Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa - Chương 10

Tác giả: Cầu Mộng

“Có sao?” Cô không khỏi nhíu mày nghi ngờ.
“Mỗi lần cậu ấy đến gần con, con đều làm cho người ta lâm vào tình trạng khốn quẫn, còn nói không có?”
Cô có chút ngượng ngùng, “Lúc đó con đang suy nghĩ, đột nhiên bị người ta đến gần nên làm động tác phòng vệ theo bản năng thôi mà.”
Mục Xương Hà cũng cười rộ lên.Uh, theo bản năng, có đôi khi cơ thể con người thường thành thật hơn lòng người.
“Chúng ta tiếp tục tản bộ đi.” Không thể giống như ba đã nói, rõ ràng Long Dật Thần cùng cô kề mặt khiêu vũ cũng được mà, không có lý do gì La bác sĩ chỉ lỡ tay ôm trúng thắt lưng đã bị cô đánh té ngã. Cô không dám nghĩ xa hơn, vì trực giác cho biết đáp án sẽ làm bản thân sợ hãi.
“Được.” Nếu con gái không muốn nhắc đến vấn đề này, ông làm cha phải biết thức thời một chút.
Mục Thanh Y chăm chăm nhìn người ngoài cửa, có chút cảm thấy mình đang ở trong mơ.
“Không mời tôi vào ngồi sao?”
“Long Dật Thần?!” Đầu của cô vẫn còn trống rỗng, nhưng ít ra có thể nhận biết người đến là ai.
Anh có chút đùa cợt nhướng mày. “Tôi còn tưởng rằng em đã sớm không nhớ rõ tôi nữa chứ.”
“Sao anh lại có thể đến Australia?” Câu hỏi hoàn toàn vô thức, cô cảm giác linh hồn và thân thể của mình đã tách ra.
“Tìm em.”
“Tìm tôi?”
Xem cô có vẻ không định mời anh vào cửa, Long Dật Thần mím môi, trực tiếp đẩy cô ra, từ từ bước tới.
“Này...” Sao anh ta có thể như vậy chứ?! Cô đóng cửa lại theo sau.
“Nơi cô ở cũng rất thoải mái.”
Cô trừng mắt, nhìn anh trơ tráo ngã lên giường của cô.
“Sao, vừa rồi đang ngủ hả?” Dựa vào độ ấm trên giường, tuyệt đối là như vậy.
“Tối hôm qua tôi thức đêm...” Không đúng, bây giờ không phải nói chuyện này, “Anh đứng lên, một người đàn ông tùy tiện nằm lên trên giường con gái thì không lịch sự chút nào.”
Nắm bàn tay đang lôi kéo tay anh của cô, đem cô túm ngã lên giường, anh xoay người chặt chẽ đặt cô dưới thân.
“Sống ở đây rất vui đúng không?”
Mục Thanh Y nhíu mày, “Anh Long cho rằng trong nhà có người bệnh là chuyện rất vui vẻ sao?” Loại vui vẻ này cô không thèm đâu.
Tay anh ấn lên đôi môi hồng của cô, ánh mắt nhìn cô lại có vẻ u ám, “Cùng bác sĩ trưởng trẻ tuổi đẹp trai có một đoạn tình yêu lãng mạn bất ngờ, không phải sẽ làm con gái động lòng sao?”
“Thật buồn cười, anh có phải con gái đâu, dựa vào cái gì nói gặp gỡ bất ngờ như vậy sẽ làm con gái động lòng?” Cô theo bản năng phản bác lại, trong lòng lại không hiểu sao chột dạ, tựa như người vợ lăn nhăn bên ngoài bị chồng bắt gặp.
“Vẫn nhanh mồm nhanh miệng như thế này.” Anh nhíu mày.
Hai tay cô tạo ra khoảng cách giữa hai người, nghi ngờ nhìn người đàn ông ở trên người mình, “Thật ra anh uống nhầm thuốc gì rồi?”
“Hỏi hay lắm.”
“Tôi không nợ anh, tự nhiên giở tính cậu chủ ra với tôi làm gì?”
“Trừ em ra, tôi thật nghĩ không ra ai có thể làm tôi tức giận như vậy.”
Ngang ngược mà? Đây chính là vu cáo hãm hại, hơn nữa bây giờ bọn họ lại dùng loại tư thế này nói chuyện, thật sự rất dễ lau S***g ςướק cò (chuyện ngoài ý muốn), cô còn mặc áo ngủ mà!
“Để tôi đứng lên.”
“Không cho.”
“Dù anh có gì không vừa ý, chúng ta có thể ngồi xuống từ từ nói rõ, đừng nói chuyện trên giường như vậy.”
Anh rất thích tư thế lúc này. “Em tính định cư ở Australia?”
“Cho dù không ở lâu, cũng phải chờ ba tôi có thể tự lo cho mình được mới có thể đi.”
“Tôi rất nhớ em.”
Mục Thanh Y ngây người, hoàn toàn không đoán được anh sẽ nói ra một câu như vậy, trực tiếp xâm nhập đại não.
Anh từ từ ghé sát môi của cô, “Mà hình như em không có nhớ tôi.”
Quay mặt đưa khuỷu tay lên, co chân *** đầu, cô nhanh nhẹn lộn vòng xuống giường.
“Em...” Cô gái này đúng là rất biết phá hư không khí!
“Long Dật Thần, nếu anh muốn phụ nữ, đừng bao giờ có suy nghĩ gì với tôi, tôi không phải loại người tùy tiện này.” Không được, tim đập nhanh quá, phải bình tĩnh, nhất định phải bình tĩnh.
“Nếu chỉ vì cần phụ nữ, tôi cần gì bay hơn nửa vòng Trái Đất để tìm em.” Ánh mắt anh sáng quắc nhìn qua.
Cô lui đến cửa phòng ngủ, chuẩn bị một màn bỏ chạy không hợp tác, bởi vì bộ dáng anh thoạt nhìn rất giống hôm nay không ăn được cô sẽ không bỏ qua.
“Ông chủ lớn như anh không phải hàng năm đều phải bay tới bay lui sao?” Bắt nạt cô kiến thức nông cạn hả.
“Tôi chỉ có thể dừng lại ở Australia tám tiếng.”
Mục Thanh Y hơi sửng sốt.
“Cho nên em lại đây cho tôi.”
“Không muốn.”
“Vậy mặc đồ này lên máy bay cũng được.”
Hả? Cô há hốc mồm.
“Anh nói gì cơ? Lên máy bay?” Hôm nay lỗ tai của cô hình như có chút vấn đề.
“Đúng.”
Cô nghi ngờ chỉ vào mình. “Tôi?”
“Đúng.” Anh rất chắc chắn trả lời cô.
“Tôi còn phải chăm sóc cho ba.”
“Tôi đã sắp xếp hộ lý rồi.”
“Làm sao mà giống chứ.”
“Em rốt cuộc có muốn thay quần áo hay không? Em không thay, tôi sẽ thay dùm em.” Anh rất không kiên nhẫn nhìn cô.
Bộ mặt Long Dật Thần thoạt nhìn cứ như ác bá, Mục Thanh Y do dự một chút, nhưng vẫn ngoan ngoãn nhẹ nhàng đi qua, thay quần áo, thu xếp hành lý.
Đương nhiên, khi thay quần áo cô đuổi anh ra ngoài.
Long Dật Thần có được máy bay riêng cô cũng không kinh ngạc, có thể xếp trong năm gia tộc giàu có nhất nước, không có máy bay riêng mới kỳ quái.
Nhưng — Mục Thanh Y cau mày gãi gãi tai. Dựa vào cái gì cô lại nghe theo mỗi khẩu lệnh mỗi động tác của anh?
Anh đến Australia xử lý công việc còn chưa tính, làm xong có thời gian có thể đi ngắm kang-gu-ru mà, thật sự không cần thiết chạy đến chỗ trọ của cô bắt cóc cô lên máy bay.
Gần đây cô ở Australia cũng đã quen rồi, bắt đầu dự tính việc định cư, kết quả bị anh làm thành như vậy, toàn bộ kế hoạch đều ngâm nước nóng (bị lỡ dở).
Đầu càng ngày càng giống tương hồ, cô đã thức đêm mấy hôm rồi, thật sự rất mệt, mệt đến nỗi năng lực phán đoán cũng kém đi nhiều.
Cuối cùng, cô không phản kháng nữa, bỏ VK đầu hàng với Chu Công, vui vẻ làm tù binh.Dù sao người kia cũng sẽ không đem cô bán, bởi vì cô không đáng tiền.
“A...” Tay chân duỗi ra ngáp một cái thật to, ánh mắt từ từ đánh giá căn phòng.
Nơi này không phải nhà ở Đài Loan của anh, như là phòng trong khách sạn, có điều tuyệt đối là tiêu chuẩn phòng tổng thống.
Dùng đầu gối nghĩ cũng biết, phòng của ông chủ của tập đoàn tài chính Hoàng Quan nhất định là siêu xa hoa.
Ngủ no rồi, có thời gian cũng có tinh thần tĩnh tâm lại để suy nghĩ một ít vấn đề.
Đầu tiên, anh đến Australia liền tìm tới cửa, thừa dịp đầu óc cô đang mơ màng, ép cô lên máy bay. Kế tiếp, nguyên nhân anh làm như vậy, cô mơ mơ hồ hồ nhớ rõ khi anh tìm tới cửa có vẻ rất tức giận — vấn đề là, cô ở Australia thật sự không có khả năng chọc tới anh mà?
Có lẽ là bức thư từ biệt khi cô rời khỏi Tôn Tước quá mức ngắn gọn... Vậy cũng không lý nào, đã lâu rồi mà còn tức giận như vậy sao?
Rốt cuộc là vì sao chứ? Mục Thanh Y nghĩ nát óc cũng không hiểu nguyên nhân làm tính tình anh thay đổi lớn như vậy. Trước kia, anh vẫn rất có phong độ quân tử, tuyệt đối sẽ không giống lần này không khống chế được cảm xúc.
Không nghĩ ra được thì không cần làm khó mình nữa, cho nên Mục Thanh Y nhanh chóng từ bỏ, quyết định tắm rửa mát mẻ một chút rồi nói sau.
Cô bước vào phòng tắm không lâu thì Long Dật Thần đi vào phòng.
Trên giường lớn vô cùng lộn xộn, rất giống tình cảnh bi thảm sau chiến tranh.
“Tướng ngủ xấu quá.” Tuy là đang chê trách, nhưng khóe miệng của anh cong lên một cách đáng ngờ.
Tháo lỏng caravat, *** khoác trói buộc mình cả ngày ra —
Cửa phòng tắm bật mở, Mục Thanh Y vừa mới tắm xong sững sờ đứng đó.
Caravat lệch nghiêng, áo sơmi lỏng ra, một nửa còn bỏ trong lưng quần, một nửa lộ ra bên ngoài, kiểu tóc hơi lộn xộn, Long Dật Thần bỏ xuống vẻ nghiêm chỉnh, vẻ sa sút đáng ૮ɦếƭ, mê hoặc người ta đáng ૮ɦếƭ, nhất là da của tên đáng ૮ɦếƭ đó còn nửa che nửa hở, cảnh xuân giống như lộ ra lại không lộ ra, quả thực có thể khiến con gái đàng hoàng biến thành cuồng ma hái hoa mà.
Bởi vì bây giờ cô có *** hái hoa điên cuồng, cô cảm thấy rất hổ thẹn vì bản thân, người đàn ông này cũng không phải lần đầu tiên cô nhìn thấy, nhưng trạng thái này đáng ૮ɦếƭ này là lần đầu tiên, hình tượng bình thường của anh quá mức nghiêm túc chính trực, mà cô thì không có can đảm tàn phá trụ cột của quốc gia.
Long Dật Thần vô cùng hứng thú nhìn người vừa ra phòng tắm liền đứng ૮ɦếƭ ở cửa nhìn chằm chằm mình. Vẻ mặt của cô quá mức ý vị sâu xa, hình như đang... Giãy dụa.
Cô vừa mới tắm xong, *** màu phấn hồng, mặt mày hình như càng trong trẻo động lòng người, làm cho anh xúc động đến mức không khống chế được.
“Anh vào bằng cách nào?” Mục Thanh Y rốt cục khó khăn tìm về giọng nói của mình, tự nhủ mình không được tiếp tục tưởng tượng cảnh anh không mặc quần áo, thật sự đang thử thách lực tự chủ của cô mà.
“Phòng của tôi, đương nhiên là có chìa khóa.”
“Phòng của anh? Bây giờ chúng ta rốt cuộc đang ở đâu?”
“Hongkong. Tôi phải tuần tra công ty con.”
“Tôi có nói tôi muốn ở chung phòng với anh sao?” Vô duyên vô cớ bị anh đưa đến Hongkong, làm không tốt bị anh bán cũng không biết.
“Em có vẻ cũng không phản đối mà.” Nghĩ một chút anh liền trả lời như vậy.
Cô không phản đối là vì cô đang ngủ, tên này vốn đang kiếm cớ mà.
“Nhìn em vẻ như rất muốn nhào vào tôi.” Mục Thanh Y thiếu chút bị những lời này dọa té ngã rồi.
“Đến đây đi, tôi không chống cự đâu.” Vì giữ cô lại, anh không tiếc lấy thân dụ dỗ, nghĩ đến cũng vô cùng bất đắc dĩ.
Nhìn anh dang rộng hai tay, làm ra vẻ mặt hào phóng mặc cho cô chà đạp, Mục Thanh Y có vẻ rất muốn xông lên — anh đi ૮ɦếƭ đi, xem cô là cái gì chứ?
“Tôi đối với anh không có hứng thú.” Cô xoay mặt, nói xong lời \'nghĩ một đằng nói một nẻo\', “Tôi sắp ૮ɦếƭ đói, bây giờ khách sạn còn cung cấp đồ ăn không?”
“Đương nhiên.” Anh làm ra vẻ hiểu rõ, “Vận động trên giường rất tốn thể lực, bổ sung đồ ăn là cần thiết.”
Mục Thanh Y cảm thấy mình muốn bùng nổ, vừa thẹn vừa giận lại không chỗ trút bỏ. Người đàn ông này rốt cuộc có phải bị quỷ ám hay không? Sao tất cả lời nói và hành động so với trước kia đều hoàn toàn như hai người?!
Long Dật Thần gọi điện thoại kêu thức ăn, sau đó tiếp tục *** áo.
Tuy rằng không thấy anh, nhưng tiếng *** áo vẫn quấy nhiễu nghiêm trọng suy nghĩ của cô, khiến cho cả người cô đều không tự chủ được nóng lên.
Trong phòng có giường lớn, có nam có nữ, nữ vừa tắm rửa đi ra, nam đang *** áo, tình hình này bất luận nhìn thế nào đều như là sẽ lập tức xuất hiện màn mở đầu của những hình ảnh hạn chế xem...
Ngừng, thật sự không thể tiếp tục tưởng tượng nữa!
Mục Thanh Y nôn nóng đi tới đi lui, trong tai rõ ràng nghe được tiếng nước trong phòng tắm, tiếng động kia từng giọt từng giọt rơi vào tâm tư cô, sắp bao phủ lý trí của cô.
Vẫn là chạy nhanh đi thôi, ánh mắt tuần tra chung quanh, lại tìm không thấy quần áo cô vừa mới cởi — tình huống này giống như sét đánh ngang tai.
Cô cúi đầu nhìn áo tắm khoác trên người, kéo vạt áo một cái thì cảnh xuân sẽ không có chỗ nào ẩn nấp, ngay cả lúc này đường cong cũng hiện rõ, làm người khác mơ màng.
Đưa tay phủ trán, âm thầm ***, bình thường cô hẳn là nên cố gắng học hỏi con giáp cuối cùng (con giáp cuối là con heo, ý muốn mập như heo), ít nhất con gái có dáng người biến dạng nghiêm trọng có vẻ sẽ không làm người ta phạm tội.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc