Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 61

Tác giả: Cơ Thủy Linh

No lòng, ấm tim!

"Ưmh. . . . . ."
Môi của cô bị anh hung hăng *** mạnh vào, tiếng kêu đột ngột chuyển thành nức nở nghẹn ngào.
Lần này, nụ hôn của anh thật bá đạo, không có một chút dịu dàng, tràn ngập tâm ý muốn trừng phạt cô của anh. Anh dùng răng cắn xé đôi môi mềm mại của cô, *** ***, từng chút từng chút hút hết mật ngọt của người yêu. Cô vừa đau đớn, vừa cảm thụ anh hung hăng coi trọng cô. Nụ hôn sâu của anh dường như không muốn buông tha cô, khiến cô dần hít thở không thông, mê mê man man.
Anh vẫn tiếp tục hôn, lưỡi của anh chà đạp khuôn miệng ấm áp của cô, công thành đoạt đất, đầu lưỡi anh chỉ khẽ rời đi, rồi cố chấp trườn sâu vào. Cô bởi vì đau đớn khẽ chép miệng, càng làm anh lựa thế xâm nhập, lấp đầy. . . . . .
"Ưmh, không. . . . . ." Cô mơ hồ cự tuyệt, cái lưỡi hồng của cô cơ hồ muốn trốn tránh, khước từ khiêu vũ cùng đầu lưỡi anh. Anh càng lúc càng xoay tròn, chạm đến mọi ngóc ngách trong cô.
Cô nghĩ muốn dùng tay đẩy anh ra, nào ngờ cánh tay cô bủn rủn vô lực, thay vì chống đỡ lại tựa như lông công vuốt ve qua khuôn *** anh, làn da nóng như chạm vào tim anh!
Thấy cô dần buông kháng cự, cơ thể mềm mại dựa vào người anh, miệng cô ngập đầy dịch mật của anh, đôi môi cô sưng đỏ. Cô khẽ cầu xin anh, dịu ngọt gọi tên anh. Anh từ từ buông cô ra, đẩy người cô ra khỏi anh.
Mặt anh vẫn chìm vào bóng đêm, khởi động xe!
Cơ thể cô chợt chếnh choáng, anh đẩy cô ra?
Nhan Như Y cảm thấy không thoải mái.
Cô vùn vụt lướt qua hai hàng đèn đường dọc theo hai bên phố cùng các loại cửa hàng. Anh nhanh chóng tăng tốc, bỏ lại sau lưng những vùng ánh sáng!
Cứ như vậy, xe duy trì tốc độ nhanh đến chóng mặt trong hai phút, cho đến khi ngọn đèn giao thông phía trước chuyển sang đỏ, anh mới thả ga, xe chậm dần!
"Anh đang tức giận?" Cô cố ý hỏi thẳng anh. Tại sao anh lại tức giận như vậy? Người nên nổi lôi đình phải là cô mới đúng chứ? Không một lời giải thích, anh liền hủy bỏ ước hẹn, không thèm nghe ý kiến của cô?
"Em thích gã họ Cao đó, em thích dây dưa không rõ với anh ta!" Anh khẳng định, không thèm liếc cô một cái, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía trước!
Cô chăm chú ngắm anh, không nghĩ chỉ nhìn thoáng qua thôi, anh đã đơn giản gán tội cho cô.
"Nếu, em còn muốn cùng anh ta tiếp tục mối quan hệ, tại sao còn đồng ý cùng ở chung chỗ với anh?"
Nhan Như Y khẽ đung đưa cơ thể, nhìn khuôn mặt nghiêng nghiêng của anh, khiêu khích anh."Anh thử nói đi? Tại sao nhỉ?"
Hoắc Doãn Văn không trả lời, nhưng mặt âm trầm như cũ." Anh không thích em cùng anh ta gặp gỡ qua lại, em chấm dứt với anh ta đi!"
Anh đang ăn dấm chua sao?
Chợt, Nhan Như Y nghĩ lại mối tình đầu của mình. Chỉ có thể nói, trước đây khi nói chuyện yêu đương với Từ Nhất Minh, lúc cô ở cùng với anh, chưa từng nghĩ người yêu có ghen hay không. Dĩ nhiên, có lẽ Từ Nhất Minh cũng không có ăn dấm chua với bất cứ người đàn ông nào mà Như Y quen.
Nhìn thấy anh sôi sục vì ghen, cô không tự chủ cũng cảm thấy thể diện mình được thỏa mãn, cô chủ động giải thích."Em cùng Cao Hải chỉ là bạn bè bình thường, không phải mối quan hệ trai gái lui tới ——"
"Ngày đó anh ta ở trước mặt mọi người, nói hai người ở chung một chỗ, em không phủ nhận ——"
"Đó là nói cho Từ Nhất Minh nghe, không muốn khiến em trở thành khó coi, có được hay không? Anh nên biết ——" nếu đã nói rõ ra, Nhan Như Y liền đem toàn bộ sự tình ngày đó bày tỏ với Hoắc Doãn Văn."Cũng như ngày hôm nay, Từ Nhất Minh mời mọi người ăn cơm, chính là muốn xem xem em sống ra sao, vui vẻ hay thất bại, nên Cao Hải mới phải đi chung với em!"
"Cũng bởi vì như vậy, em chấp nhận cùng anh ta diễn kịch, khiến mọi người tiếp tục hiểu lầm giữa hai người đang hẹn hò trai gái?" Anh rốt cuộc quay đầu lại, nhìn cô, chất vấn cô.
Không đề cập tới cái này còn may, vừa nhắc đến đã khiến Như Y giận điên lên."Anh nói chuyện công bằng một chút, có được hay không? Chuyện ngày hôm nay trách ai? Là anh nói với Cao Hải em không cần phải làm thêm giờ, là anh chấp nhận để em đi cùng anh ấy, anh có hỏi qua ý kiến của em chưa?"
Anh vừa mạnh mạnh mẽ mẽ chất vấn, chợt nghe câu hỏi gay gắt của cô, lại im lặng không có một âm thanh!
Lúc này, phía trước đèn tín hiệu chuyển sang màu xanh lá cây, anh lại khởi động xe, xe lướt êm về phía trước, chứ không lao nhanh như vài phút trước!
Mặc dù anh không nói chuyện, Nhan Như Y hiểu, tâm tình của anh đã bình ổn trở lại ——
*******************************************
Không khí trong xe nhất thời im ắng, chỉ là, lần này không phải bởi vì anh đè nén, cô khẩn trương. Mà bởi vì, anh nhất thời ngượng ngùng, muốn nhẹ nhàng thừa nhận sai lầm với cô, mà cô cũng muốn chờ xem, anh rốt cuộc nói lời xin lỗi mình như thế nào!
Cô theo dõi mọi cử động của anh, anh im lặng không nói một lời. Ánh mắt cô càng gắt gao dính chặt trên người anh.
Rốt cuộc ——
"Em về sau cách xa gã họ Cao một chút!" Anh cuồng vọng ra lệnh, tựa như một ông chồng bá đạo.
"Anh ấy là bạn tốt của em!" Cô kiên trì!
"Bạn tốt?" Anh hơi nhướng mày."Bạn tốt sẽ bỏ *** với em? Nếu hôm đó không phải là anh, em có tưởng tượng nổi kết quả không!"
Nhưng cho dù đêm hôm đó gặp phải anh, hậu quả cũng đâu có chỗ nào tốt hơn! Trong lòng cô tả oán một cách ngọt ngào.
Bây giờ, tranh qua nói lại, cấm đoán quan hệ với người nào, người nào, cũng chẳng thể làm ai đó vừa lòng. Nếu cứ khư khư bàn chuyện ai đúng ai sai, kết quả chỉ có một, cả hai bên đều bị tổn thương.
Cho nên Nhan Như Y cũng lười phản bác lại yêu cầu gia trưởng ấy của anh!
Cô tìm nút mở nhạc trên dàn điều khiển trong xe. Âm thanh của một bản tình ca du dương lan tỏa khắp không gian,‘ngàn năm yêu’.
‘Ngọn đèn hắt hiu trong rừng trúc, dù đảo xa hóa sa mạc, không ngừng phiêu dật trong gió, những tình cảm huyền diệu, nhấn chìm em trong xoáy nước sâu, cuốn em vào trong sương mù. . . . . . ’
Ha ha, cô hiện tại dường như cũng đang lâm vào trong sương mù, có chút ngất ngây, có chút ngọt ngào, cũng có thêm áy náy cùng lo lắng. Nhưng phần hạnh phúc cùng lòng chiếm hữu bá đạo của anh, càng làm cho cô nguyện ý luân hãm vào chỗ sâu tối nhất.
Anh đối với cô rất chân tâm, nếu không anh cũng sẽ không tìm mọi cách để được ở bên cô, tìm mọi cách để được gặp cô, cô tuyệt đối sẽ không cho rằng những lần gặp gỡ đó chỉ là trùng hợp, Nhiều lúc, anh chỉ cần một phút trước, phút sau đã dừng xe bên cạnh cô!
"Anh tại sao không giải thích cho em nghe nguyên nhân hủy bỏ ước hẹn?" Nàng chất vấn.
". . . . . ." Anh không nói lời nào.
"Anh có biết không, đây là lần đầu tiên chúng ta hẹn hò?"
". . . . . ." Anh vẫn im lặng không nói gì, nhưng đuôi mắt anh nheo lại mang theo nụ cười mơ hồ.
"Anh thật không hiểu em rất mong đợi buổi chiều mau đến?" Cô trừng anh.
"Anh có thể bồi thường cho em!" Anh rốt cuộc cũng mở miệng!
"Làm sao bồi thường đây, cảm giác hẹn hò mất tiêu rồi, hiện tại lòng em tràn ngập nỗi tiếc nuối!"
"Anh còn chưa ăn cơm, rất muốn cùng đi ăn với em!" Anh bắt đầu lên kế hoạch bắt đầu buổi tối.
"Không ăn, không có tâm tình!"
"Ừ, anh biết em đã ăn no rồi. Vậy anh ăn, em chỉ cùng ngồi với anh thôi!"
Lỗ mũi của Nhan Như Y phập phồng vì tức, cái gì gọi là em đã ăn no? Cô đã ăn cái gì rồi hả? Cô thật giận dỗi chưa ăn một chút nào?
Lúc cô vẫn đang mãi tức giận, Hoắc Doãn Văn đã cho xe dừng lại!
Trước cửa Dật Lâm Hiên!
Mặt của Nhan Như Y chợt đỏ lên!
Anh. . . . . . Cô không tin anh kéo cô tới đây, chỉ vì một bữa ăn sao?
. . . . . .
Cô theo anh vào thang máy, mơ màng ra khỏi thang máy, sau đó cùng anh bước vào \'phòng tổng thống\'!
Nhìn gian phòng quen thuộc mình từng ở lại một đêm một tuần trước, Nhan Như Y bừng tỉnh hiểu ra, ngây người nhìn anh."Thì ra, anh vẫn ở đây!"
"Ừ!" Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái.
"Khó trách?"
"Khó trách cái gì?"
"Khó trách ngày đó, em vừa vào phòng, cảm giác ngửi thấy mùi hương trên người anh!" Mới bắt đầu, cô còn tưởng rằng ảo giác, thì ra là thật!
"Trên người anh có mùi vị gì sao?" Anh giơ cánh tay lên, cẩn thận ngửi một cái. Động tác đơn giản xác định, anh để ý lời cô..., sợ trên người có hương vị khó ngửi.
Cô cười cười, kéo cánh tay anh áp lên má mình, nói cho anh an tâm."Mùi hương của anh khiến em hoài cảm, thanh thanh đạm đạm, có tư vị của một quý công tử!"
Anh cười, kéo cô vào lòng, ôm chặt lấy cô, có chút tà khí."Mùi vị công tử gia dễ chịu lắm sao?"
"Dễ ngửi!" Cô thật lòng!
"Nhưng công tử gia ta. . . . . . bây giờ còn chưa có ăn cơm, đang đói bụng đây?" Chợt, bàn
tay to của anh luồn vào trong áo cô, đồng thời đẩy cô nằm ngửa lên giường!
**************************************
"A ——"
Giật mình, cô kêu khẽ, hai người bọn họ người trước người sau ngã chồng lên nệm!
"Anh mới than đói bụng mà, anh nên đi ăn tối!" Cô cố gắng đẩy anh ra.
Cơ thể anh vẫn ngang tàng đè ngang người cô, lực ôm của anh, hơi thở của anh, bộ *** phập phồng của anh, làm cô mặt hồng tim đập, hơi thở như hụt hơi, bủn rủn nhìn anh!
Anh nhẹ hôn lên má cô, hơi thở ấm áp của anh vuốt ve từng đường nét trên gương mặt cô. Anh cất giọng khàn khàn, âm thanh ***."Nhưng bây giờ, anh chỉ muốn ăn em!"
Nhìn mắt anh lóe sáng như mắt sói, cô thật sự lo lắng cho cơ thể mình, làm sao có thể chịu đựng được sự giày vò của anh? "Ăn em, anh sẽ ăn không đủ no đấy! Bằng không như vậy đi, chúng ta gọi điện thoại, kêu phục vụ mang thức ăn lên nhé?"
"Không tốt, hiện tại anh chỉ thích nếm mỹ vị của em ——" công phu nói chuyện của anh càng ngày càng dẻo, vừa nói, anh vừa cởi nút áo sơ mi của cô, lộ ra khuôn *** vuông tròn căng đầy trong chiếc áo ***.
*** của cô mơn mởn, nẩy nở. Dù cô đang nằm ngang, bộ *** của cô vẫn vươn lên, rất hấp dẫn từng đường cong mê người!
Chỉ là, cô đang hận ૮ɦếƭ quy định của công ty, đi làm phải mặc áo sơ mi? Nếu như, mặc váy sẽ không thể bị thoát ra nhanh như vậy?
Khi tay anh bắt đầu vuốt ve *** cô, cô vội vàng kêu lên."Không được, em đói bụng!"
Hoắc Doãn Văn căn bản không muốn buông tay ra khỏi khuôn *** cô, thậm chí còn bắt đầu tiếp tục cởi hết nút áo của cô ra, khuôn mặt tối sầm lại."Thật đói bụng sao?"
"Thật!" Cô gật đầu!
Chỉ nghe cạch một tiếng nhẹ, áo *** cô bị tháo bung, bộ *** no tròn của cô bung mạnh ra, đưa thẳng vào miệng anh!
Ngay tức khắc, anh áp môi xuống, tận hưởng món ngon, tha hồ *** ***!
Bộ *** của cô chợt cảm thấy lạnh, cô giật mình một cái."Em thật sự đói bụng, lúc nãy gặp bạn bè em đã ăn gì đâu. Hoắc tổng, ngài cho em gì trước đi, rồi sau đó sẽ làm thêm giờ, được không? Có được hay không?"
"Vậy anh sẽ cho em ăn nhè nhẹ nhé, lấp đầy bụng trước rồi nói sau nghen!" Anh phớt tỉnh, nói.
Nhìn biểu hiện của anh, Nhan Như Y tin như đếm, vui vẻ nghĩ đến lúc được ăn."Vậy anh lấy snack ra đi, em thật sự đói bụng!"
"Em thật muốn rồi à, anh lập tức phục vụ em" Nói xong, anh đưa tay cởi nhanh khóa kéo quần, lôi”Tiểu Văn” ra.
Đợi cô phản ứng kịp, anh đã áp chặt lên người cô, hướng cô khiêu khích."Bây giờ, em có thể ăn rồi. Nóng sốt mới ra lò đây!"
"A, đáng ghét!" Nhan Như Y thật muốn bỏ của chạy lấy người, đã không kịp nữa!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc