Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa - Chương 08

Tác giả: Cầu Mộng

Ngẫm lại mọi chuyện một lần, cô vốn là tự làm tự chịu, không có từ nào có thể miêu tả nỗi buồn của cô lúc này.
Nhảy bổ lên giường hỗn chiến với cái gối một trận, vừa mắng vừa đấm.
- Đáng ghét, có tiền thì giỏi lắm hả?!
- Cho dù có giỏi, lại như thế sao? Tôi có phải là sẽ không trả tiền đâu?
- Cái gì mà bảo tôi là người phụ nữ của anh? Bà đây không thèm lấy anh ta.
- Cho dù là hoàng tử kim cương như thế nào? Cũng vẫn là có một cái đầu, hai con mắt và một cái miệng, ai mà không có, không phải tôi hơi nghèo một chút, người hơi lười một chút, nhưng có nhất thiết bị người ta bắt nạt đến nước này không?
Thế mà cô đã từng nghĩ khác, rốt cục anh vẫn giống những kẻ có tiền dung tục khác, muốn lấy tiền khống chế cô.
Kinh ngạc, là biểu hiện duy nhất trên khuôn mặt Long Dật Thần khi ngồi trước màn hình theo dõi.
Mục Thanh Y có bề ngoài rất cổ điển tú nhã, lúc cô im lặng cô khiến người ta cảm thấy cái vẻ nho nhã yếu ớt, ngượng ngùng e ấp, thế nhưng cá tính thật của cô, thật sự có lỗi với cái ngoại hình mà ông trời đã ban cho. Đặc biệt là giờ phút này, khi cô liên tục vừa đấm vừa đá, vừa chửi rủa, Long Dật Thần hiện đã có thể hiểu thế nào là không thể đánh giá con người qua tướng mạo.
Ấn tượng đầu tiên về một người rất quan trọng, nếu ngày đó cô biểu hiện ra bộ mặt của người phụ nữ đanh đá như thế này, anh nhất định sẽ không tới bắt chuyện.
Thật là có tiền khó mua sớm biết rằng, bây giờ biết cũng đã muộn, ai bảo anh không có tiền đồ để tim mình rơi vào đó, ngoài việc chấp nhận, cũng chỉ có thể nghĩ cách kéo cô gái nhỏ đang cố gắng trút giận kia cùng mình rơi xuống thôi.
Cái này chính là “một người vui không bằng tất cả cùng vui”, huống hồ tình yêu vốn không phải màn độc diễn, nếu không thì nhất định sẽ không có kết quả gì đâu.
Nhìn cô gái kia đã thôi ђàภђ ђạ cái gối mà chuyển sang đập thú nhồi bông trên giường, Long Dật Thần mím môi, ánh mắt tuyên thề nhất định phải kiên trì, tựa lưng vào ghế nhắm mắt nghỉ ngơi.
- Long Dật Thần —
Bỗng nhiên có người quát tên mình, anh vội vàng ngồi thẳng lưng, nhìn lên màn hình theo dõi, Mục Thanh Y căm hờn huơ nắm tay.
- Một ngày nào đó, tôi phải mang cả xấp tiền dày ném vào mặt anh mới thỏa nguyện!
Anh lặng lẽ nở nụ cười, những ý tưởng của cô luôn làm anh phải ngạc nhiên.
- Nhưng mà, tôi có thể tìm ở đâu nhiều tiền như vậy để ném anh, hơn nữa lấy tiền dọa người có chút lãng phí, còn không bằng đem cho người ta... nhưng mà tôi thích hơn... (ý là đem tiền đập dô mặt anh ấy thích hơn dù lãng phí)
Cô tiếp tục chìm đắm trong thế giới của bản thân, không biết trên lầu có người vì câu nói của cô mà đang cười té ghế.
Khuôn mặt Long Dật Thần không chút biểu cảm nhìn bóng dáng đang bận bịu mà vui vẻ lau tủ kính trong kia, hai tay vì dùng sức quá mạnh mà xé toạt xấp tài liệu trên tay.
- Tổng giám đốc.
Tài xế cẩn trọng gọi, e sợ không khéo lại bị “giận cá chém thớt”.
-Về công ty.
- Vâng.
Tài xế vừa lái xe vừa thầm thắc mắc trong lòng. Không biết tổng giám đốc suy nghĩ cái gì? Ngày nào cũng tới nhìn cô Mục, nhìn đến khi khuôn mặt tối sầm lại, nhưng lại không làm cái gì cả.
- Cậu xem cô ấy có phải rất vui vẻ không?
- Cô Mục dường như vẫn luôn rất dễ vui vẻ.
Tài xế thành thật nói.
- Tìm vui trong khổ.
Anh lạnh lùng nói.
Tài xế lập tức im lặng.
Tuy rằng trên tay đang cầm tập tài liệu, nhưng anh đọc mà không xem được câu nào, cô gái kia thật sự muốn làm mình mệt ૮ɦếƭ sao?
Cô rất nghiêm túc, bắt đầu kiếm tiền, cô lại còn liều mạng làm việc, ban ngày đi làm, buổi tối điên cuồng sáng tác, anh thấy cô một ngày không ngủ quá ba giờ, cũng không hiểu nổi cô làm thế nào vẫn có thể tươi cười sáng lạn như ánh mặt trời như vậy.
Mặc kệ cô có mệt hay không, anh cũng không thể tiếp tục thờ ơ đứng nhìn.
- Quay lại.
- Dạ?
Tài xế sửng sốt.
- Quay lại cửa hàng trang sức.
- Vâng, tổng giám đốc.
Tài xế vội vàng quay đầu xe.
Xe đỗ cách cửa hàng một đoạn không xa, lần này Long Dật Thần trực tiếp xuống xe đi qua đó.
- Hoan nghênh quý khách. Thưa anh, tôi có thể giúp gì cho anh ạ?
Vừa nhìn cách ăn mặc của anh, cô nhân viên trực ở quầy đã biết có khách lớn tới cửa, liền ân cần tiếp đón.
- Tôi muốn cô ta phục vụ cho tôi.
Anh chỉ thẳng hướng nữ nhân viên phục vụ mang biển tên: Mục Thanh Y.
- Thanh Y, lại đây một chút.
-Được. – Cô trả lời và nhẹ nhàng đi tới.
- Có chuyện gì vậy chị Trương?
- Vị khách này muốn mua vài thứ, em hãy để ý một chút.
- Dạ.
Cô gật đầu mỉm cười, nhưng khi quay đầu thấy rõ mặt vị khách, nụ cười của cô liền tắt ngấm.
Khuôn mặt anh cũng không hề tươi cười.
- Thanh Y.
- Thưa anh, rốt cuộc là anh muốn gì?
Cô đã thực sự cố gắng kiếm tiền cũng không được sao, thật sự muốn bức cô phải Bán th*n hay sao? Mà cho dù có phải bán cũng không bán cho anh, thật tức ૮ɦếƭ mà.
Mục Thanh Y vẫn không hề nhận ra, kỳ thực bản thân cô đã tạo một mức độ ảnh hưởng nào đó lên Long Dật Thần.
- Theo tôi về.
-Sao tôi phải về?
-Em muốn tự đi hay là muốn tôi ra tay?
Cô nhân viên trực quầy gần như giật mình với màn kịch đang diễn ra trước mắt. Thanh Y đương nhiên là bạn gái của kẻ có tiền?
- Đây là giờ làm của tôi.
Cô đúng là không có tiền đồ mà, thế nhưng bị sắc mặt và giọng điệu của anh hù dọa.
- Từ bây giờ em bỏ việc đi.
- Tôi bỏ việc thì làm sao kiếm đủ tiền để trả anh?
Chỉ trả lại tiền cô mới có thể cảm thấy hai người lại ngang hàng nhau, chứ không phải làm một “người lùn” như bây giờ.
- Em không cần ép buột bản thân như vậy.
Ba nghìn vạn mà thôi, anh chưa từng để bụng.
Có lý nào người này kéo người kia đi chứ?
- Họ Long kia, anh không thấy như vậy là rất dã man sao?
- Tôi có thể dã man hơn nữa kìa.
Anh lạnh lùng quay đầu trừng mắt nhìn cô, ý bảo cô ngậm miệng lại, không nên tiếp tục khiêu chiến với tính nhẫn nại của anh.
- Tôi cũng phải thay đồng phục ra đã chứ.
Cô bấu lấy khung cửa không chịu đi thêm bước nào nữa.
Anh đáp lại bằng cách trực tiếp ra tay vặn bung bàn tay đang bấu cửa của cô, kéo thẳng ra ngoài, lên xe.
Rõ ràng là rất mệt, lên xe chưa tới hai phút, cô đã ngủ say như ૮ɦếƭ ở ghế sau.
- Tội tình gì chứ?
Anh có chút đau lòng vuốt quầng thâm trên mắt cô.
Tuy biết là không nên, nhưng lái xe vẫn không nhịn được nhìn trộm phía sau vài lần qua kính chiếu hậu, tổng giám đốc nhất định là rất yêu cô Mục, vẻ mặt đau lòng kia, ngay cả một người khô khan như anh cũng hiểu được là có ý nghĩa gì.
“Phải về Tôn Tước sao?”
“Về công ty.”
“Vậy cô Mục —”
“Cùng đi.”
Tài xế không nói gì nữa.
Gần đây, cô cáu kỉnh với anh, cố ý tránh né những lúc có khả năng gặp nhau, nếu không có bộ máy giám sát, người cùng ở dưới một mái nhà như anh, muốn nhìn thấy cô cũng không phải một chuyện dễ dàng.
Trong nhà đã thật lâu không thấy được bóng dáng lười biếng của cô, anh không thể tưởng tượng người đã từng sống lười nhác như cô là làm sao bắt buộc bản thân quen với tần suất làm việc liên tục như thế, thật giống như đột nhiên biến thành cô gái kim cương không đối thủ mà.
Anh không hề thích cô trở nên tích cực hướng về phía trước, quyết chí thành nữ cường nhân, Mục Thann Y lười nhác tùy hứng một khi không sống ung dung tự tại, cũng sẽ không còn là Mục Thanh Y thực sự nữa.
“Ba nghìn vạn.”
Long Dật Thần trừng mắt cô. Chẳng lẽ đang ngủ, cô cũng không bỏ xuống được số tiền kia?
“Ba nghìn vạn...” Cô đang ngủ tiếp tục nói mớ.
Anh cau mày. Giúp cô giải quyết vấn đề tiền bạc trong lúc khó khăn lại biến thành ngọn nguồn ác mộng của cô, điều này làm cho anh vô cùng buồn bực! Khi anh muốn cố gắng kéo gần quan hệ của hai người, lại bởi vì món nợ này mà đem khoảng cách kéo xa hơn.
“Tôi không muốn lớn lên...” Tiếng chuông di động vang lên.
Nhìn Mục Thanh Y ngủ say như ૮ɦếƭ, Long Dật Thần bất đắc dĩ thở dài, lấy điện thoại trên người cô ra nghe.
“Có phải cô Mục không ạ?”
“Cô ấy đang ngủ.”
“Cảm phiền mời cô Mục nghe điện thoại.”
“Cô ấy mệt lắm rồi, có việc có thể nói với tôi.”
“Vẫn nên mời cô Mục nghe đi, chuyện này nhất định phải nói với chính cô ấy.”
Long Dật Thần chần chờ một chút, sau đó đưa tay lay lay cô. “Thanh Y, tỉnh dậy, có điện thoại.”
Cô mơ mơ màng màng đưa tay sờ soạng trên người, anh vội vàng lấy điện thoại nhét vào trong tay cô.
“Alo, cho hỏi ai ạ?” Cô mở miệng, trong nháy mắt tỉnh táo lại, điều này làm cho Long Dật Thần bên cạnh kinh ngạc nhướng mày.
“Cô Mục, tôi là luật sư Trương ở văn phòng luật sư Phương Chu.”
“Luật sư?” Cô hoang mang nhíu mày, “Tôi hình như không có phạm pháp gì nha.”
“Không phải, chúng tôi có một phần di chúc muốn giao cho cô Mục.”
“Di chúc?”
‘’Đúng vậy, di chúc của ông Triển Hoành Xa cho cô Mục.”
Ba chữ Triển Hoành Xa này vừa vào tai, trong đầu cô lập tức hiện lên một ông lão luôn có gương mặt nghiêm túc.
Đây rốt cuộc là chuyện gì xảy ra? “Ông ấy có di chúc cho tôi?”
“Cô đến Sở Sự vụ luật sư tự nhiên sẽ biết.”
“Oh.”
“Không biết khi nào cô Mục có thời gian ạ?”
“Bây giờ cũng được.”
“Vậy chúng ta chút nữa gặp.”
“Được.” Ngắt điện thoại, tim cô đập mạnh và loạn nhịp một hồi lâu, về sau mới đột nhiên nghĩ đến một việc, “Văn phòng luật sư Phương Chu ở đâu?”
“Chúng ta lập tức đi đến, cô Mục à.” Tài xế nhẹ nhàng trả lời, anh có nghe được đối thoại, không cần người căn dặn đã sớm vòng tay lái.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc