Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Chương 25

Tác giả: Noãn Đường

Lan Sơ tuyệt đối không nghĩ tới, bất an của mình lại nhanh trở thành thực tế như vậy. Sáng sớm cô vừa được Uông Tĩnh Phong bảo cô yên tâm kết quả điều tra, buổi chiều thì đã xong việc. Mà bây giờ ngoài ý muốn, rốt cuộc lại làm cho hoài nghi của cô vẫn dấu kín ở đáy lòng biến thành khẳng định.
Có lẽ là thói quen thành tự nhiên, sau khi ngủ trưa thức dậy, Lan Sơ vẫn là nhịn không được ra cửa. Chỉ là vì lý do an toàn, cô vẫn là dán ven đường cửa hàng đi tiếp. Sau khi thuận lợi đi tới công viên, mới thả lỏng cảnh giác.
Vậy mà, mới đi nửa vòng, Lan Sơ lại mơ hồ cảm thấy hình như có người ở theo dõi mình. Quay đầu nhìn lại, rồi lại không thấy bất kỳ một nhân vật khả nghi nào.
Không biết là xuất phát từ tâm lý gì, khi Lan Sơ đi đến gần hồ nước thì cô chợt dừng chân lại ở một nơi người thưa thớt. Cũng gần như tại một giây kế tiếp, thân thể của cô đột nhiên bị một cỗ ngoại lực cường đại đẩy xuống mặt hồ. Nước hồ lạnh thấu xương, nhất thời nuốt trọn cả người cô.
Đại khái là trong lòng sớm có nghi ngờ, khi chìm vào trong nước Lan Sơ không kinh hoảng chút nào. Cô lập tức nín thở, huy động chân tay, bơi tới nơi cô đã sớm xem xét, nơi có thật nhiều thực vật chống đỡ mới lảo đảo bò lên bờ.
Sau khi lên bờ, cô không có chần chờ chốc lát. Vừa hướng nơi nhiều người chui vào, vừa từ trong túi xách phụ nữ có thai không thấm nước lấy ra áo choàng dài ngày ngày cũng vác trên người khoác lên chính mình. Tiếp đó cô vội vàng lấy điện thoại di động ra, bấm số điện thoại cấp cứu. Sau đó lại gửi một tin nhắn cho ba vị bạn tốt. Cô nghĩ bất luận bây giờ họ đang vội cái gì, người ở chỗ nào, tin tưởng thấy tin nhắn này, nhất định sẽ bất chấp tất cả tới tìm cô trước.
May mắn, nơi Lan Sơ rơi xuống nước, cách cửa chính công viên cũng không xa. Đợi đến thời điểm cô bước nhanh đi ra công viên, xe cứu thương vừa đúng lúc chạy tới. Cô được nhân viên cấp cứu nâng đỡ lên xe cứu thương, rồi chạy thẳng tới bệnh viện bà mẹ và trẻ em.
Vừa đến bệnh viện, đầu tiên là Lan Sơ vô cùng hào sảng mở ra phòng bệnh VIP. Sau đó mới lôi kéo hai hộ sĩ, để cho họ mang cô đi làm các loại kiểm tra.
Giằng co nửa ngày, thật vất vả làm xong một loạt kiểm tra cặn kẽ. Thời điểm Lan Sơ bị hai cô y tá trẻ tuổi đưa về phòng bệnh, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng đã đến đông đủ. Hơn nữa, còn thêm Tây Môn Hạo Vũ.
"A!" Vừa thấy được người mặc đồng phục bệnh nhân của bệnh viện, trên đầu Lan Sơ bọc một cái màu trắng khăn lông, đột nhiên Hoàng Oanh kêu khẽ một tiếng, hét một cái liền vọt tới trước mặt cô. Hai bàn tay tội ác quấy rối, không chút khách khí trực tiếp bấm lên gương mặt của Lan Sơ.
Ngay sau đó Hồng Quyên và Bạch Nhã phản ứng kịp, cũng lục tục xông về Lan Sơ, ba người, sáu tay, thay phiên không ngừng giày xéo mặt của Lan Sơ. Không bao lâu, mặt của Lan Sơ liền bị véo thành màu đỏ bừng.
"Mình nói các cậu đủ chưa, ngay cả một chút cũng không lo lắng mình có xảy ra việc gì hay không sao?" Lan Sơ nổi giận rống to một tiếng. Cô đã hai mươi tám tuổi rồi, nhưng mỗi lần chỉ cần cô không để ý lấy mắt kiếng xuống, lược nổi lên che ở trên mặt tóc. Nhưng phàm là ở cùng với Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh, mặt của cô tuyệt đối sẽ bị giày vò vô cùng thảm. Tựa như hiện tại như vậy.
Mà lúc này cũng chính là nguyên nhân căn bản cô liều mạng muốn che giấu khuôn mặt của mình. Bởi vì nhìn cái khí chất nhà khoa học của cô vô cùng không hợp mặt, cô không biết ăn bao nhiêu đau khổ rồi, càng không biết bị bao nhiêu đôi móng vuốt ma quỷ, bàn tay quấy rối giày xéo tàn phá qua.
Cô vĩnh viễn cũng sẽ không quên, bà mẹ Dạ Xoa đã từng lớn tiếng yêu thích nhất là cái gì, là véo mặt của cô. Gặp một lần véo lần một lần, gặp một lần nhào nặn một lần, mỗi một lần cũng sẽ véo nhào nặn thật lâu. Khiến tâm hồn nhỏ bé của cô có bóng ma thật sâu. Ngay cả mẹ cô đều ngược đãi cô như vậy, vậy thì đừng nói trái dẫn phải bỏ, người quen thuộc hoặc cảm thấy xa lạ. Có lúc, ngay cả người xa lạ thấy cô, cũng sẽ không nhịn được véo cô hai cái. Người sống trong thời gian này? Quả thật chính là địa ngục! Cô phải sớm đi mua một bộ mắt kiếng khác, vừa rồi thời điểm rơi xuống nước, cô không cẩn thận làm thất lạc mắt kiếng quý báu nhất.
"Thật là đáng yêu, rất có sức sống, Lan Sơ chúng tớ yêu cậu ૮ɦếƭ mất!" Hoàng Oanh mặt hoa si, thâm tình nhìn Lan Sơ, yêu thích không buông tay dùng sức xoa P0'p gương mặt co dãn cực tốt, vô cùng trơn mềm của Lan Sơ.
"Đừng véo, hôm nay mình rơi vào trong hồ nước." Lan Sơ dùng sức đẩy tay Hoàng Oanh ra, vô cùng mất hứng bưng kín mặt của mình.
"Nhưng mà bây giờ cậu không phải rất tốt sao?" Bạch Nhã vừa nói vừa muốn kéo tay nhỏ bé của Lan Sơ ra, tiếp tục giày xéo gương mặt của cô một phen, nhưng bị Hồng Quyên kéo lại. "Được rồi, một lát nữa véo đi, trước hỏi một chút vấn đề là thế nào."
Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh nhường lối đi, Lan Sơ liền phát hiện Tây Môn Hạo Vũ đứng ở phía trước cửa sổ, vẻ mặt kinh ngạc của hắn nhìn mình. Cô lập tức chỉ tay vào Tây Môn Hạo Vũ, không hiểu hỏi Bạch Nhã, "Người này ở đây làm cái gì?"
Bạch Nhã khẽ mỉm cười, tương đối dịu dàng trả lời: "Hắn là không khí, không cần để ý."
Tây Môn Hạo Vũ tuyệt đối là kinh ngạc tới cực điểm, hắn vẫn trừng tròng mắt như cũ, không dám tin nhìn Lan Sơ. Đây thật sự là Lan Sơ bà bác nhặt ve chai nhà ngụy khoa học sao? Trước sau tương phản cũng quá lớn đi.
Thấy Tây Môn Hạo Vũ vẫn nhìn chằm chằm Lan Sơ, ngay cả mắt đều không nháy, Bạch Nhã không có kiên nhẫn trực tiếp rống. "Ngươi nhìn đủ chưa?"
"Không có. . . . . . Không phải, cái này, đây thật là người. . . . . . Bạn bè nhà khoa học?" Tây Môn Hạo Vũ cả kinh, thiếu chút nữa thì đem mấy chữ ‘bác gái nhặt ve chai’ nói ra.
Lan Sơ nhíu nhíu mày, mất hứng hỏi ngược lại: "Có vấn đề gì không?"
"Không có, không thành vấn đề." Tây Môn Hạo Vũ vẫn kinh ngạc không thôi. Đáng yêu, thật sự là rất đáng yêu, tại sao có thể có bà già đáng yêu như vậy.
"Ngươi có phải nên cút xéo hay không? Còn nương nhờ nơi này làm cái gì?" Bạch Nhã vẻ mặt khó chịu nhìn Tây Môn Hạo Vũ, gọn gàng dứt khoát ra lệnh đuổi khách. Lan Sơ là bạn bè của cô, người này theo tới xem náo nhiệt gì.
Tây Môn Hạo Vũ vừa muốn trả lời, lại bị Lan Sơ vượt lên trước hỏi. "Xin hỏi, anh liên lạc Đông Lí tiên sinh chưa?"
"Đã liên lạc." Tây Môn Hạo Vũ gật đầu một cái, cười rất ôn hòa với Lan Sơ.
"Cám ơn." Lan Sơ vô cùng khách khí nói tiếng cám ơn, Tây Môn Hạo Vũ vẫn cuời ôn hòa.
Tây Môn Hạo Vũ đang muốn cũng cùng Lan Sơ khách khí một phen, kết quả lại bị Bạch Nhã đoạt đề tài. "Người kia sao khách khí làm cái gì? Muốn sai bảo thế nào, thì sai bảo thế ấy, tuyệt đối không cần phải có nửa điểm khách khí."
Tây Môn Hạo Vũ buồn bực tới cực điểm, hắn có thể cảm thấy rõ ràng, hắn bị Bạch Nhã và ba vị bạn tốt của cô mãnh liệt chèn ép bên ngoài. Vì vậy, hắn chỉ có thể yên lặng xoay người đối mặt với cửa sổ, giả vờ chính mình thật sự chỉ là không khí.
Hồng Quyên khoát tay áo, ý bảo Bạch Nhã không cần nói thêm gì nữa. Sau đó, vẻ mặt cô thành thật hỏi Lan Sơ. "Đang êm đẹp, vì sao cậu lại rơi xuống nước?"
Lan Sơ nghiêng đầu nhìn Tây Môn Hạo Vũ một chút trả lời: "Không cẩn thận trượt chân đi."
Nhất thời Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng không nói thêm gì nữa. Lan Sơ nhìn Tây Môn Hạo Vũ một cái, ý tứ ám chỉ rõ ràng là có người ngoài ở đây, cô không có không tiện nói chuyện.
Nhưng mà người kia lại rất không thức thời tiếp tục đứng trước cửa sổ, giống như kỳ đà cản mũi.
Vì vậy, Hoàng Oanh và Bạch Nhã tương đối không khách khí lại bắt đầu giày xéo gương mặt của Lan Sơ.
Mặt của Lan Sơ vừa mới bị Hoàng Oanh và Bạch Nhã giày xéo hai cái, bỗng nhiên nghe ‘rầm’ một tiếng vang thật lớn, cửa phòng bệnh đột nhiên bị một cỗ ngoại lực cường đại hung hăng đẩy ra.
Mọi người đồng thời kinh ngạc, đều đem tầm mắt ném về cửa phòng bệnh.
Chỉ thấy Đông Lí Lê Hân mặc âu phục, gương mặt đen mang theo một thân lệ khí mãnh liệt, từ bên ngoài vọt vào.
Tốc độ phản ứng của Lan Sơ chậm hơn một chút, nhưng cô cũng theo bản năng quay đầu lại. Trùng hợp chống lại ánh mắt Đông Lí Lê Hân lạnh như băng tới cực điểm.
Không hề phòng bị nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu tới cực điểm của Lan Sơ, Đông Lí Lê Hân không nhịn được trước tiên ngẩn người. Sau đó thì mở cổ họng rống lớn. "Chẳng lẽ cô là ngu ngốc sao? Hôm qua mới kém chút nữa bị đập ૮ɦếƭ, hôm nay lại có thể rơi vào trong nước! Nếu như cô không phải là heo đầu thai, vì sao lại ngu ngốc như vậy ngu xuẩn như vậy ——?"
Thình lình bị Đông Lí Lê Hân mắng như vậy, Lan Sơ còn chưa có phục hồi tinh thần lại trực tiếp ngây ngẩn cả người. Cô ngơ ngác nhìn Đông Lí Lê Hân, trong lúc nhất thời không phản bác được.
Đại khái là Đông Lí Lê Hân rống quá mức đột nhiên, không chỉ có Lan Sơ, ngay cả Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng sửng sốt. Ba người lẳng lặng nhìn Đông Lí Lê Hân, tuy nhiên chân mày cũng ăn ý từ từ đồng thời khép tại.
"Muốn ૮ɦếƭ chính cô đi tìm ૮ɦếƭ, chờ sau khi sinh đứa bé ra, tùy cô muốn ૮ɦếƭ bao nhiêu lần đều là chuyện của cô! Tôi chẳng lẽ không có cảnh cáo cô sao? Nếu đứa bé xảy ra điều gì ngoài ý muốn, nhất định tôi sẽ đem cô chôn theo ——!" Bộ dáng Lan Sơ si ngốc, khiến Đông Lí Lê Hân càng thêm tức giận. Hắn nghĩ mãi cũng không cách nào hiểu, trên thế giới tại sao có thể có người phụ nữ ngu xuẩn như vậy. Ở nơi này là loài người, căn bản là một đầu heo ngu xuẩn không sợ ૮ɦếƭ.
Lan Sơ mím chặt đôi môi, vẫn yên lặng như cũ nhìn Đông Lí Lê Hân. Bất chợt một tầng nước trong suốt thoáng chốc xông lên hai tròng mắt của cô. Nước mắt cứ như vậy một giọt lại một giọt chảy xuống. "Tôi cũng không phải là cố ý, tôi cũng vậy rất sợ, nhưng khi một đám trẻ nhỏ xông về phía tôi, tôi không tránh thoát mới có thể bị chen rơi xuống nước. Tại sao anh không đi mắng đám trẻ nhỏ kia, tại sao không đi tìm cha mẹ của bọn họ tính sổ, tại sao phải chạy tới mắng tôi?" Lan Sơ vừa nghẹn ngào, vừa vô cùng ủy khuất lên án Đông Lí Lê Hân. Nói xong, cô cũng không kiềm chế được nữa khóc ra tiếng .
Thấy thế, vẻ mặt Tây Môn Hạo Vũ nhất thời tràn đầy khinh thường, không khách khí nói Đông Lí Lê Hân: "Đông Lí, cậu thật là quá đáng!"
Hồng Quyên tiến lên ôm bả vai Lan Sơ, lạnh lùng hạ lệnh đuổi khách. "Đông Lí tiên sinh, mời lập tức đi ra ngoài." Quả nhiên là người có tính tình ác liệt, Lan Sơ nói một chút cũng không sai.
Mắt thấy hai vai Lan Sơ không ngừng lay động, hai mắt đẫm lệ, một bộ dáng nhu nhược uất ức tới cực điểm. Đông Lí Lê Hân chỉ cảm thấy ở nơi nào đó trong thân thể, trong nháy mắt giống như là bị điện giật. Đáy lòng bỗng nhiên dâng lên một cỗ cảm giác khiến cho hắn không khỏi cảm thấy tội ác.
"Đông Lí, chúng ta đi trước đi, cậu cũng đừng làm loạn thêm ở chỗ này." Tây Môn Hạo Vũ đi tới bên người Đông Lí Lê Hân, vỗ vỗ bờ vai của hắn, chuẩn bị kéo hắn ra ngoài. Người này tính khí thật sự nên thay đổi một chút. Chuyện vừa rồi, ngay cả hắn cũng cảm thấy Đông Lí Lê Hân làm quá mức, huống chi là bản nhân Lan Sơ. Một đại nam nhân tại sao có thể không có phong độ như vậy?
Đông Lí Lê Hân cố đè xuống đáy lòng tâm tình quái dị, hỏi: "Bác sĩ nói thế nào?"
"Chính cậu đi hỏi bác sĩ." Bạch Nhã tức giận oán hận Đông Lí Lê Hân một cái, đi tới trước mặt của Lan Sơ, chặn được tầm mắt của Đông Lí Lê Hân.
Đông Lí Lê Hân không nói chuyện nữa, vô cùng dứt khoát xoay người rời đi.
Tây Môn Hạo Vũ cười cười lấy lòng Bạch Nhã, lúc này mới đi theo Đông Lí Lê Hân đi ra ngoài.
"Lan Sơ đừng khóc, tên kia đã đi rồi." Hhoàng Oanh giống như dỗ trẻ nhỏ vỗ vỗ sau lưng của Lan Sơ, tức giận bất bình nói: "Rõ ràng là dáng dấp bộ dáng con người, vì sao tính khí lại hư hỏng như vậy!"
Nghe vậy, Lan Sơ lập tức lau khô nước mắt trên mặt. Đầu tiên là cô nhìn cửa phòng bệnh đã bị đóng chặt một chút, sau đó nhanh chóng đã nắm túi xách của mình, từ bên trong lấy ra một quyển cuốn sổ và một cây viết. Tiếp đo cô lật tới tờ giấy trống không, nhanh chóng viết xuống mấy hàng chữ: ‘Mình bị đẩy xuống nước, thời điểm vận động ở công viên, mình cảm giác có người theo dõi mình, liền cố ý đứng ở bên hồ, kết quả lập tức không biết bị người nào đẩy xuống.’
Thấy chữ viết của Lan Sơ, Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh đều cả kinh, ba người hai mặt nhìn nhau. Khó trách vừa rồi thời điểm Tây Môn Hạo Vũ ở đây Lan Sơ không tiện nói ra. Chuyện này, xác thực không thể để cho bọn họ biết.
‘Mình đoán chừng, chuyện này có liên quan Đông Lí Lê Hân, mình nghĩ lại, tất cả chuyện không tốt, đều là từ sau khi hắn xuất hiện mới bắt đầu xảy ra.’ Lan Sơ nghĩ thật lâu, lại viết suy đoán to gan của mình lên giấy. Kể từ sau lần đầu tiên bị bắt cóc, đáy lòng cô vẫn cất giấu một tia nghi vấn. Từng chuyện từng chuyện một, nghi vấn của cô cũng càng ngày càng sâu. Cuối cùng, sự thật cũng chứng minh, trực giác của cô vẫn luôn chính xác.
Bạch Nhã không khỏi đề nghị: "Vậy làm sao bây giờ? Nếu không trước tiên chuyển về nhà đi ở cùng mẹ cậu?" Có mẹ dạ xoa của Lan Sơ ở đây, đoán chừng ai cũng không gần bản thân Lan Sơ được.
‘Không cần, kết hợp những này chuyện lại, ngược lại có thể lợi dụng một chút. Nghĩ biện pháp hóa hiểm thành lành.’ Lan Sơ hơi có chút đắc ý cười cười, làm đáy lòng đột nhiên nghĩ ra một diệu kế nên H**g phấn không thôi.
Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh cũng có chút không hiểu nhìn Lan Sơ. Không hiểu cụ thể cô ấy ám chỉ chuyện gì.
Khóe miệng Lan Sơ giương lên, lộ ra một nụ cười tương đối thần bí. Cô nhanh chóng viết xuống giấy mấy chữ. Đưa cho Hồng Quyên, Bạch Nhã và Hoàng Oanh nhìn, ba người nhất thời bừng tỉnh hiểu ra.
Hoàng Oanh vuốt vuốt khăn lông bao lấy tóc của Lan Sơ, thở dài nói: "Good, Lan Sơ cậu thật đúng là không phải thông minh bình thường a!"
"Đừng quên, mình chính là nhà khoa học." Lan Sơ nhíu mày, cực kỳ đắc ý.
Nhìn tóc dài của Lan Sơ bị Hoàng Oanh vân vê rối tung, đột nhiên Hồng Quyên không đầu không đuôi mở lời hỏi một vấn đề. "Các cậu người nào biết nhà tạo mẫu tóc khá hơn một chút?"
"Cậu muốn làm gì?" Lan Sơ lập tức phòng bị nhìn Hồng Quyên, cô chưa từng xem nhẹ ánh mắt kỳ quái kia của Hồng Quyên.
Hồng Quyên khẽ mỉm cười, ấm giọng trả lời: "Tóc của cậu nên cắt bỏ." Trước đó, thời điểm Đông Lí Lê Hân chợt thấy mặt của Lan Sơ, rõ ràng cũng có một tia kinh ngạc. Cho nên, cô dám khẳng định, một đề nghị này của cô, nhất định sẽ làm cho kế hoạch của Lan Sơ áp dụng càng thêm thuận lợi, hoàn mỹ.
"Tại sao?" Lan Sơ vội vàng bảo vệ mái tóc dài của mình, nói gì cũng không nguyện ý cắt bỏ.
"Cậu dự tính ngày sinh càng ngày càng gần, giữ lại tóc dài, rất bất tiện." Hồng Quyên vừa nói, vừa véo véo khuôn mặt nhỏ bé non nớt của Lan Sơ. Còn nữa, họ cũng có thể dễ dàng véo khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ấy rồi.
Sau khi hiểu dụng tâm lương khổ của Hồng Quyên để Lan Sơ đổi kiểu tóc, Bạch Nhã và Hoàng Oanh phản ứng kịp, lập tức cũng học bộ dạng Hồng Quyên, ba người âm trầm, cười tít mắt nhìn Lan Sơ. Thẳng đến khi khiến Lan Sơ bị nhìn trong lòng sợ hãi điên cuồng, không thể nhịn được nữa ngửa mặt lên trời hét lớn. "Mình không cần ——!"
Cô đã mất đi mắt kiếng bảo bối của cô rồi, không thể ngay cả tóc cũng mất đi. Một khi cô không tự bảo vệ thì hai bảo bối cũng bị phá hư hầu như không còn, vậy cô nhất định lại rơi vào địa ngục ngày trước. Hơn nữa, cô còn mặt mũi nào tiếp tục làm nhà khoa học vĩ đại?
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc