Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 58

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Quan Hệ Cá Nhân Tốt Đẹp.

Hoắc Doãn Văn đã phẫu thuật được ba ngày, người đến bệnh viện thăm anh vẫn không dứt, sắp mười hai giờ, tất cả những lãnh đạo thành phố nói chuyện với anh đều đã rời đi. Cô mang theo cháo gà vừa làm đến cho anh, trợ lý Triệu lại gọi đến, nói lại có khách tới thăm rồi. Sau đó lại rất khéo léo nói cho cô biết, hôm nay đừng tới, vì chiều nay tổng giám đốc còn phải nghe báo cáo của các quản lý cao cấp trong công ty.
Cô biết Hoắc Doãn Văn nhất định rất áy náy, vì anh không có thời gian gọi điện cho cô. Cô nói không sao, nhưng cháo gà đã hầm xong, cô cũng nên qua một chút, đưa cháo gà cho trợ lý Triệu!
Trợ lý Triệu liên tiếp đồng ý, còn nói tổng gián đốc sẽ đưa xe đến đón, có chỉ khéo léo từ chối.
Ngồi tàu điện ngầm, cô đi đến bệnh viện, trớ lý Triệu đã đứng đó chờ cô.
“Trợ lý Nhan, hiện tại tổng giám đốc rất bận, cậu ấy rất muốn gặp cô đó!” Trợ lý Triệu nhận lấy bình giữ nhiệt, nói lời an ủi cô.
Nhan Như Y không có gì là không ổn, có thể thấy cô rất bình thường. Hơn nữa, cô nghĩ đến Hoắc Doãn Văn rất muốn gặp cô. “Ha ha, trớ lý Triệu, lúc anh ấy rảnh rỗi, anh đưa canh này cho anh ấy, rất tốt cho cơ thể!”
“Được rồi!”
“Ừm!” Cô gật đầu.
Lúc này, trợ lý Triệu lại chỉ lên trên. “Con rể họ Hoắc đang ở trên đó!”
“Con rể? Là chồng của đại tiểu thư nhà họ sao?”
“Đúng, là anh ta!” Anh nhìn cô.
“A, vậy anh ta cũng là có chút lương tâm hơn những người trong gia đình đó rồi…” Cô suy nghĩ khá đơn giản. “Quan hệ giữa anh ấy với chị cả và anh rể cũng không tệ lắm!”
Trợ lý Triệu phẩy tay, phủ định lời của cô. “Không phải đâu, còn không phải vì liên quan đến chuyện buôn bán, không liên quan gì đến quan hệ thân thích. Hình như quan hệ giữa vợ chồng đại tiểu thư nhà họ Hoắc không tốt lắm!”
“Hả?” Nhan Như Y giật mình. Đại tiểu thư nhà họ lớn lên kiêu ngạo, lại còn xinh đẹp như vậy…
“Tất cả đều là nghe nói!” Trợ lý Triệu nhỏ giọng nói.
Đang lúc đó thì cửa thang máy mở ra, một thân thể cao lớn đi ra, người đó khoảng ba mươi tuổi, nhìn qua là một người đàn ông rất thành đạt, giày tây kiểu cách. Không giống với Hoắc Doãn Văn, phong cách của người này hơi cuồng ngạo, không kín đáo như Hoắc Doãn Văn.
Trợ lý Triệu nhét bình giữ nhiệt vào tay Nhan Như Y, tiến lên đón. “Bùi tiên sinh, ngài muốn đi sao?”
Người được gọi là Bùi tiên sinh gật đầu với trợ lí Triệu. “Đúng vậy, tôi còn có chút việc, đi trước!” Người đó dùng tay cầm điện thoại chỉ ra bên ngoài, nơi đó đang đậu một chiếc Land Rover.
“Bùi tiên sinh, ngài đi thong thả!” Trợ lý Triệu đưa đối phương lên xe.
Sau đó anh lại quay lại, nhỏ giọng nói với Nhan Như Y. “Chính là anh ta, Bùi Lệ Tuyển, tổng giám đốc công ty Bùi thị!”
“A!” Nhan Như Y hiểu ra, mặc dù cô không biết tập đoàn Bùi Thị, nhưng cũng có nghe qua. Tập đoàn Bùi Thị bắt đầu từ một công ty giải khát, sau đó đầu tư vào nhiều lĩnh vực, công ty nhanh chóng tiến quân ra thị trường Mĩ.
nói thế nào đi nữa, tổng giám đốc Bùi rất xứng đáng với Hoắc Doãn Lâm!
Vì biết lát nữa Hoắc Doãn Vãn còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty Nhan Như Y còn gặp mặt các quản lý cấp cao trong công ty, Nhan Như Y không tính đi lên, chỉ có thể lén lút như một tên trộm, lo lắng nói. “Trợ lý Triệu, tôi về đây!”
cô đưa bình giữ nhiệt lại cho trợ lý Triệu!
“Trợ lý Nhan, đi thong thả.!”
“Ha ha…” Thây trợ lý Triệu khách khí với mình như vậy khiến cô rất không thoải mái “trợ lý Triệu, anh mau lên đu, đừng để canh nguội…”
Trợ lý Triệu liên tục gật đầu, cô không quay đầu lại, nhanh chings ra khỏi bệnh viện.
đi khỏi được chừng mươi fmet, cô đi chậm lại. Cửa sổ phòng bệnh của anh ở đây, hiện tại anh có đứng ở của sổ hay không?
*** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
đang lúc cô chuẩn bị xoay người nhìn lên.
Điện thoại di động của cô lập tức vang lên, người gọi tới có số đuôi 3333
cô vui vẻ nhận điện thoại. “Alo..”
Hoắc Doãn Văn đứng trước của sổ, vuốt ve hình ảnh trên tấm kính thủy tinh, giống như đang vuốt ve cô vậy. “Như Y…”
Giọng anh trầm khiến long cô lay động, cô vội ngăn cản. “Anh đừng nói xin lỗi em, nên không em sẽ không dể ý đến anh!”
“Ha Ha….” Anh cười lên. “Anh không muốn nói xin lỗi em, anh chỉ muốn nói, anh rất nhớ em.”
“Ha Ha…” cô thả lỏng người, cười vào trong điện thoại, “Em cũng vậy.”
“Ừ…” Tiếng “ừ” này của anh rất dài.
“Sao vậy?” cô vội vàng hỏi.
“Như Y, anh đang đứng ở của sổ, gặp lại em rồi. Em mặc một chiếc áo màu lam, còn cài một chiếc kẹp tóc!” Giọng nói dễ nghe của anh truyền qua điện thoại!
Anh nói rất đúng, rất đúng. Nhan Như Y vuốt chiếc kẹp trên đầu mình, vội vàng nhìn lên. Tìm kiếm trên tầng lầu anh đang nằm.Ở tầng chín, cô nhìn thấy một bóng người đang đứng cạnh của sổ!
“Nhìn thấy anh chưa?” Anh vẫy tay.
“Ha ha, thấy rồi!” cô phát tay áo, nhưng động tác không mạnh, dù sao đây cũng là nơi công cộng.
Nhưng cô tin, anh có thể thấy hành động của cô.
“tối hôm nay em muốn làm gì?” anh lại hỏi. “Nếu không, tối nay em tới đây, anh sẽ để trợ lý Triệu đưa em về!”
“A, không được, tối nay em có việc. em nhân việc phiên dịch, ngày mai phải giao bản thảo rồi!” Lúc này, cô chỉ coi anh là “Bạn trai” lại quên mất anh còn là ông chủ của cô!
“Được lắm, em dám bí mật kiếm sống từ người khác? Em có biết Hằng Viễn quy định, vào thời gian nghỉ ngơi không được làm việc gì khác ngoài công việc của Hằng Viễn ra không?” Anh lập túc nghiêm giọng.
Nhan Như y le lưỡi, thầm mắng mình đúng là đại ngốc. có tật giật mình, cô vội vàng chạy trốn. “Lát nữa các quản lý cáo cấp trong công ty sẽ đến, em đi được trước. gặp lại nói sau, tạm biệt!”
nói xong, cô vội vàng cúp điện thoại, vẫy tay với chiếc cửa sổ, nói “Hẹn gặp lại!”
Sao đó, nhanh chóng chạy khỏi bệnh viện như làn khói!
Điện thoại của cô lại vang lên, vẫn là anh “Em thật sự phải đi.”
“Anh nói trợ ký Triệu đưa em về, đừng chạy!” Anh nói.
“không, không cần đâu, em quen ngồi tàu điện ngầm, cuối tuâng trên đường kẹt xe rất nghiêm trọng, đến lúc đó sẽ lãng phí rất nhiều thời gian! “cô nói một vấn đề thực tế.”
“vậy để trợ lý riệu đuea em đến trạm tàu điện ngầm!” Anh vẫm kiên trì .
“Vậy cũng được!” cô biết nếu cô không đồng ý, anh sẽ không yên tâm
*** Tắc phẩm mới của Cơ Thủy Linh mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
Lại ngồi mất trạm tàu điện ngầm, Nhan Như Y trở về nhà. Vọt vàng phòng tắm, rửa đi lớp mồ nóng trên người, sau đó bắt đầu công việc!
trên máy tính nhanh chóng xuất hiện nhưng bản truyện tiếng trung thú vị, hài hước.
Chỉ có một câu cô không hiểu, chỉ có thể giải thích từng chữ, nhưng cô hiểu biết đây là một câu ngạn ngữ, dịch thẳng như vậy nhất định sẽ không đúng, tra xét tài liệu thì có không.
Lúc cô gặp phải khó khăn, luôn có thói quen tìm chú, tìm Dandelion, lúc mở đầu cô thường nói. “Có ở đó không?”
Hoắc Doãn Văn đang nghe báo cáo, nhìn thất phía cuôi sgoxs điện thoại đang đặt trên đù* con cá đang nhấp nháy, vẻ mặt nghiêm túc đột nhiên hiện lên nụ cười vui vẻ và hung phấn. chỉ cần QQ lóe lên, anh biết đó nhất định là cô, vì trong danh bạ QQ của anh chỉ có mình cô.
Mặt anh không thay đổi, giống như đang xem tài kiệu, nghe báo cáo bình thường, nhưng tay lại mở cái đầu cá nho nhỏ dưới góc màn hình.
Anh không hỏi thăm cô, chỉ trả lời cô bằng một mặt cười.
cô lập tức trả lời hai tin.
“Oa, chú ở đây thì tốt quá! Con có vấn đề muốn hỏi chú, nhanh giúp con!” cô chuyển câu tiếng anh không hiểu qua. “Nhưng câu anyf có nghĩa là gì?”
Hoắc Doãn Văn không kềm chế được, cũng không them quan tâm nhân viên mình đang nhìn một cách kỳ quái, gõ tay lên bàn phim. Dùng tiếng anh giải thích cho cô. “Hiểu chưa?”
‘Hiểu rồi, cảm ơn!’ Nhan Như Y vui vẻ trả lời, sau đó phiên dịch lại một cách chính xác.
‘Lại đang làm việc riêng hả? Dịch truyện cổ tích sao?’ Anh dò hỏi.
‘Ha ha, không sai, anh thật thông minh!’
‘Nhất định là hiệu sách đạo bản quyền? Cẩn thận ngày nào đó có người kiểm tra bản quyền, lại bắt con đi! Người nước ngoài rất quan trọng chuyện bản quyền, bắt con rồi, nhất định sẽ tra hỏi đó!’ Anh dọa cô, nhưng điều anh nói cũng là sự thật.
‘Không sao, con không có ký tên!’ Cô không sao cả, dù sao việc này cũng kiếm được 1000 tệ.
‘Cho nên con rất yên tâm, đúng không? Không sợ công ty biết con làm thêm việc riêng sao?”
“Đúng vậy, không sợ.” Cô lại chuyển một mặt cười mờ ám, nói. ‘Hiện tại quan hệ nội bộ rất tốt, tất cả đều không sao!’
Thấy những lời này, Hoắc Doãn Văn thấy buồn cười, lại cười phát ra tiếng. “Ha…”
Quan hệ nội bộ rất tốt!
Cô lại có thể không xấu hổ nói vậy, sao khi gặp cô, anh lại không thấy một mặt này của cô?
Chỉ là anh thật sự thích cô nói như vậy, anh nguyện ý có quan hệ mờ ám với cô, rất thích việc cô lấy quan hệ của hai người đi khoe khoang khắp mọi nơi, thích cô dựa vào anh, loại cảm giác này rất tốt!
Các nhân viên đang làm báo cáo, nghe thấy tiếng cười của ông chủ cũng ngẩn người, quên cả việc lên tiếng!
Mỗi một người đều dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh, không tin đây thật sự là ông chủ của bọn họ, đây là lần đầu tiên bọn họ thấy anh cười trong cuộc họp, thậm chí lúc tiếp xúc bình thường, anh cũng rất ít khi cười.
Lúc này Hoắc Doãn Văn mới phát hiện mình không đúng, thu lại nụ cười trên mặt. “Được rồi, hôm nay tới đây thôi, những chuyện khác nói sau!”
Hiện tại, anh chỉ muốn nói chuyện với cô, tiếp tục hỏi cô về ‘quan hệ nội bộ’ này!
Ba vị quản lý cấp cao nghe thấy lời này, lập tức dừng nói, rời khỏi phòng bệnh!
Mà Hoắc Doãn Văn lại bắt đầu cuộc nói chuyện…
*** Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong nhận được sự ủng hộ của mọi người ***
‘Nói chút xem, quan hệ nội bộ của con là ý gì?’ Cái đầu chim cánh cụt nhấp nháy.
Đang bận phiên dịch, lúc Nhan Như Y nhìn thấy những lời này, mới nghĩ đến vừa rồi cô không cẩn thận nói ra chuyện gì, mặt đỏ lên. ‘Ha ha, chỉ là có quan hệ không tệ với một vị quản lý!’ Cô trả lời đơn giản.
“Quản lý nào?’ Cô có quan hệ rất tốt với vị quản lý nào sao? Sao anh lại không biết?
‘Ai nha, là cấp trên của con! Chú, bên này con còn có việc, không nói chuyện với chú nữa!’
‘Có phải không đủ tiền không? Học phí của em trai và em gái con còn chưa đủ sao?’
‘Thật ra cũng tầm tầm rồi, hiện tại con vẫn muốn thêm thu nhập. Có điều kiếm được càng nhiều càng tốt chứ sao, đến lúc bọn nó tới, con dẫn bọn nó đi chơi, xem danh lam thắng cảnh, đi dạo thành phố phồn hoa này một chút…”
‘Ừ, như vậy sẽ cần rất nhiều tiền!’ Anh gõ bàn phím. ‘Tiền lương hơn một vạn cũng không đủ xài!’
‘Dĩ nhiên không đủ, hơn nữa còn phải kiếm một chút nữa! Chú, nói vậy thôi, bện này con còn có việc! Lát nữa chúng ta nói chuyện tiếp!”
Hoắc Doãn Văn nhíu mày, nhanh chóng gửi tin. ‘Con và cấp trên của con có quan hệ tốt đẹp gì?’Anh hỏi.
Con cá nhỏ cũng không trả lời, hình cái đầu yên tĩnh, sau đó lập tức tối đen.
Hoắc Doãn Văn nhíu mày, cô không để ý đến anh.
“Tổng giám đốc…” Quản lý Triệu đẩy cửa phòng bệnh đi vào!
Hoắc Doãn Văn khôi phục vẻ mặt bình thường. “Ừ.”
“Trợ lý Nhan nấu canh gà cho ngài, muốn anh uống cạn!” Trợ lý Triệu mở bình giữ nhiệt ra, múc một bát cháo gà.
Hoắc Doãn Văn luôn không thích ăn canh, nhất là lúc này trời rất nóng, anh nhíu mày. “Để đó trước đi!”
“nhưng… trợ lý Nhan đã tự mình nấu bát canh này, cô ấy nói hơn sáu giờ cô ấy đã dậy đi mua gà, lại làm thịt con gà mới nấu được bát canh này!”
“Hả? Dậy sớm như vậy?” Anh biết bình thường cô vẫn rất lười, buổi sáng không bao giờ dậy sớm.
“Đúng vậy!”
“Vậy cũng được, để tôi xem tay nghề của cô ấy thế nào!” Hắc Doãn Văn cố ý dùng vẻ mặt miễn cưỡng nói, thật ra trong lòng, anh còn hận không được uống hết nồi canh, không quan tâm có uống được hay không… anh muốn uống! Vì đây là món canh cô tự tay làm cho anh!
Trợ lý Triệu nhanh chóng đưa canh cho anh, Hoắc Doãn Văn hơi kích động uống. Từ lúc sinh ra cho đến bây giờ, đây là lần đầu tiên có người nấu canh cho anh. Ngay đến mẹ anh cũng không làm được!
Anh uống canh rất cẩn thận, không để tràn ra dù chỉ một chút, tỉ mỉ thường thức hương vị của nó. Anh không chỉ cảm nhận được hương vị ngon tuyệt của món canh, anh còn cảm nhận được tấm lòng cô đặt trong này!
Cho đến khi uống tới giọt cuối cùng, anh mới đưa bát canh cho trợ lý Triệu.
Sau đó, Hoắc Doãn Văn lấy điện thoại ra, đẩy lên!
Điện thoại của Nhan Như Y vang lên, gián đoạn công việc của cô. Nhưng cô không những không vui mà còn cảm thấy vui vẻ. “Alo, họp xong rồi sao?”
“Ừ. Cảm ơn em, món canh rất ngon!”
Được người trong lòng tán dương tài nghệ nấu nướng, cô rất đắc ý, cò hơn khi được ba cô khen ngợi gấp nhiều lần. Khóe miệng cô không nhịn được giương lên, lộ ra hàm răng trắng noãn. “Anh thích thì sau này em sẽ nấu tiếp cho anh một nồi nữa!”
“Không cần phiền phức như vậy, anh Triệu nói năm sáu giờ em đã phải đi chợ!”
“Việc này không quan trọng, ngủ dậy sớm cũng rất tốt cho thân thể!”
“Vậy cũng không thể khiến em quá cực khổ!”
Lời quan tâm của anh lại khiến lòng cô ấm lên, cảm động không biết nên nói gì. “Ai nha, lần trước em nằm viện, anh còn nói trợ lý Triệu đưa canh đến cho em thì sao, lại cho người đến quét dọn phòng cho em, chăm sóc em, em cũng nên trả ơn chứ?”
“Ha ha, giữa chúng ta còn cần nói đến những chuyện đó…”
“Đúng rồi, lần trước anh đưa canh gì đến vậy? Uống rất ngon, sao em không thể nấu được món canh như vậy chứ? Là dê hay là bò?”
Lúc bắt đầu Hoắc Doãn Văn còn không hiểu cô đang nói gì, đợi đến lúc phản ứng kịp, anh không nhịn được bật cười. Cô nhóc này, lại có thể nghĩ tổ yến là canh dê canh bò?
“Rất thích sao? Ngày nào đó dẫn em đi!” Anh nhịn cười nói.
“Được, để em học tập một chút!” Nhan Như Y lớn tiếng đồng ý, cô đâu biết bát canh nhỏ đó tốn rất ‘ít’ tiền!
“Công việc của em xong chưa?”
“Chưa đâu, vẫn còn một phần nữa! Xin lỗi, em không thể nói chuyện với anh được!”
Hoắc Doãn Văn cũng không có ý cúp điện thoại, cô ì công việc riêng mà không muốn nói chuyện điện thoại với anh, điều này khiến anh rất không thoải mái. Anh cố ý dùng bộ dạng của ông chủ, giọng nói nghiêm khắc. “Trợ lý Nhan, em nói ở nhà em còn có công việc riêng, bị ông chủ là anh bắt được, em không muốn giải thích điều gì sao?”
“Khụ khu…” Giọng nói anh rất nghiêm khắc khiến cô không kịp thích ứng. “Tổng giám đốc…” Cô tự động xưng hô như vậy với anh, sau đó lập tức mở miệng. “Doãn Văn, chuyện của em, anh không thể giải quyết ‘theo việc công’ như vậy, hơn nữa cũng không phải sai lầm gì nghiêm trọng, anh xem xem, có phải anh nên mắt nhắm mắt mở cho qua, coi như xong không?”
“Không được…”
“Sao lại không, vì quan hệ của chúng ta, anh còn không chịu tha cho em một lần?” Cô chất vấn anh.
“Chúng ta có quan hệ gì?” Anh nói.
“Chúng ta có… quan hệ cá nhân tốt đẹp!” Cô nhẹ nhàng nói.
“Chỉ bằng quan hệ này, anh có thể tha cho em một lần. Nhưng em phải hối lộ anh thế nào đây? Chuẩn bị tiền? hay là chuẩn bị sử dụng mỹ nhân kế?”
Bên này, mặt Nhan Như Y đỏ lên, cũng biết người này… rất háo sắc. “Tất nhiên em không có tiền. Mỹ nhân kế? Anh cảm thấy em là mỹ nhân sao? Em có thể sử dụng được sao?”
“Ha ha, miễn cưỡng đạt tới tiêu chuẩn mỹ nhân! Có thể phê chuẩn sử dụng mỹ nhân kế!” Anh vừa nói, vừa gật đầu. “Chì dựa vào em thôi, nếu không, chuyện này chỉ có thể xử lý một cách công bằng!”
“Đáng ghét, không thèm để ý tới anh nữa, em rất bận!” Nói xong, Nhan Như Y vội vàng cúp điện thoại.
Nếu như… không cúp điện thoại, anh sẽ bị anh quyến rũ, *** đốt người.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc