Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 56

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Yêu Thương Sâu Nặng

Nhan Như Y theo chân mọi người vào phòng bệnh thăm Hoắc Doãn Văn. Cô nhận thấy anh có chút K**h th**h. Vào lúc hàn huyên vui vẻ với cấp dưới, thỉnh thoảng anh lại đảo mắt kín đáo ngắm cô. Đôi mắt đen như nước hồ sâu của anh lóe lên, khóe miệng hơi nhếch lên như cười như không. Sau cùng, mọi người đứng lên chào tạm biệt!
"Cảm ơn mọi người đến thăm tôi. Chỉ có chút xíu chuyện nhỏ đã khiến mọi người lo lắng! Tôi đã khỏe lại rồi, thứ hai có thể xuất viện!" Anh nói với họ.
Tiếp tất cả mọi người nói lời chúc anh sớm bình phục, mỗi người một câu, rất nhanh đến lượt Nhan Như Y, tất cả ánh mắt đều đổ dồn lên người cô. Ngay cả Hoắc Doãn Văn cũng nheo mắt chờ lời cầu chúc của cô, trong ánh mắt còn mang theo vui vẻ nụ cười.
Loại nụ cười này, ý tứ của anh, chỉ cô mới có thể hiểu, điều này làm cho cô cảm thấy khoảng cách giữa anh và mình ngày càng rút ngắn lại!
Cô nhìn người chung quanh một thoáng, rồi quay lại lấy thân phận là một nhân viên, nói với Hoắc Doãn Văn: "Hoắc tổng, mặc dù lần này ngã bệnh của anh khiến mọi người rất khổ sở, nhưng cũng vừa đúng dịp giúp anh có cơ hội nghỉ ngơi cho thật tốt!"
Trợ lý Triệu lập tức tán đồng gật đầu."Đúng vậy, đúng vậy, Hoắc tổng mỗi ngày làm việc thật sự quá cực khổ, nên nghỉ ngơi thật tốt!"
Mọi người đi theo cũng rối rít gật đầu phụ họa.
Hoắc Doãn Văn nửa nằm nửa dựa người vào đầu giường, nói: "Công ty liền phải cảm ơn mọi người rồi, thời gian này khiến cho mọi người phải tốn thêm chút công sức." Nói đoạn, anh đưa mắt khóa chặt hình bóng người yêu, tựa như trêu đùa, tựa như nói thật."Nhất là trợ lý Nhan, mấy ngày nay làm phiền cô, mọi công việc trong công ty đều phải nhờ cô thường xuyên vào viện giúp ta chỉnh đốn!"
Vào thời điểm mọi người nghi ngờ nhìn chằm Nhan Như Y, Hoắc Doãn Văn tinh quái nói tiếp. "Dĩ nhiên còn có anh Triệu, cảm ơn anh đã quá vất vả với tôi!"
Lúc này, mọi người mới dời ánh mắt nghi hoặc khỏi người Nhan Như Y. Mọi ngời sau đó có vẻ thỏa mãn rời đi, trừ trợ lý Triệu. Đến cổng bệnh viện, người người phân tán, tự đi về nhà. Nhan Như Y cũng không lập tức trở về phòng bệnh. Cô đi vào siêu thị gần đó, dạo quanh khu vực chuyên bán đồ lặt vặt dành cho nam giới. Không ngoài ý muốn, chuông điện thoại của cô lập tức vang lên!
Cô vừa áp di động vào tai, lập tức nghe thấy lời anh oán trách."Làm sao em vẫn chưa quay lại với anh!"
"À. . . Em đi dạo siêu thị một chút!" Cô khúc khích cười
"Không phải chứ? Em muốn mua cái gì?"
"Tùy tiện xem một chút, cũng không có cái gì muốn mua!"
"Nếu như không muốn mua gì, lập tức quay lại đây với anh!" Giọng điệu của anh chợt trở nên rất cường ngạnh."Nếu không ——"
"Nếu không anh muốn làm gì?" Nhan Như Y khiêu khích. Hừ, cô không phải là con người dễ điều khiển, anh gầm gừ với cô, chẳng lẽ cô không biết hung hăng đáp trả. Một chút cũng sẽ không khuất phục.
"Không có!" Khí thế của anh chợt nhu hòa đi, sau đó rất nhỏ giọng nói: "Chẳng lẽ em thích đi dạo phố, cũng không nguyện ý trở lại bệnh viện chăm sóc anh sao?"
Lại là thanh âm hơi khàn khàn, trầm thấp, khiến cô vừa muốn bật cười, vừa khổ sở. Cách nói của anh căn bản làm cô không có biện pháp từ chối yêu cầu của anh."Chờ một chút, em mua ít đồ liền về với anh, em đang ở trong siêu thị gần bệnh viện thôi mà!"
"Thì ra em cố ý làm anh gấp gáp, hay đấy!" Hoắc Doãn Văn oán trách qua điện thoại một câu, trong giọng nói có chút ý tứ ‘em chờ xem’.
"Ha ha. . . . . ." Như Y vui vẻ
"Em đang ở siêu thị, mua giúp anh mấy cái *** !" Anh chợt yêu cầu.
". . . . . . Cái gì?" Cô vừa nghe thiếu chút nữa bị sặc nước miếng mà ૮ɦếƭ."Cái này. . . . . . Em mua bằng cách nào?"
"Dùng tiền mua!" Anh nói như một chuyện vô cùng đương nhiên.
********************** ********************
Nhan Như Y vô cùng khốn quẫn, cô chưa từng mua cho người đàn ông những món đồ như."Em không phải ý này, ý của em là. . . . . . Em cảm thấy ngượng ngùng!"
Nói xong, cô trợn mắt kích động. Gặp quỷ, thế nào anh lại đưa ra yêu cầu nhiễu hoặc như vậy?
Hoắc Doãn Văn dĩ nhiên biết cô đang xấu hổ, nhưng anh chính là muốn cô tự tay mua cho anh những loại vật dụng riêng tư bí mật này, hình như chỉ có phương thức này mới có thể chứng minh giữa bọn họ tồn tại quan hệ thân mật."Nhưng, hôm qua anh bị cấp cứu quá gấp, quá nóng nảy, anh cũng cần thay quần áo. . . bằng không, anh không thoải mái. . . . . ."
Anh nói đến vậy làm sao cô có thể cự tuyệt? "Em hiểu rồi, anh chờ em chút xíu. Em mua xong ngay đây!" Nói xong, cô cúp điện thoại.
Sau đó, cô chọn một bộ dao cạo râu có thương hiệu, bỏ vào giỏ mua hàng, chuyển hướng đi tới khu bán quần áo nam giới!
Một cô gái độc thân mua *** cho một người đàn ông thật sự là. . . có chút lúng túng, nhất là gặp phải một nhân viên tiếp thị siêu thị vô cùng nhiệt tâm, vậy càng làm cô lúng túng tới cực điểm.
Vốn cô đang bị hoa mắt chóng mặt trước một quầy hàng *** màu xanh dương đậm, rồi màu xám tro, hoặc quần có đường vân, hoặc quần tam giác hoặc góc bẹt... Cuối cùng, một nữ nhân viên tiếp thị nhiệt tình đi tới."Quý khách muốn mua *** cho ai?"
Cho ai?
Nhan Như Y trong vô thức không thể để cho người khác biết cô đang chọn mua cho bạn trai, bởi vì bạn trai này là do cô trộm được, không thể công khai. Ý nghĩ vừa chuyển, cô lập tức nói: "Là mua cho cha tôi!"
"Vậy, cha cô đại khái bốn mươi năm mươi tuổi chứ?"
Nhan Như Ý lúng túng gật đầu."Đúng!"
"Vậy cô chọn cái loại này đi, vừa vặn thích hợp cái đàn ông lớn tuổi, hơn nữa chất liệu đặc biệt tốt, dễ co giãn, hôm nay còn giảm giá đặc biệt!" Nhân viên tiếp thị đưa cho Như Y một hộp *** dành cho người lớn tuổi.
Sắc mặt Nhan Như Y càng chuyển hồng, khi vừa thoáng nhìn thấy một người bạn học cùng đại học cũng đang mua sắm ở quầy bên canh."Tốt lắm, tốt lắm, lấy loại này đi!" Nói xong, cô cũng không suy tính nữa, tùy tiện cầm lấy một hộp ***, nhét vào trong giỏ đựng hàng!
Sau đó vội vội vàng vàng tính tiền, ra khỏi siêu thị!
Cô một mặt oán trách Hoắc Doãn Văn, nhất định chuyến này bắt anh phải cảm ơn mình thật tốt, cô đã vận dụng hết mọi thần trí mới duy trì được vẻ mặt bình thản khi mua đồ dùng cá nhân cho anh, mặt khác, cô lại len lén ngọt ngào !
Đợi đến lúc cô quay về bệnh viện, hào hứng bừng bừng chạy tới phòng bệnh của anh, chợt nghe tiếng lao xao đủ loại người trong phòng bệnh. Bên trong là ông chủ Chu của công ty xây dựng Trường Sơn, còn có Cục trưởng Ngụy, và vài lãnh đạo của ngành xây dựng!
Cô đang muốn giơ tay đẩy cửa vào, vội vàng rụt lại, chạy vọt ra hành lang ở cửa thoát hiểm ——
Mấy người này bình thường thích lấy quan hệ giữa hai người họ ra bàn tán, khi đó trong lòng không thẹn, cho dù là bị hiểu lầm cũng cảm thấy thẳng thắn vô tư, tất cả không sao. Nhưng bây giờ không được, tâm tình đã thay đổi!
Cô không thể để cho anh gặp thêm phiền toái, ngộ nhỡ ảnh hưởng đến hôn sự giữa anh và Sở tiểu thư, sẽ không tốt!
Để túi siêu thị xuống đất, cô tựa vào bức tường bệnh viện, nhìn ra khung cửa sổ đối diện, tận hưởng những làn gió mát buổi chiều!
Làm khô đi những sợi tóc của cô đang mướt mồ hôi vì nóng, thổi mát khuôn mặt cô vì nhớ anh nóng ran lên, cũng dần thổi bay đi những nỗi càn rỡ sung sướng vì có anh trong tim cô.
Chỉ là, lòng cô đắm chìm xuống, còn lại cô không hề hối hận!
Chỉ là, đoạn cảm tình này, nếu so với tình cảm của người khác, sao quá khó khăn; con đường cô đi một chút không dễ dàng chút nào!
Rất nhanh, trong hành lang lại truyền đến nhiều giọng nói, nhiều tiếng bàn luận Cô biết đoàn người thăm bẹnh của cục trưởng Ngụy đang chuẩn bị rời đi. Cô tiếp tục chờ đợi, cho đến khi mọi giọng nói biến mất, hành lang bệnh viện lại im ắng ——
Ngay sau đó, điện thoại di động của cô lại vang lên!
Cô vội vàng bắt máy.
"Em mau ra đây đi, bọn họ đều đi cả rồi !" Hoắc Doãn Văn trực tiếp!
Đứng bên ngoài lối thoát hiểm, Nhan Như Y nhìn đông nhìn tây, muốn biết vì sao anh biết cô đang ở bệnh viện."Anh. . . . . . Đang ở đâu vậy?"
"Còn chưa nhìn thấy anh sao?" Hoắc Doãn Văn hỏi, đồng thời đẩy cửa lối đi ra.
Nhan Như Y vừa nghe thấy âm thanh của anh, một như vang vọng trong điện thoại, một hiện hữu sau lưng mình. Cô quay người lại, thấy anh đứng đó trong bộ quần áo bệnh nhân, nắm chặt điện thoại, nhìn cô!
Anh đứng ngay cửa ra vào, nhìn cô cười.
"Làm sao anh lại xuống giường chạy ra ngoài?" Nàng vội vàng chạy đến trước mặt anh, đưa tay đỡ anh."Làm sao anh biết em ở chỗ này?" Cô kỳ quái dò hỏi anh.
"Lúc nãy, anh đứng bên cửa sổ, nhìn thấy em bước vào cổng bệnh viện, anh cũng nghe thấy bước chân của em. Nên anh đoán, em nhất định tránh mặt ở chỗ này!" Anh nói một cách đơn giản. Thật ra, từ khi cúp điện thoại, anh bắt đầu đứng bên cửa sổ, chờ cô trở lại. Nào ngờ chờ người chưa thấy, phải đón đám người thăm bệnh của Cục trưởng Ngụy và ông chủ Chu. Đến khi anh nghe thấy bước chân thân quen của cô đến trước cửa phòng bệnh, rồi dần biến mất, tim anh nhiều áy náy, nóng nảy muốn tiễn khách!
Anh vội vàng nói vài lời đuổi khách, sau đó liền chạy tới đây tìm cô!
Hoắc Doãn Văn ôm nàng cô trong lòng, gắt gao vây chặt cô, nói lời xin lỗi."Xin lỗi, uất ức cho em rồi!"
"Không sao, em đã biết trước rồi, nếu em lựa chọn cùng anh ở chung một chỗ, những chuyện như thế này em phải gánh vác rồi!" Cô ghé vào lỗ tai anh không oán không hối nói nhỏ.
"Tin tưởng anh, cho anh thời gian, anh nhất định. . . . . ."
"Đừng đề cập đến những chuyện không vui này. Chúng ta cũng không cần đứng mãi ở chỗ này, sẽ bị người khác nhìn thấy!" Cô tiếp tục nhỏ giọng nói!
Hoắc Doãn Văn như không nghe thấy lời cô, ngược lại dùng sức ôm chặt cô, bá đạo tìm môi cô, hôn cuồng vội, mãnh liệt!
Cô vội dùng tay đẩy anh ra, định đưa anh trở lại phòng, nhưng anh đã ép chặt tay cô vào *** ——
Triền miên trong nụ hôn dài, anh cảm kích cô, trân trọng sâu đậm cô dành cho anh, nâng niu mảnh nguyện ý của cô đối với tình anh.
Hai người họ gắn bó như môi kề răng, anh dùng lưỡi, sục sạo nuốt sâu hơi thở thơm tho trong miệng cô, chạm vào linh hồn cô, tưới mát lại những khắc khoải của cô, xóa tan đi phiền muộn trong tim cô.
Cơn gió hè bên ngoài không thể quấy nhiễu cảnh yêu đương của anh và cô. Dường như lá cây liễu cũng xanh hơn, xào xạc hơn vì chân tình nóng bỏng ấy!
Ngoài cửa sổ, từng chùm hoa liễu của tung nở, tươi đẹp!
. . . . . .
Nụ hôn của anh càng ngày càng câu mất hồn cô, đôi tay không ngừng trêu đùa những điểm nhạy cảm trên cơ thể cô. Sắc mặt của cô ngày càng nhiễm đỏ, hô hấp run rẩy, hụt trước thiếu sau. Như Y vội vàng đẩy anh ra, nhỏ giọng kêu lên."Không được ——"
Anh thở hổn hển nhìn cô, đôi tròng mặt đen nhánh, thấm đẫm dục tình, sau đó anh cười như không cười, khóe miệng càng lúc càng treo cao, mang theo nụ cười xấu xa, dính sát vào cô, từng hơi thở nóng hổi *** đôi tai cô, nói nhỏ."Anh cũng bị em hút hết lực rồi, nhưng anh vẫn càng ngày càng H*m mu*n em. Anh khỏe rồi, đủ sức yêu em!"
Gò má của Nhan Như Y đột nhiên nóng bừng bừng rạo rực, cô có chút ngượng ngùng nhìn anh."Có thật không?"
Người này thật là… sợ rằng trong đầu anh chỉ toàn những ý tưởng này?
"Không tin, em có thể hỏi trợ lý Triệu, anh không lấy sức khỏe của mình ra đùa giỡn với em!" Ra vẻ nghiêm chỉnh, anh nói với cô.
Gương mặt của cô đỏ bừng hơn nữa, sau đó nhíu lỗ mũi lại."Em mới không thèm tin câu nói đấy của anh, nhất định anh lại gạt em ——"
Nói xong, cô bước ra khỏi lối thoát hiểm, quay về phòng bệnh ——
***********************************************
"A ——" Nhan Như Y vừa bước vào cửa, liền bị Hoắc Doãn Văn ôm chầm từ phía sau, đẩy vội cô vào phòng. Anh khép cửa lại, thuận tiện bấm chốt khóa cửa lại!
Động tác này không cần nói cũng biết, cô biết anh muốn làm gì!
Nhưng, cô chỉ lo lắng thân thể của anh, sợ làm như vậy quá mạo hiểm!
"Em đã đồng ý với anh rồi đấy, giờ muốn đổi ý cũng không còn kịp rồi!" Anh nói, đồng thời đôi môi mỏng của anh dán sát lên tai cô, nhẹ nhàng cắn muốt làn da trắng muốt sau vành tai cô.
Làn da của cô nhanh chóng ửng hồng. Cô ngửa mặt nhìn anh."Người nào đổi ý hả? Chỉ là, em hy vọng anh sẽ mau bình phục lại, nhanh chóng xuất viện. Chờ đến lúc đó... Em chẳng phải quan tâm đến sức khỏe của anh sao?" Cô thầm nghĩ, cô hy vọng thể lực của anh khá hơn một chút, để cô được yêu kéo dài thêm một chút chăng, để cô hưởng thụ lại những giây phút ngọt ngào? Lần đầu tiên, anh cùng cô dây dưa đến dăm ba lần, nhưng lần trước cô giống như yêu đơn phương, tự thâm tâm thừa nhận anh. Anh lại hung hăng làm đau cô, một chút ký ức đẹp cô cũng không có. Nhưng lần này, cô tình anh nguyện, thỏa những khát khao của đôi tình nhân, dĩ nhiên anh sẽ không như mãnh long bạo hổ chiếm đoạt cô. Vậy có thể coi đây là lần đầu tiên của cô? Có tính hay không? Nên coi là chứ?
Cô đối với anh, vẫn mong đợi chút ôn nhu trong mãnh liệt! Vẫn khát cầu một khung cảnh lãng mạn, vây ngập cô trong hương vị của anh, thanh lãnh nhưng nồng ấm!
Tay của anh vẫn còn làm loạn trên người cô.
"Không được!" Cô vô cùng nghiêm nghị cự tuyệt!
Anh nhướng mày, than thở."Vậy coi như anh tiêu rồi !" Anh làm ra vẻ thất vọng, khoa trương thở ra một hơi dài.
Cô nín cười, bộ dáng này của anh cũng thật thú vị!
"*** mua cho anh đây sao?" Anh lại hỏi cô, đồng thời lục tung túi hàng siêu thị.
"Em mua rồi, đây này!" Cô đưa cho hộp ***. Phía ngoài là hình một người đàn ông châu Âu, nhưng bên *** lót thật không giống như vậy, gợi cảm hơn.
"Vậy em giúp anh tắm đi? Trên người dính dính mồ hôi, không thoải mái!" Lỗ mũi anh nhíu lại, cúi đầu ngửi mùi sát trùng khó chịu trên người.
Thời tiết trung tuần tháng sáu thật khó chịu, vừa vận động một chút, toàn thân đã ra mồ hôi như tắm. Cô hiểu được cảm nhận của anh.
"Có thể tắm sao?"
"Chỉ cần vết mổ không dính nước, là được rồi!"
"Thật!"
"Là y tá nói!"
"Vậy. . . . . . Được rồi!" Cô gật đầu một cái."Ừ, anh muố tắm ở đâu?" Nghĩ đến vết thương của anh không thể thấm nước, cô nghĩ có thể dùng khăn lông lau, cho nên hỏi."Phòng tắm, hay là trên giường?"
Hoắc Doãn Văn nhíu mày, cố nín cười, tràn đầy tà khí."Nếu như em không để ý, ở trên giường, anh cũng không ngại!"
Nhan Như Y thật muốn cắt đứt lưỡi mình, cô thật không nên trưng cầu ý kiến của anh.
"Đi thôi, em đỡ anh vào phòng tắm." Cô dìu anh đi vào phòng tắm, đồng thời không quên kiểm tra lại khóa cửa phòng bệnh. Nếu như lúc này có người đi vào, cả đời cô thật sự sẽ bị phá hủy!
Phòng bệnh sang trọng, phòng tắm cũng sa hoa không kém. Hiện tại, không ít bệnh nhân phải ngủ ngoài hành lang bệnh viện, vậy mà phòng tắm này dù kê thêm hai giường vẫn còn thừa thãi chỗ!
Cô vốn định giúp anh *** áo, nhưng ánh mắt vừa tiếp xúc nút áo trên người anh, cô liền ngất ngứ, có chút ngượng ngùng." Anh tự *** áo đi thôi."
"Em không cởi giúp anh sao?"
"Anh không tự cởi được sao?" Cô hỏi ngược lại anh.
"Cũng không phải không thể!" Câu trả lời của anh vô cùng ngắn gọn, suy nghĩ càng thêm nhanh nhẹn, căn bản là dùng lời của cô chặn miệng cô." Nhưng, bởi vì, trên người anh hiện có vết mổ, sợ cử động mạnh sẽ bị nứt ra. Chẳng phải em cũng vì lo lắng vết thương của anh, mà cự tuyệt yêu cầu của anh đó sao!"
Nhan Như Y thật muốn hét to để trút giận, đưa tay từ từ cởi nút áo anh ra, cả quá trình cô không dám nhìn tới anh, phòng tắm không cửa sổ càng nóng bức hơn, khiến cả người Như Y mồ hôi đầm đìa.
Rốt cuộc cô cũng cởi xong quần áo cho anh, trên người anh hiện chỉ còn lại chiếc *** màu xam. Cô cũng không dám nhìn kỹ kiểu dáng *** anh đang mặc, nhưng ánh mắt cô không tự chủ quét qua, nơi nào đó đã ngạo nghễ gồ ghề. Thân thể anh như một lò than nóng, hình ảnh triền miên lần trước lại như thủy triều đập vỡ lý trí cô —— anh ôm cô vào lòng, thân thể ép sát nhau không một khe hở, da dán chặt vào da, không ngừng mè nheo ——
Hơn nữa vóc người của anh vượt xa người bình thường, làn da màu đồng, bền chắc, gợi cảm. Vòng tay ôm ấm áp, tuyệt đối đem lại cảm giác an toàn khi nép vào lòng anh. *** của anh không quá trơn láng, nhưng cũng không phải rậm rạp đầy lông. Một lớp lông mỏng, sạch sẽ phủ nhẹ, nhưng lại Khêu g** ánh mắt cô một cách hiệu quả.
Phía trên đầu vai của anh có xâm một hoa văn khá trừu tượng, màu xanh dương! Người thật hấp dẫn, làm anh không chỉ giống thiếu gia nhà giàu nho nhã, anh mang hơi hướm tự do phóng khoáng. Đêm đó, khi nhìn thấy hình xâm trên người anh, cô đã thật kích động, muốn cắn anh thật đau!
"Em đang nhớ gì?" Anh hỏi khi ngắm vẻ mặt có mấy phần đờ đẫn của cô.
Mà anh rõ ràng cũng biết cô đang suy nghĩ gì. Bằng vào sự thông minh của mình, làm sao anh không đoán ra cô đang nhớ đến điều gì?
"Nghĩ tới anh lúc nào sẽ được tốt lên, được xuất viện." Cô hít sâu một hơi, cố gắng trả lời anh ra tiếng ra miếng.
"Hả? Em sao gấp gáp nha?"
Nhan Như Y thiếu chút nữa ghẹn họng, gương mặt lập tức bốc hỏa. Anh. . . Anh thật sự là Hoắc Doãn Văn mà cô biết sao? Anh như thế nào lại biết cách nói năng ngọt xớt, lưu manh như vậy?
Vì muốn không khí mập mờ sớm một chút tản đi, cô nhịn, làm bộ như không nghe rõ!
*********************************************
Tầm mắt của anh rơi lên bộ *** non vươn cao của cô, đồng thời, đôi tay không yên phận đưa lên vuốt ve cô.
"Đừng. . . . . . Náo loạn!" Vốn không khí trong phòng tắm nóng hổi, cô lại đối mặt với kẻ đang trắng trợn trêu hoa ghẹo nguyệt, cô đã sớm bị dụng vọng đày đọa đến tán loạn rồi, nơi nào còn đủ sức kháng cự lại những cử chỉ trêu đùa của anh!
"Người ta nói, con gái Tứ Xuyên, khi trổ mã đầy đặn hơn hẳn, xem ra là thật!" Anh còn nói.
"Em không rõ lắm!"
"Như Y, em giúp anh tắm." Anh chợt yêu cầu nói, ngón tay anh di chuyển lên xuống trên người cô, ra ám hiệu."Chớ lãng phí tài nguyên!"
Nhan Như Y nhìn chung quanh , thật muốn tìm cửa sổ, nhảy ra ngoài, cô cảm thấy hít thở càng lúc càng không thông."Thật xin lỗi, em không biết cách tắm."
"Anh có thể dạy em."
Nhan Như Y thẹn quá thành giận."Hoắc Doãn Văn, anh đến cùng muốn làm cái gì?"
"Em biết mà, tắm!" Anh kéo dài giọng
Cô trịnh trọng cảnh cáo anh: "Anh đừng đùa bỡn nữa, ngộ nhỡ em cầm giữ không được, tự gánh lấy hậu quả!"
Anh cười khúc khích, nâng cằm cô lên."Mặc dù anh không thích bị động, nhưng một hai lần, anh cũng có thể chịu được."
"Có thể chịu được?" Cô nghi vấn nhìn anh, ánh mắt cũng từ từ trở nên tà ác.
Cô thật đẹp mắt, anh làm sao mà chịu được.
Cô mở vòi nước, đưa tay thử nước ấm, bọt nước văng khắp nơi, đọng trên người cô, hơi lành lạnh.
Cho đến lúc, nước chuyển sang âm ấm, cô đưa tay hứng chút nước, từ từ vẩy lên vai anh, vừa tránh né miệng anh đang chực chờ bắt lấy cô.
Nước nóng chảy qua thảm lông trước *** anh; nước theo ngón tay cô, chảy xuống vuốt ve lên đôi núm đỏ trước *** anh, rấm rứt dựng cứng lên.
Anh chợt há miệng, hớp khí một cách mãnh liệt, cánh tay đã muốn C*ng c*ng, muốn *** cắn nuốt cô, khát tình
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc