Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Chương 35

Tác giả: Noãn Đường

Hi vọng luôn là tốt đẹp, nhưng thực tế lại vĩnh viễn là tàn khốc.
Uông Tĩnh Phong an bài hai người, 24h thay phiên theo dõi không gián đoạn chỗ ở mẹ Lan Sơ. Nhưng là ba ngày theo dõi trôi qua, hai người đều không có bất kỳ phát hiện nào.
Hi vọng nho nhỏ trong trái tim Đông Lí Lê Hân, lại một lần nữa rơi vào khoảng không. Dò xét lại một lần lâm vào ngõ cụt.
Cuối cùng, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn du không nhìn nổi nữa, ba người cùng nhau giúp đỡ Đông Lí Lê Hân âm thầm điều tra. Không bao lâu, liền điều tra xóa sạch mối nghi ngờ ba Đông Lí và ông nội Đông Lí. Trải qua nhiều lần xác định, Đông Lí Lê Hân cũng có thể dời sự nghi ngờ từ trên người ba hắn và ông nội hắn.
Vậy mà, Đông Lí Lê Hân thở phào nhẹ nhõm đồng thời tâm tình lo lắng lại tăng lên mấy phần.
Mẹ của hắn từng nói qua, nếu là người của Đông Lí thị đã xuống tay, an toàn của Lan Sơ và đứa bé gần như có thể lấy được bảo đảm. Nói như vậy, người xuống tay không phải người của Đông Lí thị, có nghĩa là Lan Sơ và đứa bé vô cùng có khả năng đã gặp phải nguy hiểm?
Bên kia, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh đã khôi phục cuộc sống bình thường của các cô. Đại khái là Tây Môn Hạo Vũ lén lút nói với Bạch Nhã cái gì đó, các cô bất lực cũng chỉ có thể tạm thời trước bỏ qua giày vò khi tìm kiếm Lan Sơ.
Năm mới, không tiếng động liền kéo đến trước mắt.
Tuyết bay rơi như lông ngỗng, buổi tối ngày cuối năm, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du lục ***c tụ tập đến nhà Đông Lí Lê Hân.
Bốn người yên lặng ngồi vây quanh ở trong đại sảnh, an tĩnh uống R*ợ*u của mình.
Lúc này, cũng không ai có tâm tình đùa giỡn. Ngay cả Tây Môn Hạo Vũ và Nam Vinh Dịch Khiêm, cũng thay đổi cực kỳ trầm mặc.
Chất lỏng óng ánh trong suốt màu nâu, một ly lại một ly bị bốn người nuốt xuống bụng. Cho đến khi bốn người bất tri bất giác liền uống cạn toàn bộ bình R*ợ*u. Bọn họ mới thả chậm tốc độ, nếu không sẽ tiếp tục trầm mặc uống R*ợ*u khan.
Bất chợt, Bắc Đường Cẩn Du để ly R*ợ*u xuống, cẩn thận mở miệng, dẫn đầu phá vỡ trầm mặc giữa bốn người."Thật ra thì, chuyện này có lẽ đúng là Lan tiểu thư tự mình thiết kế." Thời điểm vừa mới biết chuyện này, thì hắn có hoài nghi điwwù này. Điều tra lâu như vậy, có thể tra căn bản cũng đã điều tra, manh mối cũng hướng về bản thân Lan Sơ.
Tây Môn Hạo Vũ nhướng mày, hỏi: "Vì sao?"
Bắc Đường Cẩn Du nhìn Đông Lí Lê Hân một chút, bắt đầu phân tích. "Coi như thật sự là Đông Lý đắc tội người nào, nhưng là ngay cả ông nội Đông Lí cũng không biết chuyện, người ngoài làm sao biết? Hơn nữa, đứa bé kia nhiều lắm chỉ có thể coi là con riêng của Đông Lí, bọn họ mang đứa bé đi, tuyệt không có nửa điểm tốt, càng không thể nào uy hiếp được Đông Lí thị. Còn nữa, cũng đã qua thời gian dài như vậy rồi, bọn họ làm sao có thể sẽ luôn luôn không có động tĩnh? Nếu như muốn uy hiếp Đông Lí, dĩ nhiên là thời điểm đứa bé suy yếu nhất thì uy hiếp hắn mới có tác dụng."
Nhưng nếu chuyện này thật là ba Đông Lí Lê Hân hoặc là ông nội hắn làm, tất cả ngược lại cũng có thể nói thông suốt. Nhưng hôm nay hiềm nghi bọn họ cũng đã bị loại bỏ, vậy rất nhiều vấn đề đều không thể thuyết phục. Cũng có khả năng là có thể Đông Lí Lê Hân đắc tội với người khác ở trên thương trường, vậy không đến mức không thể tháo gỡ. Hay là Lan Sơ và đứa bé bị bắt làm con tin. Thế nhưng nhóm người này muốn cái gì, mới có thể có tổ chức, kỷ luật có mưu kế cố ý chạy đến trong phòng sinh đi bắt cóc tống tiền một sản phụ vừa vặn chuẩn bị sinh như thế?
Đông Lí Lê Hân mấp máy môi, không có đáp lời. Trong lòng cũng đã có chút ít dao động với phân tích của Bắc Đường Cẩn Du.
Nam Vinh Dịch Khiêm suy nghĩ một chút, đồng ý gật đầu một cái. "Nói như vậy ngược lại có thể giải thích rõ mọi ẩn tình."
"Còn nữa..., hành động dù không chê vào đâu được đi nữa, cũng có thể sẽ lưu lại sơ hở, huống chi lúc ấy Lan tiểu thư đang đẻ. Tổ chức hành động dù tốt hơn nữa, cũng không thể sẽ ở trong thời gian ngắn như vậy, có thể mang Lan tiểu thư đang đẻ bí mật dời đi ra ngoài, lại dọn dẹp sạch sẽ phòng sinh, không lưu chút đầu mối nào. Trừ phi, Lan tiểu thư căn bản cũng không có vào phòng sinh. "Bắc Đường cẩn du càng phân tích, càng thấy được Lan Sơ là hiềm nghi lớn nhất của mình. Nếu chuyện này đúng là tự Lan Sơ làm, vậy tất cả mọi người có thể thở phào một cái rồi.
Phân tích chặt chẽ như vậy, Tây Môn Hạo Vũ hoàn toàn đứng về phía Bắc Đường Cẩn Du. "Có đạo lý, lúc ấy người đưa Lan tiểu thư đi bệnh viện chỉ có một mình Hồng cảnh quan, thời điểm Nhã Nhã chạy tới, Lan tiểu thư đã vào phòng sinh, vậy Đông Lí thì càng không thể nào tận mắt nhìn thấy Lan tiểu thư rốt cuộc có vào phòng sinh chưa." Hắn cũng có chút kỳ quái, vì sao Lan Sơ bụng vừa đau, liền trực tiếp bị đưa vào phòng sinh đây? Không phải còn trải qua chuyện đau bụng trước khi sinh sao? Cho dù thể chất Lan Sơ đặc thù, vậy cũng có thể chống đỡ được cho đến khi Đông Lí Lê Hân chạy tới bệnh viện sau đó mới bắt đầu sinh chứ. Nhưng vừa nhìn thấy bộ dáng Bạch Nhã thương tâm muốn ૮ɦếƭ, hắn liền đem một tia nghi ngờ tình cờ xẹt vừa qua trong đầu này quên hết không còn một mống rồi. Nếu không phải là nghe Bắc Đường Cẩn Du vừa phân tích như vậy, hắn có thể cũng không nhớ rồi.
"Cho nên, chuyện này có lẽ đúng là Lan tiểu thư tự mình thiết kế. Ba người bạn của cô ấy không thể nghi ngờ là đồng lõa với cô ấy. Từ khi vừa mới bắt đầu, tất cả hướng suy nghĩ, phán đoán của Đông Lí chính là bị họ dẫn dắt." Tổng hợp tất cả lại, Bắc Đường Cẩn Du xác định hoài nghi của mình. Rất tốt, chuyện này cuối cùng có thể kết thúc trọn vẹn.
Ba người với những hướng phân tích riêng, tất cả sự kiện nhất thời liền sáng tỏ. Nam Vinh Dịch Khiêm đột nhiên cũng nhớ tới vấn đề mình từng nghi ngờ qua, lập tức bổ sung: "Cái người này sao vừa nói, mình cũng nghĩ đến một vấn đề kỳ quái. Mẹ Lan tiểu thư có lẽ không biết chuyện cpn gái mình mất tích, nhưng bà không thể nào không để ý đến thời gian dự tính ngày sinh của con gái mình. Dù là Lan tiểu thư nói với mẹ của mình, giữa cô ấy và Đông Lí có hiệp nghị, bà cũng không đến nỗi ngay cả điện thoại đều không gọi một cuộc đi. Cứ như vậy chẳng quan tâm, không phải thật kỳ quái sao?"
Bắc Đường Cẩn Du thuận nước đẩy thuyền. "Trừ phi chuyện Lan tiểu thư muốn mất tích, cô ấy đã nói trước." Cái này Lan Sơ thật đúng không phải là phụ nữ bình thường, thế nhưng có thể dẫn dụ bốn vị CEO tứ đại tập đoàn sập bẫy. Khó trách cô cả ngày tự xưng là nhà khoa học, xem ra vẫn có ít đạo lý. Ít nhất cô chứng minh một chuyện rất tốt, cô không phải ngu ngốc.
Nghe ba vị bạn tốt phân tích hợp tình hợp lý, Đông Lí Lê Hân đang trầm mặc không nói bỗng nhiên hơi ngửa đầu, một hơi uống toàn bộ ly chất lỏng màu nâu. Lúc này, tâm tình của hắn không cách nào khống chế từ từ phức tạp.
Hắn không biết là nên may mắn, hay là nên tức giận. Mặc dù hắn từng nghĩ qua vô số lần, chỉ cần mẹ con Lan Sơ bình an, dù chuyện này đúng là Lan Sơ tự mình thiết kế bố trí cục diện, hắn cũng sẽ không nổi giận. Song khi điều hắn mong muốn lại biến thành sự thật, hắn vẫn là có chút không kiềm chế được trong lòng càng dâng trào lửa giận.
"Đông Lí, nếu như quả thật là Lan tiểu thư tự mình thiết kế, vậy chuyện này vẫn là dừng lại thôi. Chuyện tàn nhẫn nhất thiên hạ, đừng quá mức khiến một người phụ nữ mới vừa sinh xong phải chia cách cùng đứa trẻ mà họ vừa sinh ra. Nếu không, Lan tiểu thư cũng sẽ không hao tổn nhiều hơi sức như vậy, một lòng muốn giữ được đứa bé của cô ấy. Đây là một bản năng của người mẹ, cho dù hai người có ký hiệp nghị, cũng không thể nào trách cứ cô ấy cái gì." Nhìn Đông Lí Lê Hân thủy chung không nói được lời nào, Bắc Đường Cẩn Du từ phân tích chuyển thành khuyên. Hắn có thể tưởng tượng tâm tình Đông Lí Lê Hân trước mắt là phức tạp như thế nào. Đổi lại là hắn, hắn cũng sẽ vừa muốn phát điên, lại cảm thấy thấp thỏm trong lòng rốt cuộc có thể buông xuống.
Nghe vậy, Đông Lí Lê Hân lạnh lùng nói: "Mình chưa nói cô ấy phải rời khỏi đứa bé." Lúc đó hắn cũng đã nghĩ xong quyết định, sau khi Lan Sơ sinh đứa bé, liền đem cô và đứa bé cùng nhau đến nhà hắn. Sẽ không cứng rắn để cho cô và đứa bé tách ra.
Bắc Đường Cẩn Du vẻ mặt nghiêm túc hỏi ngược lại: "Vậy cô ấy phải dùng thân phận gì ở lại bên cạnh đứa bé? Mẹ nuôi? Bảo mẫu hay là dì? Đổi lại là cậu, cậu nguyện ý ngày ngày bị đứa con ruột của mình kêu chú gọi cậu sao?" Đây yêu cầu năng lực chịu đựng như thế nào, mới có thể mắt thấy con của mình, cắn răng ẩn nhẫn được thời gian cả đời ? Đây tuyệt đối là giày vò đau khổ nhất.
Đông Lí Lê Hân không phản bác được, không thể không thừa nhận, lời Bắc Đường Cẩn Du đích xác rất có đạo lý.
"Vậy coi như Lan tiểu thư có thể chịu đựng, nhưng người nào có thể bảo đảm một ngày nào đó đứa bé sẽ không phát hiện ra chân tướng sự việc? Cho dù lúc nhỏ có thể bất lực, vậy khi trưởng thành đứa bé cũng sẽ đem hết toàn lực đi đến tìm kiếm mẹ đẻ mình. Đến lúc đó, đứa bé nhất định sẽ hận cậu. Cậu hi vọng con của cậu sẽ căm hận cậu sao?" Tây Môn Hạo Vũ thở dài một cái, mặc dù hắn rất đồng tình Đông Lí Lê Hân bị Lan Sơ hung hăng thiết kế một lần, nhưng hắn vẫn đồng tình với thân phận làm mẹ của Lan Sơ hơn. Quan trọng nhất là, về chuyện mẹ đẻ đứa bé, bọn họ thật sự có thể có thể lừa gạt đứa bé cả đời sao? Đừng đến lúc đó chẳng những làm tổn thương đứa nhỏ, lại khiến cho Đông Lí Lê Hân và con trai của hắn, lặp lại bi kịch giữa hắn và ba hắn.
Một câu hỏi cuối cùng của Tây Môn Hạo Vũ, khiến Đông Lí Lê Hân càng thêm trở nên trầm mặc. Hiển nhiên, hắn tuyệt không hy vọng như vậy.
Nam Vinh Dịch Khiêm duỗi dài cánh tay, an ủi tính vỗ vỗ đông bả vai Đông Lí Lê Hân. "Cậu lúc ấy nên trực tiếp tìm người đẻ mướn chuyên nghiệp rồi, không nên có bất kỳ liên lạc gì với nhau. Nếu không, kết quả chính là giống như cậu và Lan tiểu thư bây giờ rồi. Sau đó, cậu vẫn không thể trách cô ấy cái gì. Từ góc độ của cô ấy, cô ấy không có sai." May mắn là Lan Sơ và đứa bé không có việc gì, nếu không khẳng định Đông Lí Lê Hân phải áy náy cả một đời. Lần này, coi như là hắn công dã tràng đi. Dù sao chỉ cần hắn còn muốn sinh, hắn vẫn có thời gian và cơ hội sinh. Tùy tiện hắn muốn sinh bao nhiêu cũng không có vấn đề gì. Lần đầu tiên không có kinh nghiệm, lần thứ hai nhất định có thể thành công.
Đông Lí Lê Hân thủy chung trầm mặc, hắn lẳng lặng uống xong một ly R*ợ*u cuối cùng, để ly R*ợ*u xuống, một mình trở về phòng ngủ.
Đối với lần này, Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du khó có được không có bày tỏ kháng nghị. Ba người lại uống R*ợ*u một lúc, lục ***c đi ngủ ở mấy gian phòng khách nhà Đông Lí Lê Hân.
Chỉ là một đêm này, Đông Lí Lê Hân nhất định không thể chợp mắt. Hắn cứ như vậy tỉnh táo, mắt thấy năm mới đã tới.
Tuyết, không tiếng động rơi xuống. Khiến tuyết đọng trong vườn hoa càng ngày càng dày. Bay múa đầy trời, cho đến phía chân trời lộ ra tia nắng dịu dàng thì mới chậm rãi mất đi bóng dáng.
Sáng sớm, sau khi tiễn Tây Môn Hạo Vũ, Nam Vinh Dịch Khiêm và Bắc Đường Cẩn Du về, Đông Lí Lê Hân cũng ra cửa. Đi ô-tô chạy thẳng tới khách sạn mẹ của hắn ở tạm, kéo mẹ hắn ra ngoài. Mẹ con hai người tới khá nhiều địa phương chơi một vòng.
Gần tối, sau khi ăn cơm tối xong, hai người bất tri bất giác tản bộ đến bờ sông.
Đại khái là đi mệt rồi, mẹ Đông Lí lôi kéo cánh tay Đông Lí Lê Hân, vịn lan can, dừng bước.
Đông Lí Lê Hân cũng đứng lại, bồi mẹ của hắn cùng nhau ngắm nhìn cảnh sắc bờ sông đối diện.
Ánh đèn rực rỡ phản chiếu dưới nước, ánh đèn phản chiếu lên tuyết đọng ở trên những cây đại thụ cạnh bờ sông một gốc cây lại một gốc cây. Cách sông xa xa nhìn lại, ngược lại rất có một cảm giác tựa như ảo mộng.
Gió thổi một hồi lạnh lẽo, mẹ Đông Lí nắm thật chặt áo choàng trên người, hỏi: "Chuyện kia, làm rõ rồi sao?" Trực giác của bà mách bảo Đông Lí Lê Hân hình như có tâm sự muốn thổ lộ, nhưng thủy chung không mở miệng, giống như là đang đợi bà chủ động hỏi như vậy.
"Đã làm rõ rồi." Đông Lí Lê Hân lãnh đạm gật một cái.
"Có khỏe không?" Mẹ Đông Lí sâu xa hỏi.
"Rất tốt." Đông Lí Lê Hân gần như không chần chờ chút nào. So với tất cả kết cục hắn tưởng tượng, cái kết cục này là tốt nhất.
Mẹ Đông Lí cười cười. "Có thể nói cho mẹ biết, cuối cùng sự việc là như thế nào?" Bà cũng không phải thích bát quái, bà chỉ là muốn cho Đông Lí Lê Hân bộc lộ đè nén ở đáy lòng mà thôi.
Đông Lí Lê Hân suy nghĩ một chút, nhưng đúng là vẫn như mong muốn của mẹ hắn mở miệng. "Chuyện nhờ người sinh hộ, là con cưỡng bách cô ấy. Cô khôn hoàn toàn biến mất. Cho nên, cô ấy thiết lập một cái bẫy, mang theo đứa bé cùng nhau biến mất." Sự tình hẳn là cái dạng này đi, hắn lúc ban đầu không phải là làm như vậy à?
"Ha ha. . . . . . Có thể làm đến mức này, trái lại là một người rất thông minh, tin tưởng đứa bé nhất định cũng sẽ rất thông minh lanh lợi." Theo như lời Đông Lí Lê Hân, mẹ Đông Lí không thèm để ý người phụ nữ mang bầu kia rốt cuộc đã làm những gì với Đông Lí Lê Hân, trái lại trong lòng có một chút chân thành bội phục. Một người mẹ bình thường, thời điểm đối mặt với người ba vô cùng cường thế của đứa bé, có thể vì con của mình làm được một điều này, quá không dễ dàng.
Đông Lí Lê Hân không nói lời nào, hắn đương nhiên biết đứa bé của hắn sẽ hoàn mỹ. Tựa như Lan Sơ nói, gen cha mẹ đều hoàn mỹ như vậy, đứa bé tự nhiên sẽ là hoàn mỹ. Thế nhưng một đứa bé hoàn mỹ như vậy, lại không thể thuộc về hắn.
Nhìn Đông Lí Lê Hân trầm mặc không nói, mẹ Đông Lí thở dài một cái, chợt nghiêm túc. "Hân Hân, làm một người mẹ, không có gì quan trọng hơn có thể so với đứa con của mình. Trong chuyện này, con phải tha thứ cho cô ấy. Nếu cô ấy thật sự không nguyện ý rời khỏi đứa bé, cũng không cần miễn cưỡng cô ấy, thuận theo cô ấy thôi. Mẹ có thể hiểu tâm tình của cô ấy. Nhiều năm như vậy, mẹ không hề có một khắc không nhớ thương con. Đáng tiếc mẹ không đủ thông minh, không có cách nào mang con cùng một chỗ mà rời khỏi." Nói xong, mẹ Đông Lí nhẹ nhàng nắm tay Đông Lí Lê Hân. Bà tự giễu cười cười, nhưng trong đôi mắt lại rõ ràng có lệ quang.
"Mẹ." Đông Lí Lê Hân trở tay cầm thật chặt tay mẹ của hắn, muốn nói cái gì, lại biểu đạt không ra được. Không thể phủ nhận chính là, hắn đối với Lan Sơ, tức giận hình như gỡ bỏ từng chút từng chút một.
Một ngày này, Đông Lí Lê Hân bồi mẹ của hắn cực kỳ lâu. Cho đến thời điểm mẹ của hắn nhịn không được cần nghỉ ngơi, mới rời khỏi khách sạn trở lại nhà của mình.
Đẩy ra cửa chính không người nào chờ ở bên trong, đối mặt với cả phòng vắng lạnh, trong lòng Đông Lí Lê Hân đột nhiên xẹt qua một ít khổ sở. Nơi này quả nhiên là nhà hắn, chỉ có một mình hắn một nhà.
*** khoác, ngồi trong phòng khách. Đông Lí Lê Hân do dự, bấm điện thoại của Uông Tĩnh Phong.
Hiển nhiên, thật vất vả có một ngày nghỉ ngơi Uông Tĩnh Phong đã đi nằm ngủ thật sớm rồi. Nháy mắt khi hắn bị chuông điện thoại đánh thức, hắn thật sự có một loại xung động rất muốn bãi công từ chức. Đông Lí Lê Hân người này vẫn không để cho người ta sống rồi hả ? Nói thì hay lắm hôm nay cho hắn nghỉ ngơi, kết quả là cũng đã trễ thế này lại vẫn gọi điện thoại cho hắn. Vươn tay trong chăn ấm áp, Uông Tĩnh Phong tiện tay quơ di động, hung hăng nhấn nút trả lời. "Lại làm gì?"
"Đưa chi phiếu cho Hồng cảnh quan, để cô ấy chuyển cho Lan Sơ." Đông Lí Lê Hân giống như hoàn toàn không có nghe được khó chịu trong giọng nói của Uông Tĩnh Phong, lãnh đạm trực tiếp hạ chỉ thị của mình cho hắn.
Uông Tĩnh Phong không hiểu rõ ý tứ trong lời nói Đông Lí Lê Hân, kỳ quái hỏi: "Cậu nói cái gì?"
"Nói cho cô ấy biết, không cần ủy khuất đứa bé." Đông Lí Lê Hân đáp phi sở vấn, Uông Tĩnh Phong hai người giống như là ông nói gà bà nói vịt.
Uông Tĩnh Phong vẫn là không hiểu rõ Đông Lí Lê Hân rốt cuộc muốn biểu đạt ý gì, chỉ có thể tiếp tục hỏi ngược lại. "Cậu rốt cuộc muốn nói cái gì?"
Đông Lí Lê Hân không giải thích, dứt khoát cúp điện thoại.
Uông Tĩnh Phong tay cầm điện thoại đã im lặng, không nhịn được có chút ngẩn người, Đông Lí Lê Hân lại bị gì vậy?
Gọi xong cú điện thoại này cho Uông Tĩnh Phong, tất cả tức giận của Đông Lí Lê Hân với Lan Sơ hình như đã từ từ buông xuống. Nhưng đồng thời trong lòng của hắn tựa hồ lại xuất hiện cảm xúc khác phức tạp hơn. Hắn thở dài một hơi, bỗng nhiên khôi phục băng lãnh thường ngày, thậm chí càng hơn. . . . . .
Đáng thương cho Uông Tĩnh Phong tiếp xong cuộc điện thoại không giải thích được của Đông Lí Lê Hân, cả buổi tối gần như cũng không thể tiếp tục ngủ nữa. Hắn đầu óc chuyển một cái, không thể khống chế suy nghĩ cả một buổi tối. Muốn làm rõ tất cả sự tình.
Vừa rạng sáng ngày thứ hai, Uông Tĩnh Phong đã cầm chi phiếu chạy đến cảnh cục Hồng Quyên công tác, hẹn cô ra ngoài.
Quán cà phê vừa mới mở cửa, buôn bán vắng teo trừ nhân viên làm việc ở trong quán coffee, cũng chỉ có hai vị khách là Uông Tĩnh Phong và Hồng Quyên. Mà đối với Uông Tĩnh Phong có lời muốn nói cùng Hồng Quyên mà nói, trái lại một loại không khí rất tốt.
"Có chuyện gì không?" Hồng Quyên chờ đợi một lúc, thấy Uông Tĩnh Phong vẫn trầm mặc không nói, mình chỉ có thể chủ động hỏi thăm.
Uông Tĩnh Phong giương mắt nhìn Hồng Quyên một chút, lấy ra một tờ chi phiếu trống không, để trước mặt cô trả lời: "Làm phiền cô đem tấm chi phiếu này chuyển giao cho Lan tiểu thư, con số thì tùy cô ấy điền."
Hồng Quyên ánh mắt lạnh lẽo, hỏi: "Anh có ý tứ gì?"
"Là Đông Lí tiên sinh nhờ tôi đem tấm chi phiếu này đưa cho cô, cậu ấy nói, không cần ủy khuất đứa bé." Uông Tĩnh Phong nói thật, giằng co một buổi tối, hắn đã đại khái cũng đã liên tưởng rõ ràng mọi chuyện. Cũng không uổng hắn lại hy sinh giấc ngủ quý giá của mình.
"Các anh đang hoài nghi chúng tôi?" Hồng Quyên lông mày giương lên, lại phun ra một vấn đề.
"Hồng cảnh quan, là cô đa tâm." Uông Tĩnh Phong cười cười, giải thích: "Lan tiểu thư một mình mang theo đứa bé không có tiền, phải sinh hoạt thế nào? Đông Lí tiên sinh làm như vậy, chỉ là muốn để cho con của hắn có thể sống tốt hơn một chút, có thể lấy được giáo dục tốt hơn." Đây là hắn suy nghĩ một buổi tối, mới suy nghĩ thấu đáo chuyện này. Hắn chợt thật sự có chút bội phục Đông Lí Lê Hân rồi. Nhưng nếu là Đông Lí Lê Hân trước kia hắn biết, cậu ta nhất định sẽ đuổi đến chân trời góc biển cũng phải đem đứa bé trở về. Sau đó tự tay P0'p ૮ɦếƭ Lan Sơ một trăm lần. (vã mồi hôi)
Hồng Quyên mặt không chút thay đổi nhìn Uông Tĩnh Phong, hồi lâu cô bưng ly lên, nhấp một ngụm cà phê.
"Đừng nghĩ Đông Lí tiên sinh quá vô tình, để đứa bé rời bỏ mẹ của mình có bao nhiêu tàn nhẫn, hắn so với ai khác đều rõ ràng hơn." Nói xong, Uông Tĩnh Phong một hơi uống cạn cà phê của mình, kết quả đã xong có thể đi được rồi. Hắn nghĩ chuyện này của Lan Sơ, đến đây coi như là kết thúc toàn bộ rồi. Hi vọng sau này sẽ không xảy ra chuyện gì nữa.
Hồng Quyên không chút hoang mang tiếp tục thưởng thức cà phê của mình, mặc cho Uông Tĩnh Phong rời quán cà phê trước.
Cho đến khi cô đem một giọt cà phê cuối cùng tan trong miệng, mới cầm chi phiếu Uông Tĩnh Phong mang tới đi. Nếu Đông Lí Lê Hân nhất định muốn cho, vậy cô vì sao phải khách khí với hắn nữa. Cô có rất nhiều biện pháp giúp hắn đem tấm chi phiếu dồi dào này sử dụng sạch sẽ.
Chắc hẳn, làm CEO của tập đoàn Đông Lí, Đông Lí Lê Hân cũng sẽ không quá hẹp hòi.
Bầu trời bỗng nhiên lại bắt đầu đã nổi lên bông tuyết.
Rất kỳ quái, một năm này nhiệt độ so năm trước cũng không thấp bao nhiêu. Nhưng một năm này, tuyết so với năm trước hình như nhiều hơn, cũng lớn hơn. . . . .
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc