Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 06

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Không Đi Cửa Sau
Phía bên kia phát ra biểu cảm ‘bàn tay dùng sức nắm chán’ kèm theo lời nhắn. “Đắc ý đi, con nên đi ngủ rồi!”
Một rưỡi , trời đã rạng sáng, chính rưỡi cô còn có phỏng vấn, cô thật sự nên đi ngủ rồi. “Ok, bái bai”
“Bái bai ---“
Tin nhắn vừa được gửi đến, hình chim cánh cụt đã thành màu xám tro, anh ta logout trước cô rồi!
Lúc này Nhan Như Y trở lại giường, dần dần ngủ thiếp đi!
Tương lai tương sáng, tiền lương đãi ngộ tốt, đương nhiên sẽ hấp dẫn đông đảo rất nhiều người! Khi Nhan Như Y đến đại sảnh của địa sản Ngự Cảnh vẫn sớm nửa giờ nhưng mà trong đại sảnh đã có một hàng dài đang xếp hàng chờ đợi. Vì là nộp đơn vào vị trí người phiên dịch nên dáng dấp của mọi người căn bản đều là tinh anh, nam thì đẹp trai mà nữ thì khí chất rất cao ngạo.
“Cuộc sống đúng là không tồi nha, không hẹn mà cùng gặp ở nơi này!” Cao Hải một thân mặc đồng phục của cục Công thương đi tới trước mặt, nặng nề vỗ bả vai cô!
“Sao anh lại ở chỗ này?”
“Kiểm tra định kì. Hôm nay ăn mặc đẹp quá đi? Nhìn một chút, cô sớm nên trang điểm mới phải, như vậy khi đi với tôi, tôi còn có được chút mặt mũi chứ !” Anh ta kề sát nơi cô đứng, nhỏ giọng mập mờ nói!
Như Y vội vàng như bị điên giật, cùng anh ta giữ khoảng cách nhất định, dùng âm lượng chỉ có hai người nghe được mà cảnh cáo: “KHông được, tôi đang phỏng vấn ở đây, đừng có mà đến gần tôi, không người ta không biết còn tưởng tôi đi cửa sau!”
“Đi cửa sau thì sao? Thể hiện rõ năng lực của cô , điều này mới khiến cho người ta phải hâm mộ!” Cao Hải huýt sáo, hướng cô mập mờ trừng mắt nhìn. “Như thế nào? Có muốn hối lộ tôi một chút không? Làm bạn gái tôi đi, tôi sẽ cùng đám quản lý ở đây chào hỏi một tiếng, cô có thể thuận lợi được nhận!”
“Thôi đi, anh có năng lực này sao?” Như Y cười nhạo một tiếng!
“Xem thường tôi?” Cao Hải bất mãn nói to, sau đó lại cố ý rung bả vai, khoe khoang trang phục trên người anh ta, rất uy nghiêm, cùng cô nhỏ giọng thầm thì. “Xem thường tôi cũng phải nhìn xem tôi đang mặc cái gì chứ?”
“Phì –“ Nhan Như Y cười một tiếng, liếc anh ta một cái. “Anh có thể tỉnh lại được chưa? Đừng có đăng ý khi mặc trang phục này nhá, cẩn thận mất việc nha!”
“Tôi nói thật mà, quản lý ở đây rất nể mặt tôi, cô muốn làm việc ở đây?” Anh ta chỉ chỉ về phía trong đại sảnh có thể nhìn rõ được bóng người trên mặt đất.
Thấy anh ta đã không còn đùa giỡn nữa, thật xúc động, Nhan Như Y vội vàng khoát tay. “Thật sự không cần anh giúp, tôi cảm thấy mình có năng lực để lấy được công việc này, anh cũng đừng có dùng quan hệ mà giúp đỡ tôi!”
Cao Hải là học trưởng hơn cô hai khóa, cũng chính là bạn cùng kí túc xá của Từ Nhất Minh, là người ở thành phố B. Lúc đầu, anh ta theo đuổi cô. Sau cô mới biết anh ta thông qua Nhất Minh. Anh ta đối xử với mọi người vô cùng tốt lại rất nhiệt tình, thật sự là người anh em tốt, đối với cô rất chăm sóc. Nhưng mà, anh ta chính là một công tử phong lưu nha, đối với cô chăm sóc nhưng nói đúng hơn là với tất cả các mỹ nữ anh ta đều như vậy, vì thế nên lúc trước cô quả quyết từ chối sự theo đuổi của anh ta.
Người đàn ông như vậy, làm bạn bè bình thường là an toàn nhất!
“Ai u này, thì ra là cô vì tôi mà suy nghĩ nha? Thật cảm động a!” Cao Hải che tim, còn kém cảm động đến rơi nước mắt, kích động nói.
“Được rồi, được rồi anh bận thì cứ đi trước đi, đã bắt đầu gọi số rồi, tôi là số 30 nên rất nhanh sẽ đến lượt!”
“A, tí nữa ta định tới bệnh viên thăm lão Từ a –“ Cao hải đi qua , hướng phía Như Y khoát tay hẹn gặp lại!
Mà Như Y đưa mắt nhìn vào phía phòng quản lý, hít sâu 2 tiếng, chuẩn bị ứng chiến!
Qua Phỏng Vấn
Phỏng vấn sẽ có 5 phút kiểm tra văn nói, điểm mạnh của Nhan Như Y chính là văn nói. Kể từ khi có máy tính, cô và Uncle thường xuyên chát voice với nhau, bị anh ta chỉ bảo, phần phát âm của cô không khác người địa phương của Mỹ nha.
Cô vẻ mặt thanh thản tự nhiên, biểu đạt lưu loát, làm cho các vị giám khảo hài lòng gật đầu liên tục! Nhất là khi cô đem các bài kiểm tra phiên dịch đã làm xong mang tới, cô biết chắc chắn mình đã nắm chặt phần thắng trong tay!
Quả nhiên, ở vòng phỏng vấn sau, cô và hai cô gái nữa được mời đến phòng quản lý, tuyên bố họ đã được nhân, ba ngày sau tới công ty đi làm.
Khi Nhan Như y đi ra đại sảnh công ty thì cô không thể ngăn được niềm hưng phấn, ném hết các vật đang cầm trên tay lên không trung hét to: “Yeahhh , thành công rồi…”
“THỉnh thoảng hồn nhiên ngây thơ hồn nhiên, tâm trí thuần khiết trắng như tuyết, ai cũng xứng được thế giới ca ngợi, ai cũng xứng được thế giới khen đẹp, đáng yêu đến vạn năm, trong trẻo như tuyết….” Vui vẻ nhẹ nhàng chuông điện thoại vang lên, là Nhất Minh gọi tới, cô do dự vài giây sao đó ấn phím call . “Nhất Minh!”
“Buổi phỏng vấn hôm nay thế nào?” tinh thần Từ Nhất Minh hôm nay so với hôm qua tốt hơn nhiều, âm thanh đã có hơi sức!
“Đã trúng tuyển rồi, ba ngày sau đi làm!”
“Chúc mừng em!”
“Cám ơn!” nói xong hai chữ này, cô thật sự không biết nên nói thêm cái gì! Muốn quan tâm hỏi thân anh nhưng lời nói đến môi không thể nào bật ra được, nó như bị một loại áp lực vô hình đè nén – dĩ nhiên loại áp lực này là từ mẹ của anh ấy mà ra!
“Aizzz, anh nên cùng em ăn mừng việc vui này nhưng mà bây giờ --“
“Không nên nói những lời như vậy, trong lòng anh vui vẻ vì em như vậy là đủ rồi!”
“Như Y, bây giờ em có thể đến bệnh viện không?” Từ Nhất Minh hỏi rất cẩn thận, anh rất sợ cô sẽ cự tuyệt!
“Ách –“ cô rất sợ hãi khi nghe đến hai từ “bệnh viện”, cô không muốn bị làm nhục thêm lần nữa. “Em buổi chiều còn có việc, phải trở lại trường học lấy mấy thứ, buổi tối còn phải đi làm, khi nào rảnh em sẽ đến thăm anh, được không?”
“Mẹ anh hiện tại không có ở đây, anh bảo em đến là có việc muốn nhờ em giúp đỡ --“ Từ Nhất Minh sợ cô từ chối vội vàng nói tiếp: “Em giúp anh mang tiền trả lại cho người tốt bụng đã đưa anh đến bệnh viện đêm hôm trước!”
“Chờ anh khỏe lại anh tự mình đi trả lại họ nha!” Vừa nghĩ đến Hoắc tiên sinh cả người tản ra khí chất của người có tiền, cô không muốn đến gần, so với gặp phải thầy hiệu trưởng ở trường còn khiến cô khẩn trương hơn a!
“Để lâu như vậy không tốt, anh phải ba tháng sau mới có thể xuống đất đi lại được –“ Anh phải bảo được cô đến bệnh viện một chuyến, anh biết hôm qua cô đã chịu uất ức! “Anh đưa tiền cho em, em giúp anh đưa lại tiền cho họ, thuẩn tiện giúp anh chuyển lời cảm ơn họ có được không? Em không nghĩ sẽ để cho ba mẹ anh đi chứ? Không có anh đi cùng, bọn họ sẽ gạt bỏ chuyện này mất, ở thành phố này anh không biết nhờ em còn biết nhờ ai đây?”
Nghe những lời này, Nhan Như Y không còn cách nào từ chối được…..
“Tại sao lại như vậy? Chuyện này xảy ra ở đoạn đường có thiết bị giám sát, chắc chắn đã được ghi hình lại toàn bộ quá trình xảy ra. Bây giờ tại sao toàn bộ trách nhiệm trong chuyện này lại là tại tôi?”
Nhan Như Y đẩy cửa phòng bệnh đi vào liền nghe thấy rõ ràng âm thanh của Từ Nhất Minh tức giận gầm vào điện thoại, trên cổ gân xanh nổi lên, tức giận nói!
“Đồ quái vật mất dạy thối nát –“ Từ Nhất Minh hướng phía điện thoại mắng một câu, sau đó đem di động ném ở đầu giường!
“Sao thế? Cảnh sát giao thông gọi điện đến sao? Bọn họ nói thế nào? Nhan Như Y đi lên phía trước hỏi.
Từ Nhất Minh tức giận vô cùng nói: “Bọn họ nói anh là người băng qua đường, tránh nhiệm chính là ở anh! Chính là muốn anh gánh chịu trách nhiệm việc do Phương thiếu gây ra!”
Không Hẹn Mà Gặp
“Vậy rốt cuộc anh có băng qua đường hay không?” Như Y tiến lên một bước xác nhận hỏi thăm bạn trai.
“Dĩ nhiên là không, ***ng anh là một chiếc Land Rover, đoán chắc đối phương là người có tiền có thế chắc chắn sẽ bao che cho bọn họ!” Từ Nhất Minh phẫn hận nói.
“Hay là như vậy đi, em đi nói với đội cảnh sát giao thông xem lại tình huống một chút, không thể để bọn họ nói như thế nào mà thành như thế được!” Gặp phải loại chuyện như vậy, ai cũng không thể nào đồng ý, đây rõ ràng là khi dễ người ta quá đáng còn gì!
Từ Nhất Minh cảm ơn nhìn Như Y, trong ánh mắt lóe lên tia áy náy. “Như Y, thật xin lỗi!”
Cái đề tài nặng nề này không ai muốn nói đến, cô miễn cưỡng cười một tiếng. “Nhất Minh, giữa chúng ta không cần phải nói hai từ này! Anh cũng đừng suy nghĩ nhiều quá, tất cả mọi người sẽ chăm sóc cho anh thật tốt, anh sẽ mau chóng khỏe lại!” Chờ anh ấy khá hơn, cô sẽ cùng anh nói chuyện cho rõ ràng.
“Ừ, Như Y –“ Từ Nhất Minh đưa cánh tay lên cầm lấy cánh tay của Như Y khẽ siết chặc trong tay mình, thề nói. “Chờ anh khỏe lại về sau nhất định sẽ chăm sóc bồi thường cho em thật tốt, sẽ không để cho em phải chịu uất ức nữa đâu!”
Cô cười nhạt một tiếng, an ủi nói: “Những chuyện này sau này hãy nói tiếp, anh không phải bảo em chuyeenrn lại tiền cho đối phương sao? Tiền đưa cho em đi, em đi nói chuyện với đội giao thông trước, sau đó sẽ đi trả tiền lại cho đối phương ngay!”
“Ừ!” Từ Nhất Minh từ gối lấy ra 5000 đồng, đưa cho Như Y! “Làm phiền em rồi!”
Như Y đem tiền cất vào trong túi, cẩn thận đặt tiền ở ngăn dưới cùng của túi xách. “Không có gì, nhưng mà để em giúp anh cái gì đã. Anh có muốn uống nước không hay có yêu cầu gì đó không?”
“A, không, hiện tại thì không cần!”
“Vậy được rồi, em đi trước đây!” Nói xong Như Y hướng những người thân của các bệnh nhân khác chào một tiếng liền nhanh chóng trốn ra khỏi phòng bệnh. Đến khi cô đi ra khỏi cửa bệnh viện cô mới bỏ xuống được tảng đá trong lòng!
Nghĩ đến lần đó trong bệnh viện, cô bị lãnh một cái tát lần đầu tiên trong đời, tâm tình cô liền vô cùng khó chịu!
Không lâu sau, xe buýt đã đến, cô lên xe buýt đến sở cảnh sát giao thông.
Đến sở cảnh sát, Như Y trong lòng giận đến nỗi không thể kiềm chế. Cô biết hiện tại người có tiền là nhất, nhưng thật sự không nghĩ đến hôm nay cô sẽ gặp phải chuyện được đối đãi không hề công bằng này. Bọn họ cho cô xem bản giám định giả, nói là đã nghiêm khắc, cặn cẽ thăm dò, chứng minh người lái xe ô tô lúc đó vô cùng bình thường.
“Tại sao có thể là bình thường? Làm sao có thể chứng minh hắn vẫn bình thường khi lái xe?” Như Y cầm bản kiểm định của cảnh sát, ở trong đại sảnh làm văn phòng tranh luận!
Nhưng không có người nói lý với cô, những điều này như cùng bọn họ không hề liên quan, hỏi thì bảo tìm người nào chịu trách nhiệm, họ đều chối bay chối biến là không biết!
Cô tựa như một con ruồi đi loạn, trong lòng đang đầy ngập đạo lý tranh luận liền chuyển thành tức giận nhưng mà không có chỗ phát hỏa!
Trong khi cô đang ở trong văn phòng như thời gian cấp, người dân thấp kém bị xã hội đè bẹp, Hoắc Doãn Văn giống như trước, tư thái cao cao tại thượng từ một bên cầu thang đi xuống. Bên cạnh là đội trưởng đội cảnh sát giao thông Lý đang một mực cung kính, bên mặt hiện lên nét tôn trọng tiễn anh ta xuống lầu.
Người đàn ông như vậy vô luận là đi đâu, đi nơi nào đều tài trí hơn người, đều làm cho người ta ngưỡng mộ vạn phần!
Mà giờ phút này sự hiện diện của anh ta làm cho cô vô cùng nhỏ bé, nhỏ giống như một hạt cát trong vô số những hạt cát người sa mạc.
Thấy anh ta đang hướng phía mình đi tới, càng lúc càng gần!
Như Y trong lòng rối rắm không biết có nên cùng anh ta chào hỏi hay không. Anh ta đã mấy lần giúp cô, nếu không chào như vậy thì cô rất là không lễ phép. Nếu mà chào, bọn họ cũng mới có vài lần nói chuyện, cô sẽ bị người ta cho là nịnh bợ người giàu nha!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc