Tổng Giám Đốc, Anh Đi Đi! - Chương 14

Tác giả: Dan Lee Gun

Vậy thì ℓàм тìин nhân của tôi đi!
9h tại khách sạn Lover
Đây là khách sạn năm sao thuộc tiêu chuẩn quốc tế, hơn nữa còn là khách sạn dành cho giới thượng lưu, hoàng thất, quý tộc.
Vừa bước vào đại sảnh trong khách sạn, Hàn Dĩ Xuyến kinh ngạc khi thấy nhân viên phục vụ trong khách sạn đã chạy đến đón cô. Cô đi theo nhân viên đó vào thang máy trước sự ngỡ ngàng của nhiều người.
Thang máy dừng lại ở tầng ba mươi. Nhân viên phục vụ tiếp tục đi trước, đến dãy hành lang dành cho Hoàng tộc, nhân viên phục vụ dừng lại trước một phòng và cung kính gõ cửa.
Rất nhanh sau đó, giọng nói lạnh lẽo của đàn ông từ bên trong nói ra
- Vào!
Nhân viên phục vụ cúi đầu chào Hàn Dĩ Xuyến rồi rời đi.
Nhìn cánh cửa trước mặt, Hàn Dĩ Xuyến run đến sắp ngã khụy xuống, cô hít thở sâu một hơi, cắn cắn môi dưới rồi mở cửa bước vào.
Cánh cửa đột nhiên đóng sầm lại phía sau Hàn Dĩ Xuyến khiến cô giật bắn mình, lại nhìn về phía người đàn ông đang ngồi thương thức rượu trên giường, sống lưng cô lạnh toát.
Từ Lâm đặt ly rượu lên bàn, thuần thục tháo carvat ra và ném lên giường, hắn đứng lên và đi về phía Hàn Dĩ Xuyến.
Mỗi bước hắn tiến là tim Hàn Dĩ Xuyến như muốn vọt ra ngoài, cô liên tục lùi về phía sau đến khi lưng đã dán vào cửa thì mới ý thức được Từ Lâm đã đứng trước mặt mình; một tay hắn chống lên cánh cửa phía sau Hàn Dĩ Xuyến, ánh mắt lạnh lẽo tản ra tia bức người đến khó thở, nhìn Hàn Dĩ Xuyến sợ sệt như một con nai tơ đã mắc vào bẫy của gã thợ săn...
Bị bao vây trong phạm vi nhỏ hẹp như vậy, hơi thở tản ra từ người đàn ông trước mặt khiến Hàn Dĩ Xuyến không rét mà run, cô cắn chặt môi dưới, ánh mắt cụp xuống không dám đối diện với hắn....
Hình như biểu hiện của Hàn Dĩ Xuyến khiến Từ Lâm rất thích thú, tay còn lại của hắn liền chậm rãi đưa lên cổ, cởi từng cúc áo lần lượt từ trên xuống dưới....
Vừa cởi hắn vừa mở miệng châm chọc
- Chỉ doạ em một chút mà đã tự leo lên giường với tôi, có phải em luôn phóng túng như vậy?
Hàn Dĩ Xuyến liền ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô cảm thấy mình vừa bị sỉ nhục, môi anh đào khẽ mở
- Từ tiên sinh! Anh dựa vào đâu mà có thể nói tôi như vậy?
Từ Lâm liền ngừng động tác ϲởí áօ nhưng vòm иgự¢ săn chắc, làn da màu đồng nam tính đã lộ rõ hơn phân nửa trước mặt Hàn Dĩ Xuyến, hắn đưa tay lên vuốt ve gò má trắng hồng tự nhiên của cô, rồi di chuyển nhẹ nhàng xuống cằm, nâng cằm cô lên, lại nhàn nhạt trả lời
- Tức giận rồi? Tôi rất thích nhìn gương mặt em khi tức giận!
Hàn Dĩ Xuyến chỉ biết im lặng nhìn hắn, nhìn thấy Ⱡồ₦g иgự¢ quyến rũ đến mức khiến phụ nữ phải xịt máu mũi kia, cô ngượng ngùng, cụp mắt xuống. Từ Lâm hài lòng trước biểu cảm này của cô, hắn nhoẻn miệng cười hời hợt, môi bạc từ từ tiến lại gần cặp môi hồng thuận của cô, bá đạo chiếm lấy, nhanh chóng cắn ʍúŧ... Hai tay Hàn Dĩ Xuyến lại chống trước иgự¢ hắn, nhưng cảm giác nóng ấm nóng lòng bàn tay khiến cô hoảng loạn muốn rụt tay lại. Lần này tay cô trực tiếp tiếp xúc với da thịt của Từ Lâm chứ không còn được ngăn cách bởi một hay hai lớp vải như những lần trước.....
Nụ hôn vừa dứt, Từ Lâm thoả mãn nhìn chiến lợi phẩm của mình, sau đó lạnh giọng ra lệnh
- Vào tắm cho tôi!
Hai chân Hàn Dĩ Xuyến gần như chôn chặt tại chỗ. Nhưng nghĩ đến người mẹ đang không rõ tình hình hiện giờ, cô đành phải bước đi theo sau Từ Lâm.
- -------------------
Không khí trong phòng tắm cực kì ngột ngạt đến khó chịu, nhưng vẫn có thập phần ái muội.
Từ Lâm ngồi trong bồn tắm rộng lớn, toàn bộ cơ thể hoàn mỹ của người đàn ông đều lộ ra dưới nước.
Hàn Dĩ Xuyến thật tình không dám nhìn lung tung, cô chỉ tập trung vào việc cọ rửa người cho Từ Lâm, làm ướt người cho hắn rồi thoa sữa tắm lên....
Từ Lâm hai tay dang rộng để ngang trên thành bồn tắm, lưng dựa vào thành bồn như một vị quân vương cao cao tại thượng thời cổ đại. Hắn nhìn bộ dạng thẹn thùng như nụ hoa vừa mới chớp nở của Hàn Dĩ Xuyến, lười biếng hỏi
- Căn thẳng vậy sao?
Hàn Dĩ Xuyến bắt đầu lau rửa phần иgự¢ cho hắn, cô nặng nề nâng tay, tiếp tục đổ sữa tắm vào khăn tắm rồi dùng nó lau lên иgự¢ hắn, cô gần như đang nín thở!
Cảm nhận được Dụς ∀ọηg nguyên thủy đã sớm thức tỉnh từ lâu, hạ thân cứ trướng to đến khó chịu, Từ Lâm đưa một tay lên ôm ngang vòng eo của người con gái đang ngồi trên thành bồn tắm, lại tiếp tục cất giọng trêu chọc
- Thẹn thùng như vậy thì lát nữa sao có thể phục vụ tôi?
Môi Hàn Dĩ Xuyến mím chặt, cô không muốn chọc giận hắn, hình ảnh trong Club đêm đó vẫn còn quẩn quanh trong đầu cô, một khi Từ Lâm nổi giận thì sợ cô ૮ɦếƭ cũng không tìm thấy xác!
Từ Lâm dĩ nhiên không hài lòng với biểu hiện này của cô, có trời mới biết, Hàn Dĩ Xuyến im lặng khiến hắn khó chịu đến mức nào. Tay đang giữa lấy eo cô đột nhiên siết chặt...
- Em câm à?
Hàn Dĩ Xuyến vẫn không dám ngẩng đầu lên nhìn hắn, cô chỉ cúi đầu trả lời
- Từ tiên sinh! Mối quan hệ giữa chúng ta là gì chứ? Một cuộc giao dịch? Tình một đêm? Tôi không phải tình nhân của anh, càng không phải là bạn gái, chúng ta có gì để nói sao?
Từ Lâm tiếp tục ôm lấy vòng eo của cô, môi bạc khẽ nhếch
- Miệng lưỡi thật sắc bén! Em mắng Tôn Phỉ Ngãi thế nào tôi đã nghe qua.
Hàn Dĩ Xuyến vẫn duy trì một tư thế, cúi gầm mặt và hỏi
- Anh muốn xả giận cho cô ta?
Từ Lâm tiến lại gần cô, bao vây cô trong phạm vi thuộc về hắn, một tay giữa chặt eo cô, một tay đặt trên gò má cô, nhướn mày nói
- Ghen?
Hàn Dĩ Xuyến đột nhiên bật cười, cô ngẩng đầu lên nhìn hắn
- Từ tiên sinh, anh có hiểu được định nghĩa của từ " ghen" không vậy? Tôi không yêu anh thì tại sao phải ghen?
Từ Lâm vẫn giữa chặt gò má cô, không để cô có cơ hội xoay mặt đi. Gương mặt điển trai nhưng vẫn không kém phần lạnh lẽo nhìn chằm chằm vào cô, không một tia cảm xúc
- Dĩ Xuyến của tôi, em nói mình không phải tình nhân của tôi, cũng không hề yêu tôi! Vậy được, trở thành tình nhân của tôi và ở bên cạnh tôi, tôi sẽ khiến em yêu tôi! Yêu đến ngốc nghếch!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc