Tổng Giám Đốc Cho Tôi Mượn Sinh Em Bé - Chương 18

Tác giả: Noãn Đường

Năng lực thích ứng của Lan Sơ thật rất mạnh. Một phen giày vò như vậy, lại không tạo thành bất kỳ ảnh hưởng nào đối với cô. Vừa về tới phòng trọ của mình, cuộc sống của cô lập tức trở về quỹ đạo vốn có.
Không quá vài ngày, đầu tiên là Hồng Quyên mua cho Lan Sơ túi xách chuyên dụng cho người phụ nữ có thai. Tiếp đó, Hoàng Oanh lại bí mật tặng cô một cái điện thoại di động mới. Về phần Bạch Nhã, là đặt mua cho cô vài bộ váy Thu Đông quý cho phụ nữ có thai. Quà tặng ba người đưa hợp tình hợp lý, dĩ nhiên Lan Sơ vô cùng vui lòng tiếp nhận. Không có việc gì liền mang túi xách mới của cô, mặc váy mới đi ra ngoài. Ngoài ra còn có điện thoại di động mới Hoàng Oanh đưa cho cô.
Sau khi cùng Đông Lý Lê Hân ký hiệp nghị, trong tài khoản của cô tức thì liền nhận được một khoản tiền lớn, vô cùng khả quan. Cho nên, cô có lý do, ngày ngày ăn no thì ngủ, tỉnh ngủ lại ăn, cái gì cũng không cần quan tâm.
Mưa mùa thu, căn bản là mưa một lúc, lạnh một lúc. Liên tiếp hai ngày sau cơn mưa, nhiệt độ rõ ràng có giảm xuống một chút.
Nằm ở gần cửa sổ, nhìn bên ngoài một chút khí trời thật là trong xanh. Lan Sơ cũng nhịn không được nữa vội vàng ra cửa. Hai ngày không có đi công viên vận động tản bộ, cô cảm giác toàn thân đều không thoải mái.
Thang máy đến lầu một, Lan Sơ nhảy nhót đi ra.
Ánh mặt trời xuyên qua cành lá không quá dày đặc, chiếu rọi ở trên người của cô, làm cho cô cảm thấy cực kỳ ấm áp. Loại cảm giác này hài lòng lại thoải mái, đương nhiên cũng làm cho tâm tình cô thoải mái hơn. Vì vậy, cô không có chú ý tới, ở một nơi cách xa cô không tới 50m, có một chiếc xe tải màu trắng, hình như đang muốn lui lại để khởi động.
Cũng không biết hệ thống chiếc xe kia có vấn đề gì, hay là chủ xe đang đợi cái gì. Sau khi xe khởi động, lại chậm chạp không thấy có hành động gì.
Mà càng ngày càng gần, Lan Sơ vẫn không có chú ý tới cái gì. Ven đường đỗ quá nhiều xe, trong lúc nhất thời cô khó có thể phát hiện.
Ngay tại lúc Lan Sơ sắp lướt qua chiếc kia xe tải màu trắng gặp kia, trong nháy mắt chiếc xe tải kia đột nhiên không hề báo động trước hướng sau lui ra ngoài. Nếu không phải là ở nơi này tình hình tương đối không tốt thì trong nháy mắt, chiếc xe tải chợt xông về phía Lan Sơ đang nhằm hướng của hàng trang phục trẻ sơ sinh ở đối diện bước sang. Vậy hiện tại cô một trăm phần trăm đã bị ᴆụng ngã trên mặt đất rồi.
Bên tai đột nhiên vang lên tiếng thắng xe, rốt cuộc khiến cho Lan Sơ chú ý. Cô theo bản năng quay đầu nhìn lại, chỉ thấy một chiếc xe tải màu trắng, đột nhiên đang ở trước mắt của cô. Sự phát hiện này, làm cho cô không nhịn được có chút sững sờ. Mới vừa rồi, cô giống như thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.
Thời điểm Lan Sơ ngẩn người nhìn về phía chiếc xe tải, ở trên xe một người đàn ông trung niên bước xuống. Mặt ông áy náy đi đến trước mặt của Lan Sơ, ý định nhận lỗi với cô. "Thật xin lỗi, thật xin lỗi, cô không sao chứ!"
"A, không có sao." Lan Sơ nháy một cái mắt, lắc đầu một cái.
"Thật không có chuyện gì sao?" Hiển nhiên người đàn ông trung niên không quá yên tâm, tầm mắt không ngừng ở trên người Lan Sơ quan sát tới lui.
Lan Sơ thiện ý cười cười, tương đối khẳng định trả lời: "Không có sao."
Nghe vậy, người đàn ông trung niên giống như yên tâm. Tiếp tục hướng Lan Sơ nói giải thích xin lỗi. "Thật sự là rất xin lỗi, xe tôi có chút vấn đề, lại không nhìn thấy cô, cô xác định cô thật không có chuyện gì sao?"
"Tôi thật sự không có việc gì, đừng lo." Lan Sơ vỗ иgự¢ bảo đảm, thái độ nhận sai của ông chú này thật đúng là tốt.
"Tôi đi đây, thật xin lỗi." Người đàn ông khoát tay áo, xoay người lên xe. Trước khi lái xe đi, còn từ trong cửa sổ cùng Lan Sơ phất tay nói hẹn gặp lại.
Nhìn chiếc kia xe tải màu trắng càng chạy càng xa, tâm tình của Lan Sơ chẳng những không có bị ảnh hưởng chút nào, ngược lại càng vui vẻ hơn. Cô rất thích chú tài xế này, ông ấy thật sự là rất có hiểu biết.
Ngoảnh đầu lại, nhìn một chút bộ quần áo rất đáng yêu đang đặt trưng bày ở trong tủ kính mới vừa rồi giúp cho cô tránh thoát một kiếp nạn này, túi ngủ cho trẻ sơ sinh hình con sâu rất đáng yêu. Lan Sơ không chút do dự liền đẩy cửa đi vào. Cô nhất định phải mua cái túi ngủ này, nó đúng là túi ngủ bảo vệ mà cô cùng bảo bối Niếp Niếp của cô rất vừa lòng.
Ôm trong иgự¢ một cái túi ngủ cho trẻ con đáng yêu tới cực điểm, Lan Sơ vui tươi hớn hở tiếp tục tiến về phía công viên.
Mặc dù tâm tình không có bị ảnh hưởng gì, chỉ là, cô rõ ràng thay đổi cẩn thận một chút. Tránh xa chỗ xe cộ đi về phía trước.
Khi cô đi tới một đường nhỏ không có đèn xanh đèn đỏ thì cô lại dừng bước. Sau khi xác nhận hai bên nhiều lần, mới giơ chân lên chuẩn bị qua đường đường.
Vốn là, cực kỳ thuận lợi . Nhưng thời điểm Lan Sơ đi qua đến hai phần ba, không biết từ nơi nào đột nhiên chui ra một chiếc xe thể thao màu xám bạc. Giống như không nhìn thấy Lan Sơ vậy, hướng về phía cô nhanh chóng vọt tới.
May mắn, sau khi trải qua chuyện chiếc xe tải màu trắng lúc trước, trong lòng Lan Sơ đã có phòng bị. Cô vừa nghe thấy tiếng gầm rú tương tự lúc đua xe sinh ra thì lập tức nhanh chân bỏ chạy . Đi qua chiếc xe thể thao đang chạy trước mặt cô, với một dáng vẻ vô cùng mạo hiểm, an toàn qua đến đường cái bên kia.
Sau khi vịn cây ven đường để đứng vững, Lan Sơ bản năng quay đầu lại, muốn nhìn rõ là tên khốn kiếp nào ban ngày dám đua xe. Thế nhưng chiếc xe thể thao đã sớm chạy xa, thậm chí ngay cả biển số xe phía sau xe thể thao cô đều thấy không rõ. Ánh mặt trời rơi trên người của cô, rõ ràng là ấm áp như vậy, vậy mà giờ khắc này, cô lại cảm thấy có chút lạnh. Thậm chí cho đến bây giờ cô có thể cảm nhận rõ ràng, mới vừa rồi chiếc xe thể thao kia vô cùng nhanh chóng lướt qua bên người cô lúc mang đến bức xạ nhiệt kinh người.
Liên tiếp hai lần thiếu chút nữa gặp tai nạn xe cộ, cho dù là người ngu ngốc, cũng không thể vui vẻ nữa. Lan Sơ nhìn trước sau một chút, thở dài, vẫn kiên trì muốn đi công viên làm xong vận động rồi trở lại nhà trọ. Chỉ là, cô cũng thay đổi càng thêm nhạy cảm cẩn thận.
Có lẽ, đáng được ăn mừng chính là, công viên Lan Sơ muốn đi cũng không xa. Chỉ cần đi qua hai đường nhỏ không có đèn xanh đèn đỏ, cộng thêm có một con đường lớn cái đèn xanh đèn đỏ là có thể đến.
Trong lòng có một chút bóng ma, Lan Sơ gần như là từng bước một di chuyển đi đến đèn xanh đèn đỏ, ngoan ngoãn đứng ở ven đường chờ đèn đỏ xe ngừng.
Cách con đường lớn, xa xa nhìn về phía cửa chính công viên ở đối diện. Lan Sơ thở dài nhẹ nhõm một hơi. Lần này, hẳn là sẽ không có vấn đề gì nữa.
Vẫn đang suy nghĩ, sau lưng Lan Sơ người muốn qua đường càng nhiều. Thậm chí còn có người không cẩn thận va chạm đến Lan Sơ.
Đối với lần này, Lan Sơ cũng không có nghi ngờ, cũng không để ý. Ở nơi dày đặc người muốn qua đường, người đi đường trong lúc đó ᴆụng vào nhau là chuyện thường xảy ra. Đến Chủ nhật, ở đường đi công viên này người qua đường rất nhiều, chắc chắn sẽ còn nhiều người đợi cùng nhau.
Hiển nhiên, cũng không phải tất cả mọi người đều lòng dạ rộng rãi giống như Lan Sơ. Giữa đám người va chạm chợt nhiều hơn, giống như là xảy ra hỗn loạn nhỏ.
"Ngươi có mắt hay không, ngươi đi thế nào giẫm đây?"
"Ngươi chen lên làm cái gì? Tôi cũng không phải là cố ý, nhiều người như vậy. . . . . ."
Bỗng nhiên nghe được đối thoại một nam một nữ âm thanh vô cùng bén nhọn rất không khách khí. Theo bản năng Lan Sơ nghĩ quay đầu lại xem một chút chuyện gì xảy ra, vậy mà chỉ nháy mắt, thân thể của cô đột nhiên bị một cỗ ngoại lực đẩy ra khỏi ven đường. Cô trọng tâm không yên, cả người lảo đảo muốn ngã hướng về phía đường xe chạy.
Nhất định là từ bản năng, thoáng chốc Lan Sơ buông lỏng túi ngủ hình con sâu nhỏ trong иgự¢ ra. Đôi tay cố gắng, liều mạng lui về phía sau một cái, vô cùng gắng gượng ổn định thân thể của mình.
Ngay lúc này trong nháy mắt, nhanh như chớp một chiếc xe con màu đỏ, gào thét đi qua.
Sườn xe gần sát, gần như cùng bụng lớn của Lan Sơ trực tiếp ma sát. Mà túi ngủ rơi vào đường xe, trong chớp mắt liền bị cuốn vào phía dưới bánh xe, bị làm bay đến giữa đường lớn, lập tức trở nên hoàn toàn thay đổi.
Lan Sơ ngơ ngác nhìn chăm chú vào túi ngủ không ngừng bị bánh xe của người nhiều lao qua xé rách, trong lúc nhất thời lại có chút thẫn thờ. Cho đến khi bên tai của cô, vang lên một hồi lại một hồi tiếng nghị luận kinh ngạc. Cô mới chợt nhớ tới, mới vừa rồi hình như cô lại thiếu chút nữa xảy ra tai nạn xe cộ.
"Thật là quá nguy hiểm, cô gái này tốt số thật."
"Đúng vậy a, nếu mà xảy ra chuyện gì, đó chính là một thi hai mạng rồi. . . . . ."
"Con gái, con không sao chứ!"
Một giọng quan tâm thân thiết, rốt cuộc làm cho Lan Sơ có một chút phản ứng. Cô nghiêng đầu nhìn một chút nhìn cụ già đang nói với mình, có chút đần độn lắc đầu.
Bà cụ thở phào nhẹ nhõm, xoay người tìm được kia hai người gây ra họa, mặt nghiêm túc phê bình. "Mới vừa rồi nó thiếu chút nữa liền bị các ngươi hại ૮ɦếƭ, chỗ nguy hiểm như vậy, ầm ĩ gì thế?"
Thấy bà cụ một kêu la như vậy, phần lớn người đi đường cũng đều bắt đầu nổi lên khinh bỉ hai người một nam một nữ gây họa.
Thấy thế, hai người kia lúng túng tới cực điểm. Sợ hãi rụt rè lui sang một bên đi. Ở nơi không có người nào lại ầm ĩ một trận sau, sau đó mới tản ra.
Trong lòng Lan Sơ vẫn còn sợ hãi quay đầu lại tìm hiểu xem hai người kia, mạo hiểm vừa rồi, làm cho cô cảm thấy trái tim có chút vô lực. Bên tai nhao nhao ầm ĩ có rất nhiều thanh âm, nhưng cô lại mơ mơ màng màng nghe không rõ.
Đèn xanh cuối cùng là biến thành đèn đỏ, dòng xe đang chạy lập tức ngừng lại. Lan Sơ cứ như vậy ngơ ngác bị dòng người chật chội , đẩy qua đường quốc lộ.
Đầu óc trống rỗng đứng ở bên kia đường lớn, Lan Sơ không nhịn được lại xoay người. Tầm mắt, lại một lần đi tìm kiếm cái túi ngủ đó. Nhưng mà, cái gì cũng đã không nhìn thấy rồi. Vô lực thở dài một cái, cô sững sờ đi về phía trước mấy bước. Chợt, cô giơ tay lên cản lại một chiếc taxi, chạy thẳng tới cảnh cục của Hồng Quyên.
Cô nghĩ, có lẽ là cô đa tâm thôi. Thế nhưng kinh sợ lặp đi lặp lại nhiều lần, cô thật sự có chút không chịu nổi. Cô cần tìm một người tương đối khách quan lý trí đến khuyên giải cô. Nếu không, nói không chừng cô thật sẽ lưu lại bóng ma gì đó.
Vừa nghe đến một nhan viên cảnh sát nói với mình, có một phụ nữ có thai tìm đến mình. Hồng Quyên hận không thể trực tiếp từ cửa sổ bay ra ngoài. Cô vội vã ném tất cả mọi chuyện qua đầu, dùng tốc độ nhanh nhất, chạy tới cửa lớn ngoài cảnh cục.
"Hồng Quyên." Vừa nhìn thấy Hồng Quyên, lập tức Lan Sơ uể oải gọi cô một tiếng.
"Cậu làm sao vậy? Có phải hay không nơi nào không thoải mái?" Hồng Quyên bị bộ dáng ỉu xìu của Lan Sơ làm giật mình, trước hết giơ tay lên sờ cái trán Lan Sơ.
Lan Sơ nhẹ nhàng kéo tay Hồng Diệp xuống, đáng thương mà hỏi: "Cậu bây giờ có rãnh không?"
Hồng Quyên nhìn Lan Sơ một chút, ngón tay chỉ một quán cà phê cách đó không xa, rồi trả lời: "Bên kia có quán cà phê, chúng ta đi bên kia nói đi."
"Được." Lan Sơ gật đầu một cái, ở được Hồng Quyên nâng đỡ, cùng đi về phía quán cà phê.
Vào cửa, hai người vô cùng ăn ý chọn vị trí ngoài trời, ít người. Nhưng mà, sau khi ngồi xuống, Lan Sơ thủy chung không nói được lời nào. Cô cảm giác trên người không còn hơi sức, cô muốn uống chút đồ rồi mở miệng.
Hồng Quyên cũng không thúc giục, loại trạng thái mệt mỏi này của Lan Sơ, vẫn là lần đầu tiên cô thấy.
Khoảng thời gian này, khách hàng trong tiệm cũng không phải quá nhiều. Phục vụ viên rất nhanh liền đem nước trái cây Lan Sơ muốn cùng cà phê của Hồng Quyên, đưa đến trước mặt của các cô.
Lan Sơ lập tức cầm lấy ly nước trái cây, uống mạnh hai hớp. Lúc này, cô mới phát giác được trên người giống như khôi phục chút hơi sức rồi.
Hồng Quyên nhấp một ngụm cà phê, không nhịn được mở miệng hỏi trước: "Xảy ra chuyện gì?" Bất luận là lúc trước bộ dáng Lan Sơ nhu nhược yếu bộ dáng, còn chạy đến cảnh cục tìm đến cô, đều là lần đầu tiên. Cô cơ bản có thể khẳng định, Lan Sơ nhất định là gặp phải việc gấp rồi. Nếu không, cô ấy tuyệt đối sẽ không tự mình chạy tới cảnh cục tìm mình.
Lan Sơ thật sâu thở dài một cái, có chút buồn bực trả lời: "Trước lúc mình tới tìm cậu, thiếu chút nữa ra ba lần xảy ra tai nạn xe cộ."
"Ba lần tai nạn xe cộ? !" Hồng Quyên cả kinh, thiếu chút nữa thì đổ ly cà phê trong tay. Trong ánh mắt lo lắng, gần như hình thành một cỗ sợ hãi nồng đậm.
"Ừ." Lan Sơ gật đầu khẳng định một cái, sau khi cầm lấy ly nước trái cây lại uống một miệng lớn, mới tiếp tục bổ sung, "Mình đang suy nghĩ, rốt cuộc là mình có nhiều xui xẻo, tại sao ở cùng một ngày, hơn nữa còn là trong thời gian ngắn, liên tiếp thiếu chút nữa xảy ra ba lần tai nạn xe cộ."
"Vậy cậu bị thương không? Đi bệnh viện kiểm tra chưa? Có nặng lắm không?" Hồng Quyên chuyển cái ghế qua bên cạnh Lan Sơ, lên xuống trái phải trước sau, tỉ mỉ kiểm tra cô nhiều lần.
"May không có, trong lòng có chút khó chịu, trước hết đến tìm cậu." Lan Sơ bất đắc dĩ cười cười, nói thật.
"Cậu cái tên này, cậu nên trực tiếp đi bệnh viện!" Hồng Quyên nhíu lông mày, coi như trời sập xuống rồi, trước hết Lan Sơ cũng phải đi bệnh viện xác định một cái đứa bé có bình yên vô sự hay không.
"Mình không dám đi, mình sợ lại có cái gì ngoài ý muốn." Vẻ mặt Lan Sơ đau khổ, bây giờ cô thật sự có bóng ma trong lòng rồi. Đoán chừng đổi thành bất luận kẻ nào, cũng sẽ có bóng ma thôi. Ba lần tai nạn xe cộ a, hơn nữa còn là tại xảy ra trong thời gian ngắn.
Hồng Quyên an ủi vỗ vỗ tay nhỏ bé của Lan Sơ, nhẹ nhàng nói: "Đừng nên suy nghĩ lung tung, có lúc quả thật rất nhiều chuyện sẽ xúm lại xảy ra. Hôm nay cậu rơi cảnh ngộ ba lần kinh sợ, có nghĩa là cuộc sống về sau của cậu cũng sẽ khá thuận lợi. Mỗi một con người, luôn sẽ gặp phải một chút lận đận." Lan Sơ cùng cô, Bạch Nhã, Hoàng Oanh đều bất đồng. Cô ấy ngày ngày trong đầu buồn bực làm thí nghiệm của mình, dĩ nhiên là sẽ không gặp phải quá nhiều chuyện lận đận. Tình cờ gặp được, trong lòng không thoải mái cũng là tự nhiên.
"Mình hiểu rõ, chỉ là cảm giác trong lòng của mình, vẫn có chút kỳ quái." Lan Sơ không thể nói là nơi nào kỳ quái, nhưng đáy lòng cô thủy chung có chút khó xoa dịu cảm giác quái dị.
Hồng Quyên suy nghĩ một chút, quyết định tìm chút thời giờ giúp Lan Sơ điều tra."Như vậy đi, cậu bây giờ đi bệnh viện kiểm tra trước, hôm nay mình tranh thủ thời gian điều tra chuyện này. Không có việc gì tốt nhất, nếu thật có chuyện gì, cũng sớm phòng bị tốt một chút." Lấy tính tình nhà ngụy khoa học của cô ấy mà nói, nếu không có chứng cớ gì để chứng minh, chỉ sợ là vô luận nói như thế nào cũng không thuyết phục được cô ấy.
"Ừ, cám ơn cậu." Trên mặt Lan Sơ rốt cuộc có nụ cười, cô nghĩ tìm đến Hồng Quyên, thật ra thì cũng có ý tứ này.
"Khách khí cái gì." Hồng Quyên véo véo gương mặt của Lan Sơ, thúc giục: "Uống nhanh đi, uống xong phải đi bệnh viện."
"Ừ." Lan Sơ không có lãng phí thời gian nữa, uống một hơi hết ly nước trái cây liền ngoan ngoãn đi bệnh viện làm kiểm tra đi. Nếu không phải là trong lòng cô có điều hoài nghi, sợ làm trễ nãi tìm đầu mối thời gian, cô tuyệt đối sẽ phải đi bệnh viện trước tiên.
Sau khi Hồng Quyên trở lại cảnh cục, quả thật tìm người đi điều tra chuyện của Lan Sơ trong thời gian ngắn, chuyện liên tiếp ba lần thiếu chút nữa gặp tai nạn xe cộ. Nhưng mà cô tra tới tra lui, như thế nào cũng tra không ra bất kỳ đầu mối hữu dụng hoặc là đáng giá hoài nghi. Vì vậy, cô liền yên tâm.
Nhưng vì để thuyết phục Lan Sơ, cô còn cố ý làm một phần báo cáo điều tra cặn kẽ để giao cho Lan Sơ. Lan Sơ nhìn xong báo cáo, tâm tình cuối cùng cũng từ từ thả lỏng.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc