Tổng Giám Đốc Chung Nhà, Xấu Xa - Chương 04

Tác giả: Cầu Mộng

Mục Thanh Y không hiểu cho nên nhìn lại cô. Chị Quả Quả nhận cú điện thoại làm sao mà cứ dùng ánh mắt như quỷ điếu nhìn mình vậy?
- Thanh Y, điện thoại.
Hả? Cô nghi ngờ nhận máy.
- A lô.
- Mục Thanh Y.
Giọng nói có vẻ nghiêm túc, hơn nữa nghe ngờ ngợ, hơi quen tai.
- Vâng, ai vậy?
- Long Dật Thần.
- Ai nhỉ?
Nghe cái tên cũng cảm thấy có chút ấn tượng.
Người bên kia đầu dây quả thực đang P0'p chặt điện thoại, giờ phút này anh muốn túm lấy cổ cô mà gào lên. Cô ở nhà anh một ngày, vậy mà ngay cả tên anh cũng không nhớ là sao?
- Chủ cho thuê nhà của cô!
Giọng nói có vẻ cực kỳ phẫn nộ.
Mục Thanh Y đưa tay xoa nhẹ sau gáy. Kỳ lạ, sao tự nhiên có chút lạnh nha.
- Có chi?
- Cô quyết định không thuê nhà?
- Ừ, tôi chỉ là kẻ phúc bạc mệnh hèn, nghĩ tới nghĩ lui thấy không thích hợp sống ở một nới lộng lẫy xa hoa như vậy, cho nên tôi quyết định sẽ đi tìm nhà lần nữa.
- Tốt lắm.
Ồ! Cô nghe không sai chứ, anh nói tốt lắm nha.
- Vậy cảm ơn.
Người ta không ngại, cô đương nhiên lại càng không để ý.
- Tôi nhớ rõ có người đã từng nói, chỉ cần chủ nhà không ngại, cô ấy sẽ ở lại trong một quãng thời gian “vĩnh viễn sánh cùng thiên địa” mà. (dài lâu như trời đất)
Sau gáy càng lạnh, ngay cả đám lông tơ cũng nhịn không được, đồng loạt dựng đứng lên hưởng ứng sự kiện lớn này.
- Làm ơn đi, tôi nói giỡn thôi không được hả.
- Cho nên lời cô vừa nói, tôi cũng coi như là giỡn thôi.
Ngang như cua? Hai mắt Mục Thanh Y phút chốc trợn to hết cỡ, chút nữa thì rớt luôn ra ngoài. Người này thật ra muốn gì đây? Nói xong một câu rồi dập máy luôn à, cả cơ hội chống án cũng không cho cô.
Lóe sáng, lại lóe sáng, Quách Quả Lan cảm thấy tâm hồn cô đã muốn xuất khiếu tới cảnh giới cao nhất rồi.
- Chị Quả Quả...
Giọng nói tựa như sắp khóc.
- Ừ.
Con bé kia đang bị sốc, an ủi một chút vậy.
- Em không muốn làm osin.
- Hả?
Hoàn toàn theo không kịp suy nghĩ của cô.
- Nhà anh ta rộng lắm, một mình quét dọn mệt ૮ɦếƭ luôn.
Tiếp tục lên án.
- Anh Long bảo em làm osin?
Không thể nào đâu.
Dừng một chút, cô nhấn mạnh.
- Khả năng này rất lớn.
- Em nghĩ nhiều quá rồi.
Khả năng tưởng tượng của con bé này vô cùng phong phú.
- Mới nghĩ đã thấy khủng pố rồi. Nếu thành sự thật nhất định em sẽ chán đời đi tự sát.
Đối với cách nói này, Quách Quả Lan kiên trì giữ lại ý kiến. Trên cơ bản, cá nhân cô cho rằng dù người trên thế giới này có ૮ɦếƭ sạch, Mục Thanh Y cũng vẫn sẽ giống như một con gián kiên cường mà sống.
- Vậy bây giờ em dự dịnh như thế nào?
-Chỉ cần không phải làm osin, em sẽ trở về.
Dù sao có thể ở căn hộ đáng mơ ước như vậy, ngẫm lại cũng là điều khiến cho người ta thèm thuồng chứ bộ.
- Vậy tại sao em lại chạy tới đây?
Quách Quả Lan chống nạnh trừng mắt.
Đưa tay gãi đầu, vẻ mặt cô hiện lên sự hoang mang.
- Chắc là do nhất thời xúc động đó.
Nghe vậy, Quách Quả Lan bất lực vỗ trán.
Vài tiếng đồng hồ sau, Mục Thanh Y, cả người lẫn hành lý đều bị cô ném ra khỏi cửa chính nhà mình.
- Chị Quả Quả vô tình quá, cứ như vậy mà ném người ta ra khỏi cửa, làm người ta đau lòng quá đi à.
Lưng đeo hành lý, tay ôm máy tính, vừa đi cô vừa ‘ghi nợ’.
-Cô Mục.
Cô tiếp tục đi, trên đời họ Mục cũng nhiều dữ, cô hình như không quen người lái chiếc BMW.
-Cô Mục Thanh Y.
Lúc này, cô không thể không dừng bước, nghiêng đầu nhìn người mở cửa chiếc xe BMW.
- Tôi không biết anh nha.
- Tôi là lái xe của anh Long.
- Anh Long —
Chỉ có chủ nhà mới của cô họ Long mà thôi! Mục Thanh Y vì cuối cùng cũng nhớ ra họ của gã chủ cho thuê nhà bất giác tủm tỉm cười.
- Có việc gì sao?
- Tổng giám đốc bảo tôi chở cô về.
- À.
- Mời cô lên xe đi.
5 phút sau khi ngồi trên xe, Mục Thanh Y bắt đầu nghi ngờ, bản thân hình như đang ngồi trên một chiếc xe bắt cóc.
- Hướng này đi đâu vậy?
- Công ty.
-Công ty! - Cô nhịn không được cao giọng thốt lên.
- Đúng vậy, tổng giám đốc đã dặn như thế.
- Tôi tới công ty của anh ta làm gì?
Cô không định đổi sang công việc mới, lại càng không muốn làm cấp dưới của anh ta. Trực giác mách bảo đi tới đó sẽ gặp tai họa.
- Tôi cũng không biết, cô có thể tự mình hỏi tổng giám đốc.
Cô đương nhiên sẽ hỏi, chỉ có điều, điều kiện đầu tiên để làm việc đó là phải gặp anh ta đã.
- Tại sao tôi lại không được mang đồ đạc lên?
Khi cô xuống xe, một vấn đề nhỏ đã xảy ra.
- Tổng giám đốc có dặn, hành lý, tôi sẽ giúp cô mang về Tôn Tước.
Khuôn mặt mỉm cười của người lái xe làm cô muốn sử dụng ***, căn bản là cô chả làm chuyện gì khiến cho người ta phải bật cười như vậy cả.
- Vậy làm phiền anh.
Giọng nói này chắc chắn là được phát ra qua kẽ răng nghiến chặt.
Lái xe vẫn tiếp tục mỉm cười như cũ, thậm chí nụ cười còn có xu thế mở rộng nữa.
Mạnh tay đóng sầm cửa xe, cô sợ chậm chút nữa mình sẽ xông tới đè bẹp anh ta.
Anh gọi cô lên lầu thì cô phải lên sao? Mục Thanh Y cô cũng rất có nguyên tắc mà. Cho nên xuống xe, sau khi nhìn chiếc BMW chở toàn bộ tài sản của cô rời đi, cô ngồi bệch xuống bậc thềm trước cửa cao ốc Long Thị, ngắm dòng người xuôi ngược trên đường.
Rất nhanh, tiếng chuông của chiếc di động trong túi vang lên, dù không cam lòng nhưng cô vẫn ấn nút nghe máy.
- Cô ở đâu rồi hả?
Không hề dư thừa bất cứ từ vô nghĩa nào, trực tiếp vào thẳng chủ đề.
- Anh là ai nhỉ?
Cô thực không biết sống ૮ɦếƭ hỏi lại.
- MỤC. THANH. Y!!!
- À, quý ông “cho thuê nhà”, có gì không?
- Cô đang ở đâu rồi?
-Dưới lầu công ty của anh.
Anh nghi ngờ.
- Dưới lầu?
- Chính xác hơn thì ở bậc thềm trước cửa công ty của anh, chỗ này ngắm cảnh tốt lắm đó.
Sau vài giây im lặng, điện thoại truyền tới giọng đang cố nén cười của Long Dật Thần.
- Ngắm cảnh tốt lắm?
- Ừ.
- Vậy cô cứ từ từ thưởng thức đi nha.
- Đương nhiên.
Sau khi dập máy, Mục Thanh Y tiếp tục chống má ngắm người qua lại trên đường, suy nghĩ dần bay đi thật xa.
Bất cứ lúc nào, bất cứ nơi nào tâm hồn cũng có thể lang thang, đây chính là khuyết điểm lớn nhất của cô, nhưng đây cũng là năng khiếu giỏi nhất của cô.
Đột nhiên, có người chụp vai cô, phản ứng bản năng là giơ tay, quay mình, cúi đầu, vung, động tác như hành văn liền mạch lưu loát, không có một chút ngưng trệ, có lẽ là phải trải qua vô số lần thực chiến, tích lũy kinh nghiệm mới có thể thành thục như vậy.
-Mục Thanh Y...
Cô há hốc mồm nhìn kẻ bị mình ném xuống mấy bậc thang, chậm rãi đưa tay gãi đầu, không biết bây giờ làm bộ như không nhìn thấy gì, hay là xoay người bỏ chạy sẽ tốt hơn đây?
- Sao không lại đây đỡ tôi dậy hả?
Cô gái này ngốc luôn rồi ư?
Việc này..... Có vẻ không cần thiết lắm, bên trong cao ốc này không phải có một đống người đang chạy ra xum xoe nịnh bợ hay sao?
- Mục Thanh Y —
A a a, sắc mặt người đàn ông kia đen như mực luôn rồi, bây giờ cô không nên tới đó.
- Cô dám chạy một lần nữa thử xem!
Cô gái đáng ૮ɦếƭ kia ngày nào cũng tính toán chạy trốn, nếu anh còn để cô ta trốn nữa, tên anh - ba chữ Long Dật Thần này sẽ viết ngược.
Đáng sợ!
Nhân viên Long Thị không ai không giật mình. Tổng giám đốc của bọn họ luôn cư xử nghiêm túc, bình thản, bây giờ đang nổi nóng, rõ là trời muốn đổ mưa máu mà.
- Đi thì đi, làm gì phải nổi nóng chứ, ai kêu anh không nói câu nào lại động chân động tay, tôi phản kháng là chuyện bình thường mà.
Mục Thanh Y vừa đi vừa càu nhàu.
Cô ta lại còn kiếm cớ nữa? Anh gọi cô vài tiếng, cô ngay cả một chút phản ứng cũng không có, anh duỗi tay ra vỗ nhẹ thì cô lại lập tức đánh anh — càng nghĩ càng cảm thấy là cô cố ý.
E rằng chỉ có cô gái kia là chậm hiểu mà thôi, không cảm thấy là cảm xúc của tổng giám đốc sắp “nổ tung” đó sao? Nhân viên Long Thị đều cố ý tránh qua một bên.
- Anh yêu —
Cô kéo dài giọng, sau đó đột nhiên hạ giọng, nhỏ đến nỗi chỉ có hai người bọn họ nghe được.
- Quý ông cho thuê nhà, ngài đại nhân đại lượng, tha cho tiểu nhân “nhất thời lỡ bước” nha. (mã thất tiền đề = con ngựa lỡ bước, kẻ đi sai đường á)
Mọi người đều “u u mê mê” tại chỗ.
“Anh yêu” hai chữ nặng nề đó khua leng beng trong đầu bọn họ, làm rúng động mọi người, kể cả đương sự (Long ca á), không ai không bị đầu choáng mắt hoa.
Chấn động quá a! Có người trước mặt mọi người tỏ tình với tổng giám đốc.
Long Dật Thần vẻ mặt phức tạp nhìn người đang cúi đầu nhận lỗi. Cô là loại người làm việc gì cũng vì nhất thời hứng thú, thật sự có chút khiến người ta không chịu được mà.
- Nhất thời lỡ bước?
Anh nhướng mày.
- Ừm.
Chỉ cần có thể bỏ qua, thì cái gì cũng không sao hết, dù sao cô cũng không phải nhân vật lớn gì gì đó, cần chi sợ mất mặt.
- Vậy buổi tối mát xa giúp tôi được không?
Phần eo chút nữa bị gãy đôi, cô ta ra tay cũng thật dã man.
- Được.
Dù sao việc đó cô cũng hay làm.
Buổi tối? Mát xa? Mọi người lại lâm vào tình trạng đầu choáng mắt hoa nghiêm trọng.
Tổng giám đốc của bọn họ - người không có scandal tình ái, giữ thân trong sạch, có thể nói là người đàn ông tốt của thời đại này, hình tượng “hoàn mỹ không sứt mẻ” giờ phút này đang sụp đổ ầm ầm.
- Thật sao?
Cô ta đồng ý sao lại vui vẻ đồng ý quá vậy? Thật khiến anh không hiểu nổi.
- Đương nhiên là thật, việc mát xa lưu thông máu này tôi rất lành nghề đó.
Rất lành nghề? Câu trả lời này làm cho anh có dự cảm xấu.
- Đúng vậy.
Mục Thanh Y còn nghiêm túc gật đầu
- Trước kia tôi thường làm người ta bị thương, lâu dần cũng biết những bước đơn giản trong bó xương và xoa P0'p.
Cô nói hết sức nhẹ nhàng bâng quơ, nhưng người nghe lại cảm thấy vô cùng kinh khủng.
Cái gì mà thường làm người ta bị thương, nên lâu dần cũng biết cách chữa trị? Rốt cuộc có bao nhiêu người ‘cống hiến’ vì ‘nghĩa cử’ quen tay hay việc của cô rồi?
- Đỡ tôi lên đi.
Bỏ qua đi, anh quyết định sẽ hỏi riêng việc này, nhân viên Long Thị ở đây đều đã lộ vẻ sợ hãi, vẫn là không nên tiếp tục tăng thêm gán*** tâm lý cho bọn họ nữa.
- Ừm.
Bình thường sau khi làm sai cô thường rất biết nghe lời, dứt khoát thi hành nguyên tắc “Người bị hại là số một”.
Cô đứng bên trái của anh, tay phải của cô đỡ thắt lưng của anh, tay trái của anh đặt lên vai trái của cô, đây tư thế dìu người chuẩn mực, thế nhưng khi cô kề sát một bên, anh cảm giác như có điện giật, nửa người đều thấy tê tê.
Nhất định là do lâu lắm không gần gũi với phụ nữ, mới có thể khiến anh bất bình thường như vậy.
- Anh không cần phải cứng đơ người vậy đâu, sẽ gây bất lợi cho việc lưu thông máu đó.
Mục Thanh Y tốt bụng nhắc nhở.
Vẻ mặt Long Dật Thần u ám trừng mắt nhìn cô.
Phía sau hai người là một đám nhân viên Long Thị với đủ loại vẻ mặt khác nhau.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc