Tổng Giám Đốc, Ăn Trước Yêu Sau -Chương 10

Tác giả: Phong Tư

Hạ Ngưng Âm nói: "Bây giờ nói những thứ này đều là lời nói suông, căn bản tôi không đủ năng lực gánh vác! Hơn nữa. . . . . . ." Hạ Ngưng Âm cúi đầu đắn đo suy nghĩ: "Mọi việc mở đầu thường rất khó khăn, mà tôi thì không biết bắt đầu từ đâu, chớ nói chi là những thứ khác rồi."
Tư Khảm Hàn gật đầu chấp nhận, hướng cô lộ ra nụ cười, bắt được trọng điểm trong lời của cô: "Ý của cô là đồng ý?"
"Ừ." Cô gật đầu nói "Tuy nhiên. . . . . ."
Tư Khảm Hàn dùng sự tinh tế ngăn lại lời cô, anh hiểu được ý của cô, "Việc này cô không cần lo lắng, đến lúc đó tôi sẽ sắp xếp người chỉ dạy cô."
"Thật?" Hạ Ngưng Âm không dám tin, có chuyện tốt đến vậy sao? Cô chỉ là người bình thường, bồi dưỡng thành chuyên nghiệp là cả quá trình.
"Tôi không có lý do lừa cô."
"Anh. . . . . . , có mục đích gì?" Cô rất hoài nghi, trên người cô có chỗ nào đáng giá đâu? Chẳng lẽ bởi vì cô thẳng tính với anh? Cô dũng cảm? Nói nhảm! Cô không phải trẻ lên ba, mới không tin loại chuyện hoang đường này.
"Hỏi rất hay!" Tư Khảm Hàn từ ghế sofa đứng dậy, ngước mắt nhìn cô, lời là nói thế, nhưng anh không chút khách khí châm chọc cô: "Nhưng câu hỏi này hơi ngu xuẩn, đối với thương nhân trên thương trường đàm phán, ngoài lợi ích còn có cái gì?"
"À!" Cô gật đầu, hồ đồ hỏi: "Ý của anh là tôi mang lợi ích cho anh?"
Ánh mắt Tư Khảm Hàn lộ vẻ tính toán, khóe miệng vẽ lên nụ cười thần bí, lạnh lùng nói: "Đến lúc đó rồi biết." Đúng vậy a, đến lúc đó cô sẽ biết, chỉ là, cô đâu tốt số như thế.
Hạ Ngưng Âm đột nhiên có dự cảm xấu, nhưng không rõ là cái gì, lắc đầu một cái bỏ qua, hứng thú hỏi: "Tôi thắc mắc một chuyện nha, phần hiệp ước này mới vừa chuẩn bị mà anh lại hiểu rõ tôi như vậy, chẳng lẽ anh biết tôi từ trước?"
Tư Khảm Hàn nghe vậy, cười ma mị, khuôn mặt tuấn mỹ hòa với nụ cười càng tôn lên sự kiêu ngạo của anh, hôm nay tựa hồ anh cười nhiều hơn so với ngày thường.
Tư Khảm Hàn trước sau một mặt lạnh lùng, nụ cười thâm ý: "Trước có nhiêu đây, tạm thời tôi theo ý của cô." Anh muốn thay đổi chủ ý, người phụ nữ này do anh chọn trúng, nên anh sẽ là đạo diễn, cô là nhân vật chính cho bộ phim sắp tới.
Hạ Ngưng Âm bị ngột ngạt bởi nụ cười của anh, mặc dù nụ cười của anh còn chưa tới độ rực rỡ, lại khiến cô nhìn đến mê hoặc, cô tin tưởng chỉ cần anh xuất hiện trước giới truyền thông, chưa cần nói lên thân phận, chỉ mượn từ “Điển Trai” dành cho anh, nhất định sẽ khiến cho sóng to gió lớn, già trẻ lớn bé đều điên cuồng vì anh!
"Khụ khụ!" Cô giả vờ ho nhẹ, che giấu thất thần của mình, anh là ví dụ đầu tiên, hiện tại cô đã tin tưởng, thị giác của mình đã bị mờ ảo trước người đàn ông này thật mê người làm cho người ta không dứt mắt nhìn.
Hạ Ngưng Âm khẽ nguyền rủa một tiếng, người đàn ông này sinh ra chính là gieo họa cho nhân gian, cớ sao lớn lên lại đẹp trai đến vậy?
Thu gom mọi suy nghĩ thiếu đứng đắn của mình, Hạ Ngưng Âm nghiêm túc hỏi: "Này lúc nào tôi có thể tiếp nhận công việc? Nhưng nói trước, tôi muốn làm xong tháng này mới từ chức."
Tư Khảm Hàn cũng có cùng ý kiến với cô: "Không cần phải gấp gáp, cuối tháng sau từ chức cũng chưa muộn, có như vậy hiệu suất học tập sẽ tốt hơn, bởi vì có tôi ở chỗ này cô chơi không nổi."
"Nha." Cô bĩu môi, ánh mắt đảo khắp căn phòng rộng lớn xa hoa này, để cho cô chơi xem ra rất lãng phí!
Mặt Tư Khảm Hàn đột nhiên trầm xuống, cảnh cáo cô: "Bất luận thế nào, ở mọi hòan cảnh cô nên chú ý thân phận của mình, đừng quá tự đắc."
Đừng trách anh độc ác, quá khứ anh bao nuôi tình nhân, không ít người vì được cưng chiều mà tỏ ra kiêu ngạo, đến công ty anh ra vẻ hống hách, khiến anh chán ghét sự ngu xuẩn đó, tuy rằng anh đối với họ không để tâm nhưng cũng không để họ quá phận, người thông minh nên biết đúng mực!
"Biết, Tư tổng!" Hạ Ngưng Âm hậm hức trả lời, trong lòng liên tục mắng nhiếc anh.
Trong mắt hiện ra chút lo lắng, nặng nề nói: "Tôi đang nghiêm túc, cô không nghe đến lúc đó xảy ra chuyện tự gánh lấy hậu quả!"
"Mấy giờ rồi?" Hạ Ngưng Âm chuyển đề tài, cô tới nơi này đã lâu nên đói bụng rồi, cùng anh nói chuyện nữa chắc trưa nay cô khỏi ăn cơm.
Tư Khảm Hàn không trả lời, cầm bản hợp đồng đưa cô, muốn cô kí tên vào.
Hạ Ngưng Âm thấy không có vấn đề gì cũng liền kí.
Trong nháy mắt, chợt nhớ đến người đàn ông tối qua cũng là bác sĩ hôm nay, sắc mặt anh trầm xuống, giọng điệu hà khắc: "Trở về đọc thuộc các nội dung trong đây, nên nhớ ở cùng tôi một năm không được tùy tiện quyến rũ đàn ông, nếu để tôi phát hiện mình đội nón xanh, hậu quả trong khế ước viết rất rõ ràng."
"Anh nói nhăng nói cuội gì đó? Người nào ở sau lưng tùy tiện quyến rũ đàn ông? Đừng ngậm máu phun người!" Sắc mặt Hạ Ngưng Âm xanh như tàu lá chuối, sao anh cứ phải nói chuyện khó nghe như vậy, cứ tự tiện vu oan cho cô, anh thật là quá đáng!
Cô gắt gao nhìn anh, rốt cuộc anh cho là cô có ao nhiêu dâm đãng? Ngay cả tấm màng của cô cũng trao cho anh, sao anh cứ chửi bới cô hoài vậy.
"Tôi chỉ là cảnh cáo cô thôi." Anh cười như không cười nhìn bộ dạng tức giận của cô, tốt nhất không có, nếu không. . . . . .
Hạ Ngưng Âm mặc kệ anh, từ lần đầu tiên nhìn thấy anh là cô đã không muốn nhiều lời, cô hoàn toàn không có cùng chí hướng với anh, càng không muốn sẽ cùng anh so đo tính toán, cô tự giác đi ra ngoài.
"Đi đâu?" Tư Khảm Hàn thấy cô trầm mặc không nói, nhíu mày nhìn cô, trầm giọng hỏi.
Hạ Ngưng Âm dừng lại, đưa lưng về phía anh châm chọc nói: "Về công ty đi làm, Tư tổng, tôi không có tốt số như anh, chỉ là dân quèn không đi làm, sẽ đói ૮ɦếƭ ."
"Tôi cho phép cô đi?" Tư Khảm Hàn đứng lên đi tới phía sau cô, gương mặt tuấn tú vòng qua chiếc cổ mảnh khảnh, hơi thở của anh phà vào mặt cô khiến má cô đỏ hồng, Hạ Ngưng Âm có chút run rẩy.
"Anh muốn thế nào?"
Anh thừa nhận anh rất mê thân thể của cô, Tư Khảm Hàn cảm nhận được sự run rẩy từ cô, khóe miệng chứa đựng nụ cười tà, có ý muốn đùa giỡn vươn đầu lưỡi *** bên má non mềm của cô, bàn tay từ từ quấn lên eo ếch.
Gò má ẩm ướt anh lại trêu đùa tới trái tai của cô, ngậm vành tai chậm rãi ***, cũng dự định làm tiếp, môi mỏng buông cô ra.
Anh cười thỏa mãn, ở bên tai cô thỏ thẻ "Trước ăn điểm tâm rất ngọt, còn lại tối nay tiếp tục."
Hai chân Hạ Ngưng Âm mềm nhũn vô thức dựa vào người anh, bị anh ghì chặt trong lòng, nghĩ đến cô dễ dàng chìm đắm trong nụ hôn của anh, mới vừa rồi cô còn tưởng rằng anh muốn cô ngay chỗ này, chán ghét mắng bản thân một câu, đột nhiên xoay người dùng sức đẩy anh ra.
Tư Khảm Hàn ngạc nhiên trước hành động của cô, khóe miệng cười ma mị, cảm thấy chán ghét đối với việc giấu đầu lòi đuôi của cô, rõ ràng giây trước còn mê mẩn nụ hôn của anh, giây kế tiếp liền đẩy anh ra, quá quắc thật! Chỉ là, cô còn giá trị lợi dụng nên anh có thể nhường nhịn.
Hạ Ngưng Âm đẩy anh ra, hấp tấp chạy ra cửa, muốn nhanh chóng rời đi.
"Đợi chút." Tư Khảm Hàn dõi theo bóng lưng cô, thản nhiên nói: "Chờ một chút, theo tôi ăn cơm, sau đó trở về thu xếp đồ đạc, tôi đã sắp xếp chỗ ở cho cô, buổi chiều có người tới đón cô."
"Tại sao?" Hạ Ngưng Âm bất đắc dĩ quay lại hỏi.
Tư Khảm Hàn móc bao TL, chậm rãi lấy một điếu ra châm, mặt không chút thay đổi, từ tốn gỉai thích hơn mọi khi: "Thuận tiện cho chúng ta lên giường!"
"Anh!" Hạ Ngưng Âm bị lời nói trực tiếp của anh thiếu chút nữa bị sặc, xấu hổ đỏ cả mang tai, cô nuốt từng ngụm nước bọt, nhìn trân trân anh, sắc mặt thản nhiên như nói điều rất bình thường, cô tức giận quát tháo: "Anh có thể lịch sự một chút được không? Nói cũng nên lựa lời mà nói!"
Tư Khảm Hàn mặc kệ cô tiếp tục xem văn kiện, một lát sau mới mở lời: "Người nói không bậy người nghe mới bậy, chúng ta cũng giống nhau thôi."
Hạ Ngưng Âm bị anh chọc đến giận tím mặt, đi tới trước bàn làm việc chỉ trỏ Tư Khảm Hàn: "Anh thật là mặt dày, người bình thường sẽ không như thế."
"Vậy sao?" Tư Khảm Hàn nghi hoặc nhìn cô, gương mặt khó hiểu, suy nghĩ lại lời mình nói lúc nãy mới bừng tỉnh hiểu ý của cô: "Thuận tiện cho chúng ta lên giường." Sau đó gương mặt tuấn tú quay sang nhìn cô: "Nói như vậy là hơi trực tiếp quá, nhưng lên giường cũng có thể ngủ mà."
Hạ Ngưng Âm bị anh làm cho hết chỗ nói, tức đến nổi đóa: "Cái này không phải trọng điểm."
"Nha." Anh buồn cười nói, ngẩng đầu lên, ánh mắt mê người đặt lên người cô: "Vậy cái nào mới trọng điểm?"
"Này. . . . . . ." Cô sửng sốt, nhất thời không tìm được từ thích hợp để phản bác.
Giữa bọn họ là khế ước tình nhân, cũng vì vậy mới xảy ra tình cảnh này. Đúng vậy a, chung sống giữa bọn họ theo lời anh nói chỉ có nhiêu đây, chính là lên giường, có điều anh chưa trực tiếp nói ra thôi,
"Nghĩ đi đâu rồi?" Tư Khảm Hàn nháy mắt hài hước, thấy khuôn mặt nhỏ nhắn trầm xuống, ánh mắt cũng trở nên ảm đạm, đôi môi mím chặt, hình như cô không vui, người phụ nữ ૮ɦếƭ tiệt, dám trước mặt anh suy nghĩ đến người khác.
Tư Khảm Hàn khó chịu cúi đầu nhìn văn kiện, không để ý tới cô.
"Tóm lại, anh nói chuyện đứng đắn một tí! Nói khó nghe quá!" Âm thanh Hạ Ngưng Âm từ từ nhỏ xuống, đáng lẽ phần phía sau phải hùng hồn lên .
"Dễ nghe hay khó nghe đều là nghe, có khác nhau sao?" Tư Khảm Hàn lại ngẩng đầu lên hừ lạnh.
"Tôi vừa phát giác được nó mới giống nhau đấy." Hạ Ngưng Âm châm chọc nói bắt chước theo anh.
Đến khi chân mỏi lừ, Hạ Ngưng Âm mới lấy lại tinh thần, cổ họng khô khốc khó chịu, đi tới gõ nhẹ vào bàn làm việc của anh, không khách khí nói: "Này, tôi khát nước, muốn uống nước."
Tư Khảm Hàn thật vất vả mới tập trung vào công việc, bỗng dưng bị cô làm gãy ngang, nên mất hứng trừng mắt với cô.
"Đây chính là thái độ của cô dành cho kim chủ sao?"
Hạ Ngưng Âm sắp hỏng mất bởi sự cuồng ngạo của anh, rốt cuộc muốn chỉnh cô thế nào, cứ nhắm vào cô thật là bực mình, nhưng vẫn phải xuống nước: "Tư tổng giám đốc, thuộc hạ khát nước."
Tư Khảm Hàn nhìn sắc mặt của Hạ Ngưng Âm, hừ lạnh một tiếng, lạnh lùng nói: "Chuyện này có liên quan tới tôi? Hồi nảy cô không chịu uống thì thôi, đáng đời!"
Khóe miệng Hạ Ngưng Âm co giật nhìn của anh, thật là hết thuốc chữa, có loại đàn ông tính toán chi li vậy sao? Cô cũng không muốn cùng anh tranh cãi, giậm chân đùng đùng đi về phía ghế salon ngồi bịch xuống, lấy điện thoại trong túi xách ra nghịch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc