Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa - Chương 06

Tác giả: Cầu Mộng

- Vũ hội đêm nay, muốn tớ giúp cậu tìm bạn nhảy không?
- Không cần.
- Cậu chọn rồi?
- Cậu nghĩ tại sao căn hộ lớn của tớ lại cho người ta ở không vậy hả?
Đường Kiếm Phi thiếu chút nữa thì ngã khỏi ghế sô pha.
- Cô gái kia?
- Nhà của tớ hình như chưa từng có người khách trọ thứ hai.
- Cô ta được sao?
- Có thể thử xem sao.
- Thử xem sao?
Đường Kiếm Phi nhịn không được đề cao âm lượng,
- Buổi tiệc đêm nay không phải là một buổi tiệc nhỏ, cậu không sợ cô ta sẽ gây rắc rối cho cậu sao?
-Cô ấy không làm vậy đâu.
- Có vẻ cậu rất tự tin.
- Tớ luôn như vậy mà.
- Trời ạ! Tớ thật không hiểu nổi!
Đường Kiếm Phi chán nản thở dài.
Thật ra bản thân Long Dật Thần cũng không rõ ràng lắm, cho nên với vấn đề này của bạn tốt anh vẫn như cũ “giả điếc”.
Cô hình như rất thích cái sô pha ở phòng khách kia, chỉ cần cô không ở trong phòng, phần lớn thời gian sẽ có mặt tại đó.
Long Dật Thần phát hiện bản thân đã bắt đầu có thói quen vừa vào cửa liền nhìn về phía sô pha, mà hôm nay ngoài dựa đoán không nhìn thấy hình bóng quen thuộc kia loanh quanh gần đó.
- Thanh Y, Mục Thanh Y
Sau khi tìm hết một lượt các phòng, anh xác định cô không có ở nhà.
Di động gọi mười lần đường dây vẫn bận, Long Dật Thần đột nhiên ý thức được sự tình có chút không hợp lý, thế là vội vàng gọi một số mới.
-Thanh Y không có tới đây.
-Đã làm phiền rồi.
Cô ta ở Đài Bắc hình như chỉ có Quách Quả Lan là bạn bè, không ở đó, điện thoại lại không gọi được, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?
Di động bỗng chốc vang lên, anh vội ấn phím nghe.
- Long Dật Thần, anh ở đâu?
-Cô ở đâu?
- Tôi ở khách sạn FK
Anh ngạc nhiên xác nhận lần nữa.
- Ở đâu kia?
- Khách sạn FK.
- Cô làm cái quái gì ở chỗ đó?
Long Dật Thần lần đầu tiên trong đời không khống chế được chửi ầm lên. Đó vốn không phải nơi con gái đàng hoàng hay lui tới!
- Anh có thời gian quát nạt tôi, chi bằng đến đây giúp tôi đi.
Bây giờ không phải lúc so kè ai to tiếng hơn, cô không thể gào lên với anh, dù sao thì cô cũng có việc cần nhờ người ta.
- Tôi sẽ đến ngay.
Nếu có thể bay, anh nhất định không chút do dự chọn bay tới đó, anh sợ bản thân tới trễ một giây thì sẽ xảy ra chuyện khiến cho anh tiếc nuối cả đời.
Khách sạn FK...
Mười mấy người đàn ông áo đen to cao vạm vỡ đứng vây thành vòng cung trong phòng, bị bao vây là hai cô gái đứng trong góc — một người thì “như chim sợ cành cong” ánh mắt có phần đờ đẫn, người còn lại thì giống như cô sư tử nhỏ đang nổi giận, giơ bộ móng vuốt sắc bén chuẩn bị cào người ta.
Thực may mắn “cô sư tử nhỏ” kia chính là người anh đang lo lắng, nếu không anh không biết khi nhìn thấy vẻ mặt đờ đẫn của Mục Thanh Y như vậy, bản thân sẽ làm ra chuyện gì.
- Quả nhiên là anh Long.
Một gã đàn ông trung niên khuôn mặt tươi cười bước đến.
- Hừ.
Mục Thanh Y cười nịnh nọt.
- Quý ông cho thuê nhà, lại gây thêm phiền phức cho anh rồi.
- Chuyện gì đây?
- Là họa do tiền mang đến.
- Tiền?
- Phải á.
- Cô ta là ai?
Mục Thanh Y không trả lời anh mà đưa tay vỗ vỗ lên mặt cô gái kia, dùng một giọng hết sức dịu dàng nói:
- Chị hai, không có việc gì, không có việc gì đâu, Thanh Y đã nói sẽ không có chuyện gì mà.
Ánh mắt đờ đẫn dần dần lấy lại được vẻ bình thường, cô ta bắt đầu rưng rưng nước mắt, mơ màng nhắc lại:
- Không có chuyện gì.
- Đúng rồi, không có việc gì, có thể về nhà rồi.
- Bọn họ nợ bao nhiêu tiền?
Long Dật Thần chuyển sang nhìn gã đàn ông trung niên có vẻ hiền lành.
- Không phải chúng tôi nợ, là anh cả của chúng tôi nợ. – Mục Thanh Y lên tiếng biện minh.
- Ba nghìn vạn. (30 triệu)
- Tôi đang hỏi giá của cô gái này. - Long Dật Thần vẻ mặt lạnh nhạt nói.
- Anh cả của tôi đem tất cả nợ nần đổ hết lên người chị hai.
Tên đó căn bản chính là loại người cặn bã, ngay cả em ruột cũng có thể hãm hại thế này.
Long Dật Thần lấy chi phiếu ra, ký ngay tại chỗ rồi đưa qua.
- Giấy nợ.
Gã đàn ông trung niên vô cùng vui vẻ đưa giấy nợ ra.
- Thanh Y, Thanh Y...
Mục Thanh Bình đã hoàn toàn tỉnh táo lại, ôm chặt lấy em gái, lên tiếng khóc lớn.
Thật là, trước kia nhìn thấy cô cũng đâu thân thiết như vậy a! Xem ra chị hai đang vô cùng cảm kích, Mục Thanh Y vòng tay khẽ vỗ lưng cô an ủi.
- Chúng tôi có thể đi rồi chứ?
- Anh Long, xin mời cứ tự nhiên, sớm biết em gái của cô đây có mối quan hệ thân thiết với anh, thì chúng tôi đã không cư xử thô lỗ như vậy.
Sao có thể nói như hai người bọn họ giống một cặp gian phu dâm phụ được chứ, rõ ràng chỉ là quan hệ trong sáng giữa chủ cho thuê và khách trọ bình thường mà — có điều là, bây giờ dường như có chút không giống rồi, chi phiếu kia thật nặng!
- Sau này tránh xa cô ấy một chút.
Giọng nói tuy rất nhẹ nhưng mang đầy vẻ cảnh cáo.
Gã đàn ông trung niên gật đầu cười.
- Người của anh Long chúng tôi đâu dám làm bậy.
- Vậy thì tốt.
- Bọn họ phải bồi thường tiền thuốc men làm tôi bị thương.
Mọi người đồng loạt nhìn vào vẻ mặt hùng hồn của Mục Thanh Y.
Khóe mắt gã đàn ông trung niên khẽ giật giật.
- Cô Mục, lúc nãy cô cũng làm bị thương anh em của chúng tôi.
- Đó là bọn họ xứng đáng bị vậy, hơn nữa nhiều người như thế đánh một mình tôi mà vẫn bị thương, nói ra còn không sợ người khác chê cười.
- Bị thương?
Đôi mắt Long Dật Thần xuất hiện một tia tàn ác.
Gã đàn ông trung niên lập tức tươi cười.
- Hiểu lầm, trong lúc tranh chấp có chút va chạm thôi.
Trong lòng bàn tay mồ hôi túa ra như mưa, người nhà họ Long không thể đắc tội, mà Long Dật Thần hình như rất để ý tới con bé này.
- Cô ấy nói muốn có tiền thuốc men.
Long Dật Thần khẽ nhếch khóe miệng.
- Chúng tôi sẽ chi, sẽ chi mà.
- Chi bao nhiêu?
- Tôi rất thích tờ chi phiếu trên tay ông.
Mục Thanh Y thiết tha nhìn tờ chi phiếu trên tay gã đàn ông trung niên kia.
Khuôn mặt gã đàn ông nhất thời tối sầm lại.
Chi phiếu đương nhiên không thể lấy được, cho nên Mục Thanh Y rất bực tức.
Ba nghìn vạn đó, có đem cô bán cũng không được từng ấy tiền.
Khoanh chân ngồi trên sô pha, hai tay chống má, vẻ mặt trầm ngâm như đang suy xét sự phát triển của nhân loại trong tương lai — đây là cảnh tượng mà Long Dật Thần nhìn thấy.
Từ khi tạm biệt Mục Thanh Bình, trở về Tôn Tước, cô liền im lặng một cách dị thường.
- Suy nghĩ gì vậy?
- Ba nghìn vạn.
Lúc ấy thế nào lại ấm đầu báo cho anh đầu tiên chứ? Vốn đã nghĩ sẽ không liên dính dán nhiều tới anh, bây giờ giống như ngày càng trở nên dây dưa không rõ ràng, cô đúng là đầu heo mà.
Anh cố ý trêu cô.
- Nhắc nhở rất đúng, cô định trả như thế nào đây?
- Bán tôi cho anh thì thế nào?
- Cô nghĩ sao?
- Mua bán lỗ vốn như vậy nếu là tôi thì tôi cũng không làm, thương nhân khôn khéo như anh sao có thể làm.
Anh cảm thấy không lỗ vốn, thậm chí còn thấy bản thân có lời, thế nhưng những điều này anh khôn ngoan không nói ra.
- Có muốn tôi giúp cô bôi thuốc không?
-Không cần phiền anh đâu, tự tôi làm là được rồi.
Giỡn cái gì chứ, nếu để anh giúp, cô sẽ bị nhìn hết.
- Cô chắc chứ?
- Chắc chắn.
- Buổi tối có thể theo giúp tôi tham dự một buổi tiệc làm ăn không?
Mục Thanh Y bất mãn nhìn anh, rầu rĩ trả lời
- Anh nói bây giờ tôi có thể từ chối sao?
Bắt người tay ngắn (bị người ta nắm được nhược điểm), bây giờ cô đối mặt với anh cả người đều cảm thấy không được tự nhiên.
Rõ ràng là không liên quan tới chuyện của cô, thế nào lại ù ù cạc cạc đem bản thân vướng vào chuyện bồi thường này?
- Cô có thể xem như ba nghìn vạn kia không tồn tại.
- Được, buổi tối tôi tính ở nhà dưỡng thương.
Long Dật Thần bật cười. Cô đúng là quá thật thà thẳng thắng rồi!
- Giải thích một chút đi, rốt cuộc là chuyện gì đã xảy ra?
Mục Thanh Y thở dài, rầu rĩ nhìn TV nhớ lại:
- Ba tôi nói cả nhà bọn họ sẽ di dân, ai dè buổi chiều tôi ra ngoài đi dạo, lại nhìn thấy chị hai đang bị xã hội đen đuổi theo đòi nợ.
- Sau đó tôi mới biết, anh cả thiếu nợ cờ bạc, chẳng những đem công ty ra chơi hết, lại còn dám tiếp tục vay một đống tiền từ lũ cho vay nặng lãi, hết cách, rốt cuộc về lừa ba tôi bảo là lo liệu di cư, đem bán tất cả của cải, đất đai của tổ tiên, xong lấy tiền đó đi trả nợ.
- Có điều, thiếu quá nhiều, bù không xong, “vô kế khả thi” (không còn cách nào) liền nhẫn tâm, lừa con dấu và giấy chứng minh của chị hai chuyển nợ qua.
- Đây đều là chuyện sau khi cô ở Đài Bắc?
- Không phải, ông già đuổi tôi đi nhân lúc cả nhà chuẩn bị di dân, kết quả là bị con mình lừa hết tiền mang đi trả nợ.
Nghĩ tới lại thấy cô vẫn còn kiếm được, ông già hình như vẫn còn nghĩ tới tình thân, lúc đó âm thầm cho cô ba trăm ngàn làm của hồi môn.
- Đuổi cô đi?
Long Dật Thần nhíu mày.
- Tôi quên nói.
Cô đưa tay chụp ót.
- Tôi là con riêng của ông ấy, cho nên trong nhà có vẻ không được hoan nghênh cho lắm.
Chút ít như vậy cũng đã biết bối cảnh trưởng thành của cô u ám thế nào, vậymà thoạt nhìn cả người cô đều toát lên vẻ tươi sáng, luôn tràn ngập ánh mặt trời cùng tinh thần phấn chấn.
- Tôi vẫn nghĩ bọn họ đang ở nước ngoài sống cuộc sống tươi đẹp, không nghĩ rằng lại đến nỗi này.
Nếu lúc ấy không phải vì tức giận, ngay ngày hôm sau liền lên Đài Bắc, thì có lẽ không phải cho tới tận hôm nay cô mới biết được trong nhà xảy ra chuyện lớn như vậy.
Không biết nên nói gì, rõ ràng là một câu chuyện bi thảm, nhưng từ miệng cô nói ra thì màu sắc lại thay đổi hẳn, chung quy vẫn khiến người ta nhịn không được muốn bật cười.
Mục Thanh Y thật sự là một cô gái hài hước bẩm sinh mà!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc