Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau -Chương 17

Tác giả: Phong Tư

Tư Khảm Hàn xách theo chiếc túi đựng quần áo cho Hạ Ngưng Âm, bước chân hướng tới phòng bệnh 502, bàn tay cầm khóa cửa vừa định đi vào, xuyên thấu qua cửa kính thu vào mắt màn tình tứ này, Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên tươi cười hạnh phúc, thoáng chốc ngưng động tác bên tay.
Lăng Tuyên đang đút cho cô ăn cái gì mà cô vui vẻ ăn ngon lành, hai người kẻ nói người cười luyên thuyên.
Thần sắc Tư Khảm Hàn trở nên âm trầm lạ thường, khuôn mặt cường tráng từ từ hóp lại, ánh mắt lộ ra cổ khí lạnh lùng, liếc xéo bọn họ, xoay người rời đi.
Thật dư thừa, anh ở đây thay cô chuẩn bị mọi thứ, vậy mà….. xem ra cô đâu cần tấm lòng của anh, coi như anh không có ở đây cô cũng có người dốc lòng chăm sóc, có lẽ, anh không ở đây cô sẽ mau hồi phục hơn.
Bất quá, anh thừa nhận mình chẳng phải người tốt lành gì, lại càng không biết thế nào là săn sóc, cô cũng chán ghét sự xuất hiện của anh? Vậy anh sẽ càng chống đối lại mong muốn đó, ai kêu cô đối với anh chữ chán ghét viết rõ trên mặt đến thế, thực ra, anh đang cực kỳ khó chịu!
Chậc, anh mua phụ nữ chỉ để xem sắc mặt thôi sao? Mặt có khí chất thật tuy nhiên anh rất thích ánh mắt thuần khiết của cô á..., nhưng thỉnh thoảng cô nên thay đổi một chút, chẳng hạn vừa thấy anh hai mắt liền sáng quắc bảo đảm anh sẽ hứng thú hơn.
Đâu cần trưng cái mặt khó coi đó với anh? Hay anh biểu hiện chưa đủ rõ? Chẳng qua anh không thích đem tâm tư hiện trên mặt, nay đã hỏng bét hết vì nha đầu này, phải như thế nào cô mới nhận ra là anh đang tức giận.
Anh đã cố gắng kìm chế bản thân, nói thẳng ra, chạm đến người của anh tự rước họa vào thân, ưmh, anh thừa nhận mình là Duy Ngã Độc Tôn, kiêu căng ngạo mạn mới là con người của anh, ai bảo anh là Tư Khảm Hàn, người nắm chủ cả giới thương nghiệp là đầu rồng của giới hắc đạo.
*Duy Ngã Độc Tôn: ý chỉ duy nhất trên hết tất cả
Ưmh, quên nói nữa, ngoại trừ Duy Ngã Độc Tôn, còn tùy hứng làm xằng bậy, mặc dù điểm này không có mấy người gặp qua á.
Nghĩ thử xem, Lăng Tuyên sống đang yên đang lành tự nhiên mất hết tất cả, ví như: sự nghiệp y học bỗng chốc tan thành mây khói, hay là trực tiếp phá hủy gia đình tiền tài nhà anh ta, có lẽ nên để đời sau của anh ta từng ngày trôi qua với cái bệnh viện quèn đó, ưmh, vừa nghĩ đã muốn làm liền, bất quá ba thứ cùng xảy ra một lúc sẽ càng thú vị hơn.
Đúng vậy, phải cho cô tận mắt chứng kiến sự tức giận của anh là như thế nào?
Có điều, cô đã đem chuyện *** nhân của anh kể cho Lăng Tuyên chưa?
Tốt nhất là không, bởi vì cô rất để ý đến cảm nhận của tên đó, ưmh, không được, anh mới là người đàn ông của cô a, chẳng phải cô nên quan tâm anh hơn sao ?
Vừa sực nhớ tới sự chán ghét của cô dành cho anh, cứ như làm phụ nữ của anh là rất uất ức, tại sao vậy chứ? Anh vô cùng buồn bực, trước kia đàn bà rất thủ đoạn để được ở bên cạnh anh còn cô thì….
Chẳng phải cô không muốn hắn ta biết quan hệ của bọn họ? Vậy anh càng muốn cho hắn ta biết cặn kẽ hơn.
Khóe miệng phác họa ý cười thâm sâu, các hộ sĩ đi ngang phải mất hồn lạc vía vì phía trước là người đàn ông đẹp đến độ chói lóa mọi ánh nhìn, còn lộ ra "Cười ngọt ngào" khiến người khác ૮ɦếƭ mê.
Cùng lắm lúc anh có được "Cười ngọt ngào" đồng nghĩa suy tư của anh đã vạch ra "Bản kế hoạch tàn ác", có khi là điều ghê rợn nào đó, tuy cảm nhận là vậy nhưng mọi người vẫn một lòng tự nguyện chìm đắm trong sắc đẹp ma mị của anh, dù sao chỉ có anh mới có năng lực quyến rũ đó.
Tư Khảm Hàn chậm rãi đi dọc hành lang, nụ cười bên môi đã sớm biến mất từ lâu, các hộ sĩ vẫn nhộn nhạo trong lòng vì hình bóng cao ngạo của anh.
Anh đưa chiếc túi cho hộ sĩ, trực tiếp ra lệnh: "Đem đến phòng 502."
Hộ sĩ đờ người, ngẩng đầu hướng đến mặt Tư Khảm Hàn, hít vào thở ra một hơi, lời muốn nói nay đã quên bén, những người xung quanh đều nhìn Tư Khảm Hàn bằng một sắc thái, hoa si trước dung mạo tuấn mĩ của anh, ông trời lại chạm khắc ra người đàn ông hoàn mĩ thập toàn đến vậy à?
Tư Khảm Hàn bị bao ánh mắt chăm chú đến chán ghét, thái độ chả giống người nhờ vả tí nào, đôi con ngươi hình viên đạn xuyên thấu bọn họ, ngắn gọn nói: "Nhanh đi!"
"Dạ!" Hộ sĩ bị khí thế anh làm cho hết hồn, chân sắp mềm nhũn, nuốt nước miếng, gắng gượng chống đỡ vách tường để đứng vững, từng bước đi tới phòng bệnh 502.
Thấy hộ sĩ thần sắc kinh hoảng, Tư Khảm Hàn càng mặt lạnh khinh thường, bĩu môi vô vị.
Nhất thời nghĩ đến chuyện sắp xảy ra ở phòng 502, khiến anh lộ ra nụ cười muốn bao nhiêu tà ác liền có bấy nhiêu tà ác, tuy nhiên vẫn biết phép tắt nhường đường cho người khác đi, để mọi người hiểu nhầm là: người đàn ông này vừa tuấn tú vừa tốt bụng như đứa trẻ, xem ra là đang muốn giở trò đùa nghịch ngợm thôi.
Phải không? Trò đùa à? Đơn giản là trò đùa? Chỉ mong là vậy, có điều phải để lương tâm Tư Khảm Hàn cảm nhận được a, nhưng anh cho lương tâm cơ hội phát hiện ra sao?
Đám đông bị anh làm cho thu hút đến nỗi không thấy sự khác thường của hộ sĩ kia.
Mỗi cái đẹp vật đẹp ai nấy cũng muốn thưởng thức, thị giác thuộc tính động vật, hễ nhìn người luôn đánh giá vẻ bề ngoài, do đó không trách được dung mạo của anh lại lừa gạt biết bao ánh mắt, dù sao đẹp trai đâu phải là cái tội, chỉ có thể trách mẹ anh quá biết sinh.
Người hộ sĩ chạy thụt mạng tông vào cửa phòng 502.
Trong phòng đang trình diễn màn miệng há tay đút cứ như vậy phải gián đoạn vô cớ.
Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên dừng động tác, hoài nghi trước sự xuất hiện của hộ sĩ, bệnh viện thế nào lại kỳ quái như thế, hộ sĩ này quá mất lịch sự, cửa không gõ liền xông thẳng vào.
Lăng Tuyên quan sát thấy cô cằm chiếc túi, nhướng mày rậm, không có ý trách cứ, ôn hòa hỏi: "Có chuyện gì sao?"
"Ách!" Hộ sĩ cắn môi, biết mình thất lễ vội ngẩng đầu hướng tới vẻ mặt đẹp trai của Lăng Tuyên, ngỏ ý xin lỗi, chỉ vào chiếc túi trên tay, nhỏ giọng nói: "Có vị tiên sinh dáng dấp rất đẹp nhờ tôi đem đến đây."
Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên nghe được bốn chữ "dáng dấp rất đẹp" đã đoán được là ai, hai mắt chạm nhau, Hạ Ngưng Âm mặt đầy ngờ vực, không ngờ Tư Khảm Hàn một mặt lạnh lùng lại tâm lý chu toàn mọi thứ cho cô, Lăng Tuyên nhún nhún vai, tỏ ý ‘Cô không biết chắc tôi biết ha ?’
Lăng Tuyên đưa tay nhận lấy túi từ hộ sĩ nói lời cảm ơn, đem đến cho Hạ Ngưng Âm.
Sau khi hộ sĩ rời đi, Hạ Ngưng Âm lấm lét nhìn cái túi, tay không tiện đành nhờ vả anh: "Tuyên ca, mở ra giúp em xem là gì?"
Bên trong được bao bọc bằng cái gói đen, Lăng Tuyên tháo từng lớp, cảm giác trong đó rất nhẹ rất mềm, tò mò mở ra thấy món đồ, Lăng Tuyên hoàn toàn giật mình.
Hạ Ngưng Âm nhìn mặt anh biến sắc, từ xanh như tàu lá chuối chuyển sang đỏ hồng, lạ lùng hỏi: "Thế nào? Là gì?"
Lăng Tuyên lặng thinh, không nói lời nào đem túi đưa cho cô, mở túi ra món đồ bên trong rớt ra trên bụng.
Hạ Ngưng Âm nhìn qua khuôn mặt liền đỏ như quả cà chín, quẫn bách cúi đầu, né tránh ánh mắt Lăng Tuyên
Cô nên giải thích sao đây? Cứ cho là người ngây thơ hồn nhiên cũng liền nghĩ đến cái chuyện kia, huống hồ Lăng Tuyên vốn luôn băn khoăn mối quan hệ giữa cô và Tư Khảm Hàn, chỉ là cô không nói, anh không miễn cưỡng cô mà thôi, hoặc là anh đang đợi cô từ từ phân bua.
Tiếp tục giấu giếm hay thẳng thắng?
Lăng Tuyên nghiêm nghị cúi đầu, ngữ điệu có phần gấp gáp "Tiểu Âm, em nên thành thật với anh chuyện giữa em và Tư Khảm Hàn? Có người xa lạ nào lại cẩn thận đến mức này? Nhìn đi đồ lót thì sặc sỡ, vạt áo có vết gãy, vốn đã sử dụng qua, có phải em đã gạt anh chuyện gì?"
"Oa oa, anh phân tích cẩn thận quá, anh thấy đến vậy không phải đã rõ rồi sao?" Hạ Ngưng Âm nghe anh nói, đáy mắt dâng lên vài phần khổ sở, anh đem mọi thứ giải thích rõ ràng cô muốn phản bác cũng khó.
Có lẽ, đây là thời điểm nên thẳng thắng, hà cớ gì buộc miệng nói lời dối lòng, càng che giấu càng nói dối nhiều hơn, huống chi bọn họ là bạn bè thân thiết hàng ngày gặp mặt, cứ giấu giếm hoài chỉ thêm thiệt bản thân.
Có một số việc nói ra sẽ tốt hơn, cứ khư khư ôm trong lòng chẳng được gì, với lại cô không quen lừa gạt người ta, dù đó là chuyện của cô.
"Tiểu Âm, đừng đùa, anh đang nghiêm túc."
Lăng Tuyên biết không nên ép buộc Hạ Ngưng Âm, tuy nhiên anh không khống chế được cảm xúc bản thân, dạng như vốn không thuộc của mình nhưng vẫn muốn nắm giữ đến cùng.
Lăng Tuyên gượng cười, nhận ra mình hơi nóng lòng, quen cô nhiều năm, nói chuyện chỉ cần qua ánh mắt, hễ sao nhãng tí là phát hiện, Hạ Ngưng Âm rất nhạy cảm, chỉ cần có biến đổi là hiện rõ trên mặt.
Anh không ép cô, hiện tại đầu cô cứ gục xuống giường, cho thấy cô đang đấu tranh tư tưởng, giằng xé lương tâm nên nói hay không, đã đến nước này anh còn muốn gặng hỏi gì nữa, tại sao lại trở thành gánh nặng trong lòng cô.
Một lúc lâu, Hạ Ngưng Âm mới ngẩng đầu lên, tay nhỏ bé nắm chặt cái mền, cẩn thận nói: "A, nếu em nói em bán thân cho người ta một năm, anh nghĩ về sau sẽ như thế nào."
Giọng điệu nhàn nhạt chất chứa nhiều bất an đem mọi chuyện nói rõ với Lăng Tuyên, đồng thời giảm mức tổn thương cho anh xuống mức thấp nhất.
Mặc dù đã chuẩn bị sẵn tâm lý nhưng vẫn không ngờ, anh cứ nghĩ quan hệ của cô cùng Tư Khảm Hàn rất đơn thuần, tựa như bạn bè nam nữ bình thường.
Càng đau lòng hơn, khi chuyện khó nói này phải mở lời cùng bạn bè, chỉ vì cô quan tâm anh nên mới dũng cảm nói ra sự thật này, hơn nữa còn cố lấy giọng điệu bình thản này.
Lăng Tuyên đứng ngây người lúc lâu mới nói: "Kết quả rất thê thảm, trước tiên em phải bảo vệ bí mật này suốt đời, cả ngày sống trong lo lắng đề phòng, luôn có cảm giác sợ bị phát hiện bị mọi người xem thường, hoặc là bị xã hội khinh bỉ, có khi mất tất cả bạn bè; một năm sau em sẽ chịu rất nhiều áp lực từ phía truyền thông, khó có thể sống yên ổn."
Lăng Tuyên dùng ngữ điệu từ tốn giải bày, Hạ Ngưng Âm nghe không sót một chữ , ngón tay ngày một siết chặt cái mền.
Hạ Ngưng Âm chuyển mình ra phía cửa sổ, thoáng chốc lại hỏi: "A, tại sao anh không hỏi nguyên nhân vì sao hay mắng em?"
Thanh âm ảm đạm không cảm xúc, nhưng anh nghe ra sự đè nén khó chịu trong đó.
Lăng Tuyên từ từ đứng dậy, ngồi cạnh mép giường, đưa tay xoa đầu cô, bắt chước giọng nói: "Em muốn biết tại sao à?"
Anh vẫn bộ dạng đó nho nhã lịch thiệp, cứ như sợ mất đi báu vật của mình, luôn tỏ ra nâng niu chăm sóc cô, ánh mắt dành cho cô đều là sự dung túng thương yêu.
Hốc mắt Hạ Ngưng Âm ươn ướt, Lăng Tuyên ôm cô vào lòng an ủi: "Đứa ngốc phải nói mình bị thương chỗ nào, người khác mới có thể chữa lành vết thương cho em? Còn nữa, trong lòng em, anh là người thế nào? Là loại không phân biệt tốt xấu liền hiểu lầm em à? Em nên nhớ bất luận xảy ra chuyện gì, anh đều đứng bên cạnh em ủng hộ em cả."
Có lẽ âm thanh trong trẻo như nước của Lăng Tuyên mang theo mấy phần áy náy thương tiếc, khiến Hạ Ngưng Âm nghe ấm lòng, nhất thời mọi khổ sở đè nén trong lòng dâng trào cuồn cuộn, mùi vị chua xót xộc lên mũi, lệ hoen ướt hàng mi.
Hạ Ngưng Âm khóc òa lên, nước mắt lăn dài bên má giống như dòng nước chảy siết.
Cô cố nén uất ước khi bị Tư Khảm Hàn ςướק đoạt lần đầu tiên, giả vờ quật cường không khóc; vì ba Hạ gánh hết mọi trách nhiệm lên người, đem chính mình bán cho Tư Khảm Hàn lúc vành mắt đỏ hoe; Tư Khảm Hàn đè cô ở trên tường, đem dòng họ cô ra chửi mắng cũng cố nuốt nước mắt vào lòng; ngày hôm qua cả người bị thương, đau đến ૮ɦếƭ đi sống lại, cô cũng phải cắn răng chịu đựng không rơi giọt lệ nào.
Nhưng hôm nay ánh mắt đồng cảm, thương xót từ Lăng Tuyên mang cho cô cảm giác được bảo vệ tin tưởng, khiến cô đem hết khổ sở chịu đựng trong lòng giải tỏa ra, chả khác gì đang trôi dạt giữa biển bất chợt vớ được cái phao cứ thế mà trụ vào khóc không ngừng.
Hạ Ngưng Âm bật khóc đã dọa sợ Lăng Tuyên, làm tay chân anh luống cuống chẳng biết để đâu, khẩn cầu nói: "Tiểu Âm, không sao, đừng khóc, em không muốn nói anh sẽ không hỏi, đừng khóc, đừng khóc nha."
Hạ Ngưng Âm làm lơ lời anh, khóc lớn hơn, mím môi, nghẹn ngào thành vỡ òa, "Huhuhu! Ưmh Huhuhu ——" tựa đầu vào bả vai Lăng Tuyên tiếp tục khóc.
Lăng Tuyên bắt đầu khịt khịt mũi theo, anh chưa gặp cô khóc bao giờ, cứ cho lúc trước đi học bị bạn bè bắt nạt vì không có mẹ, nói cô là sao chổi hại ૮ɦếƭ mẹ, cô cũng chỉ đứng yên cười nhạt, không có bất kỳ hành động giải thích nào, có thể thấy gần đây cô bị tổn thương lớn đến chừng nào.
Anh lẳng lặng để mặc cô khóc cho đã, chỉ biết vuốt lên xuống bả vai cô.
Tiếng khóc nhỏ dần, Hạ Ngưng Âm khóc xong chuyển sang nất nất ở cổ họng, hai mắt sưng như hột đào, ngẩng đầu lên nhìn áo sơ mi Lăng Tuyên ướt một mảng còn dính cả nước mũi cô cứ như vậy mà cười hả hê "Hahaha!" Tiếng cười đột ngột ngừng lại, vì cười lớn quá khẽ chạm đến vết thương làm Hạ Ngưng Âm suýt xoa vài cái.
Lăng Tuyên giận không được cười chẳng xong, bất đắc dĩ lắc đầu.
Hạ Ngưng Âm nín thinh đôi mắt dán chặt chỗ áo ướt của anh, khóe miệng cứ co giật, cố kiềm không phát ra tiếng.
Lăng Tuyên dõi theo tầm mắt của Hạ Ngưng Âm, càng không bỏ qua cảnh chê cười của cô gái nhỏ này, vội lườm cô một cái, bất mãn nói: "Xem đi ai làm ra nông nỗi này."
"Tuyên ca!" Hạ Ngưng Âm nghiêm chỉnh với anh, "Xin lỗi vì lừa gạt anh, còn nữa, cám ơn." Giọng nói lém lỉnh nào có chỗ thành thật hối lỗi.
"Đứa ngốc!" Khóe miệng Lăng Tuyên phác họa nụ cười hoàn mỹ, nhỏ giọng mắng, biết tâm tình Hạ Ngưng Âm sau cơn mưa trời lại sáng rồi.
Trầm mặc thật lâu, Lăng Tuyên lẳng lặng bồi cô ngủ, đợi cô khép hai mí mắt mới đứng dậy"Anh đi khám bệnh, khi rãnh rỗi sẽ quay lại, có chuyện gì nhớ gọi hộ sĩ. "
Lăng Tuyên cẩn thận đắp mền cho cô rồi đi ra ngoài, Lăng Tuyên luyến tiếc từ cửa nhìn vào, ánh mắt đau khổ khép lại lần nữa mở ra hướng tới giường bệnh Hạ Ngưng Âm, chỉ biết thở dài, xoay người rời đi.
Lăng Tuyên đi rồi, Hạ Ngưng Âm an tâm ngủ t***.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc