồi?
Là do anh không nên ngủ sâu như vậy, thế nào cô không nói tiếng nào đã đi, mà anh cũng chưa giải thích chuyện ngày đó tại phòng làm việc với cô.
Anh ngồi dậy, tay trái xoa trán, chân mày rối rắm, tựa như tim của anh cũng lộn xộn quấn thành một đoàn, với Tô Thiển Hạ mà nói, tâm tình của anh vô cùng quan tâm.
Anh biết mình là quan tâm cô, đổi cách nói khác chính là ‘ thích ’.
Anh thích Tô Thiển Hạ, muốn giữ cô ở bên người mình, ngay cả chuyện có thể vì cô, cho cô một danh phận, là bạn gái của anh.
Nhưng cô cũng không có nghe anh nói mà đã đi rồi.
Anh giấu mặt giữa hai lòng bàn tay, bỗng dưng, anh bước xuống giường, nhanh chóng mặc quần áo vào rời khỏi khách sạn.
Anh mới vừa ra khỏi phòng khách sạn lại ***ng phải một người đàn ông cũng có bề ngoài tuấn mỹ xuất chúng như anh vậy.
Anh ngưng mắt nhìn, chợt nhận ra thân phận của người đàn ông kia.
"Ngạo? Cậu cũng ở khách sạn này? Quần áo của cậu đâu?"
Người đàn ông kia là Long Ngạo, CEO của tập đoàn Long thị.
"Tô Thiển Hạ đáng ૮ɦếƭ, cô ta giựt giây khiến Tư Đồ Hoả trộm quần áo của mình, lại còn chụp ảnh nude của mình, mình tuyệt đối không bỏ qua cho cô ta."
Long Ngạo và Tần Trác Luân cũng là bạn tốt, là do Hoàng Phủ Tà gián tiếp thúc đẩy tình hữu nghị giữa hai người.
"Cậu nói đến người tên Tô Thiển Hạ có phải là bà chủ của Quán bar tình nhân phải không?"
Trong lòng Tần Trác Luân chấn động, Thiển Hạ thế nào lại đắc tội Long Ngạo, cái người tên Tư Đồ Hoả là ai, tên mới nghe giống như tên của đàn ông.
"Không sai, chính là cô ta, Tư Đồ Hoả cũng chạy mất rồi, chỉ là Tư Đồ Hoả sẽ không trốn thoát được, tự mình sẽ tìm được cô ấy, hiện tại mình rất muốn tìm Tô Thiển Hạ tính sổ. Người phụ nữ này không lo quản lý Quán bar của mình thật tốt, lại nhàn rỗi trông nom chuyện của mình, cô ta chọc tới mình thì đừng mong có cuộc sống tốt."
Long Ngạo chưa từng bị người nào đùa bỡn như vậy, tự nhiên trong lòng hết sức khó chịu.
Nghe anh ta nắm chặt quả đấm vang lên tiếng khanh khách, Tần Trác Luân thật sự lo lắng cho Thiển Hạ, xem ra chính anh phải sớm một bước tìm được Thiển Hạ trước Long Ngạo, nếu không Thiển Hạ không bị Long Ngạo *** mới là lạ.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc