Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 21

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Nhan Như Y nhìn theo hướng phát ra âm thanh.
Một thân hình trắng trẻo, mập mạp hiện ra: là trợ lý của Hoắc Doãn Văn.
"Triệu trợ lý!" Nhan Như Y gật đầu lên tiếng: " Tôi làm việc tại đây, anh có việc gì ở đây à?" Trong khi đó, Hoắc Doãn Văn đã đứng sau lưng cô.
"À, tôi đi cùng Hoắc tổng!" Triệu trợ lý cũng cười, trả lời cô!
"À, ra thế ~~~" cô gật gật đầu, vừa chỉ biển báo xe buýt vừa đi về phía trước: "Xe buýt đã tới rồi, tôi đi trước nhé, chào anh!"
Nói xong, cô bước nhanh về phía trạm xe buýt.
Đi được vài bước, một chiếc xe Mercedes màu đen phóng qua bên cạnh cô, mang theo cả khói bụi mù mịt.
Xuyên qua đám bụi đất, cô thấy được bảng số xe, chính là 66666!
"Đúng là bò tót, như thế này mà cũng gọi là biết lái xe sao?" Nhan Như Y khó chịu, vừa lầm rầm rủa vừa phủi bụi trên quần áo. Cô không muốn dính dáng bất kỳ thứ gì với anh ta, kể cả bụi đất.
Sau khi xem xét thấy mình đã ổn, cô định bước tiếp về phía trước, nhưng thấy một cô gái mặc áo đầm, choàng khăn trên cổ, xinh đẹp như Pu'p bê đứng trước mặt mình.
Cô ấy biết mình?
Trong lúc cô đang nghi ngờ thì cô gái xinh đẹp đi về phía cô, cất giọng: "Có phải cô là Nhan Như Y?"
Bị một cô gái xa lạ gọi thẳng tên họ ở trên đường, không khỏi làm người ta cảm thấy sợ. Nhan Như Y nhìn xung quanh, hỏi lại: "Cô là ai?"
"Thế thì tôi tìm đúng người rồi! Xin tự giới thiệu, tôi là Lục Tân Tân, là bạn của Từ Nhất Minh. Tôi có một số việc muốn trao đổi với cô!" Cô gái hất cằm, kiêu ngạo nói.
Trong nháy mắt, Nhan Như Y nghĩ ngay đến cô gái này là người mà Cao Hải đã gặp trong bệnh viện hôm trước.
"Chúng ta đến quán café trước mặt nhé?" Cô gái còn nói.
"Không cần đâu, có chuyện gì cô cứ nói ở đây đi!"
Cô gái cũng rất kiên trì: "Cô yên tâm, tôi không làm gì cô cả mà quán café lại là nơi công cộng, nhiều người qua lại. Hơn nữa, chuyện cũng rất quan trọng!"
Nhan Như Ý lại nhìn xung quanh lần nữa, xác định bây giờ là giờ tan tầm, người qua lại nhiều, suy tính đến tình huống xấu nhất, cô thỏa hiệp:"Được rồi!"
Trực giác của phái nữ thường thường rất chuẩn, Lục Tân Tân chính là cô gái đã ở trong bệnh biện hôm đó, lại đặc biệt Từ Nhất Minh; mà bây giờ lại cùng cô nói chuyện.
"Bố tôi là cục trưởng, là người đã giúp cho Nhất Minh làm việc trong công ty tài chính. Tất nhiên phải có điều kiện đi kèm: làm bạn trai tôi!" Cô gái không e dè nói ra ưu thế của mình, vẻ mặt ngạo mạn!
Loại người không có năng lực, chỉ biết dựa vào bố mẹ như vậy chỉ làm cho Như Y thêm khinh rẻ mà thôi: "Vậy cô đi tìm Từ Nhất Minh mà nói, sao lại tìm tôi?"
Khi nghe cô gái này nói thẳng ra như thế, Như Y cũng đã hiểu rằng Từ Nhất Minh sẽ chọn cô ta. Dù sao đi nữa, công việc tại thành phố B rất khó tìm; hơn nữa lại là công ty tài chính – một công ty mà nhiều người mơ ước.
Trong khi Từ Nhất Minh là con người luôn thích những thứ tốt nhất mà không muốn vất vả tìm kiếm.
"Cô nghĩ rằng Từ Nhất Minh sẽ nói chuyện này với cô sao? Anh ấy sợ sẽ làm cô bị tổn thương, ngoài ra còn vì mặt mũi của anh ấy nữa chứ. Nên tôi mới tìm cô, hy vọng cô sẽ tránh xa anh ấy" Cô gái tiếp tục gây sự.
"Thế thì cô bảo với anh ấy nói chuyện với tôi, dù sao thì đây cũng là chuyện giữa hai chúng tôi. Nếu anh ấy muốn chia tay, thì tôi sẽ đồng ý!" Bản thân cô cũng đã có ý định chia tay, nay gặp phải cô gái không biết ý tứ như thế, cô độc đoán nói.
Thấy cô ta lửa giận bừng bừng, trong lòng cô có chút hả hê.
Ha ha, nếu cái cô Lục Tân Tân này biết ngày mai mình sẽ nói lời chia tay với Từ Nhất Minh thì cô ta nhất tức ૮ɦếƭ đi dược. Cô ta thật nóng vội khi đã tìm cô hôm nay, nhân dịp này, cô nói luôn.
"Tại sao cô lại hèn nhát như thế? Có cần thiết phải chờ Nhất Minh nói không?" Giọng của Lục Tân Tân cực kỳ tức giận.
Không tồi, Từ Nhất Minh vẫn có sức hấp dẫn. Có khả năng làm cho một cô gái phải tức giận vì anh ta.
Coi như Từ Nhất Minh, anh thật có phúc!
Nhan Như Y tự giễu cợt trong lòng.
"Tôi còn không biết ý định của anh ấy như thế nào, tại sao phải nghe cô? Có phải cô ghen tỵ với chúng tôi nên mới đặt điều?" Nhan Như Y chậm rãi phản kích Lục Tân Tân
"Hừ, cô thật đúng là người ‘chưa thấy quan tài, chưa đổ lệ’!" Lục Tân Tân nhíu mày cười, khôi phục sự tự tin: "Cô muốn bằng chứng sao? Được, tôi sẽ cho cô thấy!"
Nói xong, cô ta lấy điện thoại , nhanh chóng tìm một thứ đưa đến trước mắt Như Y: "Cô nhìn đi, đã thấy chưa?"
Từng tấm ảnh thân mật giữa hai người bọn họ lần lượt hiện ra trước mắt Như Y, thậm chí có cả hình ảnh bọn ho không một *** đang thực hiện tư thế mà người lớn xem cũng phải đỏ mặt.
Những tấm hình này đã thành công K**h th**h Như Y, không phải vì thấy cảnh bạn trai mình mà đau xót mà tự chính bản thân mình không hay biết tí gì, cảm thấy nhục nhã. Cô cảm thấy mình thật nực cười, đến bây giờ vẫn chăm sóc cho anh ta, vẫn do dự chia tay anh ta!
Đến thời điểm này mà mình còn quan tâm đến cảm nhận của anh ta, còn đến bệnh viện chăm sóc anh ta, còn giúp anh ta tắm rửa, thay quần áo nữa chứ!
Ha, chỉ e rằng khi mình làm những việc này, Từ Nhất Minh đang cười nhạo mình là đồ ngốc nữa chứ?
Thấy vẻ mặt Nhan Như Y biến đổi, đau đớn, Lục Tân Tân càng thêm hả dạ: "Thế nào, lúc này thì cô đã tin rồi chứ? Ha ha, tôi thật sự không hiểu cô có bao nhiêu tự tin về mối tình này? Từ Nhất Minh đối xử rất tốt với cô sao? Cô không nhận ra bắt đầu từ sáu tháng trước, công việc của anh ấy rất bận ư? Cô không có cảm giác khi cô và anh ấy ở bên nhau, anh ấy luôn nhận được điện thoại và sau đó đi ngay sao?"
Như Y lúc này cảm thấy đau đầu. Không sai, những gì cô ta nói là sự thật, nhưng chính cô lại ngây thơ cho rằng Từ Nhất Minh đều vì công việc!
Lục Tân Tân vẫn chưa nói hết, tiếp tục đả thương: "Cô có biết tại sao Từ Nhất Minh gặp tai nạn giao thông không? Nói cho cô nghe một bí mật: là vì đuổi theo tôi đó ——"
Nhan Như Y không tin vào tai mình, nhưng khi nhìn thấy được nét hả hê của Lục Tân Tân thì biết rằng cô ta không hề nói dối.
"Tôi còn chuyện phải đi trước, phần của tôi, tôi tự tính tiền!" Nói xong, Nhan Như Y cầm tiền đặt trên bàn, đứng dậy chuẩn bị rời khỏi quán.
Lúc này, Lục Tân Tân vội nói theo: "Cô hãy suy nghĩ cho kỹ đi. Tôi cũng là vì muốn tốt cho cô thôi. Nghĩ kỹ một chút xem, cô có thể làm được gì cho Từ Nhất Minh?"
Nhan Như Y vẫn tiếp tục bước, không có ý định dừng lại.
Không tồi. Mọi chuyện là thế! Tất cả đều khẳng định: cô lựa chọn chia tay là vô cùng chính xác!
Sáng thứ bảy, Từ Nhất Minh chạy tới nhà trọ của cô, cầu xin sự tha thứ của cô, muốn sống chung với cô.
"Như Y, anh biết anh sai rồi, anh sai rồi, anh không nên dối gạt em. Anh hoàn toàn không nghĩ đến là cô ấy sẽ tìm em!" Từ Nhất Minh cầm tay cô, khẩn khoản nói.
Sau đó, anh ta ôm cô, cúi đầu hôn cô.
Cô vội né tránh bờ môi của anh ta, đẩy anh ta ra: "Từ Nhất Minh, anh buông tôi ra, đừng đối với tôi như vậy."
"Như Y à, anh thật sự yêu em, chúng ta sống chung với nhau rồi sau đó kết hôn. Em phải tin tưởng vào anh chứ!" Từ Nhất Minh lợi dụng sức mạnh của mình để lôi cô lên giường.
"Anh đã phản bội tôi rồi muốn tôi sống chung với anh sao?"
"Em hãy nghe anh nói, anh hẹn hò với cô ta chủ yếu là để tìm một công việc ổn định. Cô ta yêu anh, nhưng anh lại không thích cô ta. Anh chỉ thích em, thực sự chỉ yêu mình em. Em phải tin tưởng anh chứ. Anh hy vọng công việc ổn định, tương lai của chúng ta sẽ tươi sáng hơn. Anh cũng chỉ vì muốn tốt cho chúng mình thôi mà!"
Không rõ là anh ta thật lòng yêu cô hay anh ta chỉ muốn lên giường cùng cô vào thời điểm này nên mới thốt ra những lời như thế!
Cho dù là trong tình huống nào thì cũng đủ làm cho người khác khinh thường.
"Cút ngay, cút ——" Nhan Như Y với tay cầm lấy chiếc đèn pin trên đầu giường, đập vào đầu Từ Nhất Minh.
Nhất thời, trên trán Từ Nhất Minh chảy máu. Máu chảy vào trong cả mắt của anh ta.
"Từ Nhất Minh, anh điên rồi. Anh cút ngay cho tôi!" Nhan Như Y nổi giận, cầm đèn pin, vừa phòng thủ, vừa chuẩn bị đánh anh ta.
Bị đánh đau, trán chảy máu, Từ Nhất Minh vừa giơ tay lên lau máu trên trán mình vừa giận dữ: "Nhan Như Y, cô nghĩ rằng tôi thích cô à? Tôi nói cho cô biết, chỉ là không lấy được thân thể cô, tôi không cam tâm! Cô nghĩ rằng cô tốt lắm sao? Cô yêu tôi sao? Nếu như cô thật lòng yêu tôi, tại sao cô vẫn giữ gìn bản thân mình, không đồng ý lên giường với tôi? Tôi là một người đàn ông, cũng có nhu cầu sinh lý. Cô không trao thân cho tôi, tôi tìm ngời khác, đó là lẽ đương nhiên!"
"Cút ngay, đồ Biến th'——"
"Tôi sẽ đi, từ giờ trở đi, cô đừng tìm tôi nữa!" Từ Nhất Minh ôm đầu đi khỏi nhà cô, trước khi ra còn đạp vào cửa chống trộm một cái.
Nhan Như Y giận run người: “Từ Nhất Minh, Từ Nhất Minh, anh là hạng người bỉ ổi”. Cô thật nghi ngờ bản thân mình trong ba năm gần đây.
Là người có nhân phẩm như thế, đừng nói là bạn trai, ngay cả bạn bè, anh ta cũng không có tư cách!
"Cậu và lão Từ thế nào rồi?" Vừa đi mua bữa sáng về, Kha Văn liền vào phòng cô hoi thăm: "Hai người cãi nhau à?"
"Không phải cãi nhau, chúng tớ chia tay rồi!"
"Hả? Chia tay ư? Tại sao lại thế?"
"Tớ không thích anh ta lắm, hơn nữa, anh ta cũng đã có người khác rồi. Thế đó!" Nhan Như Y nói đơn giản.
"Có người khác hả? Anh ta có người khác?" Kha văn không tin hỏi lại."Này, không phải đâu, cậu là Đại Mỹ Nữ như thế này mà anh ta còn thích người khác sao?"
"Ba của cô gái kia là quan lớn, có thể bố trí cho anh ta một công việc tốt như thế mà. Vì thế, anh ta phải thay đổi thôi. Xã hội này là như thế đấy!" Nhan Như Y lạnh nhạt nói. Đối với sự lựa chọn của anh ta, cô có thể hiểu.
Cũng cảm thấy thật tức, mình như thế mà bị anh ta đùa giỡn hơn nửa năm trời!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc