Tổng Giám Đốc Cặn Bã Xin Anh Đừng Yêu Tôi - Chương 03

Tác giả: Cơ Thủy Linh

Cuộc Gặp Gỡ Vô Tình Tại Khách Sạn
Cho tới bây giờ, cô luôn là niềm kiêu hãnh của cha mẹ, từ khi học tiểu học cô luôn đứng đầu lớp, năm 14 tuổi cô xếp thứ nhất trong trường chuyên của huyện, năm 16 tuổi cô đỗ vào trường đại học B danh tiếng nhờ thành tích cao. Mặc dù với thành tích của cô muốn thi vào trường Bắc Đại không hề khó, nhưng so với Bắc Đại thì trường B có học phí tương đối phù hợp với gia cảnh nhà cô, nhà nước cũng có tiền trợ cấp cho sinh viên nghèo thi ngành sư phạm, cho nên cô mới quyết định thi vào đại học B khoa Ngoại Ngữ.
Ở trường cô rất cố gắng học tập, tích cực tham gia các hoạt động xã hội, cô còn tự mình đi làm thêm kiếm tiền để đóng học phí mà không dùng tiền của ba mẹ, hơn nữa cho tới bây giờ cô luôn giữ mình trong sạch, không nghĩ đến hôm nay mình sẽ bị nói những lời khó nghe như vậy.
Cô thật xin lỗi cha, cũng thật xin lỗi người mẹ đã qua đời của mình.
Cô là bảo bối trong lòng họ vậy mà hôm nay cô lại làm mình rơi vào tình cảnh này.
Nhưng nghĩ tới Nhất Minh vẫn đang hôn mê trong bệnh viện, cô không thể nào oán hận cha mẹ của anh được.
Chỉ hi vọng anh ấy mau sớm tỉnh lại, bình an vô sự qua khỏi.
Tâm tình cô vẫn rối rắm cùng khổ sở cho đến khi cô đến được nơi làm việc.
Cô mặc sườn xám màu đỏ, cặp mắt đỏ bừng đứng trước phòng bao của khách sạn Đế Hào, cô làm phục vụ ở đây và hôm nay là ngày đầu tiên cô đi làm. Khách đến khách sạn này toàn là những nhân vật có thân phận vô cùng cao quý, không giàu cũng quý, vì vậy mà phục vụ ở nơi này cũng yêu cầu phải tốt nghiệp đại học chính quy trở nên. Dĩ nhiên, nơi này trả tiền lương cũng rất cao, một tiếng được 30 đồng, cô mỗi ngày làm 5 tiếng, như vậy mỗi ngày cô sẽ kiếm được 150 đồng.
Hôm qua đã đàm phán tốt rồi, vốn cô tính hôm nay sẽ không làm mà ở trong bệnh viện chăm sóc cho Nhất Minh, nhưng hiện tại nơi đó không hoan nghênh cô cho nên hôm nay cô quyết định đi làm bình thường.
Vừa mới tốt nghiệp đại học, cô chưa tìm được công việc ổn đinh vì vậy mà công việc này đối với cô mà nói thật là may mắn.
“Khóc? Sao mắt lại vừa đỏ vừa sưng thế này?” Nữ quản lý đi đến trước mặt cô, nhìn vào đôi mắt sưng đỏ của cô bất mãn chât vấn.
“Không không, tôi không có khóc, chỉ tại gió bên ngoài quá lớn làm bụi bay vào mắt tôi thôi” Nhan Như Y vội vàng chớp mắt che giấu chính mình nói.
Quản lý lại liếc cô một cái, thái độ nghiêm túc chỉ về phía toilet nói: “Đi trang điểm lại đi, định để cho khách thấy cái bộ dạng khóc lóc xấu xí này hay sao? Thật là chẳng ra làm sao”
“Vâng!”
“Còn nữa, tôi không cần biết ở nhà cô có chuyện gì, nhưng một khi đã làm việc không được để việc cá nhân xen vào, khi làm việc thái độ phải nhiệt tình niềm nở.”
Nhan Như Y gật đầu liên tục trả lời: “Dạ!” sau đó cô bước nhanh về phía toilet.
Khi trở lại vị trí làm việc, có khoảng bảy, tám vị khách toàn thân tây trang và giày ra đi đến, cô lập tức mỉm cười đến đón, dẫn học vào một phòng bao đã đặt trước.
Trong khi các vị khách khoảng 40 đến 50 tuổi lần lượt bước hết vào phòng bao, đến người khách cuối cùng đi đến bên cạnh cô thì cô mới chú ý tới người này, anh ta là -----
“Hoắc tiên sinh, chào anh, anh vẫn khỏe chứ!” Nhan Như Y chào hỏi người đàn ông này, giọng nói mang theo đầy cảm kích.
Nghe được tiếng gọi này, Hoắc Doãn Văn bước chậm lại khi nhìn thấy cô thì rất giật mình: “Cô làm việc ở đây à?”
“Đúng vậy, hôm nay là ngày đầu tiên tôi đi làm!”
“Bạn trai cô vẫn tốt chứ?”
Khi nhắc tới Nhất Minh, nội tâm cô không khỏi dâng lên nỗi đau đớn vô hình, lắc đầu nói: “Bác sĩ nói đã qua giai đoạn nguy hiểm rồi mà anh ấy còn chưa có tỉnh lại. Rất cảm ơn anh, nếu như hôm ấy không có anh kịp thời đưa đến bệnh viện thì không biết sẽ ra làm sao…..Tiền thuốc thang tôi sẽ mau chóng trả lại cho anh.”
Hoắc Doãn Văn không để ý tới đề tài này nói: “Người ở bên trong đang đợi tôi, tôi vào đây!”
Lúc ấy, Như Y mới phát hiện ra mình thất lễ vội vàng nói: “Xin lỗi, xin mời…”
Bàn R*ợ*u Chốn Quan Trường
Vì trong phòng bao này là phòng VIP, chuyên phục vụ các vị chức cao bàn bạc công việc nên bên cạnh mỗi người sẽ có một người đứng bên rót R*ợ*u.
Người đàn ông mà Nhan Như Y phục vụ khoảng trên 40 tuổi, bụng to với cái đầu bóng loáng (hói ấy ạ), nhìn thái độ của ông biết ngay là quan to. Dĩ nhiên, trong bàn này nhìn ai ai cũng có tướng làm quan.
Mà thông qua cách bọn họ nói chuyện, cũng chứng minh được suy nghĩ trong lòng cô.
Người cô phục vụ chính là cục trưởng của thành phố C, bên cạnh theo thứ tự chính là các chủ quan cùng với lãnh đạo các thành phố cùng với mấy cô thư ký chân dài.
Hoắc Doãn Văn đang ngồi ở vị trí chính giữa nói chuyện rất thoải mái với mọi người trên bàn, không khó nhìn ra quan hệ của anh ta và mấy vị lãnh đạo rất tốt.
Bầu không khí trong phòng đã được đẩy lên cao, khi vừa mới bắt đầu tiệc R*ợ*u không lâu đã uống hết bình rượt Ngũ Lương Dịch được ủ 30 năm.
Lúc này, cục trưởng cầm lên ly R*ợ*u nói: “Hoắc tổng thật là tuổi trẻ tài cao, trình độ làm việc rất suất sắc, có mưu tính sâu xa, thành phố C chúng tôi rất vui mừng khi công ty của anh đến xây dựng và đầu tư.”
Hoắc Doãn Văn cười cười cầm ly R*ợ*u lên: “Cục trưởng Quách thật là, bữa tiệc R*ợ*u hôm nay chính là chỉ có uống R*ợ*u, không bàn chuyện công việc a. Nhưng nếu cục trưởng Quách đã nói vậy thì tôi cung kính không bằng tuân lệnh. Ban quản trị chúng tôi đã bàn bạc kĩ, muốn đến thị xã Tân Hải xây dựng một khu dân cư, biệt thự hạng sang, chỉ là mảnh đất chúng tôi nhắm trúng ấy vẫn chưa được lãnh đạo địa phương phê duyệt ---“
“Vậy sao? Vấn đề này chỉ là chuyện nhỏ, để khi về tôi gọi đến thị xã Tân Hải hỏi lại chuyện này xem sao, chỉ cần không trái với quy định, có xí nghiệp lớn vào đầu tư vào đối với nền kinh tế của địa phương không gì tốt bằng! Mọi người nói có phải không?” Cục trưởng nói xong lại hỏi thăm ý kiến các vị lãnh đạo ngồi bên cạnh.
Tất cả mọi người cùng gật đầu ra vẻ tán thành.
“Được vậy thì còn gì bằng, tôi xin kính các vị lãnh đạo ở đây ly R*ợ*u bày tỏ lòng cảm ơn a, cạn chén” nói xong Hoắc Doãn Văn uống một hơi hết sạch ly R*ợ*u trước mặt.
Sau khi uống xong ly R*ợ*u mặt không đổi sắc, tửu lượng không tồi a.
Ánh mắt Nhan Như Y không khỏi nhìn chằm chằm vào Hoắc Doãn Văn. Trong tất cả những người ở đây thì anh ta là người hấp dẫn nhất, không phải vì anh ta là người trẻ nhất mà chính nhờ khí chất của anh ta rất khác biệt, rất lạnh lùng, những hành động hay cử chỉ của anh ta có thể lấn át được mọi người xung quanh. Cộng vào đó anh ta cũng rất dễ nhìn, khuôn mặt cưng nghị cộng thêm ngũ quan sắc sảo, thêm nữa trên người anh ta còn khoác thêm bộ tây trang cực kì bắt mắt, toàn thân anh tỏa ra một loại khí thế không ai sánh bằng.
Cô nhìn xung quanh thấy tất cả các cô gái ngồi đây đều liếc mắt đưa tình với Hoắc Doãn Văn, ánh mắt họ không rời trên người anh ta lấy nửa bước.
Nhan Như Y trong lòng không khỏi lạnh run, các cô ấy cũng trắng trợn quá đi.
Qua vài lần R*ợ*u, các vị lãnh đạo ngồi đây cũng dần dần lộ ra bản tính thật. Nhan Như Y đứng bên cạnh có thể thấy được tay của hai vị lãnh đạo đã để trên đù* các nữ thư kí bên cạnh, mà các nữ thư kí ấy cũng không hề từ chối đẩy ra mà còn có vẻ mời chào dựa sát vào bên cạnh lãnh đạo của họ.
Đây chính là sự thật chốn quan trường nha.
Trong lòng Nhan Như Y không khỏi than thở một tiếng, ánh mắt lại không tự chủ được nhìn về phía Hoắc Doãn Văn phía đối diện.
Lúc này anh ta đang *** lá, cặp mắt ửng hồng xem ra đã hơi say.
Cũng khó trách, uống nhiều R*ợ*u như vậy mà không hề ăn một cái gì. Uống như vậy không say mới là lạ.
Khi cô đang nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt về phía bên này, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Có lẽ vì không khí trong này bao phủ hơi men nên ánh mắt của Nhan Như Y không khỏi nóng lên
Quấy Rối T*nh d*c
Khi cô đang nhìn anh ta, anh ta cũng đưa mắt về phía bên này, ánh mắt hai người giao nhau giữa không trung. Có lẽ vì không khí trong này bao phủ hơi men nên ánh mắt của Nhan Như Y không khỏi nóng lên.
Cô âm thầm hướng về phía anh ta gật đầu.
Hoắc Doãn Văn cong cong khóe môi, cũng hướng về phía cô nhẹ nhàng gật đầu.
Ở trong đoàn người, hai người dùng phương thức không tiếng động mà chào hỏi nhau.
“Cô gái, rót R*ợ*u đi, nhìn cái gì thế? Có phải cô đã bị Hoắc tổng mê hoặc rồi hay không? Thái độ làm việc cần phải xem lại nha, làm việc là phải toàn tâm toàn ý không được sao nhãng nha!” Vị cục trưởng bên cạnh quay sang Nhan Như Y cười cười nói đùa.
Hai gò má Nhan Như Y trong nháy mắt đỏ hồng, lúng túng liếc về phía Hoắc Doãn Văn sau đó vội vàng rót R*ợ*u cho cục trưởng bên cạnh.
Vị cục trưởng uống R*ợ*u mặt đã đỏ ửng, ánh mắt đắm đuối nhìn về phía Nhan Như Y dựa trên khoảng cách gần mà quan sát cô từ trên xuống dưới. “Cô tên là gì? Năm nay bao nhiêu tuổi?”
Ánh mắt của ông ta làm Nhan Như Y không thoải mái, cô lo lắng vặn vẹo cơ thể trốn khỏi ánh mắt ấy. “Tôi tên Nhan Nhan, 20 tuổi!” cô thuận mồm bịa một cái tên mới.
“Nhan Nhan? Nghe rất êm tai a, chữ Nhan trong Nhan Như Ngọc sao?” Cục trưởng mượn lời R*ợ*u giả vờ đem tay đặt lên khuôn *** đầy đặn của cô ăn đậu hũ.
“Không phải, xin ngài nghiêm túc cho!” Nhan Như Y hoảng sợ đột nhiên lùi về phía sau mấy bước thoát khỏi bàn tay đang quấy rối mình.
Nhưng động tác của cô quá lớn, cánh tay không cẩn thận ***ng phải ly R*ợ*u trên mặt bàn. “Phằng” một tiếng cả cái ly bị rơi bên mặt đất vỡ tan, R*ợ*u văng ra sàn.
Tiếng động này làm mọi người xung quanh chú ý tới.
Hoắc Doãn Văn giống như không nhìn thấy sự việc trước mắt, lẳng lặng *** lá.
“Thật xin lỗi, thật sự xin lỗi, tôi lập tức dọn dẹp!” Nhan Như Y vội vàng hướng mọi người xin lỗi sau đó ngồi xổm xuống nhặt từng mảnh ly vỡ.
“Cẩn thận một chút, cẩn thận không bị thủy tinh đâm vào tay bây giờ” tên cục trưởng bên cạnh “quan tâm” nói đồng thời cũng ngồi xuống, bởi vì có chiếc bàn che khuất ông ta không chút kiêng kỵ gì ở trên người Nhan Như Y sờ soạng.
Nhan Như Y trong lòng không ngừng chửi lão già hỗn đản, đồ quỷ háo sắc nhưng ông ta là người mà cô không thể nào đắc tội được. Hơn nữa, nếu bây giờ cô mà la lên, ông ta nhất định sẽ giải vờ vô tội không nhận. Cho nên cô không thể làm gì khác chỉ mong mau chóng dọn dẹp sạch sẽ đống thủy tinh rồi đứng lên.
Chỉ là đống thủy tinh này thật sự rất khó mà làm sạch a.
“Tiểu Y phải không?” Chợt Hoắc Doãn Văn mở miệng nói, tiếng của anh không lớn không nhỏ nhưng cũng khiến cho mọi người phải chú ý.
Nghe Hoắc Doãn Văn gọi đến tên mình, Nhan Như Y lập tức đứng lên.“Dạ?”
Ngồi ở vị trí chủ trì Hoắc Doãn Văn kẹp trong tay *** đang hút dở chỉ vào cánh cửa được tạo khắc hoàn mĩ nói: “Cô mau đi gọi quản lý tới đây”
“Vâng!” Nhan Như Y sửng sốt gãi đầu, ngơ ngác nhìn anh, anh ta hình như đang tức giận gì đó nghe giọng tựa hồ không được tốt. Nhưng cô có thể cảm nhận được, anh ta bảo gọi quản lý tới không phải để gây khó dễ cô.
Cô nghe lệnh dứt khoát đi ra ngoài gọi quản lý.
Khi Nhan Như Y vừa đi ra khỏi phòng bao, Hoắc Doãn Văn ra lệnh cho cô gái bên cạnh mình : “Cô đi sang rót R*ợ*u và phục vụ cục trưởng đi!”
Nữ nhân viên phục vụ rất không tình nguyện rời khỏi Hoắc Doãn Văn sang phục vụ lão háo sắc bên kia.
Khi Nhan Như Y trong lòng thấp thỏm không yên mời quản lý đến thì Hoắc Doãn Văn chỉ hướng quản lý gọi mấy món ăn cũng đồng thời bảo quản lý sai người dọn dẹp mặt đất sạch sẽ. Xong xuôi Hoắc Doãn Văn gọi Như Y đến bên cạnh: “Cô tới đây tiếp R*ợ*u cho tôi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc