Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 24

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Quay lại công trường lần nữa, trợ lý Triệu đang đứng chờ họ: "Nhan Tiểu Thư, cô đến rồi, Hoắc tổng đang chờ cô ở bên trong!"
Không đợi họ hỏi chuyện gì đang xảy ra, trợ lý Triệu liền thúc giục đi vào.
Trong lúc này, tình huống vô cùng khẩn cấp, nhân viên cấp cứu đã túc trực sẵn, vài xe cứu thương đang chờ.
Vừa chui vào giải phân cách, bọn cô liền thấy Hoắc Doãn Văn và các nhân viên cảnh sát đang thảo luận. Triệu trợ lý đi đến phía Hoắc Doãn Văn cố ý thông báo, anh ta xoay người đi về phía cô, đi thẳng vào vấn đề: "Có một chuyện quan trọng cần cô giúp!"
"Chuyện gì thế?"
Vẻ mặt của anh ta làm cô càng thêm khẳng định đây nhất là chuyện vô cùng quan trọng.
"Trên lầu, có hai người đang yêu cầu bồi thường tiền chữa bệnh. Tâm trạng của họ không ổn định, không muốn ai đến gần. Một trong hai người bọn họ theo đạo Thiên chúa giáo dường như có vẻ khác thường, đội cứu viện không có cách nào tiếp cận, nên cần một người làm công tác tư tưởng để trấn an tinh thần của họ, tạo điều kiện để nhân viên cứu hộ làm việc. Chúng tôi đã liên lạc với chuyên viên tâm lý, nhưng họ lại không ở gần khu vực này; nếu tới được đây phải mát hơn bốn mươi phút, chưa kể thời gian kẹt xe! Nên tôi mới tìm cô vì cô ở gần đây nhất, lại học qua khóa tâm lý nữa!"
Nhan Như Y ngước nhìn lên trên tầng thượng, không xác định hỏi:" Vậy anh muốn tôi lên đó sao?"
"Uh!" Hoắc Doãn Văn gật đầu.
Nhan Như Y thầm mắng trong lòng, mình thật nói nhảm, những chuyện như thế này thì phải nói chuyện trực tiếp mới được.
Nhưng, yêu cầu của anh ta lại đánh vào điểm yếu của cô. Cô mắc bệnh sợ độ cao nghiêm trọng!
Ngước nhìn một lần nữa hai mươi tầng lầu, thân thể cô không khống chế được, cô không có dũng khí, không thể làm khác hơn, cô e ngại nói: "Tôi mắc chứng sợ độ cao, tôi sợ làm không được."
Hoắc Doãn Văn do dự vài giây, nhìn thật sâu vào cô, ánh mắt như trông đợi: "Cô cố gắng vượt qua đi, ngoài cô ra, trên đó còn có rất nhiều người. Hơn nữa, cô hãy yên tâm, sẽ không có chuyện gì xảy ra đâu. Mọi người sẽ bảo vệ cô!"
Như Y chỉ lắc đầu: "Thật xin lỗi, tôi thật sự không làm được, tôi vừa đi lên , đầu tôi ngay lập tức xoay mòng mòng, lúc đó, sợ rằng không nói được lời nào, sẽ hỏng việc!"
"Được rồi, cảm ơn cô!" Hoắc Doãn Văn Hắn không ép cô, nhưng thất vọng, xoay người, giao việc cho trợ lý: "Tiếp tục gọi cho bác sĩ Hoàng!"
"Gọi rồi, nhưng anh ta bảo đang kẹt xe!" Trợ lý Triệu trả lời
Nhan Như Y đứng yên tại chỗ, không đi cũng không được, mà đi thì tuyệt tình quá. Cô không biết phải làm như thế nào.
"Thôi thì cậu cứ thử xem sao, anh ấy đã nói như vậy rồi. Cậu lên đi, biết đâu anh ấy sẽ cảm động đó!" Kha Văn khích lệ cô.
"Tớ thật sự không dám!" Cô dùng séc nắm chặt tay Kha Văn.
Kha Văn thấy lòng bàn tay cô lạnh buốt, cũng không khuyên cô nữa, thở dài nói: "Nếu tớ mà biết tâm lý học, tờ liền xung phong lên đó."
Nhan Như Y chỉ cười cười.
Lúc này, tiếng của nhân viên cảnh sát vang lên trong bộ đàm: "Bác sĩ tâm lý đã đến chưa? Để bác sĩ lên đi, tình hình bây giờ vô cùng gấp gáp."
Đứng bên dưới, một nhân viên vội nói: "Chờ một chút, đang trên đường đến đây". Sau đó lại ra lệnh cho mọi người cung quanh: "Mau lên, chuẩn bị túi khí an toàn!"
Kha Văn nhìn mọi người điều chỉnh túi khí an toàn, lắc đầu nói: "Cao thế, cho dù có túi khí an toàn bên người cũng khó mà sống được. Gãy xương, đâm vào tim như chơi!"
Như Y lại liếc trộm một cái, đúng vậy, bọn họ mà rơi xuống thì dữ nhiều lành ít!
"Nếu như có người ૮ɦếƭ, cái tòa nhà này của Hằng Viễn mà bán hoặc cho thuê thì gặp nhiều khó khăn đó."
Nghe Kha Văn nói xong, Nhan Như Y lo lắng nhìn về phía Hoắc Doãn Văn.
Hoắc Doãn Văn đang ngồi trên ghế ở góc tường, trên tay đang cầm *** nhưng lại chưa châm lửa, nét mặt lo âu. Lần trước ở trong phòng làm việc cũng thế.
Thấy chuyện như vậy,đối với anh ta mà nói rất nghiêm trọng!
Đúng lúc ấy thì xung quanh bỗng vang lên tiếng la hét, nhiều người cùng kêu lên, nghe âm thanh cũng biết là có tình huống phát sinh.
Lại thấy có đá, ngói vụn rơi xuống, tiếng la hét trên lầu lại rõ ràng hơn: "Chúng tôi không muốn sống nữa, lòng dạ của các người thật hiểm độc, không bồi thường cho chúng tôi. Các người coi mạng sống của chúng tôi cũng không đáng giá mà."
Nhan Như Ý rối loạn, lương tâm trách mắng cô. Vì thế, cô hạ quyết tâm đi về phía Hoắc Doãn Văn.
"Tôi sẽ thử xem sao! Nếu như lên trên đó có thể đứng vững, tôi sẽ thử nói chuyện với họ. Nếu không được, tối sẽ xuống." Cô nói.
Hoắc Doãn Văn lập tức ném *** ra xa, đứng dậy: "Tốt, tôi và cô cùng lên!"
Mọi người xung quanh lập tực phản đối: "Hoắc tổng, bọn họ gặp lại anh, lập tức sẽ nhảy xuống đấy!"
Hoắc Doãn Văn nắm cổ tay Như Y, không để ý đến người khác: "Không sao, đến lúc đó các anh đừng cho bọn họ biết tôi là Hoắc Doãn Văn là được!"
Tình thế cấp bách, không kịp nghĩ ra đối sách khác.
Cô và Hoắc Doãn Văn cùng đạp lên đống gạch đá, bao xi măng, sau đó đi bộ đến một ‘thang máy’ dành cho thi công.
‘Thang máy’ dành cho thi công chính là vài cây xà gồ được bao quanh bởi lưới sắt. Vừa khởi động liền lắc lư, phát ra âm thanh ầm ầm, ‘thang máy’ bắt đầu đi lên.
Nhan Như Y sợ đến nỗi nắm chặt lưới sắt, cắn môi dưới!
"Đừng sợ, thang máy rất an toàn!" Hoắc Doãn Văn kéo cánh tay cô, nắm thật chặt!
Một cảm giác ấm áp và an toàn trong nháy mắt từ tay cô truyền đến tim cô. Thật kỳ lạ, cô không còn thấy sợ nữa. Tay của Hoắc Doãn Văn thật to, không giống như tay của Từ Nhất Minh toàn mồ hôi, có cảm giác dơ bẩn khi nắm lấy trong khi bàn tay của Hoắc Doãn Văn lại rất sạch sẽ, ấm áp.
‘Thang máy’ rất nhanh đã đến nơi, cô không có tâm trạng dể thưởng thức vì cơ thể đã bị nhào về phía trước, nếu không cảm thấy trước ngục có thêm một cánh tay đang ôm thân thể cô thì cô đã phải hôn lưới sắt rồi.
Lúc này, cô đang áp vào ***g *** của Hoắc Doãn Văn, mùi hương đặc trưng nam tính đã bao vây hơi thở cô.
“Đừng nhìn xuống, đi theo anh!” Hoắc Doãn Văn từ trên đỉnh đầu của cô nói, sau đó lôi kéo cô ra khỏi thang máy.
Trên tầng hai mươi tám, gió thật lớn, cũng thật lạnh, một luồng gió thổi qua, thổi bay tóc của cô và vạt áo dưới. Như Y cảm thấy vô cùng lạnh, lạnh đến toàn thân cũng run rẩy. Hơn nữa chân còn như nhũn ra, như đúc bằng chì, không bước nổi.
“Đừng sợ, anh sẽ không để cho em ngã!” Hoắc Doãn Văn khích lệ, dùng sức nắm lấy tay cô.
Lúc này anh dùng giọng nói ấm áp của mình an ủi, Như Y khó khăn bước thêm vài bước.
Lãnh đạo nhìn thấy bọn họ đi lên,liền vội vàng tiến lên đón: “Người muốn nhảy lầu ở trước mặt, mau đi qua với tôi.”
Người ta nói ngắn ngủi có lực, vô cùng cấp bách, bây giờ Như Y không có tư cách chậm rãi, nhắm mắt lại để cho Hoắc Doãn Văn lôi kéo về phía trước, cô thậm chí sửa đổi hai tay, cố hết sức giữ lấy cánh tay của anh, chỉ sợ gió sẽ thổi cô bay từ tầng cao nhất xuống.
“Mấy người không được phép lại đây,tránh ra, nếu không chúng tôi sẽ nhảy xuống…” Một người đàn ông chừng năm mươi tuổi hét: “Người đàn ông kia, anh không được tới đây, không được…”
Người muốn nhảy lầu thấy có người muốn đi tới, liền lùi lại gần mép tòa nhà, dưới lầu liên tiếp truyền tới tiếng kêu cứu.
Lãnh đạo đưa cho Như Y một cái túi da, bên trong là nước và lạp xưởng, ra lệnh: “Bác sĩ tâm lí tự mình đi tới, xung quanh chúng tôi đã sắp xếp nhân viên đội cứu viện, chỉ cần thu hút bọn họ đi xuống cái bậc thang đó, ăn cái này,thì chúng ta có biện pháp cứu người.”
Hoắc Doãn Văn quay đầu, nhìn thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trắng bệch của cô,lo lắng hỏi: “Một mình em đi qua, có thể chứ? Nếu không thì đừng qua!”
“Nếu đã lên đây rồi thì để em thử một chút!” Nhan Như Y run rẩy nói, dù sao cũng chỉ cách bọn họ vài bước. Mặt khác, cũng không muốn thấy bộ dạng lo lắng của anh, vẻ mặt kia làm cô cảm thấy khó chịu, giống như chỉ có anh bất lực một mình.
“Trước tiên em lấy di động ra, thời điểm con người mất khống chế cảm xúc, cần phải nghe một chút âm nhạc êm dịu.” Cô cố gắng làm cho mình tỉnh táo lại một chút, dựa theo lời thầy giáo tâm lý học làm từng bước từng bước một.
Nhưng cô rất sợ, hai tay run rẩy tìm cách mở bao da, khóa kéo cũng không có kéo ra.
“Anh đến!” Hoắc Doãn Văn cầm lấy bao da của cô, lấy di động ra.
“Anh giúp em tìm ‘Linh hồn trở lại khu vườn’!”
Hoắc Doãn Văn nhấn điện thoại nhanh chóng, tìm bài hát cô vừa nói: “Bây giờ thì mở nó ra sao?”
“Để em!” Cô cầm lấy điện thoại di động, cố gắng điều chỉnh hô hấp của chính mình, làm cho mình bình tĩnh lại, ít nhất để người khác thấy thả lỏng.
Sau đó, cô buộc mình bỏ qua không gian trống trải xung quanh, không nhìn xuống phía dưới, nhịn xuống cảm giác chóng mặt, giống như giẫm lên cây bông vải, từng bước một lại gần người có ý định nhảy lầu. Bấm để mở điện thoại, âm nhạc ấm áp làm lòng người bình tĩnh lại, trong không khí bắt đầu loáng thoáng phiêu đãng. Hiện tại, cô đặc biệt vui mừng, âm nhạc của điện thoại mình, không chỉ có chất lượng tốt, hơn nữa âm thanh không lớn không nhỏ hoàn toàn thích hợp.
Quả nhiên, hai người đứng ở mép tòa nhà, phải phơi nắng đến miệng khô nứt, bị tiếng nhạc hấp dẫn, từ bên đó nhìn qua bên này.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc