Tokyo Hoàng Đạo Án - Chương 07

Tác giả: Soji Shimada

Kiyoshi muốn nghe thêm về vụ Kazue, nhưng tôi đã trình bày khá đủ rồi và nhất quyết rằng chúng tôi cần chuyển sang vụ Azoth.
“Chúng ta sẽ quay lại sau,” Kiyoshi nói.
Thế là tôi bắt đầu.
“Ngay sau khi Heikichi và Kazue bị giết, vụ Azoth khét tiếng xảy ra - có lẽ là vụ án kỳ quặc và quái dị nhất trong lịch sử Nhật Bản. Sau đám tang Kazue, phụ nữ nhà Umezawa đều tới đền thờ ở núi Yahiko tại tỉnh Niigata. Họ hy vọng Thần Phật sẽ phù hộ cho họ. Nếu anh còn nhớ thì ngôi đền ấy chính là nơi Heikichi muốn tới thăm, và gia đình hy vọng chuyến hành hương sẽ khiến linh hồn ông sớm siêu thoát. Thực ra thì họ sợ ông ấy báo ứng.”
“Ai là người đầu tiên đưa ra ý tưởng đó?”
“Có lẽ là Masako, bà ta nói rằng bọn họ đều có cảm giác giống nhau. Ngày 28 tháng Ba, Masako cùng sau thiếu nữ rời Tokyo - Tomoko, Akiko, Yukiko, Tokiko, Reiko và Nobuyo. Họ đi cùng nhau như thể họ đang tham gia một chuyến ngoại khóa ở trường, thậm chí còn có phần hứng khởi. Tối hôm đó họ tới nơi và ở lại khách sạn Tsutaya. Ngày hôm sau họ leo núi.”
“Họ có tới thăm ngôi đền không?”
“Dĩ nhiên là có. Từ Yahiko, họ đón xe buýt tới suối nước nóng Iwamuro ở Công viên Quốc gia Sado Yahiko và ngủ lại đó đêm 29. Cảnh quan xung quanh rất đẹp nên các cô gái muốn ở lại thêm. Masako muốn ghé thăm cha mẹ ở Aizu-thichtruyenmatsu, ngay gần Yahiko. Do không muốn đưa cả sáu cô gái đi theo mình nên bà đồng ý cho họ ở lại. Các cô gái quyết định tận hưởng thêm một đêm nữa tại suối nước nóng và trở về Tokyo vào ngày 31. Sáng 30 tháng Ba Masako rời Iwamuro và buổi chiều thì đến Aizu-thichtruyenmatsu. Bà ở bên cha mẹ mình hai tối và quay về Tokyo vào sáng mùng 1 tháng Tư. Tối đó khi đặt chân đến Tokyo, đúng ra Masako sẽ gặp các con gái ở nhà.”
“Và đúng như vậy chứ?”
“Không. Khi Masako về, không có ai ở nhà cả. Thực tế thì cả sáu cô gái cũng chẳng bao giờ xuất hiện nữa vì tất cả bọn họ đều đã ૮ɦếƭ. Lúc tìm thấy xác họ thì đúng như mô tả trong phần ghi chép của Heikichi: mỗi người ở một địa điểm khác nhau và mỗi người đều mất một phần cơ thể nhất định. Thật kinh khủng. Masako bị bắt vì tình nghi ***.”
Kiyoshi chìm trong suy nghĩ. Rõ ràng cậu rất bối rối. “Nhưng tại sao lại là Masako? Họ bắt bà ấy vì nghi bà giết Kazue à?”
“Không hề. Thực ra thì họ bắt Masako với tư cách một nghi phạm trong cái ૮ɦếƭ của Heikichi.”
“Vậy là cảnh sát đã đoán ra cách các hung thủ kéo chiếc giường lên tới cửa trời à?”
“Họ không tự mình nghĩ ra. Nhiều người viết thư để gợi ý tình tiết ấy.”
Kiyoshi khịt khịt mũi vẻ kẻ cả. “Chà, Kazumi à, chứng tỏ là các thám tử nghiệp dư nhiều khi tỏ ra rất hữu dụng! Tôi cũng sẽ làm được điều đó. Mà này, để tôi nói rõ một chuyện. Cảnh sát đến nhà Umezawa, không thấy ai, và kết luận rằng đám phụ nữ đều đã bỏ trốn. Sau đó, khi Masako một mình về đến nhà, bà bị bắt vì tình nghi là hung thủ giết Heikichi - và có lẽ cũng bị bắt vì sự biến mất rành rành của cả sáu cô gái.” Kiyoshi định nói thêm gì đó, nhưng cậu kìm lại. Nghĩ một lúc, cậu hỏi, “Masako có nhận tội không?”
“Không, Masako khăng khăng mình vô tội cho tới tận khi ૮ɦếƭ trong tù vào năm 1960, ở tuổi 76. Người ta thường gọi bà là Bà Monte Cristo[1] của Nhật Bản. Vào thập niên 50 và 60, Masako là chủ đề cho những tin bài giật gân trên truyền thông. Điều đó giải thích tại sao việc tìm ra đáp án vụ *** hoàng đạo lại trở thành mốt như vậy. Anh có hình dung được danh tiếng người phá vụ án này sẽ lẫy lừng như thế nào không?”
[1] Monte Cristo: Nhân vật chính trong truyện Bá tước Monte Cristo của nhà văn Pháp Alexandre Dumas Cha. Monte Cristo đã từng bị vu khống, kết án oan và vào tù một thời gian dài.
“Hừm. Và bà ta cũng là nghi phạm trong vụ Azoth à?”
“Chính xác, thật ra thì cảnh sát không có manh mối. Họ bắt Masako vì cảm thấy bà đáng nghi hơn cả và tìm mọi cách buộc bà nhận tội, nhưng Masako luôn bác bỏ.”
“Ôi, thật độc ác, cái bọn cảnh sát này! Làm thế nào họ có được lệnh bắt chỉ dựa trên phỏng đoán vớ vẩn như vậy?”
“Tôi chịu.”
“Chắc hẳn họ rất nôn nóng muốn bắt giữ ai đó. Các công tố viên nói gì? Họ đã phá được án sao?”
“Theo như tôi biết thì không.”
“Cáo trạng như thế nào?”
“Có tội. Bà ấy bị kết án tử hình.”
“Đó là quyết định của Tòa án Tối cao à?”
“Đúng. Masako liên tục đề nghị phúc thẩm.”
“Và lần nào tòa cũng bác bỏ?”
“Đúng vậy.”
“Chà, Kazumi, tôi thì tôi không tin Masako lại có thể giết hại chính các con mình. Chỉ có mụ phù thủy, nữ quỷ Onibaba[2], mới có thể làm như vậy!”
[2] Theo truyền thuyết Nhật Bản: Onibaba là nhũ mẫu cho con gái một gia đình giàu có. Do con gái ruột bị thất lạc từ nhỏ, nên bà ta rất thương yêu cô chủ. Con gái ruột của bà trước khi bị lạc có đeo một lá bùa omamori để bảo vệ. Cô gái trong gia đình giàu có bị mắc một chứng bệnh lạ, phải ăn gan của các bào thai mới khỏi được. Bà nhũ mẫu đã trốn vào một cái hang để đợi những phụ nữ mang thai đi ngang qua. Một hôm, bà ta giết một phụ nữ mang thai, và phát hiện đó là con gái mình thông qua lá bùa omamori, bà ta trở nên điên cuồng mất trí trở thành một con quỷ *** ăn thịt.
“Nhưng rất có thể Masako đã thực hiện việc đó. Bà ta có tiếng là kẻ nhẫn tâm.”
“Có lẽ thế. Nhưng nếu chúng ta suy nghĩ một cách thực tế thì liệu bà ấy có thật sự đủ thời gian để *** không?”
“Dĩ nhiên, suốt một thời gian dài người ta đã đề cập đến vấn đề này với rất nhiều lập luận sơ hở. Xem ra Masako không thể giết ai được cả, cho dù có thay đổi giờ tàu hỏa kiểu gì đi chăng nữa. Nhân viên ở khách sạn Tsutaya xác nhận rằng Masako và sáu cô gái có ở đó đúng như lời bà ấy khai. Không ai nhìn thấy các cô gái sau khi họ rời khách sạn.”
“Do ảnh hưởng của thời điểm phát hiện xác các nạn nhân nên không thể xác định chính xác thời gian gây án. Xác của Tomoko được phát hiện sớm nhất và người ta tin rằng cô ấy bị giết trong khoảng từ 3 giờ chiều đến 9 giờ tối ngày 31 tháng Ba. Đánh giá một cách tổng quát thì rất nhiều khả năng là những người khác ૮ɦếƭ cùng một lúc và tại cùng một chỗ.”
“Chứng cứ ngoại phạm của Masako rất yếu. Cha mẹ bà ấy nói rằng họ ở trong nhà vào buổi tối ngày 30 tháng Ba, nhưng ý kiến từ các thành viên trong gia đình chưa bao giờ được xem là đáng tin cậy 100% cả. Tệ hơn nữa, Masako lại không hề rời khỏi nhà cha mẹ mình trong suốt thời gian thăm viếng họ. Bà trở nên nổi tiếng kể từ vụ Heikichi nên không muốn là đối tượng bị chú ý. Vì thế bà ở rịt trong nhà suốt cả ngày 31 và không gặp ai cả. Điều đó có nghĩa là Masako không thể chứng minh được rằng bà không hề quay trở lại Yahiko vào ngày 31.”
“Ừm. Nhưng người ta tìm thấy các xác ૮ɦếƭ ở những nơi khác nhau phải không? Nếu Masako không biết lái xe thì không thể nào làm được việc đó.”
“Đúng. Thời đó rất ít phụ nữ có giấy phép lái xe, chẳng khác gì chuyện có bằng lái máy bay thời buổi này. Trên thực tế, trong số tất cả những người có liên can đến vụ án, chỉ mình Heikichi và Heitaro là có bằng lái.”
“Tức là theo lập luận này, nếu vụ việc chỉ do một kẻ thực hiện thì chắc chắn đó không phải là một phụ nữ.”
“Anh nói đúng.”
“Chúng ta không thể lần theo con đường các cô gái đã đi à? Thật sự không có nhân chứng sao? Sáu cô gái đi cùng nhau cơ mà. Chắc chắn phải có ai đó gặp họ chứ?”
“Không. Không một ai thấy họ cả.”
“Họ định về nhà vào tối ngày 31 tháng Ba. Có lẽ các cô gái đã thay đổi ý định và ở lại thêm một đêm nữa chăng?”
“Các điều tra viên đã dò hỏi tất cả các quán R*ợ*u và khách sạn ở Iwamuro, Yahiko, Yoshida, Maki, Nishikawa, sau đó mở rộng cuộc tìm kiếm sang những khu vực lân cận. Không một địa chỉ nào tiếp đón một nhóm khách gồm sáu thiếu nữ cả. Cho nên còn có suy đoán rằng vài cô đã bị giết trước ngày 31.”
“Cả sáu cô gái ở lại khách sạn Tsutaya ngày hôm đó phải không?”
“Đúng. Nếu một trong số họ đột nhiên biến mất thì chắc chắn những người khác sẽ báo cảnh sát, đủ thấy hung thủ phải giết tất cả cùng một lúc!”
“Có lẽ các cô gái đi phà tới đảo Sado chăng?”
“Tôi không nghĩ vậy. Cảnh sát cũng đã kiểm tra ngoài đó. Phà tới Sado chỉ đi từ Niigata hoặc Naoetsu, cả hai nơi đều cách khá xa Iwamuro.”
“Chà, chúng ta biết chắc một điều: các cô gái không có lý do gì phải giấu mình trong lúc đi chơi cả. Cho nên nhất định phải có ai đó nhìn thấy sáu người bọn họ đi cùng nhau, cho dù họ đi tới đâu.”
“Đúng như thế.”
“Cảnh sát chắc chắn đã tìm ra điều gì đó sau khi thẩm vấn Masako, thậm chí nếu họ không có bằng chứng thuyết phục nào.”
“Đúng, họ tìm ra một đoạn thừng có buộc móc ngay trong nhà Masako.”
“Cái gì? Dây thừng á?”
“Phải, nhưng chỉ một mẩu thôi. Tôi nghĩ để thứ đó trong nhà chẳng có nghĩa gì cả.”
“Tôi không tin như vậy. Chắc chắn bà Masako bị gài bẫy.”
“Chà, chính bà ta cũng nói vậy, nhưng lại không biết ai có thể làm thế.”
“Hừm. Thế mới lạ. Nào, chúng ta hãy quay trở lại ô cửa trời. Khi cảnh sát kiểm tra chỗ đó, có dấu hiệu gì cho thấy kính bị gỡ bỏ không?”
“Có, thật sự là có. Vài ngày trước khi xảy ra án mạng, một ô kính bị vỡ - có lẽ do trẻ con ném đá - và đã được thay. Nó được lắp lại bằng keo dán kính. Cho nên khi cảnh sát kiểm tra cửa trời, họ không sao xác minh được liệu có phải kính đã được gỡ ra trong vụ giết Heikichi hay không. Dù sao thì cũng đã hơn một tháng trôi qua.”
“Rất thông minh.”
“Thông minh ư?”
“Tôi ngờ rằng chính hung thủ đã ném đá.”
“Ý anh là sao?”
“Tôi sẽ giải thích sau. Chắc cảnh sát cũng nghĩ đến tình huống ấy. Đương nhiên đêm đó mái nhà rất nhiều tuyết. Nếu cảnh sát kiểm tra trên mái, họ sẽ tìm thấy dấu giày, dấu tay, hoặc gì khác. Ồ, đợi đã!” Kiyoshi kêu lên.
“Gì thế?”
“Chắc chắn mái nhà bị một lớp tuyết phủ. Khi tìm thấy xác Heikichi, xưởng vẽ tối om, không hề có ánh sáng. Nhưng nếu kính đã được gỡ khỏi một ô cửa trời gắn trở lại sau thì nó sẽ có ít tuyết đọng hơn. Ô cửa trời chắc hẳn phải có nhiều ánh sáng lọt qua hơn. Có chi tiết nào trong hồ sơ nói về điều đó không?”
“Không. Cả hai ô cửa trời đều bị tuyết phủ.”
“Chà, tôi cho rằng hung thủ quá ư ranh ma và quỷ quyệt khi dùng tuyết phủ lên kính sau khi lắp trở lại khuôn… Nhà Umezawa có một chiếc thang phải không?”
“Đúng. Nó được cất dọc tường ở ngôi nhà chính.”
“Cái thang có bị di chuyển không?”
“Rất khó xác định. Nó được cất ở phần hiên nhô ra, nơi không hề có tuyết. Chắc chắn thợ sửa chữa phải dùng đến nó để thay kính, nhưng như tôi vừa nói, hơn một tháng sau khi xảy ra án mạng cảnh sát mới tiến hành lục soát toàn bộ khu nhà.”
“Nếu Masako và các con gái giết Heikichi thì chắc chắn họ phải sử dụng cái thang, nhưng anh nói không hề có dấu vết trên tuyết…”
“Điều này dễ giải thích thôi. Họ mang chiếc thang sang nhà chính, băng qua cửa trước và đi vòng quanh khu nhà ra cổng sau.”
“Đúng, rất có thể như vậy. Họ sẽ làm như thế nếu họ giết ông ấy.”
“Anh vẫn nghĩ là một kẻ khác sao? Nếu thế anh giải thích thế nào về thạch tín trong nhà?”
“Thạch tín à? Anh đang nói gì vậy?” Kiyoshi ngạc nhiên hỏi.
“Axít asenit được dùng để giết sáu cô gái. Người ta tìm thấy 0,2 - 0,3 gam chất này trong dạ dày của cả sáu người.”
“Sao cơ? Nghe chừng không ổn rồi. Theo ghi chép của Heikichi, mỗi cô gái phải bị giết bằng một thứ kim loại khác nhau. Một chai chất độc trong nhà không có ý nghĩa gì. Không phải là các cô gái bị giết ở chỗ khác trước khi bà Masako về nhà sao?”
“Thế mới nực cười, đó chính là lý do cảnh sát sử dụng để bắt giam bà ấy. Chất độc giúp cảnh sát xin được lệnh bắt. Thực ra thì người ta có tìm thấy ở miệng sáu nạn nhân các chất kim loại mà Heikichi từng mô tả trong ghi chép, nhưng chúng không phải là thứ *** họ. Hoàn toàn do axít asenit gây ra, chỉ cần 0,1 gam cũng đủ *** một người lớn. Trong các vụ ***, kali xyanua thường được sử dụng hơn nhưng nó cần tới 0,15 gam mới đủ liều. Axít asenit còn độc hơn. Ôxít asen tan trong nước trở thành axít asenit. Nước càng nhiều kiềm tính thì càng làm cho nó dễ tan. Công thức là As2O3 + 3H2O Û H3AsO3. Nhân tiện, thuốc giải ngộ độc thạch tín là hydrat ôxit sắt.”
“Cảm ơn anh. Tôi nghĩ điều này rất có giá trị.”
“Các nạn nhân đã uống nước quả có pha chất độc. Thời đó nước quả chưa được bày bán sẵn ở chợ như bây giờ nên chắc chắn hung thủ đã phải tự tay chuẩn bị cho họ. Sáu cô gái cùng uống một lượt, bởi vì trong người họ có một lượng độc chất như nhau. Hoàn toàn hợp lý khi nhận định rằng họ bị giết cùng một lúc và cùng một chỗ.”
“Tôi hiểu.”
“Sau đó hung thủ bỏ các nguyên tố kim loại khác nhau vào miệng từng người. Tomoko thuộc cung Bảo Bình thì có ôxit chì trong miệng. Đó là thứ bột màu vàng không tan trong nước, vốn cũng là một chất độc ૮ɦếƭ người nhưng không phải là thứ *** Tomoko. Hung thủ không thể dùng các nguyên tố kim loại khác nhau làm độc nếu như tất cả các cô gái cùng bị giết một lúc được.”
“Có lẽ anh nói đúng.”
“Akiko thuộc cung Thiên Yết, được tìm thấy với hoàng thổ đỏ trong miệng. Đó là một loại bùn đỏ thường sử dụng trong sơn, là một chất rất thông dụng và không gây ngộ độc. Yukiko thuộc cung Cự Giải, phát hiện thấy có bạc nitrat trong họng, đây là chất độc không màu. Tokiko thuộc cung Bạch Dương, bị chặt mất đầu, nhưng hoàng thổ đỏ vẫn còn vương khắp xác cô ấy. Reiko thuộc cung Xử Nữ, được tìm thấy với thủy ngân trong miệng. Và Nobuyo thuộc cung Nhân Mã, có thiếc trong cổ họng.”
“Một câu hỏi nảy sinh là: hung thủ lấy những hóa chất này ở đâu? Dĩ nhiên thủy ngân có thể dễ dàng lấy từ nhiệt kế, nhưng các hóa chất khác thì không dễ kiếm, trừ phi anh có mối quan hệ trong giới y dược hoặc quen biết nhân viên một phòng thí nghiệm đại học hay một hiệu thuốc. Anh cũng nên cập nhật kiến thức về hóa chất đi nhỉ! Rõ ràng đam mê với vụ *** đủ để Heikichi thu thập kiến thức và chất liệu cần thiết.”
“Cảnh sát có tìm thấy hóa chất gì trong xưởng vẽ của ông ta không?”
“Không hề.”
“Nhưng họ lại sẵn sàng tin rằng Masako có thể thu thập được tất cả những hóa chất đó và pha vào nước hoa quả à?”
“Hiển nhiên là vậy. Hung thủ hành động chính xác đến từng câu từng chữ theo diễn giải về giả kim thuật trong ghi chép của Heikichi, coi như kế hoạch kinh khủng của Heikichi đã hoàn thành. Nhưng tại sao lại như vậy?”
“Đúng, thực tế thì tại sao nhỉ? Thế công chúng nghĩ thế nào về Masako?”
“Họ nghĩ bà ấy vô tội.”
“Tức là tất cả mọi người nghĩ bà ấy vô tội, trừ cảnh sát à? Hừm.” Kiyoshi im lặng một lúc. “Kazumi này, có thật Heikichi đã ૮ɦếƭ không?” Cậu hỏi, nhìn xoáy vào tôi.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc