Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 14

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Đang lúc ấy tiếng gõ cửa vang lên.
"Vào đi——" Hoắc Doãn Văn nhỏ giọng lên tiếng.
‘Lộp cộp’ một tiếng, cửa phòng mở ra, hai người đàn ông mang theo một cô gái bước vào.
Cô gái mặc chiếc đầm màu đỏ nhạt, làn áo mỏng manh, không che giấu cảnh phong tình chút nào. Chiếc áo иgự¢ màu đỏ ép căng càng làm cho bộ иgự¢ thanh xuân như chảy tràn ra, mãnh liệt nóng bỏng, chưa nói đến gương mặt xinh đẹp nhường ấy!
Cục trưởng Ngụy vừa nhìn thấy, hai con mắt nhấp nháy tựa như chó thấy xương, nhìn chằm chằm canh chừng, miệng cũng quên khép lại!
Hoắc Doãn Văn vừa nhìn thấy biểu cảm của hắn, liền cười cười đứng lên: "Cục trưởng Ngụy, tôi còn có chuyện quan trọng muốn làm, cô ấy sẽ tiếp rượu với ông!"
Cục trưởng Ngụy gật đầu liên tục."Hoắc tổng, anh vội đàm phán làm ăn, kiếm tiền, tôi cũng không làm phiền anh!"
Hoắc Doãn Văn liếc mắt nhìn cô gái: "Tiếp Cục trưởng Ngụy chu đáo, khiến ông ấy vui vẻ, cô sẽ được thưởng.”
"Dạ, Hoắc tổng yên tâm, tôi sẽ tiếp đãi Cục trưởng Ngụy cẩn thận!" Có lẽ cô gái thật sự quá trẻ tuổi, giọng nói nhỏ nhẹ, âm thầm liếc trộm hai người đàn ông!
Hoắc Doãn Văn cũng không quan sát nhiều, dẫn đầu đi ra khỏi phòng, hai người đàn ông cũng theo sát!
‘Rầm ——’ tiếng đóng cửa vang lên.
"Mỹ nữ thật xinh đẹp, tới đây nào!" Cục trưởng Ngụy giống như quỷ ૮ɦếƭ đói, ôm chầm lấy cô gái, đè cô xuống dưới, đôi tay đói khát vuốt ve khắp người cô gái, cắn ʍúŧ làn da trắng nõn dưới cổ cô gái từng ngụm từng ngụm.
"Ô ô ——" bị ép chặt trên ghế sa lon, cô gái ép sát cơ thể gã, bật ra tiếng kêu vừa như khóc thút thít vừa như hưng phấn ——
***
"Hoắc tổng, mấy ngày không gặp ——"
Một giọng nói đầy nữ tính đột ngột cất lên, khiến Hoắc Doãn Văn dừng bước.
Nhìn thấy Vương Thiến, trợ lý đối ngoại của thị trưởng Tả, Hoắc Doãn Văn lộ vẻ mặt hơi chần chờ. "Cô chưa đi nghỉ?"
"Nhớ anh, em không ngủ được!" Vương Thiến uốn éo cái ௱ôЛƓ đi về phía Hoắc Doãn Văn, khoé mắt đong đưa.
Hoắc Doãn Văn nhếch khóe miệng lên, lạnh nhạt cười một tiếng. Mở cửa phòng ra, ánh mắt anh thâm thúy dừng lại ở trên người Vương Thiến. "Vào đi, uống vài ly!"
"Ha ha ——"
Vương Thiến theo Hoắc Doãn Văn đi vào trong phòng!
“Phòng tổng thống\' quả nhiên vừa hào hoa, xa hoa lại tràn đầy phong cách uy nghiêm, tựa như chính chủ nhân của nó. Trên quầy rượu trưng bày nhiều loại rượu nổi tiếng, với các vỏ chai được thiết kế tinh xảo hoàn mỹ.
Hoắc Doãn Văn nâng ly rượu lên, chạm vào ly của Vương Thiến một tiếng keng thanh thúy.
"Tối hôm nay cô chịu nhiều uất ức rồi!" Hoắc Doãn Văn nói xong, uống cạn rượu trong ly.
Vương Thiến cũng một hơi uống cạn sạch rượu, mờ ám nhìn chằm chằm Hoắc Doãn Văn. "Vì anh, chịu uất ức cũng không có gì! Anh yên tâm, em sẽ không hở gì với thị trưởng Tả!"
Hoắc Doãn Văn gật đầu một cái! Mặc dù gã họ Ngụy chỉ là một cục trưởng cục nhà đất, nhưng dùng hắn cũng có chỗ tốt, lại không bỏ ra quá nhiều tiền!
Vương Thiến đăm đắm nhìn người đàn ông trước mặt!
Cô năm mười chín tuổi bị cha dẫn đến khách sạn bắt bán thân, vào thời điểm nguy hiểm, cô mặc áo ngủ tìm cách trốn chạy, đúng lúc được Hoắc Doãn Văn cứu. Sau đó anh giúp cô đủ học phí học xong đại học. Tốt nghiệp rồi, cô theo làm việc bên Hoắc Doãn Văn!
Chỉ cần là chuyện của Hoắc Doãn Văn, cô nhất định toàn lực ứng phó!
Coi như là hồi báo ân tình của anh!
Đối với việc cô nhìn anh bằng ánh mắt ái mộ Hoắc Doãn Văn làm như không thấy, đốt một điếu thuốc, thả ra làn khói trắng thật dài rồi nói. “Lát nữa tôi sẽ bảo quản lý đưa cho cô một bao lỳ xì một vạn!”
Vương Thiến cố ý hướng về phía anh nháy mắt, chân hướng vào trong иgự¢ anh đi tới. “Hoắc tổng, em có thể lấy phần thưởng khác hay không? Em không muốn tiền!”
“Ha ha –“ Hoắc Doãn Văn chợt cười, trong ý cười hoàn toàn là giễu cợt, dáng vẻ như thật như không. “Vậy cô nói thử xem, cô muốn cái gì? Tôi trừ tiền ra cái gì cũng không có!”
“Em muốn anh, muốn anh có được không?” Vương Thiến đánh bạo nói. “Em không cần tình cảm của anh, chỉ cần thân thể của anh cũng tốt rồi!”
Nghe cô nói xong, nét mặt của Hoắc Doãn Văn không có chút giật mình, cũng không tức giận mà còn cười đùa. “Cô dám muốn tôi tôi cũng không dám muốn cô. Vương Thiến là ai, là người phụ nữ thị trưởng Tả yêu thích. Người phụ nữ của thị trưởng đại nhân làm sao tôi dám động đến đây –“
“Hoắc tổng –“ Vướng Thiến mượn rượu khóc lóc, hướng иgự¢ Hoắc Doãn Văn tựa vào. “Em cái gì cũng không muốn, em sẽ chăm sóc lão Tả thật tốt. Thật sự, em thích anh khỏe mạnh thật lâu, em không cầu xin anh thích em, chỉ là khi chúng ta gặp nhau anh coi em là người phụ nữ bình thường là được rồi, em không mong muốn gì hơn, có được không?”
Hoắc Doãn Văn nắm bả vai cô nàng, kéo ra khoảng cách giữa hai người. “Vương Thiến, cô uống nhiều quá rồi, đi ngủ đi!”
“KHông – em không say, em rất tỉnh táo, đây đều là những lời nói trong lòng của em!” Cô lớn tiếng nói.
Anh đã cho cô ta sự nhượng bộ nhất định, vậy mà cô ta còn không hiểu đạo lý, vậy thì đừng trách anh vô tình.
Hoắc Doãn Văn bỏ tay khỏi người cô nàng, Vương Thiến liền bị đẩy lui về phía sau vài bước.
Nhìn anh cũng không thèm nhìn cô ta một cái, đôi tay để trong túi quần, xoay người đi về phía cửa sổ sát đất. “Vương Thiến, tôi cho tới bây giờ vẫn rất tôn trọng cô, cô ngàn vạn lần đừng để tôi phải coi thường! Còn nữa, lão Tả đối với cô thật sự rất tốt, mặc dù hắn không thể cho cô một danh phận nhưng nói không chừng, ngày nào đó hắn sẽ đưa cô ra nước ngoài, ở đó hắn sẽ mang đến cho cô một gia đình! Cô suy nghĩ thử xem, nếu như bây giờ cô làm loạn, thì tình hình về sau sẽ ra sao?”
Vương Thiến cảm xúc đã ổn định lại rất nhiều, chỉ là yên lặng chảy nước mắt!
Hoắc Doãn Văn tiếp tục nói. “Cô là một người phụ nữ thông minh sẽ hiểu vì mình mà tính toán lâu dài về sau. Nếu như bởi vì xúc động nhất thời mà phá hỏng kế hoạch lâu dài, cô cảm thấy như vậy đáng sao? THật ra thì tiền tài bây giờ là chân thật mà cũng là đáng tin nhất. Cái khác, chỉ là nhất thời –“
Vương Thiến lau khô nước mắt, lần nữa sửa sang lại trang phục và cảm xúc. “Hoắc tổng, em hiểu. Chuyện này về sau sẽ không xảy ra nữa, em xin lỗi!”
“Ừ!” Hoắc Doãn Văn khẽ nhấp một hớp Brandy. “Ra ngoài đi, lát nữa tôi sẽ bảo quản lý đưa lì xì đến cho cô! Ta mệt rồi!”
“Dạ!” Vương Thiến gật đầu một mực cung kính đối với bóng lưng của Hoắc Doãn, xoay người đi ra khỏi phòng của anh, nhẹ nhàng khép của phòng lại!
Hoắc Doãn Văn tiếp tục nhìn xuống cảnh vật bên ngoài cửa sổ, đứng trên tầng cao nhìn xuống, giống như đem tất cả mọi thứ đạt xuống phía dưới chân mình. Anh thích chinh phục tất cả, cảm giác ở trên cao thật sự tiệt vời! Chỉ là, bây giờ anh còn chưa có đứng trên đỉnh cao nhất của sự nghiệp, mặc dù đỉnh cao chỉ còn cách anh một bước!
Nhưng càng gần đỉnh cao thì càng vất cả, cũng rất gian nan, và cũng là nguy hiểm nhất!
Khuông mặt tươi cười xinh đẹp, tinh thần phấn trấn của tuổi trẻ lại xuất hiện tỏng đầu anh, trong mắt anh xẹt qua tia do dự --
Anh có chút bối rối nhắm mắt lại, thì thầm nói với mình. “KHông được, không được, vô luận là bất cứ ai cũng không thể phá hỏng kế hoạch của anh. Chỉ có tiền cùng quyền lợi là chân thật nhất, những thứ khác chỉ là nhất thời –”
Nhan Như Y sau khi tắm rửa xong lại mở máy tính. Trong đầu cô bây giờ đang rất loạn, chỉ muốn tìm một người bạn tốt để giãi bày một chút!
Lúc mở QQ ra, thấy hình ảnh chim cánh cụt vẫn xám xịt.
Mặc dù xám, nhưng cô vẫn mở ra cửa sổ trò chuyện!
Hoắc Doãn Văn theo thói quen làm việc mở máy tính ra.
QQ âm thầm login, vừa mới login liền nhảy ra hàng loại tin nhắn!
“Uncle, gần đây tôi có chút chuyện phiền lòng, tôi cảm thấy mình như trở thành một người xấu!”
“Có ở đó hay không?”
“Tại sao nhiều ngày như vậy rồi mà anh không có login?”
“Thôi, tôi out!”
“Anh mà không online là tôi out thật nha!”
“……..”
Nhìn tin nhắn không ngừng được gửi tới, Hoắc Doãn Văn ép buộc chính mình không được trả lời cô!
Anh đốt một điếu thiếu lá, tĩnh lặng ngồi bên máy tính, mặt không tỏ vẻ gì nhìn hộp thoại không ngừng gửi đến những biểu cảm phát điên, rơi lệ, khổ sở,…Trong đầu tưởng tưởng ra bộ dạng của người gửi, lúc này trên mặt cô sẽ là nét mặt nào –
Ngày thứ hai –
“Uncle, có đó hay không?”
“Vẫn chưa lên sao?”
“………”
Anh vẫn cầm trên tay một điếu thuốc, lẳng lặng nhìn màn hình, nhìn tin nhắc được cô gửi tới đến tin nhắn cuối cùng, rồi cái đầu chim cánh cụt biến thành màu xám xịt.
Cho đến buổi tối ngày thứ ba –
“…….”
“Được rồi, vậy tôi tâm sự với anh một chút nha, nếu có rảnh rỗi lên thì nhớ giúp tôi nha, tôi cần có người mắng cho tỉnh lại!” Nhan Như Y tâm phiền ý loạn gõ bàn phím, trên màn hình xuất hiện dòng chữ, ngay sau đó lại được xóa đi.
Lặp lại mấy lần như vậy, mới viết. “Tôi giống như đang thích một người!”
Trước màn hình máy tính, Hoắc Doãn Văn thấy dòng chữ trên màn hình, ánh mắt rõ ràng tối đi , hắn quên mất việc hút thuốc!
Ngay sau đó cái đầu hình cá nhỏ đáng yêu lại gửi đến tin nhắn. “Anh ấy là một người tôi không nên thích, tôi cùng anh ấy căn bản không cùng một thế giới, anh ấy rất có tiền, là một lão bản lớn –”
Hoắc Doãn Văn nhìn như bình tĩnh ngồi chỗ đó nhưng nhìn tàn thuốc dài rơi trên tay đã bán đứng anh, trong lòng anh đang rung động.
“Nghe đến đây, có thể anh sẽ cho là tôi yêu tiền của anh ấy? Nhưng tôi thề, tôi tuyệt đối không phải thích anh ấy vì tiền, tôi là thích con người anh ta nha! Anh ấy rất tuấn tú, rất nho nhã, rất có năng lực, rất biết chăm sóc người,…anh ấy có nhân phẩm rất tốt!”
Như Y vừa gõ văn bản trong đầu vừa hiện lên bộ dạng của Hoắc Doãn Văn. Ở bệnh việc chậm rãi kéo cô lại bên người, tại bàn rượu cũng là anh giúp cô giải vây, không để cho cô bị người khác quấy nhiễu tình dục, kéo cô đến phía sau mình cũng chính là anh, cùng cô lấy lại lý lẽ cũng là anh, khi đánh tenis cũng chính anh đã giúp cô –
Thận chí, anh ở trong xe vẫy tay hẹn gặp lại cô, đều hiện lên rất rõ ràng trong đầu!
Nhan Như Y bất lực nhìn màn hình, ngơ ngác!
Cô thật sự chưa gặp qua người đàn ông nào để lại cho cô ấn tượng sâu sắc như vậy, bọn họ tiếp xúc tính ra còn chưa đủ hai mươi tư tiếng đồng hồ!
Thế nhưng cô lại dễ dàng trầm luôn trong hai mươi tư giờ đó, không cách nào kiềm chế được!
Thuốc lá rất nhanh cháy hết chỉ còn lại tàn thuốc, ‘hừm’ Hoắc Doãn Văn khổ sở hít một hơi lạnh, vội vàng đem tàn thuốc trong tay vứt vào gạt tàn thuốc.
Sau đó, anh dùng ngón tay thon dài, gõ từng chữ trên bàn phím –
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc