Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 19

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Lúc này, Nhan Như Y không còn tâm trạng để cùng cô bạn tiếp tục đề tài này.
Bắt đầu ư?
Thật là nực cười, chưa bắt đầu đã kết thúc rồi. Hơn nữa, hai người ở hai thế giới khác nhau, nếu tình cờ gặp nhau, họ cũng chỉ đi lướt qua nhau mà thôi.
"Không có, cậu đừng áp dụng nghề nghiệp của cậu với tớ nhé!" Nhan Như Y trả lời hời hợt, đồng thời tay cũng mở nắp hộp thức ăn. Hương thơm trong nháy mắt lan tỏa ra không khí, khí nóng xông vào mắt đi theo nước mắt của cô, rơi xuống.
Cô vội vàng chớp mắt, nhanh chóng che dấu cảm xúc của mình.
"Thôi đi cô nương, cậu lại gạt tớ rồi. Có ông chủ nào mà hết lần này đến lần khác đưa nhân viên của mình về nhà không? Chuyện rành rành ra đấy, chỉ có kẻ ngốc mới tin cậu!" Kha văn theo lẽ thường phân tích.
"Thật mà! Nếu như tớ và anh ta có gì với nhau, anh ta lại đồng ý để cho tớ đi làm sao? Còn để cho tớ trong một căn phòng trọ tồi tàn này sao? Nếu anh ta không thuê phòng khác cho tớ ở, thì ít nhất anh ta cũng mua cho tớ quần áo mới chứ! "
"Vậy cũng đúng!" Kha văn suy nghĩ một chút thấy cũng hợp tình hợp lý. Hơn nữa, thời gian gần đây cũng thấy Như Y không xuất hiện bất kỳ tặng phẩm cùng trang phục mới nào cả. Cô nghi ngờ hỏi: "Này, có thật là không có gì đó chứ?"
Nhan Như Y lúc này đang uống canh đậu đỏ, nghe vậy liền than thở: "Chị hai à, cậu đề cao tớ quá. Cậu cho rằng tớ là ai chứ: dáng người bình thường, vóc người tầm tầm; còn người ta là Tổng giám đốc đấy,xung quanh có biết bao nhiêu là mỹ nữ, anh ta cần loại nào thì có ngay. Loại người như tớ thì lọt vào mắt của anh ta sao? Nếu như tớ thật sự muốn tòm chỗ dựa, chắc cũng phải tìm mấy ông già năm mươi, sáu mươi tuổi rồi. Cũng không tệ nhỉ!"
"Cũng được à. Chờ mấy ông già đó xuống gặp Diêm Vương, thế là cậu có ngay quyền thừa kế hahaha!"
"Ha ha ——" Nhan Như Y cũng cười phụ họa. "Cậu cũng đừng nghĩ mấy ông già đó là đồ ngốc nhé. Họ rất khôn ngoan lắm, luôn luôn chứng nhận tài sản trước khi kết hôn đấy!"
"Hum, thế giới này thật bất công mà. Người giàu ngày càng giàu, người nghèo ngày càng nghèo!" Kha Văn bi ai thở dài.
Nhan Như Y cũng không trả lời, chăm chú ăn đậu đỏ.
Ừ, thế nào cũng mặc kệ, canh này rất ngon. Cô cảm thấy bụng ấm áp, nhẹ hơn.
Hoắc Doãn Văn trở lại khách sạn Đế Hào, vừa lúc chạm mặt với lão Tam đang ôm tiểu Minh Tinh Diệp Vũ từ thang máy đi ra.
Diệp Vũ trông thấy Hoắc Doãn Văn, trong ánh mắt mang theo oán giận! Mặc dù trên mặt còn lớp trang điểm, nhưng thân thể lại lộ ra vẻ mệt mỏi, hai chân đứng không vững. Đã trải qua những chuyện gì, có lẽ là không cần nói nữa.
"Đại ca, cám ơn nhiều, ngôi sao lớn này ngon thật, ngon hơn nhiều so với những đứa khác mà em đã hưởng thụ đó!" Lão Tam vừa cười hì hì vừa nói, nét mặt kia lộ vẻ thật sự rất sảng khoái, rất sung sướng!
Hoắc Doãn Văn nhếch môi, sau đó lại gần nói thầm một câu vào lỗ tai hắn.
"Ha ha, đại ca, chỉ bằng cái cô em xinh đẹp này sao. Anh yên tâm, em nhất định đi theo anh.!" Lão Tam tương đối giảng nghĩa khí thề đạo!
"Tốt lắm, tốt lắm!" Hoắc Doãn Văn cười, gật đầu nói.
Lão Tam vui mừng ôm Diệp Vũ ra khỏi Đế Hào, bỏ lại sau lưng là vách tường thủy tinh của Đế Hào và những nhân viên bên trong. Nơi này thật hỗn tạp!
Hoắc Doãn Văn vừa đi vào thang máy, điện thoại di động liền vang lên ——
"Alô!" Vừa nhấn số tầng muốn đến, vừa nghe điện thoại.
"Lão Hoắc, đã trở lại rồi à?" Trong điện thoại truyền đến cười nhạo báng!
Người gọi điện thoại không ai khác là gã bạn thân Trịnh Húc Thành.
"À ——" Hoắc Doãn Văn cười cười, không phủ nhận: "Tớ đang lên!"
Vừa rồi quản lý đã gọi điện cho Hoắc Doãn Văn, nên anh cũng biết các anh em tốt đã tới đây.
"Nhanh nhanh, còn chờ mỗi mình cậu đó. Cậu không có ở đây, mọi người không có hứng thú uống R*ợ*u." Trịnh Húc Thành thúc giục. Giọng nói không hề e ngại, chứng tỏ tình cảm giữa bọn họ rất tốt.
"Đến ngay đây!" Hoắc Doãn Văn nói xong, thang máy cung lên đến tầng tám; ‘keng’ cửa thang máy mở ra.
"Hoắc tổng đến rồi, các vị khách đều chờ anh đấy!" Đứng ở cửa thang máy, cô nhân viên lễ tân lễ phép nói, phong cách phục vụ chuyên nghiệp dẫn đường cho Hoắc Doãn Văn.
Hoắc Doãn Văn vừa đẩy cửa tiến vào, liền bị các vị khách nam thanh nữ tú la lớn, yêu cầu phạt R*ợ*u.!
"Một chai bia hoặc một ly R*ợ*u trắng, cậu chọn đi! Ai đã để cho chúng tớ phải đợi?" Uống đến nỗi đã *** khoác, lộ ra áo thun T-Shirt màu hồng nhạt; Trịnh Húc Thành, một tay giơ lên beer Yến Kinh, một tay giơ lên Ngưu Lan Sơn nhị oa đầu, đi về phía Hoắc Doãn Văn.
"Đúng, đúng cậu chọn đi. Tớ vừa xuống máy bay là lập tức đi gặp cậu. Kết quả cậu sử dụng giờ dây thun, phải phạt!" Trong nhóm, nhỏ tuổi nhất là Kiều Tiêu Tiêu, cậu cũng phụ họa theo, sau đó đứng dậy gắp đồ ăn.
Ngồi ngay ngắn ở trên ghế Kiều Hoành phía xa, cũng chính là anh trai của Kiều Tiêu Tiêu, tay đang kẹp TL, vờ như tốt bụng, đề nghị " Uống R*ợ*u đi, uống bia mau no bụng lắm!"
Những vị nam thanh nữ tú còn lại không nói gì, nhưng tất cả đều nhìn vào cử động của Doãn Văn, để xem anh chọn loại nào.
Trước đây vài giờ đã uống không ít R*ợ*u, bây giờ mà uống nữa, bảo đảm ngày mai sẽ khó chịu. "Hôm nay sao lại uống R*ợ*u trắng?" Hoắc Doãn Văn kinh ngạc, nhìn chằm chằm ly R*ợ*u trong tay ban tốt.
"Cái này gọi là đang tiết kiệm tiền, nếu không thì cho cậu uống tám hoặc chín bình Ngũ Lương Dịch, Mao Thai gì đấy!" Chu Dương lúc này mới mở miệng, đùa giỡn nói.
Cầm ly R*ợ*u trong tay Trịnh Húc Thành mở miệng: "Cũng đừng xem thường mấy bình R*ợ*u trắng này nhé. Chu Dương đã rất vất vả mới ăn trộm được từ ông bố khó tính của cậu ấy đấy. Xem này, hương vị tuyệt quá."
R*ợ*u này thật quá quý, Trịnh Húc thành nói tới đây, còn vươn ngón tay cái ra, sau đó hỏi lại Hoắc Doãn Văn: "Uống cái nào?"
Hoắc Doãn Văn đem ly R*ợ*u để trên mặt bàn, Pu'ng ngón tay, nói một cách tự nhiên: "Có R*ợ*u ngon, tớ uống, rót đầy vào!"
"Phải thế chứ!" Trịnh Húc Thành rót tràn R*ợ*u vào ly.
Hoắc Doãn Văn cũng không nói hai lời, ngửa cổ uống một hơi, cạn sạch ly R*ợ*u hơn năm mươi độ.
Không còn cách nào khác, đây là quy tắc, ai bảo anh đến trễ.
Nhóm chiến hữu này của Hoắc Doãn Văn đều biết nhau từ thời trung học, toàn là thiếu gia con nhà không tràn tiền của cũng đầy quyền thế! Mặc dù bối cảnh xuất thân đều danh gia vọng tộc, nhưng không ai trong nhóm bộc lộ điều đó. Tất cả đều đặc biệt chân thành, đầy nghĩa khí, cho nên mấy người họ tình cảm vẫn luôn tốt vô cùng!
Không có việc gì, không có cơ hội cũng sáng tạo cơ hội tụ tập một chỗ uống R*ợ*u, hát hò, xoa mạt chược ...!
Hôm nay Kiều Tiêu Tiêu từ nước ngoài trở về, cho nên mọi người lại chộp lấy cơ hội "tẩy trần" cô mà tụ tập một phen!
"Anh Văn, em muốn ngồi gần anh!" Kiều Tiêu Tiêu di chuyển cái ghế cùng Hoắc Doãn Văn dựa vào nhau, cười híp mắt, giống như thèm thuồng đến chảy nước miếng.
Chu Dương vo tròn một ít khăn giấy, ném về phía cô: "Lau nước miếng đi !"
Kiều Tiêu Tiêu vội vàng sờ sờ, sạch bóng, một giây sau mới ập tức phản ứng kịp: "Chu Dương đáng ghét. Cẩn thận một hồi anh cắn rơi đầu lưỡi đó, dám trêu chọc em!"
Chu Dương lắc đầu một cái, ra vẻ ‘em thật bất trị’: "Tiểu thư, anh còn không phải là vì lo sức khỏe cho em. Xem xem em si tình người ta như vậy…"
Tiêu Tiêu không phục hất cằm lên: " Sinh tình thì sao. Em chính là thích anh Văn đó !" Tiêu Tiêu khoác tay Hoắc Doãn Văn, vùi gương mặt đỏ bừng vì men R*ợ*u vào áo anh: "Em chính là không sợ người khác biết, từ thời tiểu học em đã rất thích anh Văn! Anh ấy chính là người tình trong mộng, thần tượng của em !"
Hoắc Doãn Văn ngồi tại chỗ, không lo lắng, tự nhiên ăn ăn uống uống, hoàn toàn không đem lời nói của Tiêu Tiêu thành chuyện gì to tát.
Những lời yêu đương thắm thiết này, Hoắc Doãn Văn đã nghe không không biết là bao nhiêu vạn lần, từ khi Tiêu Tiêu bập bẹ biết nói.
Chu Dương chính là thích cùng Kiều Tiêu Tiêu tranh chấp: "Em thích lão Hoắc thì thế nào? Cũng phải xem lại ! Xem ra em không có hi vọng rồi, so với Tinh Nhiễm một nửa cũng không được!"
"Thôi đi, ngậm cái miệng thúi của anh lại đi nha!" Kiều Tiêu Tiêu mất hứng bĩu môi lại dùng lực liếc Chu Dương một cái!
Sau đó giống như khi còn bé, dùng sức lay tay Hoắc Doãn Văn: "Anh Văn, anh nói đi…. Em thật sự kém so với Tinh Nhiễm sao?"
"Dĩ nhiên sẽ không rồi." Hoắc Doãn Văn đầu tiên lắc đầu, sau đó lại tròng thêm một câu: "Lợi hại như em vậy, anh làm sao dám nói "đúng" !"
"Không cho nói, anh Văn cũng khi dễ người ta!" Tiêu Tiêu cố ý làm bộ khổ sở.
Thật ra, ai so với ai cũng chỉ là chuyện vui trên bàn R*ợ*u mà thôi. Kiều Tiêu Tiêu nhỏ nhất, mọi người quen thói thích trêu chọc cô!
"Ah, tớ nghe nói, vì bảo vệ sự thanh bạch cho một nhân viên phục vụ nữ, cậu đem ngôi sao lớn Diệp Vũ Nghiên phục vụ người khác? Cô nhân viên kia rất đặc biệt sao ? Anh còn đích thân đưa cô ấy về nhà nữa"
Lúc mọi người đùa giỡn ồn ào, chạm nhẹ vào người Hoắc Doãn Văn đang ngồi, Trịnh Húc Thành nhỏ giọng trêu chọc hắn.
"Bạn bè bình thường!" Hoắc Doãn Văn hời hợt đáp, không muốn cùng chiến hữu bàn luận nhiều về Nhan Như Y.
Có một ít chuyện vốn không nên bắt đầu, nhất là biết rất rõ ràng sẽ sai lầm, không nên, nên nhanh chóng kết thúc ——
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc