Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau -Chương 18

Tác giả: Phong Tư

Hạ Ngưng Âm ௱ôЛƓ lung tỉnh lại, gian phòng không biết lúc nào xuất hiện thêm cái bàn, Tư Khảm Hàn ngồi đưa lưng về phía cô, loáng thoáng nghe được âm thanh gõ bàn, anh ngồi ngược ánh sáng, thắt lưng thẳng tắp, tia sáng chiếu vào khuôn mặt góc cạnh mê hoặc của Tư Khảm Hàn giữa ngũ quan tuấn mỹ là đôi mắt chim ưng sắc bén.
Hạ Ngưng Âm liếc nhìn Tư Khảm Hàn, trong mắt xem thường người đàn ông ૮ɦếƭ tiệt này không biết vì sao lại có mặt ở đây? Ngại cô bị thương chưa đủ sao? Đừng tưởng rằng làm kim chủ của cô liền có thể mặc sống ૮ɦếƭ của cô, tùy tiện đối xử với cô, thật quá đáng!
Nhìn thấy anh, lửa giận trong Hạ Ngưng Âm lập tức nổi lên giống như núi lửa phun trào, đôi đồng tử mở to muốn ăn tươi nuốt sống Tư Khảm Hàn.
Mắt hình viên đạn hướng đến Tư Khảm Hàn, lạnh giọng: "Anh tới đây làm gì?"
Bởi vì nằm lỳ ở trên giường, thanh âm Hạ Ngưng Âm rất yếu, nhưng vẫn nghe ra giọng điệu không hoan nghênh.
Tư Khảm Hàn hạ mí mắt tới chỗ phát ra âm thanh, động tác trên tay vẫn như cũ, không nói gì, không hoan nghênh anh à? Không muốn nhìn thấy anh à? Anh chính là muốn phật ý cô đó.
Cô thế nào đần như vậy a, anh tới đây là muốn nhìn cô..., chậc, người phụ nữ này không phải bị thương sao? Kích động như thế làm gì? Cứ tiếp tục, vết thương có thể bị rách ra, người đau cũng chính là cô, mặc dù anh chẳng quan tâm cô có đau đớn hay không, nhưng anh đang tính cho cô xuất viện, vì kịch hay đang đợi cô về diễn.
"Này, nghe không hiểu tiếng người à? Anh đi ra ngoài cho tôi!" Hạ Ngưng Âm thấy anh liền nổi cơn thịnh nộ.
Còn ở đó giận dỗi? Anh sẽ không nói xin lỗi với cô, dù anh sai hay đúng thì người nhận lỗi vẫn là cô, đầu đuôi câu chuyện đều do cô mà ra, vô duyên vô cớ động đến đồ của anh, hơn nữa khí thế của cô rất kiêu, nhưng anh rất thích, thỏa mãn hơn khi tưởng tượng cảnh cô đau đớn còn nhe răng trợn mắt biểu tình, đó mới là tác phẩm nghệ thuật a.
Đừng trách anh lòng dạ xấu xa, ai kêu cô năm lần bảy lượt cợt nhã với đàn ông khác trước mặt anh, nhiều lần cảnh cáo cô đều bỏ ngoài tay, anh cũng nên có biện pháp?
Quả nhiên, anh quyết định tới nơi này là đúng, xem đi bị cô quát tháo thế mà tâm tình vẫn thoải mái? Ưmh, sau này hễ không vui đi kiếm cô chơi đùa nhiều hơn, bởi vì anh phát hiện, cô rất thích hợp làm Tiểu Sửu* cho anh.
*Tiểu Sửu theo trans dịch là vai hề trò cười cho người khác.
Trên màn hình vi tính hiện lên bản đồ thị trường lên xuống dày đặt, khóe miệng Tư Khảm Hàn nhếch nhẹ, trong đầu chứa đầy tư tưởng trêu chọc Hạ Ngưng Âm.
Nhấn lưu trữ dữ liệu rồi tắt máy tính, bộ dạng lười biếng đứng dậy, tay chỉnh chu tây trang, tay *** túi quần thong thả đi về phía cô.
Hạ Ngưng Âm bậm môi, xoay mặt không ngó ngàng anh, đáng ૮ɦếƭ, người đàn ông này rốt cuộc có thời điểm khó coi hay không a.
Tư Khảm Hàn từ trên cao nhìn xuống liếc cô, không cảm xúc, nhíu mày nói: "Rất dữ dội , còn hơi sức chửi mắng người, xem ra bị thương chưa đủ nặng."
Hạ Ngưng Âm không tức giận trước lời châm chọc đó, đem cô thành bộ dạng này còn lên mặt nạt người ta, cuối cùng lương tâm anh để chỗ nào? Hay anh vốn không có lương tâm?
Cô không tâm tình để ý tới loại người không tim không phổi như anh, mở mắt trừng anh, lặp lại lần nữa: "Đi ra ngoài!"
"Đói bụng chưa?" Tư Khảm Hàn vô tay này lọt tay kia..., đặt ௱ôЛƓ ngồi ở mép giường múc chén cháo đưa cho cô.
Hạ Ngưng Âm nghe tới hai chữ đó liền có phản ứng, bụng đánh trống liên hồi, nhưng cô tình nguyện đói bụng cũng không cần tấm lòng giả tạo của anh, nghiêng đầu sang chỗ khác, đưa lưng về phía Tư Khảm Hàn, tiếp tục nằm ngủ, căn bản không thèm để ý anh, cố chấp cùng anh, người thua thiệt chỉ là cô mà thôi, huống chi cô không lạ gì giả nhân giả nghĩa của anh.
Đuổi anh không đi, vậy cô coi anh như không khí.
Nha đầu bướng bỉnh dám quay mặt đi chỗ khác, cô có thể đừng biểu tình ra mặt hay không? Cô không biết cứ chống đối càng K**h th**h anh sao?
Cô không muốn gặp anh thì chính anh muốn để cô gặp nhiều hơn, có điều anh hiếm khi xuống nước hầu hạ ai như vậy mà cô chẳng chịu ngồi hưởng thụ, nhớ lúc ở cùng với Lăng Tuyên cô cũng đâu có bày bộ mặt này, cô cười rất vui vẻ nữa chứ.
Nghĩ tới đây, nụ cười của Tư Khảm Hàn trở nên lạnh lẽo, cháo bốc lên mùi thơm nhưng cô đâu thèm ăn vì người đưa cháo là anh, nếu đổi lại là Lăng Tuyên chắc sẽ có cảnh tượng khác rồi, cô cũng thật biết lựa chọn người.
Ngay tức khắc Tư Khảm Hàn đổi sắc mặt, buông chén cháo xuống, giọng điệu lạnh như băng: "Tôi đem đến rồi cô ăn hay không thì tùy."
"Tôi đâu có mượn anh làm, cảm thấy khó chịu có thể khỏi tới, Hạ Ngưng Âm tôi không nhờ! Chỉ chạm vào tủ lạnh đã *** người ta ra nông nỗi này?" Bực tức trong lòng Hạ Ngưng Âm hiện rõ trong lời nói.
Tư Khảm Hàn nghe tới chữ ‘tủ lạnh’ trán nổi lên vài vạch đen, tâm tình đùa giỡn liền biến mất.
Thấy cô bị thương chật vật như thế, vốn định không tính toán với cô, hiện tại cô lần nữa coi thường tủ lạnh – một vật quan trọng nhất của anh, Tư Khảm Hàn kiềm chế ém cơn giận xuống bụng, từ lỗ mũi phì ra một hơi, nhất quyết không bận tâm cô là bệnh nhân, giở giọng châm chọc: "Tự nhiên tức giận làm gì? Cô có kết quả này là do cô gieo gió gặp bão! Tôi nói mà cô không chịu nghe lời thôi."
Hạ Ngưng Âm rất nghi ngờ về con người Tư Khảm Hàn, chẳng qua là cái tủ lạnh bình thường, ***ng một cái có ૮ɦếƭ ai đâu đúng là quỷ hẹp hòi? Nếu là bảo bối của anh thì mắc gì trưng giữa phòng bếp, chi bằng mua quỹ bảo hiểm, gửi cho bọn họ giữ dùm đi.
"Đâu phải vàng bạc trang sức, chỉ là cái tủ lạnh thôi sao phải xem như bảo bối vây? Cùng lắm thì tôi bồi thường anh cái mới!"
Mi mắt Tư Khảm Hàn nhíu chặt tỏ ý không vui, mày rận kéo thành đường dài thẳng tắp, nghe cô chê bai tủ lạnh của mình, rốt cuộc lửa giận cũng bộc phát, ném cái nhìn lạnh lẽo cho Hạ Ngưng Âm "Hạ Ngưng Âm, do cô không biết điều, đừng oán trách tôi, nhắc lại lần nữa, bất luận như thế nào, cấm cô tuyệt đội chạm vào tủ lạnh! Nghe chưa?"
Hạ Ngưng Âm đem lời anh vào tai này ra tai kia, đừng tưởng rằng hung hăng là có thể hù được cô, Hạ Ngưng Âm này đời nào để bị ức hiếp, cô nghiêng người hướng mặt sang chỗ khác không thèm để ý tới Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn ý thức mình quá dung túng với cô, chưa có người phụ nữ nào dám nói chuyện bằng giọng điệu này mà sống sót trong tay anh, ngoại trừ Nhã Tư.
Ánh mắt Tư Khảm Hàn cay nghiệt nhìn cái ót Hạ Ngưng Âm nói: "Lần này cô không hiểu chuyện tôi có thể bỏ qua, nhưng tôi đã cảnh cáo, còn có lần sau tôi trực tiếp lấy mạng cô!"
Hạ Ngưng Âm nhất thời rùng mình một cái, thân thể tê cứng, lòng bàn tay ướt đẫm mồ hôi nắm thật chặt, cảm giác khó tin làm cô quay đầu sang chỗ phát ra âm thanh.
Đáp lại cô là ánh mắt lạnh thấu xương bàn tay co thành nắm đấm, cảm giác xa lạ này cô đã gặp qua một lần, cho nên cô dám chắc rằng điều anh nói là sự thật chẳng phải đang hù dọa cô.
Trong phút chốc đôi con ngươi lạnh lẽo trở nên âm trầm sắc bén hơn, ánh mắt xẹt qua tia sáng hướng tới Hạ Ngưng Âm cứ như có thể *** cô bất cứ lúc nào, khiến Hạ Ngưng Âm vô thức rụt thân thể lại có chút hoảng sợ.
Cô thế nào cũng không quên cảnh anh P0'p chặt cổ cô, ánh mắt Tư Khảm Hàn lúc này hoàn toàn giống như tình cảnh hôm qua, có điều phần sát khí, nham hiểm thì nhiều hơn làm đáy lòng người ta trở nên rét run.
Hạ Ngưng Âm phát hiện giờ phút này cô đã sai, mà còn quá mức sai lầm nữa là khác, lúc trước như thế nào cũng không nên kí vào bản hợp đồng đó, chẳng qua cô đánh giả bản thân quá cao, cho là mình ít nhiều cũng hiểu Tư Khảm Hàn, bọn họ có thể ngồi chung một bàn ăn cơm ngủ chung một giường, có thể khua môi múa mép qua lại, tạm chấp nhận là Tư Khảm Hàn có chút lương thiện, thế nhưng đó chỉ là giả tạo, căn bản cô không nhìn thấu được Tư Khảm Hàn chân chính!
Tính khí của anh cứ như thời tiết biến đổi thất thường, lúc thì dịu dàng lúc thì dữ dội, rốt cuộc đâu mới là con người thật sự của anh, cô vốn không biết gì, có khi sự lương thiện đó cũng không phải là của anh.
Đứng trước cái kiêu ngạo của anh cũng không làm cô hoảng sợ, còn Tư Khảm Hàn bây giờ khiền người khác phải rụt rè khép nép, anh cứ như mất đi bình tĩnh thường ngày bất luận là đạo lý gì đều bỏ ngoài tai.
Cô đối với anh chả khác gì tờ giấy trắng, cho nên không biết bản thân đã làm gì để anh giận dữ như vậy, càng không biết tại sao, giờ phút này cô lại nhìn ra trong đôi mắt lạnh lẽo của anh cất chứa sự thống khổ tuyệt vọng! Còn vì cái gì khổ sở thì cô không rõ.
Nuốt nước miếng, trái tim bất chợt đau đớn, hoặc do sợ hãi nên đã đập loạn nhịp, chóp mũi xộc mùi cay xè, chạm cái nhìn của anh khiến cô dâng lên cảm giác thương hại.
Hạ Ngưng Âm mở miệng nhưng nói không nên lời, hai mắt vô hồn.
Tư Khảm Hàn nhận ra cô đang thương hại mình, ánh mắt híp lại, người phụ nữ ngu ngốc cô cho là có thể nhìn thấu anh, liền dùng loại ánh mắt đó dò xét anh, Tư Khảm Hàn này không cần sự thương hại từ cô, thực buồn cười, khi bị một nha đầu thương hại cứ như câu chuyện cười.
Anh ngồi bên mép giường tay P0'p chặt cằm của cô, bàn tay từ từ dời xuống cổ của cô, nhẹ nhàng ma sát đến xương quai xanh, đem hàm ý cảnh cáo suy diễn đến xuất thần nhập hóa.
Bàn tay nhất thời dừng độc tác, khóe miệng nhếch lên ý cười ma mị, nhưng trên mặt vẫn một vẻ, ánh mắt âm lãnh như Satan gắt gao nhíu chặt tầm mắt của cô, kết hợp cùng nụ cười có chút không hợp, anh duy trì nụ cười hỏi: "Hả? Lời của tôi nói đã rõ?"
Ngữ điệu Tư Khảm Hàn rất nhẹ, nhưng rất lạnh, khiến tâm tư Hạ Ngưng Âm muốn đóng băng.
Hạ Ngưng Âm gật đầu, không dám lộn xộn, lại càng không dám lên tiếng, mặc dù cô hít thở hơi khó khăn chỉ có ý nghĩ muốn bỏ trốn!
"Rất tốt, cô gái ngoan!" Tư Khảm Hàn hiển nhiên rất hài lòng với phản ứng của cô, cư nhiên vỗ vỗ mặt cô, thanh âm dịu dàng làm cho người ta cảm thấy quỷ dị, "Tôi nói rồi, bất cứ khi nào cô cũng phải nhớ rõ thân phận của mình, xem lời của tôi chính là mệnh lệnh."
"Đã nhớ, hôm trước anh chưa nói qua không cho tôi chạm đến tủ lạnh, tôi không phải cố ý, thật xin lỗi." Hạ Ngưng Âm nuốt ngụm nước bọt, sự cuồn nộ của sư tử vương khiến cô càng thêm sợ hãi, hơn nữa, cô cũng không muốn mình gặp nạn bởi cơn giận vô cớ của anh, không phải sợ chỉ là cảm thấy hơi mệt mỏi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc