Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 13

Tác giả: Cơ Thủy Linh

"Ưmh ——" Hoắc Doãn Văn nhắm mắt lại, cố gắng nuốt trôi miếng óc heo ghê tởm.
Thấy anh ta múc óc heo bỏ vào miệng, Nhan Như Y cười, nhìn anh ta “Thế nào, ngon phải không? Vừa trơn, vừa mịn, mùi vị lại không tệ, ăn nữa không?”
Hả? Từ từ đã, nếu thứ này không phải là óc heo thì mùi vị cũng tạm, không cần nhai, lại ngon nữa. Mà đã ngon rồi thì không còn cảm giác ghê tởm nữa.
"Không tệ!" Hoắc Doãn Văn vẫn còn cảm giác ghê tởm đầu lưỡi, nói.
"Thôi đi, rõ ràng là ăn ngon vô cùng mà anh lại nói “không tệ”, đúng là không biết gì về ẩm thực cả!” Như Y bất mãn trả lời.
"À ——" nhìn cô đang thể hiện vẻ mặt bất mãn, vô cùng đáng yêu, Hoắc Doãn Văn cười nhạt: “Ăn ngon lắm, được chưa?”
"Ừ —— được rồi, vậy thưởng cho anh một miếng nữa nhé!” Như Y lại thả óc heo vào nồi, nấu qua rồi bỏ vào trong chén của Doãn Văn.
Mặc dù món ăn này cũng rất ngon, nhưng đối với người như Doãn Văn thì giống như là cực hình vậy, chân mày nhíu lại!
“Ha ha…” thấy bộ dáng này của Hoắc Doãn Văn, Như Y liền bật cười.
Đối với bữa ăn ngượng ngập này, phải tạo một không khí vui vẻ mới được, cô tự nhiên nói: “Đúng rồi, để tôi kể cho anh nghe một câu chuyện cười nhé!”
"Ừ, cô kể đi!"
Nhan Như Y chợt do dự. "Mà thôi, tôi cũng đã kể rồi!"
"Thì cô kể lại đi, lòng hiếu kỳ của tôi bị cô khơi dậy rồi!"
"Ừ, nhưng tôi nói trước là hơi ngắn đấy!” Cô nhắc nhở.
"OK!"
"Có một nhân viên nam và một nhân viên nữ đồng thời đi làm trễ, kết quả, nhân viên nam bi trừ lương, còn nhân viên nữ thì không. Anh nhân viên không phục lắm, chất vấn cô nhân viên nữ: “ Tôi đến trễ, bị trừ lương là vì ngủ quên. Còn cô cũng đến trễ như tôi thì tại sao lại không bị trừ? Cô nhân viên trả lời: “Tôi cũng ngủ quên!” Nhan Như Y kể xong, nhìn phản ứng của anh ta.
Ngủ quên, ngủ quên đó!
Hoắc Doãn Văn chỉ cười!
Như Ý quan sát Doãn Văn, vẻ tìm tòi: “Thành thật mà nói, anh có trừ lương cô nhân viên ấy không?"
"Cô cảm thấy tôi sẽ ᴆụng đến nhân viên nữ sao? Hoắc Doãn Văn không trả lời mà hỏi ngược lại cô.
Nhan Như Y quan sát Hoắc Dãn Văn từ trên xuống dưới, chỉ thấy một dáng vẻ uy nghiêm, đứng đắn, không tìm thấy một điểm nào là háo sắc cả. Rất khó tưởng tượng anh ta có hành vi quấy rối với nhân viên nữ trong phòng làm việc. Cô nghĩ sai về anh ta sao?
Nhan Như Y vô cùng nhanh miệng, tiếp tục tò mò: “Trong công ty anh có nhiều mỹ nữ có học thức như vậy, chắc chắn là họ cũng có tình ý với anh. Chỉ cần anh gật đầu một cái, các cô ấy xếp thành hàng dài ấy chứ?"
Trong công ty, đúng là có nhiều nhân viên nữ có tình ý với Hoắc Doãn Văn, cũng thường liếc mắt đưa tình với anh .
Hoắc Doãn Văn ‘rất nghiêm túc’ suy nghĩ một chút, lắc đầu."Không có, nhân viên nữ của công ty chúng tôi rất chú ý hình tượng, rất đoan trang. Họ cũng muốn gả cho tôi nên ở trước mặt tôi họ không muốn phá hỏng hình tượng của mình, nên tôi không bị làm phiền!”
"Ha ha —— thật tự đại ——" cô bị anh ta chọc cười rồi, nhưng anh ta lại tự đề cao mình, thật quyến rũ mà!
Có tiền, có quyền, lại khôi ngô tuấn tú, biết giữ mình trong sạch, anh ta không giống như những tổng giám đốc khác chỉ biết sa đọa. Rất tốt!
"Bạn gái của anh thật có phúc mới có được người yêu như anh." Cô cảm khái một câu!
"Ừ ——" Hoắc Doãn Văn cười nhạt, không muốn tiếp tục đề tài này.
Nồi lẩu cay rất phù hợp khẩu vị của bọn họ, món ăn kèm đầy bàn cũng bị bọn họ ăn sạch, không chừa lại một chút nào.
Dĩ nhiên cuối cùng là Như Y trả tiền, nơi này chỉ là một quán ăn bình dân, sao lại có thể quẹt thẻ được chứ!
Lúc đi ra cửa, Hoắc Doãn Văn áy náy xin lỗi: "Đây là lần đầu tiên có cô gái mời tôi ăn cơm đấy!"
"Đây cũng là lần đầu tiên tôi mời một người đàn ông ăn cơm!" Cô cười, nói."Thế nào, tâm tình có tốt hơn chưa?"
"Cảm ơn cô!" Lần này, Hoắc Doãn Văn nói với cô lời cảm ơn.
Bọn họ nhìn nhau cười.
Ăn uống no nê, lại được ngồi cạnh mỹ nam, trong lòng Như Y không khỏi hài lòng. Vì không khí xung quanh bị toàn bộ hơi nóng của thức ăn bao phủ nên gò má của cô ửng đỏ, hơi mỉm cười!
"Đang cười cái gì thế?" Hoắc Doãn Văn hỏi, điệu bộ của cô làm cho anh không giải thích được.
"Ha ha, tôi đang suy nghĩ nếu như bạn cùng phòng và đồng nghiệp mà biết tôi và anh cùng nhau đánh bóng bàn, rồi lại cùng ăn uống, thế nào cũng hâm mộ và đánh tôi một trận!" Cô vừa nói, nụ cười trên mặt cũng thêm rạng rỡ!
"Có chuyện này sao?" Hoắc Doãn Văn có chút không tin.
Cô vội vàng gật đầu. "Đúng, đúng, rất kinh khủng, có lẽ anh không biết mình có bao nhiêu sự quyến rũ đâu, họ vô cùng hâm mộ anh!"
Hoắc Doãn Văn nghiêng mặt sang bên, như có điều suy nghĩ nhìn nàng một cô, muốn hỏi thêm, nhưng vẫn không hỏi, tiếp tục nhìn thẳng phía trước, chuyên tâm lái xe.
Khi xe dừng ở dưới lầu nhà cô thì Hoắc Doãn Văn chợt mở miệng nói."Cô đang làm việc ở ‘Đế Hào’ à, nơi đó không thích hợp với cô đâu!"
"Hả?"
"Nơi đó không thích hợp với cô!" Hoắc Doãn Văn nhắc lại lần nữa.
"Tôi biết, nơi đó có quấy rối tình dục!"
"Không chỉ có quấy rối đâu…" Hoắc Doãn Văn nói được một nửa, sau đó tiếp: "Khách nơi đó toàn là các quan cao chức trọng, có lúc bọn họ cũng vô cùng “đòi hỏi”."
"Tôi biết rồi, anh yên tâm, tôi cũng đã tìm được công việc khác rồi!" Nhan Như Y lắc lắc tập hồ sơ trong tay. "Cái này chính là ngày mai trình cho trưởng phòng đấy!"
"Vậy thì tốt!"
"Ừ, tôi về đây!" Cô xoay người, mở cửa xe!
"Đúng rồi, tôi thấy cô còn có giấy “Chứng nhận quản lý thư viện”!"
"Đúng vậy, là tôi thấy thật tò mò với tên gọi này nên tự học thôi!" Sau khi nói xong, cô xoay người bước xuống xe!
Hoắc Doãn Văn qua tấm kính thủy tinh, vẫy vẫy tay với cô, quay đầu xe, nổ máy phóng đi.
Đi lên phòng mình, nụ cười trên mặt Nhan Như Y biến mất, túi xách trên vai rơi xuống, vô cùng buồn bã.
Sau lần gặp gỡ này, cô không còn cơ hội nhìn thấy anh ta nữa sao
"Mày thật là ngu ngốc mà, Nhan Như Y, mày thật ngốc, có biết không" Cô nhỏ giọng tự mắng mình. "Mình đã yêu anh ấy mất rồi, chỉ tự mình chuốc khổ thôi! "
" ——"
Cô thở dài, nhưng biết làm sao bây giờ!
Hoắc Doãn Văn đi thẳng một mạch đến khách sạn ‘Đế Hào’
"Hoắc tổng, anh đến rồi!" Quản lý khách sạn bước đến, báo cáo: "Ngụy cục trưởng có thể là uống quá nhiều, cứ khăng khăng yêu cầu Vương Thiến tiểu thư phải ngủ chung, không cần quan tâm cô ấy đang phục vụ ai cả!"
"Vậy là ông ấy say rồi!" Hoắc Doãn Văn lạnh lùng, sau đó trực tiếp ra lệnh cho quản lý khách sạn: "Tìm một người khác tốt hơn, đưa vào phòng cho ông ta!"
Hoắc Doãn Văn đẩy cửa phòng, bước vào. Sau khi xác nhận người dưới ánh đèn vàng là Ngụy cục trưởng - 37 tuổi - say lúy túy, một tay đang ôm Vương Thiến, một tay đang kéo nội y của cô xuống, bên tai cô nói khẽ: “Người đẹp, hôm nay nhất định phải phục vụ anh cho tốt nhé, anh muốn thưởng thức hương vị của đệ nhất mỹ nữ thử xem có ngon không! "
"Ngụy tiên sinh, tôi xem như anh điên rồi, anh có phải là cục trưởng không đấy?" Vương Thiến vừa kéo lại nội y của mình, vừa đẩy mặt anh ta ra.
"Lão Ngụy, hôm nay ông uống bao nhiêu rượu thế? Rượu nói cũng không phải là nói lung tung, cẩn thận tai vách mạch rừng, đến tai lão Tả, chắc là anh không muốn sống rồi!" Giọng Hoắc Doãn Văn không lớn không nhỏ vang lên, tràn đầy uy Hi*p, không khỏi làm cho người khác sợ hãi.
Lão Ngụy đột nhiên không sờ mó lung tung nữa, thả lỏng tay đang ôm người đẹp ra, sau sau đó vờ mơ mơ màng màng tựa vào trên ghế sa lon."Không được à..., tôi thật sự say rồi!"
"Vương Thiến, cô ra ngoài trước đi!" Hoắc Doãn Văn thấy cô gái quần áo xốc xếch, ra hiệu bằng mắt!
"Vâng!" Cô gái này khoảng 25 tuổi, dáng người cao gầy, khuôn mặt xinh đẹp, đang sửa sang lại y phục trên người mình, sau đó đi ra khỏi phòng.
Lúc ra, còn lịch sự khép cửa lại.
Hoắc Doãn Văn không nói gì, ngồi vào ghế sa lon, châm một điếu thuốc, hút.
Dựa vào trên ghế sa lon giả vờ ngủ, Ngụy cục trưởng từ từ mở mắt, sau đó làm ra vẻ không biết gì, hỏi. "Hoắc tổng, vửa rồi tôi uống say quá, không làm gì mất mặt chứ?
"May mà tôi tới kịp, nếu không, anh đã phạm sai lầm lớn rồi! Tôi biết tại Đế Hào, Vương Thiến là một đại mỹ nữ, đàn ông chúng ta ai cũng muốn thưởng thức một đêm; điều này có thể hiểu! Nhưng, Ngụy cục trưởng, anh cũng phải biết phân biệt rõ ràng chứ? Loại phụ nữ nào có thể lên giường, loại nào có thể ngắm nhìn, anh cũng không biết sao?"
Nói đến đây, giọng điệu của Hoắc Doãn Văn trở nên nặng nề hơn, nghiêm nghị hơn: "Nếu như chuyện này đến tai lão Tả, cái ghế Cục trưởng này, anh còn ngồi được bao lâu?"
"Xin lỗi, Hoắc tổng, tôi sai rồi, cảm ơn anh đã cứu tôi kịp thời!" Ngụy cục trưởng liên tiếp bày tỏ cảm ơn, nhưng sau đó lại vô cùng tiếc nuối, trong mắt tràn ngập vẻ thèm khát: "Cô Vương Thiến này, thật đúng là mỹ nữ."
"Ha ha ——" Hoắc Doãn Văn bật cười thành tiếng, tỏ vẻ thấu hiểu, đưa tay vỗ bả vai của Ngụy cục trưởng. "Trong mắt tôi, Ngụy cục trưởng thật si tình, chẳng qua là chưa gặp được người đẹp hơn Vương Thiến thôi. Gần đây, Đế Hào chúng tôi vừa mới tuyển thêm một vài mỹ nữ, so với Vương Thiến thì trẻ tuổi hơn, dáng người gợi cảm hơn, …"
"Thật sao?" Đôi mắt của Ngụy cục trưởng lập tức sáng lên.
"Tôi gạt anh để làm gì?" Hoắc Doãn Văn hỏi ngược lại anh ta.
Ngụy cục trưởng vô cùng hứng thú."Có gái trinh sao?"
Hoắc Doãn Văn đem tàn thuốc ấn vào gạt tàn trên bàn, nở nụ cười tà: "Chúng ta cũng đã quen biết nhiều năm rồi, có cái gì mà tôi giấu anh đâu! Nói cho anh biết, có một người mới tới, 17 tuổi, thân hình cân đối, chút nữa tôi cho người dẫn đến cho anh"
"Cám ơn người anh em, anh yên tâm, sắp tới đây, nếu chính phủ phê duyệt hạng mục nào, tôi đều ưu tiên cho Hằng Viễn làm đối tác!" Lão Ngụy lập tức cam kết, sau đó ngồi chờ mỹ nữ đến cửa.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc