Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau -Chương 12

Tác giả: Phong Tư

Hạ Ngưng Âm le lưỡi, cười xấu hổ, ngượng ngùng trả lời, cho tới nay trong lòng cô có vấn đề gì liền hỏi ngay, không cho người khác có thời gian trả lời, trước kia Lăng Tuyên cũng bị vài lần như thế, nhưng cô trước sau như một vẫn không sửa đổi.
Lăng Tuyên nghiêm túc nhìn Hạ Ngưng Âm, khóe miệng nhếch lên, chỉ anh hiểu rõ cô, một chút cũng không thay đổi, nghĩ tới đây, lo lắng của anh xua tan không ít.
Ngẩng đầu trả lời cô, "Anh đã lấy được bằng giáo sư tiến sĩ, ở bên kia cũng học tập rất nhiều kinh nghiệm với bạn bè, bọn anh chia sẻ cùng nhau không ít, nhưng luôn muốn trở về để phát triển thành phố B."
Hạ Ngưng Âm hoan hô: "Oa, nể anh thật, mới ba năm đã hoàn thành tất cả, giỏi quá!"
Hạ Ngưng Âm biết anh rất thích nghề bác sĩ, luôn khát khao được tiếp xúc với nhiều vị danh y thế giới để trao đổi kinh nghiệm, thu thêm kiến thức cho bản thân, nếu không ba năm trước anh đã tốt nghiệp ngành y bằng A rồi ra nước ngoài tu nghiệp phát triển tương lai.
Anh khiêm tốn nói, "Ha ha, cũng may, lần này trở về anh đã có dự định vào bệnh viện của ba làm."
Hạ Ngưng Âm giật mình, mở mắt to tinh ý đáp: "Thừa kế phụ nghiệp!"
"Cứ cho là vậy, chẳng qua anh cũng tính tự mở bệnh viện riêng." Lăng Tuyên gật đầu, nói rõ suy nghĩ của mình, Hạ Ngưng Âm nghe qua đã biết đấy mới là ước mơ thật sự của anh.
Lăng Tuyên đăm chiêu nhìn cô, Hạ Ngưng Âm bị hành động của anh làm cho mất tự nhiên, "Sao thế?"
"Tiểu Âm, em và Tư Khảm Hàn là quan hệ gì ? Anh có cảm giác hai người rất quen nhau" Lăng Tuyên nghi ngờ hỏi.
"Em, em với Tư Khảm Hàn ? Em cùng anh ta không có quan hệ."Hạ Ngưng Âm thấp thỏm trả lời, nhớ tới chuyện ngày hôm nay, thần sắc liền biến đổi, mặt khinh thường giải thích: "Ngày đó là bởi vì Tư Khảm Hàn ăn đậu hũ của Phong Hàm Niệm nên em mới cùng anh ta xảy ra tranh chấp, chứ không có việc gì."
Nói đến Tư Khảm Hàn trong lòng cô lại nổi đóm, cũng không biết anh phát bệnh thần kinh chỗ nào, hễ muốn giận là giận, đúng là tính khí thiếu gia.
"Nhưng khuya hôm trước anh thấy anh ta ôm em về dưới nhà, khi đó đã rất muộn rồi." Lăng Tuyên chậm rãi nói.
Hạ Ngưng Âm nghe vậy sợ hãi kêu: "Cái gì? Đêm hôm đó anh thấy em?"
Hạ Ngưng Âm trợn mắt, da đầu tê dại, khó trách anh hiểu lầm quan hệ giữa cô cùng Tư Khảm Hàn, đêm hôm khuya khoắc được đàn ông ôm về nhà, người bình thường cũng sẽ nghĩ vậy thôi.
"Ừ, em đổi số điện thoại, cho nên. . . . . ."
"Nói cách khác ngày đó anh là người đưa em về nhà? Không phải Tư Khảm Hàn? "
"Đúng vậy."Lăng Tuyên cảm thấy có chỗ khó hiểu: "Thế nào?"
Hạ Ngưng Âm khoát tay, lắc lắc đầu: "Không có việc gì, ba em nói hôm đó có anh chàng rất lịch sự nho nhã đưa em về, em không ngời người đó là anh, Thanks."
Khó trách hôm nay Tư Khảm Hàn nói chuyện khó hiểu như vậy, hoá ra là chuyện này , xem ra mình đã hiểu lầm anh.
"Nha." Anh cười nhàn nhạt đáp lại, thật ra anh cảm thấy có điều hơi lạ, vì tối đó anh đưa Hạ Ngưng Âm về thái độ của ba cô ấy rất lạ, đối với anh không mấy thân thiện, cứ như muốn đuổi anh đi, nhưng anh không có nói ra, cũng không có ý định hỏi cô
Phong Hàm Niệm cười vui vẻ, khoát tay Tư Khảm Hàn vào nhà hàng Tây, đi ngang qua hành lang, Phong Hàm Niệm tinh mắt thấy Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên, chợt đứng lại.
Tư Khảm Hàn nghiêng mặt theo mắt cô.
Phong Hàm Niệm nhìn Tư Khảm Hàn cười thùy mị, ngón tay chỉ về phía bên kia, giọng nói dịu dàng xen lẫn hứng thú: "Tư tổng, anh xem, đó không phải là Tiểu Âm sao?"
Tư Khảm Hàn nghe tên Hạ Ngưng Âm, liền nhướng mày, thấy cô đang cùng một người đàn ông cười cười nói nói rất vui vẻ.
Anh híp mắt lại đầy nguy hiểm nhìn chằm chằm phía trước, người đàn ông kia không phải là Lăng Tuyên sao? Trong lòng hừ lạnh một tiếng, người phụ nữ này chân trước đáp ứng yêu cầu của anh, chân sau lại đi quyến rũ người khác, thật tức cười! Xem ra là anh quá dung túng cho cô.
Hạ Ngưng Âm cùng Lăng Tuyên ở trong phòng ăn vừa trò chuyện vừa ăn cơm, không có chú ý tới quang cảnh bên ngoài.
Phong Hàm Niệm quan sát vẻ mặt Tư Khảm Hàn cũng không thấu được suy nghĩ của anh, con ngươi đảo một vòng, cô lầm bầm nói: "Ah? Đó không phải là Lăng Tuyên sao? Hình như anh ấy từng đi du học thì phải? Anh ấy trở về lúc nào nhỉ? Không ngờ ba năm sau bọn họ cũng tiếp tục hẹn họ."
Tư Khảm Hàn giống như nghe được lời của cô..., kéo tay Phong Hàm Niệm ra, xoay người đi về phía chỗ ngồi cách bọn họ không xa.
Phong Hàm Niệm đuổi theo sau, cẩn thận nhìn anh, thấy anh vẫn trầm mặc trước sau như một, cô cũng tự biết im lặng.
Hạ Ngưng Âm và Lăng Tuyên chậm rãi dùng cơm, một bữa cơm diễn ra hơn hai giờ đồng hồ, Lăng Tuyên tính tiền rồi cùng cô rời khỏi nhà hàng.
Hạ Ngưng Âm quay đầu lại lộ hàm răng trắng đều như bắp, nhẹ vỗ bả vai của anh khuyên nhủ: "Tuyên ca, anh không cần đưa em về, hiện tại đã là mười giờ, trễ rồi, em bắt taxi về được."
Lăng Tuyên nhất quyết không chịu, lôi kéo cổ tay của cô "Dù sao anh cũng có xe, lại không bận việc gì, hay là anh đưa em về, thân con gái đi taxi giờ này rất nguy hiểm."
Hạ Ngưng Âm mặc cho anh nắm tay vì sợ anh nhìn ra sơ hở gì, nhưng lại không muốn cho anh đưa về, nếu để anh phát hiện quan hệ của cô và Tư Khảm Hàn, không biết anh sẽ nhìn cô thế nào, cô không muốn mất đi người bạn thân duy nhất này.
Nhưng cô lại không tìm được lý do cự tuyệt, cứ để anh đưa cô về nhà Tư Khảm Hàn chắc chắn sẽ gặp nhiều phiền toái, Hạ Ngưng Âm nhất thời bối rối.
Lăng Tuyên đang mở cửa xe cho cô thì có tiêng chuông vang lên, anh nói với cô xin lỗi một tiếng rồi nghe điện thoại.
Hạ Ngưng Âm ngồi trong xe, nhìn Lăng Tuyên , thanh âm khàn khàn, "Cái gì? ! Được, được tôi lập tức trở về!" Lăng Tuyên quay mặt sang, cười áy náy "Tiểu Âm, xin lỗi, nhà anh có việc, phải về gấp nên không thể đưa em về nhà."
"Không sao." Hạ Ngưng Âm cười mừng rỡ, âm thầm thở dài một hơi, tâm tình sáng sủa hơn.
Lăng Tuyên giúp cô bắt taxi mở cửa xe cho Hạ Ngưng Âm đi vào, đóng cửa lại trước khi xe chạy Lăng Tuyên như có lời muốn nói "Tiểu Âm, anh. . . . . . , anh. . . . . ."
Hạ Ngưng Âm ngơ ngác trước sự ấp úng của anh, làm cô hơi lo lắng đưa tay vuốt gò má đỏ của anh: "Tuyên ca, sao thế, không thoải mái chỗ nào?"
Lăng Tuyên quẫn bách quay mặt chỗ khác "À? Đi đường cẩn thận." dứt lời liền đóng cửa xe lại.
Tư Khảm Hàn cởi trần, chỉ mặc vỏn vẹn một chiếc quần đen, thân hình rắn rỏi đứng sát cửa sổ, ánh mắt lẳng lặng hướng tới đôi nam nữ quyến luyến phía dưới, một tay nắm khẩu súng trong túi, một tay đang kẹp điếu thuốc, mùi thuốc quanh quẩn gian phòng, đôi mắt hơi ௱ôЛƓ lung, không hiện rõ cảm xúc của chủ nhân nó, anh cứ đứng bất động tại chỗ.
Cho đến khi hai người tạm biệt, mỗi người một ngã, anh mới thu hồi lại đôi mắt chim ưng, bộ dạng lười biếng ngồi dài trên sofa, vứt bỏ điếu thuốc đã cháy luội vào gạt tàn.
Ở trong phòng tắm, Phong Hàm Niệm chỉ bọc cơ thể bằng chiếc khăn trắng, để lộ ra nụ hoa cao ✓út, thoáng chốc mê người, tóc ươn ướt xỏa ngang vai, kéo ra cửa phòng tắm đi tới bên cạnh Tư Khảm Hàn ngồi xuống.
Tư Khảm Hàn mím môi cười nhẹ, ngón tay thon dài giựt chiếc khăn tắm ngay lập tức rơi xuống chân Phong Hàm Niệm, cô hoảng hốt kêu lên, thoáng chốc sắc mặt trở nên quyến rũ như con mèo nhỏ nịnh nọt chủ nhân nhào vào lòng Tư Khảm Hàn.
Tư Khảm Hàn ngước nhìn người phụ nữ không mảnh vải che thân, quả thật cô rất đẹp, vẻ đẹp của cô rất lẳng lơ diêm dúa, như một đóa hoa anh túc nở rộ, người phụ nữ không quần áo, đủ để khơi lên thú tính của người đàn ông.
Tư Khảm Hàn nhíu mày, anh không phải Liễu Hạ Huệ, nhưng là giờ phút này anh lại không khát vọng người phụ nữ này.
Phong Hàm Niệm thấy Tư Khảm Hàn thờ ơ trước cảnh xuân, không muốn chủ động ra tay, cô cũng chưa muốn xuất chiêu, lòng khẳng định tin tương Tư Khảm Hàn, khuôn mặt nhỏ nhắn nằm trong иgự¢ anh, nhẹ nhàng hôn khắp người anh, cái lưỡi trượt xuống bụng của Tư Khảm Hàn, Tư Khảm Hàn kêu rên mấy tiếng, tay đè lên đầu cô đẩy mạnh.
Nhận ra Tư Khảm Hàn sắp chủ động, Phong Hàm Niệm nhếch môi cười đắc ý, cô đẩy cao cái ௱ôЛƓ từ từ bò dậy, động tác cực kì hấp dấn, giống như con mèo Ba Tư say đắm lòng người, thân thể mềm mại trêu đùa dán bộ иgự¢ vào lòng anh, có ý muốn Tư Khảm Hàn chạm vào mình. (Con mụ ghê tởm ==!)
Trèo lên đùi Tư Khảm Hàn, bàn tay ngọc ngà quàng qua cổ anh, tay nhiễu loạn bàn tay anh cứ cầm lên hôn, từ từ đi tới cánh môi bạc của anh..
Môi anh rất hấp dẫn như ly rượu ngọt ngào, có cảm giác rất khác với bao người đàn ông khác, Phong Hàm Niệm nhất thời đờ đẫn, ngay sau đó hồi hồn, tay ôm mặt Tư Khảm Hàn, khuôn mặt tinh sảo dần đến gần đôi môi quyễn rũ kia.
Tư Khảm Hàn quay đầu sang chỗ khác, trong mắt hiện rõ sự không vui, nhưng rất nhanh, liền trở lại mặt lạnh, anh nhanh chóng đè cô dưới thân, nâng cao bắp đùi của cô thô lỗ đi vào, Phong Hàm Niệm liền hồi hồn thời gian cũng không có cứ mải đắm chìm trong nhục dục.
Thân thể nóng bừng của Phong Hàm Niệm, trong đầu anh lại hiện lên khuôn mặt nhỏ bé của Hạ Ngưng Âm, tiếng rên rĩ của Phong Hàm Niệm thế nhưng để cho anh nhớ tới ngày đó tiếng khóc nức nở than nhẹ của Hạ Ngưng Âm.
Hồi tưởng lại đêm hôm đó cùng Hạ Ngưng Âm như một quá trình vận động, nhất thời kích thích sự ham muốn của anh dành cho cô, động tác càng thêm mạnh bạo, bất chợt nhớ tới cảnh Hạ Ngưng Âm tươi cười với Lăng Tuyên như châm phải ngọn lửa ghen tuông trong lòng anh, nhìn cơ thể quyến rũ phía dưới càng đẩy mạnh tốc độ hơn.
Phong Hàm Niệm cảm nhận được sự nhiệt tình của Tư Khảm Hàn, ánh mắt mê luyến đầy sắc dục, thân thể phóng thích theo sự cuồng dã của Tư Khảm Hàn.
Khoảnh khắc đó căn phòng bao trùm mùi nhục dục, tiếng thở dốc ՐêՈ Րỉ dưới ngọn đèn mập mờ trở nên quyến rũ.
Ngày hôm sau!
Hạ Ngưng Âm xuống tắc xi, nhanh nhẹn đi vào công ty quẹt thẻ, nhớ tới bản thân đi trễ mấy phút, liền xoa đôi mắt mệt mỏi, tức giận ngồi vào bàn làm việc.
Chuyện tối qua còn làm cô thấp thỏm trong lòng, bình thường nhìn thấy Tư Khảm Hàn thì không có gì, hễ nghĩ đến cùng anh lên giường, não bắt đầu ngưng hoạt động, cả người vô cùng bức bối.
Chẳng biết Tư Khảm Hàn khi nào trở về, cô cứ mang tâm trạng lo âu nằm trên giường, cả đêm trằn trọc trở mình mấy lần, đến khi hừng sáng, mới đi vào giấc ngủ, hại cô chỉ ngủ được ba tiếng đã bị đồng hồ đánh thức.
Mệt mỏi cầm cốc nước đi qua phòng bên cạnh lấy nước uống, cô kinh ngạc phát hiện phòng chật kín người, chính xác mà nói toàn là phụ nữ, kỳ quái hơn, bây giờ là giờ làm việc, họ tập trung chỗ này làm gì?
Hạ Ngưng Âm cau mày, chịu khó chen chúc đi vào, đánh bả vai cô bạn thân, tò mò hỏi: "Này, Lan Khả, mọi người đang làm gì vậy? Cả đám tụ tập náo nhiệt ở đây không sợ quản lý phát hiện trừ tiền thưởng sao?"
Lan Khả liếc mắt, không vui oán trách cô: "Người không có đầu óc như cậu tối ngày chỉ có tiền thưởng với tiền thưởng? Mỗi tháng thưởng có một ngàn mấy trăm làm như nhiều lắm? Cậu có chút tiền đồ tí đi!"
"Một ngàn mấy trắm cũng là tiền a, tơ không có tiền đồ, nhưng tiền lương chúng ta cũng không còn bao nhiêu." Hạ Ngưng Âm phản bác.
"Cho nên a, cho nên chúng ta phải đổi cách khác kiếm tiền!" Lan Khả nói rõ suy nghĩ.
Cách khác? Trong đầu Hạ Ngưng Âm hiện ngay việc mua vé số trúng độc đắc mới có thể làm giàu. Vẻ mặt Hạ Ngưng Âm hơi hoài nghi, thẳng thắng châm chọc: "Cách khác của cậu là đứng ở chỗ này à?"
Lan Khả mặc kệ cô, đối với Hạ Ngưng Âm là dạng người gì, nên Lan Khả cũng không rảnh đôi co với cô ta.
Cô tỏ ra thần bí thì thầm vào tai Hạ Ngưng Âm: "Nghe nói tập đoàn Tư thị muốn hợp tác với công ty chúng ta, chỉ là còn đang suy tính, cậu cũng biết công ty của chúng ta ở thành phố B nổi tiếng là sản xuất đồ điện, nay được tập đoàn Tư thị để ý là vinh hạnh lắm rồi, chỉ là áp lực cạnh tranh rất lớn, tớ đây đang tranh thủ để kiếm được lợi."
"Tập đoàn Tư thị? !" Ngược lại sự vui mừng của Lan Khả, Hạ Ngưng Âm tỏ ra khinh thường bĩu môi, bất đắc dĩ sờ trán mình, trời xui đất khiến hay sao, cứ đến chỗ nào cô cũng nghe được bốn chữ đó.
Cũng may là cô bên bộ phận tiêu thụ, nên không dính dấp gì tới bọn họ, coi như công ty phái người đi bàn bạc, cũng không tới phiên cô, Hạ Ngưng Âm thở phào nhẹ nhõm.
"Đúng vậy!" Lan Khả nhìn Hạ Ngưng Âm, cứ tưởng cô vui mừng cùng mình, lại che miệng cười trộm, nhỏ giọng trêu nói: "Thế nào? Vui đến nói không nên lời à."
Hạ Ngưng Âm không chịu nổi gương mặt ngu ngốc kia, bất mãn gật đầu một cái, vui được mới lạ: "Còn chưa quyết định mà hí hửng cái gì? Bất quá nhận được hạng mục này, tháng sau chúng ta có thêm tiền thưởng! Có thể tăng lên mấy thêm mấy trăm nửa, cũng nên vui vẻ chứ."
Mặt mày Lan Khả sa sầm, hận không thể Ϧóþ ૮ɦếƭ Hạ Ngưng Âm: "Ai nói là tiền thưởng? Tớ nói đây là gặp được Tư Khảm Hàn - tổng giám đốc tập đoàn Tư thị, nếu được chọn có khả năng mình sẽ thấy anh ấy, nói không chừng, đến lúc đó còn được anh ấy chọn trúng sẽ trở thành phượng hoàng không chừng."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc