Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Chương 44

Tác giả: Noãn Đường

Tin tức Lan Sơ muốn đổi thành phố sống, cũng gửi đi trước mười hai ngày đều là bí ẩn thông báo cho Hồng Quyên. Từ sau mười hai ngày này, Lan Sơ không có sẽ liên lạc với Hồng Quyên lần nào nữa.
Ngày trước, vì không để cho Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh lo lắng, mỗi năm ngày, sẽ bí mật gửi tin tức một lần cho Hồng Quyên. Loại liên lạc này, Lan Sơ vẫn chưa từng gián đoạn. Lần này, là lần đầu tiên Lan Sơ vượt quá năm ngày, thậm chí là vượt qua mười ngày cũng không có liên lạc với Hồng Quyên một chút nào.
Vốn là, Hồng Quyên cũng không yên tâm Lan Sơ một người mang theo đứa bé ở bên ngoài. Một ngày lại một ngày đợi không được tin tức của Lan Sơ, càng làm cho cô lòng như lửa đốt. Muốn chủ động liên lạc với Lan Sơ, lại sợ Đông Lí Lê Hân có thể một mực âm thầm theo dõi tin tức của Lan Sơ.
Qua mười hai ngày chịu đựng sống một ngày bằng một năm, Hồng Quyên cũng không thể chịu đựng được nữa. Cô hỏa tốc báo cho Bạch Nhã và Hoàng Oanh. Chuẩn bị ba người cùng nhau phân tích một chút.
Lúc nửa đêm nhận được tin nhắn của Hồng Quyên chỉ có bốn chữ ‘hết sức khẩn cấp’ này, Bạch Nhã và Hoàng Oanh lập tức chạy tới nhà cô.
Trước sau nghênh đón Bạch Nhã và Hoàng Oanh vào nhà mình, Hồng Quyên cảnh giác đi tới ban công, quan sát tình huống dưới lầu nhà cô và khu vực gần đấy một chút. Xác định mình không thấy nhân vật khả nghi hoặc là chiếc xe khả nghi nào thì mới quay trở vào phòng khách.
"Xảy ra chuyện gì?" Nhìn Hồng Quyên vẻ mặt nghiêm túc từ ban công đi tới, Hoàng Oanh không nhịn được nhíu lông mày.
Hồng Quyên liếc mắt nhìn Bạch Nhã và Hoàng Oanh, đi tới vị trí giữa hai người bọn họ ngồi xuống, trầm giọng nói: "Lan Sơ đã 12 ngày không có liên lạc với mình."
"12 ngày? Vì sao bây giờ cậu mới nói?" Bạch Nhã thiếu chút nữa thì nhảy dựng tại chỗ, cũng đã gần nửa tháng, Hồng Quyên thế nhưng cho tới bây giờ mới thông báo cho cô và Hoàng Oanh.
"Trước đó Lan Sơ nói muốn đổi thành thị khác, lúc đó còn liên lạc với mình. Nhưng sau đó lại không có tin tức." Hồng Quyên giải thích qua loa, trước mắt gấp cũng không làm gì được. Cô tìm Bạch Nhã và Hoàng Oanh đến, chính là muốn ba người cùng nhau thương lượng phân tích một chút. Xem chuyện này rốt cuộc xử lý như thế nào mới thích hợp nhất an toàn nhất.
Lông mày Hoàng Oanh cơ hồ khép lại thành một chữ đại. "Cậu không liên lạc với cậu ấy sao?" Kể từ sau khi Lan Sơ rời đi, ba người bọn họ cũng chưa từng có không lo lắng không nhớ thương. Chợt nghe chuyện Lan Sơ gần nửa tháng cũng không có tin tức, còn có thể ngồi nói chuyện, cũng đã là vô cùng tỉnh táo rồi.
"Không có, mình sợ bại lộ hành tung của cậu ấy." Hồng Quyên lắc đầu một cái, nếu không phải là lo lắng vấn đề của Đông Lí Lê Hân, cô đã sớm gọi điện thoại cho Lan Sơ rồi.
"Vậy làm sao bây giờ? Cũng đã 12 ngày. Tiếp tục chờ, hay là trực tiếp liên lạc với Lan Sơ một chút." Bạch Nhã cảm giác muốn điên rồi. Ở cùng một thành thị ngược lại dễ làm, cách xa như vậy. Chạy tới đều phải tốn thời gian, huống chi là lập tức giải quyết vấn đề.
"Nini còn nhỏ như vậy, Lan Sơ một mình mang theo nó, thật là sốt ruột ૮ɦếƭ người rồi." Hoàng Oanh càng cân nhắc càng lo lắng, nắm chặt thành nắm đấm, không ngừng lay động thân thể, hiển nhiên cô đã không ngồi yên.
Lời Hoàng Oanh vừa nói ra, Hồng Quyên và Bạch Nhã tất cả đều trầm mặc lại. Ba người bọn họ, có ai không sốt ruột?
"Nếu không, tự mình sẽ đi một chuyến?" Hồng Quyên suy nghĩ một chút, quyết định tự mình đi tìm Lan Sơ hỏi cho rõ ràng một chút. Vừa xác định an nguy bên ngoài của Lan Sơ và đứa bé, thuận tiện cũng thăm con gái nuôi của mình. Bảo bối cũng đã hơn sau tháng tuổi, cô lại ngay cả mặt cũng không được nhìn qua.
Hoàng Oanh hỏi ngược lại. "Đây không phải là càng dễ dàng bại lộ hành tung của Lan Sơ hơn sao?" Ngay cả điện thoại cũng không dám gọi, trực tiếp tới cửa đi tìm chẳng phải là mục tiêu rõ ràng hơn.
"Mình có thể xin đi công tác." Hồng Quyên đại khái là đã có kế hoạch.
Bạch Nhã cũng nhíu chặt chân mày, nhắc nhở: "Nếu Đông Lí Lê Hân một mực điều tra, hắn sẽ phát hiện ra thôi."
"Đi công tác ngược lại rất là bình thường, nhưng nếu như cậu không có bất kỳ lý do hợp lý nào, vậy nhất định sẽ bị hoài nghi." Hoàng Oanh phụ họa bổ sung đôi câu. Nếu Hồng Quyên thật có thể tự mình đi một chuyến, đó đương nhiên là không còn gì tốt hơn. Vấn đề là, muốn như thế nào mới có thể đi hợp tình hợp lý, tuyệt sẽ không bị hoài nghi.
"Mình biết rồi, mình sẽ an bài tất cả." Hồng Quyên gật đầu một cái trả lời, đáy lòng đã có kế hoạch. "Như vậy, mình tới thành thị Lan Sơ muốn thay đổi trước đó xem một cái. Lúc trước cậu ấy nói cho mình biết, cậu ấy sẽ vào ở khách sạn nào. Nếu ở bên đó không tìm được cậu ấy, mình lại đến thành phố cậu ấy dừng lại trước kia để tìm."
"Hay." Bạch Nhã tán đồng gật đầu một cái, cái phương pháp này ngược lại có vẻ khả thi.
"Nếu như có vấn đề gì, nhất định phải lập tức liên lạc với chúng mình, chúng mình sẽ cùng nhau chạy tới." Nếu không phải là bởi vì lấy thân phận của Hồng Quyên dễ dàng xuất hành hơn, Hoàng Oanh thật muốn hiện tại liền tự mình trực tiếp xuất phát đi tìm Lan Sơ.
"Sẽ không có vấn đề , nhất định là Lan Sơ vội vàng nên đã quên." Bạch Nhã cố gắng lạc quan phản bác một câu.
Nhưng Hồng Quyên và Hoàng Oanh cũng không có ai lên tiếng ủng hộ. Không phải họ không muốn lạc quan, họ chỉ là lo lắng quá mức vấn đề an toàn của Lan Sơ và đứa bé. Trước khi họ có thể xác định chắc chắn, họ không có biện pháp giả bộ lạc quan. Như vậy sẽ làm họ lo lắng hơn.
Ban đêm đầu mùa hè, vốn là mùa thích hợp với giấc ngủ nhất. Một buổi tối này, chỉ sợ Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh, ba người nhất định là khó có thể ngủ say rồi.
Vậy mà ở đây buổi tối hôm nay. Giống nhau không ngủ ngon còn có một người khác, đó chính là Đông Lí Lê Hân.
Thời gian Lan Sơ mang theo đứa con biến mất đã hơn nửa năm. Thời gian nói dài cũng không dài lắm, nói ngắn lại tuyệt không ngắn. Nhưng là, hắn thủy chung không có được một chút tin tức nào có liên quan đến Lan Sơ. Hắn duy nhất có thể xác định chính là Lan Sơ và đứa con hẳn là trải qua cũng không tệ lắm. Nếu không, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh như thế nào lại vẫn luôn không lộ ra chút sơ hở nào? Họ có thể trấn định như vậy, liền có thể chứng minh tình huống của Lan Sơ và đứa bé cho tới bây giờ.
Hắn thật sự cũng không muốn đối với Lan Sơ và đứa bé làm chuyện gì, tại sao bọn họ lại phòng hắn chặt như vậy? Hắn chỉ là muốn gặp đứa con của hắn một lần. Hắn có một dự cảm, con của hắn nhất định là một cô con gái vô cùng đáng yêu. (chính xác)
Tuy là đầu mùa hè, nhưng gió núi ban đêm, ít nhiều vẫn có một chút lạnh lẽo.
Đông trong lê hân khoác áo choàng tắm, đứng ở trước cửa sổ sát đất gió thổi thật lâu, mới đóng cửa sổ, lên giường ngủ. Nhưng là, sau khi lên giường, hắn vẫn không ngủ được như cũ. Cho đến rạng sáng, mới mơ mơ màng màng ngủ thiếp.
Ngày thứ hai, trời vừa sáng hắn liền không khỏi thanh tỉnh lại.
Không biết vì sao, trong nháy mắt Đông Lí Lê Hân mở hai mắt ra, trong lòng liền bắt đầu mơ hồ có một loại tâm tình kỳ quái. Tựa hồ có chút không yên lòng.
Nhanh chóng rửa mặt xong, bữa ăn sáng tùy ý lấy ăn một chút, Đông Lí Lê Hân trực tiếp xuất phát đi công ty.
Thời gian vẫn còn rất sớm, cả trong công ty, trừ bỏ nhân viêng bảo vệ, Đông Lí Lê Hân tuyệt đối là người đầu tiên tới công ty người.
Ngồi thang máy đi thẳng lầu cao nhất, hắn yên lặng một mình vượt qua vắng ngắt, yên tĩnh xử lý công việc. Từng bước từng bước đi vào trong phòng làm việc của mình.
Ở trước bàn làm việc ngồi xuống, Đông Lí Lê Hân lại bắt đầu một ngày làm việc mới.
Kỳ quái là theo thời gian trôi qua từng chút một. Đáy lòng Đông Lí Lê Hân một cỗ cảm xúc không yên lòng, chẳng những không có biến mất. Ngược lại bắt đầu thay đổi càng thêm rõ ràng một chút.
Mà loại cảm giác không an tĩnh, làm cho người ta uể oải cả buổi chiều, rốt cuộc lấy được xác minh.
Ba giờ chiều, Uông Tĩnh Phong đột nhiên hấp tấp xông vào phòng làm việc của Đông Lí Lê Hân. Hắn xông vào quá nhanh, cho tới khi hắn đẩy ra cửa chính phòng làm việc, thiếu chút nữa cả người ***ng úp sấp trên cửa đi.
"Tra được, rốt cuộc tra được!"
Uông Tĩnh Phong kích động nhào tới trước bàn Đông Lí Lê Hân xử lý công việc, nắm chặt tập giấy ở trên tay có khoảng 4, 5 tờ một cái bốp liền đặt trước mặt của Đông Lí Lê Hân.
Nghe vậy, trái tim của Đông Lí Lê Hân đột nhiên căng thẳng, lập tức liền cầm lên tư liệu Uông Tĩnh Phong mang tới cẩn thận lật xem.
Tĩnh Phong thở hồng hộc, hắn liên tiếp hít thở sâu vài hơi, mới thoáng bình phục hô hấp của mình. Sau đó, đối với Đông Lí Lê Hân giải thích: "Từ mười một giờ trưa đến xế chiều hai giờ, Lan tiểu thư một mực dùng chính thẻ tín dụng của mình tiêu phí. Cho nên, lập tức liền tra được. Tin tức hai giờ sau, bọn họ vẫn còn truy xét, bởi vì vội vàng thông báo cho cậu, cũng chỉ đem thông tin hai giờ trước đưa tới." Lúc này, hắn có thể hoàn toàn thở phào một cái rồi. Nếu là vẫn luôn không tìm được Lan Sơ, hắn thật sự hoài nghi Đông Lí Lê Hân có phải hay không để cho hắn cả đời phải đi tìm như vậy.
Đông Lí Lê Hân không có đáp lời, yên lặng nhìn tài liệu.
"Chỉ là, tôi cảm thấy có chút kỳ quái, cô ấy vẫn dấu kín vô cùng tốt, tại sao hôm nay lại đột nhiên đem hành tung của mình hoàn toàn bại lộ ra ngoài?" Khoảnh khắc Uông Tĩnh Phong lấy được tài liệu, trong lòng trước tiên liền sinh ra nghi vấn như vậy. Thời điểm đang muốn nghiêm túc suy nghĩ một chút, mới đột nhiên nhớ tới một người khác có thể sẽ là tin tức rất hữu dụng. "A, đúng rồi, còn có một chuyện, thời điểm nửa đêm hôm qua, Hồng cảnh quan gọi Bạch Nhã và Hoàng Oanh đến nhà cô ấy đi. Nhưng hai người ở nhà Hồng cảnh quan không có nán bao lâu liền đi. Sau đó, buổi trưa, Hồng cảnh quan hình như đi công tác. Nhưng thành phố cô ấy muốn đi, cùng thành phố chỗ Lan tiểu thư ở không phải cùng một chỗ." Tin tức của Lan Sơ quá mức đột ngột, thế cho nên hắn không có thời gian suy xét liên hệ hai chuyện trong lúc này.
Đông Lí Lê Hân ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân, hơi nhíu lông mày. Chẳng lẽ Lan Sơ và đứa bé xảy ra chuyện gì sao? Nếu không, bọn Hồng Quyên vẫn luôn không có bất cứ động tĩnh gì làm sao có thể đột nhiên có động tĩnh? "Tiếp tục điều tra." Trước khi mọi chuyện điều tra rõ ràng , suy đoán lung tung chỉ làm lãng phí thời gian.
"Được." Uông Tĩnh Phong gật đầu một cái, xoay người muốn đi. Nhưng lại không nhịn được quay người lại, hỏi: "Đông Lí, bây giờ đã tra được, cậu định làm gì?"
"Mình không có ý định làm gì." Đông Lí Lê Hân ngay cả nhìn cũng chưa từng nhìn Uông Tĩnh Phong một cái, nói xong, liền không để ý tới hắn nữa.
Uông Tĩnh Phong có chút bận tâm, nhưng là trước mắt cũng không tiện nói gì. Chỉ có thể an tĩnh rời đi khỏi phòng làm việc của Đông Lí Lê Hân, tiếp tục đi thăm dò tìm tin tức của Lan Sơ và đứa bé.
Nhìn mấy tờ giấy thật mỏng trong tay, tức thì Đông Lí Lê Hân cảm thấy thở phào nhẹ nhõm, lại không nhịn được càng thêm lo lắng. Nghi ngờ của Uông Tĩnh Phong không phải không có lý. Lan Sơ vẫn luôn ẩn núp vô cùng tốt, tại sao cô ấy lại đột nhiên lại đem hành tung của mình lộ ra ngoài? Trùng hợp Hồng Quyên lại đang lúc này đi công tác rồi.
Sau đó, tin tức Uông Tĩnh Phong điều tra được, làm cho Đông Lí Lê Hân và Uông Tĩnh Phong càng thêm kỳ quái.
Cũng không biết là từ nguyên nhân gì, Lan Sơ giống như là cố ý làm bại lộ hành tung của mình. Cô chẳng những dùng thẻ tín dụng của mình để tiêu phí, thậm chí còn tiêu phí gần như suốt cả ngày.
Một người rõ ràng ẩn núp vô cùng tốt, đột nhiên làm ra chuyện khác thường như vậy, khác thường giống như là muốn cố ý để người khác biết. Chẳng lẽ là thật sự đã xảy ra chuyện gì?
Đồng dạng nghi vấn lần nữa sinh ra, lúc này Đông Lí Lê Hân yêu cầu Uông Tĩnh Phong dùng tốc độ nhanh, điều tra tất cả tin tức có thể tra được có liên quan đến Lan Sơ. Sau, hắn đi nhà của mẹ hắn, quyết định xin mẹ của hắn giúp một tay. Cùng hắn một chỗ, lấy cớ đi du lịch, mẹ con hai người cùng nhau đến thành phố Lan Sơ ở xem một chút rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Đưa quyết định như vậy mới hai ngày, Đông Lí Lê Hân và mẹ của hắn liền đồng loạt xuất phát. Tối hôm đó, hai người liền đi tới thành phố Lan Sơ từng ở. Sau khi xuống máy bay, bọn họ lại vào ở khách sạn Lan Sơ từng ở tạm thời ở qua.
Vừa mới ở khách sạn dàn xếp tốt, Đông Lí Lê Hân liền không nhịn được đi trước tiểu khu Lan Sơ từng ở qua đó.
Vậy mà, khi hắn thuận lợi tìm tới cửa, thời điểm người mở cửa cũng tuyệt đối không phải Lan Sơ. Hơn nữa, đối phương có lòng tốt nói cho, Lan Sơ rời đi từ nửa tháng trước.
Kết quả này, khiến Đông Lí Lê Hân không kiềm chế được có chút thất vọng, nhưng mà lại không thể làm gì . Chỉ có thể trước về khách sạn liên lạc với Uông Tĩnh Phong, hy vọng có thể từ chỗ Uông Tĩnh Phong lấy được nhiều tin tức hơn. Nhưng là, Uông Tĩnh Phong cũng không có cung cấp nhiều tin tức hữu dụng như hắn mong muốn.
Hồng Quyên và Đông Lí Lê Hân, mẹ Đông Lí gần như là trước sau xuống máy bay.
Cô ở thành phố Lan Sơ chuẩn bị tới không có tìm được Lan Sơ, liền lập tức khởi hành đi tới địa phương Lan Sơ liên lạc lần cuối cùng với cô. Sau khi xuống máy bay, cô thậm chí ngay cả chuyện dừng chân cũng không kịp suy tính, liền lập tức chạy tới trước tiểu khu Lan Sơ từng ở.
Đồng dạng, kết quả cô thu được là thất vọng giống như Đông Lí Lê Hân. Chỉ là, bởi vì thời gian Đông Lí Lê Hân tới cửa so cô sớm hơn một chút, cho nên, cô cũng vì vậy có thêm một tin tức vô cùng hữu dụng. Cô biết ở trước cô không bao lâu, có một người đàn ông dáng dấp vô cùng tốt, lại vô cùng lạnh như băng cũng đã đến tiểu khu này tìm kiếm Lan Sơ.
Tin tức này, khiến Hồng Quyên nhất thời liền cảnh giác. Đàn ông đẹp mắt lại lạnh như băng, trừ Đông Lí Lê Hân còn ai vào đây. Nhưng là, hắn làm sao sẽ tìm tới chỗ này? Hơn nữa, thời gian thế nhưng lại trùng hợp như vậy.
Kéo vali hành lý từ trong tiểu khu ra ngoài, Hồng Quyên chạy theo hướng cùng với Đông Lí Lê Hân và mẹ Đông Lí vào ở cùng một khách sạn. Cô không muốn cách tiểu khu Lan Sơ từng ở quá xa. Muốn tìm đầu mối, đương nhiên là địa phương cách tương đối gần mới có lợi thế.
Ở khách sạn thoải mái tẩy đi một thân mệt mỏi, Hồng Quyên gần như một ngày cũng chưa ăn gì, đi đến vườn hoa của nhà hàng ở tầng thứ năm mươi của khách sạn định dùng bữa. Chưa từng nghĩ, cô lại không ngờ có thể bắt gặp Đông Lí Lê Hân và mẹ Đông Lí cũng đang dùng cơm ở vườn hoa của nhà hàng.
Bỗng nhiên ở vườn hoa trong nhà hàng thấy Hồng Quyên, Đông Lí Lê Hân ngược lại không cảm thấy kinh ngạc. Hắn đã sớm đoán được, mục đích Hồng Quyên đi công tác thực sự, nhất định là có liên quan đến Lan Sơ. Cho nên, thời điểm khi hắn thấy Hồng Quyên, hắn không có né tránh. Mục đích hắn và mẹ của hắn cùng nhau tới cũng là vì Lan Sơ. Hơn nữa, hắn không chút nào muốn thương tổn Lan Sơ và đứa bé. Hắn chỉ là muốn xác định vấn đề an toàn của Lan Sơ và đứa bé một cái, cũng thừa nhận muốn gặp mặt đứa bé một lần. Chỉ cần lần này nhìn thấy, hắn sẽ lập tức rời đi. Về sau, cũng sẽ không quấy rầy Lan Sơ và đứa bé nữa.
Vì vậy, Đông Lí Lê Hân thoải mái hướng Hồng Quyên vẫy vẫy tay. Sau đó, hắn đứng dậy đi tới trước mặt của Hồng Quyên, lãnh đạm muốn mời nói: "Cùng nhau dùng cơm thôi."
"Được." Hồng Quyên nhìn Đông Lí Lê Hân một chút, không có cự tuyệt. Nên tới không tránh được, huống chi ở chỗ này nhìn thấy Đông Lí Lê Hân lại cũng chưa chắc là chuyện xấu. Nhưng nếu Lan Sơ và đứa bé thật sự gặp vấn đề an toàn gì, một mình Đông Lí Lê Hân, tuyệt đối hữu dụng hơn so với mười người các cô. Về phần chuyện sau này, vậy thì để về sau suy nghĩ thêm.
Mẹ Đông Lí tựa hồ tuyệt không tò mò thân phận của Hồng Quyên. Bà chỉ là ngẩng đầu liếc nhìn Đông Lí Lê Hân và Hồng Quyên, khẽ mỉm cười, tiếp đó lại dùng cơm.
Đông Lí Lê Hân gọn gàng dứt khoát bắt đầu đặt câu hỏi: "Cô cũng là đến tìm Lan Sơ ."
"Vì sao anh biết hành tung của cô ấy?" Hồng Quyên cũng hỏi trực tiếp, cho dù Đông Lí Lê Hân thật sự là thông qua cô mới tra được tin tức của Lan Sơ. Vậy hắn tựa hồ cũng có thể đi theo cô tới thành phố kia trước. Mà không phải nơi này.
Đông Lí Lê Hân không có giấu diếm. "Ta tra được thông báo thẻ tín dụng của Lan Sơ, liền tìm tới đây." Loại thời điểm này, hắn tốt nhất cùng Hồng Quyên liên thủ.
"Thông báo thẻ tín dụng?" Hồng Quyên không khỏi nhíu lông mày, cái gì thông báo thẻ tín dụng? Cô thế nào không biết.
"Đúng, chính là vào cái ngày cô đi công tác đó." Đông Lí Lê Hân gật đầu một cái, nếu không phải là Lan Sơ tự động bại lộ, hắn có lẽ đến bây giờ cũng còn không có chút đầu mối nào. Coi như hắn lần theo đầu mối là Hồng Quyên đi công tác để thăm dò, đại khái cũng không tra được thứ gì.
Hồng Quyên hai mắt tỏa sáng, hỏi: "Vậy Lan Sơ còn ở thành phố này?" Chỉ cần Lan Sơ còn ở lại thành phố này thì dễ làm rồi. Cô sợ nhất Lan Sơ có thể mang theo đứa bé đến những thành phố khác. Hoặc giả là bị người khác dẫn tới những thành phố khác.
"Ừ. Ngày đó, cô cơ hồ tiêu phí suốt cả ngày, chính là dùng thẻ tín dụng của cô ấy." Đông Lí Lê Hân đem tất cả tình huống mình biết đều nói ra.
Hồng Quyên mấp máy môi, không có đáp lời. Cơ hồ có thể không cần phân tích cái gì nữa, Lan Sơ nhất định là gặp phải nguy hiểm. Nếu không, cậu ấy như thế nào có thể sẽ trực tiếp đem hành tung của mình hoàn toàn để lộ ra? Cậu ấy nhất định là nghĩ đến Đông Lí Lê Hân có thể vẫn còn đang tra xét manh mối của cô, mới có thể cố ý làm như vậy. Nếu không, nếu có chuyện gì, cậu ấy đại khái có thể trực tiếp liên lạc với mình.
Đông Lí Lê Hân không hy vọng Hồng Quyên đang nghĩ biện pháp tìm kiếm Lan Sơ đồng thời lại còn phải phòng bị hắn. Đơn giản, trước tiên đem ý nghĩ của mình nói cho Hồng Quyên. "Tôi tới chỉ là muốn nhìn thấy mặt đứa bé một lần. Chỉ cần Lan Sơ và đứa bé bình an vô sự, sau khi nhìn thấy đứa bé, tôi liền rời đi."
"Anh xác định?" Hồng Quyên nửa tin nửa ngờ nhìn Đông Lí Lê Hân. Trong thời gian Lan Sơ biến mất nửa năm này, xác thực Đông Lí Lê Hân không có làm ra bất kỳ chuyện gì cực đoan. Thậm chí cũng không có làm khó cô và bọn Bạch Nhã một chút nào. Lời của hắn, ngược lại có mấy phần có thể tin. Chỉ là, hắn giống như cũng không có buông tha tìm kiếm tin tức của Lan Sơ và đứa bé. Cùng sau khi gặp mặt đứa bé, hắn xác định hắn thật sự có thể bỏ xuống được đứa con sao? Bảo bối đáng yêu như vậy.
"Xác định." Đông Lí Lê Hân trịnh trọng gật đầu một cái, nhưng nếu hắn nhất định phải lấy được đứa bé, vậy hơn nửa năm nay, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh như thế nào có thể sẽ vẫn bình an vô sự? Hắn có vô số biện pháp, cạy miệng của các cô.
"Vậy sao? Nói như vậy, thì tôi có thể đón Lan Sơ và đứa bé về, cô ấy một mình mang theo đứa con lưu lạc ở bên ngoài, tôi thật sự vô cùng không yên lòng." Bất luận Đông Lí Lê Hân nói thật hay giả, Hồng Quyên cũng nghiêng về chân thành. Nếu như là thật, Lan Sơ và đứa bé có thể quang minh chính đại trở về.
Đông Lí Lê Hân trầm mặc một chút, chuyển chủ đề nói chuyện dời đến trên người của đứa bé. "Đứa nhỏ. . . . . . Đã nửa tuổi đi."
"Ừ, là một cô con gái, vô cùng đáng yêu, dáng dấp so thiên sứ còn có thể đáng yêu hơn." Hồng Quyên không hề giấu giếm Đông Lí Lê Hân nữa, dù sao lần này hắn nhất định sẽ được nhìn thấy Lan Sơ và đứa bé.
Đông Lí Lê Hân trong lòng mềm nhũn, hỏi: "Nó có tên là gì?" Hắn dự cảm, quả nhiên không có sai. Lan Sơ sinh ra quả nhiên là một cô con gái vô cùng đáng yêu. Đúng như hắn mong muốn, tựa hồ cũng như Lan Sơ mong muốn.
"Ni Hinh." Hồng Quyên dứt khoát nói ra tên tuổi của bảo bối, nhưng không có tiết lộ họ của bảo bối.
Đông Lí Lê Hân không nói thêm gì nữa, ‘Ni Hinh’, rất rõ ràng là đồng âm với tên của hắn. Không nghĩ tới Lan Sơ ngược lại rất có lòng. Thế nhưng lại đặt cho đứa bé một cái tên như vậy. Cực kỳ dễ nghe, lại thích hợp với đứa bé.
Thấy thế, mẹ Đông Lí vẫn chưa từng dừng dùng cơm rốt cuộc mở miệng. "Xin hỏi cô có ảnh của đứa bé không? Tôi thật sự rất muốn nhìn."
Hồng Quyên có chút do dự, nhưng vẫn là lấy ra ví tiền của mình, từ trong ví tiền móc ra tấm hình đưa cho mẹ Đông Lí. Thời khắc cô đặt tấm hình này ở trong ví tiền, là thời điểm bảo bối trăm ngày, Lan Sơ lặng lẽ chụp rồi gửi cho bọn họ. Ba người bọn họ cũng coi như bảo bối trân quý .
"A. . . . . . Cháu gái của ta tại sao có thể đáng yêu như thế." Không hề phòng bị, đột nhiên nhìn thấy tấm hình của đứa bé, mẹ Đông Lí nhất thời liền có cảm giác mình cả trái tim cũng hòa tan. Đứa bé này, thật sự là rất đáng yêu. Mặc dù trên trán rõ ràng có bóng dáng của Đông Lí Lê Hân, nhưng lại đáng yêu vô cùng cho dù ai thấy cũng sẽ không nhịn được thán phục. Bà nắm tấm hình nhìn thật lâu, mới rất không cam lòng đưa cho Đông Lí Lê Hân.
Khoảnh khắc Đông Lí Lê Hân nhận lấy tấm hình, trái tim thoáng chốc liền mãnh liệt xúc động. Loại xúc động này giống như cùng lần đó bản thân hắn cảm nhận được máy thai của đứa bé vậy. Khiến cho hắn kinh ngạc, lại có một loại cảm xúc không biết làm sao.
"Lan Sơ chăm sóc con rất tốt, hai người không cần lo lắng." Hồng Quyên suy nghĩ một chút, vẫn là tính khuyên giải an ủi một câu. Nhìn bộ dạng Đông Lí Lê Hân và mẹ của hắn như phát ra từ đáy lòng, bọn họ sẽ không phải bởi vì không thể thường xuyên gặp đứa bé, mà cảm thấy khổ sở chứ. Dĩ nhiên, chờ sau khi Đông Lí Lê Hân kết hôn, có đứa con của chính mình, có lẽ loại cảm giác này sẽ nhạt đi thôi.
"Ha ha. . . . . . Việc này tôi đây rất tin tưởng." Mẹ Đông Lí không hoài nghi chút nào, có thể thông minh trực tiếp ở trong tầm mắt của Đông Lí Lê Hân chạy thoát. Như thế nào có thể sẽ không chăm sóc tốt con của mình? Cô bé chạy trốn giỏi như vậy, nhất định sẽ quý trọng.
Đông Lí Lê Hân thật sự rất muốn cất giữ tấm hình của đứa bé, nhưng cuối cùng, hắn vẫn là đem tấm hình trả lại cho Hồng Quyên.
Hắn không thể cũng không có biện pháp mang theo tấm hình của đứa bé. Hơn nữa, Hồng Quyên vừa rồi đã nói rồi, cô ấy rất muốn đón Lan Sơ và đứa bé về. Đây cũng có nghĩa là về sau hắn còn có cơ hội gặp lại đứa bé . Chỉ cần hắn có thể khai thông Lan Sơ thật tốt. Có lẽ mỗi tháng, thậm chí là mỗi tuần lễ hắn cũng có thể gặp mặt đứa bé một lần.
Ni Hinh của hắn, thật sự rất đáng yêu a! Tựa như Lan Sơ vậy, thật là đáng yêu.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc