Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 35

Tác giả: Cơ Thủy Linh

"Em thật không nói nổi ——" Hoắc Doãn Văn gầm nhẹ một tiếng, dùng tay đẩy cô ra!
Lưng của Nhan Như Y đập mạnh vào cửa xe, đầu cũng đập vào khung cửa sổ xe, phát ra ‘rầm’ một tiếng, có thể thấy anh đã dùng sức rất mãnh liệt!
"A ——" Nhan Như Y ôm đầu, òa khóc vì đau. Cô hiện tại thì tốt rồi, cơ thể khó chịu một cách khổ sở, không chỉ có thân thể nóng như lửa đốt, cả đầu cũng đau đến muốn nứt ra năm bảy mảnh!
Hoắc Doãn Văn rất không nguyện ý tin tưởng nhìn cô, giận dữ chất vấn. "Cô không phải chỉ là đi hộp đêm uống R*ợ*u thôi sao, sao lại uống cả ***. Cô nói cho tôi biết, cuối cùng ranh giới cuối cùng của cô ở đâu. Còn chuyện gì là cô không dám làm?"
Cô đang phiền não vì khó chịu đang dày vò cơ thể, còn thêm anh chỉ trích, cô khó chịu."Hoắc tổng, cuộc sống riêng của tôi, tự tôi quyết định. . . . . . Ngài yên tâm, tôi sẽ không để ảnh hưởng đến công việc. . . . . ."
Hoắc Doãn Văn âm thầm nắm chặt quả đấm, nét mặt tỏ ra tức giận cực điểm."Rất tốt, cô nói tốt lắm. . . . . ." Anh cắn răng nghiến lợi.
"A. . . . . ." Một luồng khí nóng đột nhiên dấy lên trong cơ thể cô, cô không thể khống chế ngâm nga khẽ!
*** cô càng lúc càng trướng căng khó chịu, dường như muốn phá áo *** của nàng để tung ra ngoài, đầu v* càng lúc càng kích đau. Cô không còn biện pháp, thoáng nghiêng cơ thể, tránh tầm mắt của anh, nhẹ đưa tay lên vân vê, xoa dịu đầu ***!
Bất ngờ, khi cảm nhận được sự vuốt ve dịu dàng nơi bàn tay của chính cô, *** trướng sưng từ từ trở nên mềm mại , cô cảm thấy rất thoải mái!
Mà khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đang nhăn nhó vì khó chịu, cũng đang giãn ra, chậm rãi hưởng thụ trong lười biếng mê ly, khuôn miệng nhả ra âm thanh mê luyến, vừa khát khao T*nh d*c vừa nhẹ nhàng vui vẻ."Ừ. . . . . . Ừ. . . . . ."
Nhan Như Y lúc ấy không còn biết mình đang làm gì nữa, bộ dạng rất mê người, chọc người tội phạm!
Cơ thể của Hoắc Doãn Văn thoáng xao động, miệng đắng lưỡi khô, bên dưới từ từ đứng lên! Đáng ૮ɦếƭ, anh tại sao có thể đối với một cô gái lăn lộn vì uống phải *** mà phản ứng mãnh liệt như vậy. Mặc dù, từ nào đến giờ anh vẫn luôn bị cô hấp dẫn, muốn *** với cô, nhưng không phải bằng cách này!
Vì muốn cắt đứt ***, anh khởi động xe, tập trung lái xe!
"A. . . . . . Ừ. . . . . ." Không thể khống chế lí trí, Nhan Như Y *** ngày càng lớn. Cơ thể khát tình càng lúc càng nóng phừng như hỏa diệm sơn, động tác tự thỏa mãn không còn đáp ứng được đòi hỏi của sự dày vò từ thuốc kích thích.
Y phục của cô bắt đầu nhốn nháo, cô đưa tay cởi từng chiếc nút, bày ra trước mặt người đàn ông bên cạnh khuôn *** vun tròn sáng loáng, không chỉ làm bất cứ gã đàn ông nào nóng mình, mà còn khiến bao cô gái ganh tị! Tay cô bắt đầu rời bỏ bộ *** no tròn, lần dò xuống phía dưới, không ngừng *** phần *** ——
Nhan Như Y mê loạn, dời cơ thể lần tìm về phía mùi nam tính. Hai cánh tay trắng như tuyết như con rắn quấn lên người Hoắc Doãn Văn, cô mê hoặc đong đưa theo cử động của anh, hơi thở mang theo hơi R*ợ*u và hương con gái phả nhẹ vào mặt anh ——
"Két ——" Hoắc Doãn Văn khẩn cấp thắng xe, bánh xe ma sát mặt đất đột ngột phát ra thanh âm chói tai!
Hoàn hảo, đoạn đường khá vắng vẻ, nếu không khi xe đột ngột dừng lại, có thể xảy ra tai nạn giao thông hỗn loạn!
"Em có biết em đang làm gì sao?" Hoắc Doãn Văn giữ lấy tay cô, cúi đầu nhìn chăm chú khuôn mặt nhỏ nhắn vì kích tình của cô đang trở nên kiều mị.
"Em hiểu biết rõ ——" Nhan Như Y gật đầu một cái. Cô biết mình đang làm gì, cô đang cực kỳ khó chịu, cô cần anh giải tỏa giúp cô.
"Em biết rõ anh là ai sao?" Anh lại hỏi cô
"Em biết rõ!" Cô run rẩy cánh môi, hơi thở mong manh nói. Gương mặt không kìm chế nổi, dán lên mặt anh. Cô dĩ nhiên biết anh là ai. Anh là Hoắc Doãn Văn, nếu như hôm nay cô phải cần một người đàn ông, cô nguyện ý người này là anh!
Hoắc Doãn Văn lần nữa đẩy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô ra, nắm đầu vai của cô, kéo giãn cự ly giữa hai người ra, để cho cô có thể thấy rõ mình."Em xem, anh là Hoắc Doãn Văn, không phải bạn trai của em."
"Em hiểu biết rõ ——" Nhan Như Y tức tưởi, lẽ nào cô biểu đạt còn chưa đủ rõ ràng sao? Anh thế nào còn hỏi lại. Cô hiện tại rất cần anh, nếu không thân thể cô nhất định sẽ bị dục hỏa thiêu khô, nướng đến ૮ɦếƭ!
Anh hiểu được cô hiện tại rất cần gì, nhưng anh cũng không muốn lợi dụng lúc cô gặp khó khăn."Em đưa số điện thoại của bạn trai cho anh?"
Nhan Như Y trợn tròn mắt, anh muốn đem cô giao cho người khác?
"Không cần, em không muốn ——" nói xong, Nhan Như Y liều mạng, vùi đầu vào *** Hoắc Doãn Văn, đôi tay mềm mại ôm lấy cổ anh, cái miệng nhỏ vụng về ngậm lấy môi anh——
************************* Tác phẩm mới của Cơ Thủy Linh, mong đợi sự ủng hộ của mọi người ***********************
Không có kinh nghiệm hôn ai, cô nhất định sợ rằng va phải môi anh, tâm trạng thắc thỏm chuẩn bị đôi môi sẽ đau đớn vì bị thương!
Nhưng vừa chạm vào đôi môi anh, cô mới biết hóa ra môi anh cực kỳ mềm mại, mang theo hương vị của R*ợ*u vang cao cấp, làm cô ngây ngất say!
Bờ môi của anh chợt động, cô cho là anh muốn xua đuổi cô, Nhan Như Y lại càng ra sức ma sát hai bờ môi với nhau, điên cuồng gặm, muốn hòa trộn nước miếng của mình với vị ngọt của anh ——
Cô muốn hôn anh, hôn nhiều hơn ——
Hoắc Doãn Văn dừng lại 1-2 giây, sau đó chợt đổi khách làm chủ, một tay giữ chặt đầu cô, đôi môi bắt đầu cạy mở miệng cô, khống chế chủ quyền đoạt đất ——
Nếu cô đã thể hiện đến mức độ khát khao anh đến vậy, anh cũng không cần khách khí nữa, dù sao cô cũng không để tâm, anh tại sao còn phải khắc chế mình? Có lẽ sau khi chiếm đoạt được cô, anh sẽ khống chế được tình cảm của mình, anh sẽ không cảm thấy cô có cái gì hấp dẫn người!
*********************** Cơ Thủy Linh sáng tác, mong đợi sự ủng hộ của mọi người *********************
Nhan Như Y cũng không biết đã trải qua mấy lần lên lên xuống xuống, chỉ biết mình liên tiếp đạt đỉnh vui vẻ, sau đó lại từ từ trượt xuống! Chỉ biết cô bị anh dày vò vần vũ, mỗi một lần vừa làm cho cô khổ sở vừa khoái hoạt. Anh không ngừng thay đổi tư thế, nắm chặt trong tay lý trí của nàng!
Cô không biết mình đến khách sạn khi nào, chỉ biết lúc cô mở mắt, nằm thoải mái trên giường lớn, mà anh để trần nửa người trên, hạ thân đang đắp cái mềm màu trắng, nửa nằm nửa ngồi dựa vào đầu giường, lẳng lặng ***!
Từ chân mày nhíu chặt của anh, cô có thể thấy được anh đang phiền lòng, hiện tại có chuyện khốn nhiễu anh.
Trực giác, cô biết mình là nguyên nhân gây ra khổ não cho anh ——
Uncle từng nói, anh là người đàn ông thầm trầm, một khi quyết định chuyện gì cũng sẽ không dễ dàng thay đổi. Mà anh cũng thừa nhận, anh sẽ không chia tay bạn gái, cho nên, trực giác của cô không sai!
Sợ rằng, lúc trước anh không nghĩ tới cô, vẫn còn là xử nữ!
Cô ngọ nguậy, đánh động anh. Anh nhìn cô."Em đã tỉnh?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc