Tôi Và Bạn Trai Kinh Tế - Chương 10

Tác giả: Nhân Hải Trung

NHÌN THẤY RÕ SỰ BẤP BÊNH
Sau khi bước ra khỏi công ty Khởi Hoa, Tiểu Quân vẫn không dám tin. Mọi thứ xảy ra quá nhanh! Quãng thời gian vừa qua của cô thật vất vả! Tình yêu và sự nghiệp đều không được thuận lợi. Nhiều thứ cô muốn đạt được đều tan thành bong bóng. Thật không ngờ đến đỉnh núi quay đầu lại, trong nháy mắt bầu trời trên đầu mình đã thay đổi. Những điều kiện mà Ngô Tuệ đưa ra đều là những điều cô theo đuổi trong công việc bao nhiêu năm nay. Tuy vừa rồi cô vẫn chưa nhận lời nhưng trong lòng đã sớm có quyết định, nếu không phải không muốn thể hiện sự vội vã trước mặt Ngô Tuệ thì cô đã lập tức gật đầu rồi.
Trời tối, đèn đường đã bật sáng. Cô bỗng sực tỉnh và nhớ tới một chuyện quan trọng hôm nay cần phải làm, cúi đầu nhìn đồng hồ thì đã là sáu rưỡi. Hít một hơi thật sâu, cô co chân chạy trên vỉa hè.
Tiểu Quân ngồi trên taxi rồi mới lấy điện thoại ra gọi cho Khởi Trung. Trước những cuộc họp quan trọng, cô thường có thói quen để điện thoại ở chế độ im lặng. Bây giờ mở điện thoại ra thì có hàng loạt cuộc gọi nhỡ, đều là của Khởi Trung gọi đến.
Khởi Trung là một người đàn ông có lòng kiên nhẫn, đặc biệt là đối với cô. Hôm nay, anh đã gọi cho cô rất nhiều cuộc điện thoại trong một thời gian ngắn chứng tỏ anh rất lo lắng.
Tiểu Quân cũng lo lắng. Cô vội gọi lại, những Ng'n t vừa ấn lên bàn phím, chưa đợi đầu bên kia nghe máy thì màn hình đã tự nhiên tắt ngấm.
Điện thoại lại hết pin vào lúc này khiến cô càng thêm lo lắng.
Trên đường đi, Tiểu Quân liên tục thúc giục người tài xế lái nhanh đến sân bay quốc tế phố Đông. Cô vội vàng trả tiền, tài xế chưa kịp trả lại tiền thừa thì cô đã chạy đi khá xa, chỉ còn mỗi cái bóng phía sau.
Bao năm nay đã chở vô số khách nhưng chưa từng thấy ai vội vã như vậy, tài xế nhìn theo hướng cô chạy mà nhún vai.
Tiểu Quân chạy mà quên cả xem đồng hồ. Taxi chạy đến sân bay mất gần một tiếng nên lúc này đã hơn bảy rưỡi rồi. Nhưng cô biết, sau khi xuống máy bay còn phải đợi lấy hành lý và ra cửa nên cần một khoảng thời gian, cô hy vọng là mình đến kịp.
Cô chạy vào trong sảnh đón khách. Tuy bên cạnh có rất nhiều hành khách nhưng có ít người vội đến mức như cô. Rất nhiều người không kìm nổi liếc nhìn, lộ rõ vẻ kinh ngạc.
Tiểu Quân chẳng bận tâm đến chuyện người khác nghĩ mình thế nào. Số chuyến bay của bố mẹ Khởi Trung tạm thời đang ở trong chiếc điện thoại đã hết pin. Có rất nhiều chuyến bay từ Canada đến Trung Quốc, không biết họ đi chuyến nào nữa. Cô vừa chạy vừa cầu trời khấn phật cho mình đừng nhầm hướng vào lúc then chốt này.
Cửa ra của các chuyến bay quốc tế đông nghịt người, có lẽ là vừa có một chuyến bay hạ cánh. Rất nhiều hành khách kéo hành lý từ trong đi ra. Người đến đón cũng tập trung đợi, tiếng gọi lao xao. Tiểu Quân dừng bước kiễng chân cố gắng nhìn, bỗng nhiên trong đám đông gần nhất, cô nhìn thấy bóng dáng quen thuộc. Cô ngỡ ngàng rồi lập tức chạy về phía trước. Thật không ngờ có một người kéo một thùng hành lý cực lớn bị đổ. Tiểu Quân không kịp tránh, chân lại bị trượt nên suýt nữa thì bị đống hành lý đè lên người.
Phía sau có người đỡ cô dậy. Khó khăn lắm Tiểu Quân mới đứng vững được, ngoái đầu lại thì thấy khuôn mặt mà mình không hề ngờ tới. Cô hoàn toàn không hề có sự chuẩn bị vè tâm lý nên cứ đứng ngây người, có cảm giác như mình bị sét đánh.
Người đỡ Tiểu Quân dậy chính là Chí Hào.
Đã lâu lắm rồi cô không gặp người đàn ông này, vậy mà khi nhìn thấy cô, anh lại vui mừng đến vậy. Hai tay nắm chặt vai cô, giọng có chút kích động:
-Tiểu Quân, sao lại là em? Sao em biết hôm nay anh về?
Cử chỉ của anh hết sức tự nhiên như thể trước đây họ không hề xảy ra chuyện gì. Tiểu Quân nhất thời quên cả phản ứng, chỉ cảm thấy tát cả giống như lạc vào cõi mơ, nó mờ mờ nhạt nhạt khiến cô không biết là mình mơ hay tỉnh.
Nhưng một giây sau, cô đã biết mình không mơ, cho dù là mơ thì đó cũng là cơn ác mộng.
Bên cạnh cô vang lên một giọng nói. Đó là Khởi Trung đang gọi tên cô:
-Tiểu Quân!
Cô ngẩng đầu lên thì thấy anh đang đứng ngay bên cạnh mình. Bên cạnh anh còn có đôi vợ chồng già tóc bạc đang tròn mắt ngạc nhiên.
Thời gian như ngừng trôi.
Ông bà Trần vui mừng bay cả một quãng đường dài về nước. Họ vốn cho rằng chắc chắn sẽ được gặp cô con dâu tương lai ngay ở sân bay, tình cảm giữa hai bên sẽ càng phát triển. Những ngày vừa rồi, con trai họ luôn miệng nhắc đến Tiểu Quân, không ngờ cuối cùng họ cũng được gặp người thật. Hai người đều có chút kích động, đặc biệt là bà Trần.
Người ta đều nói mẹ chồng chọn nàng dâu nhưng ở Thượng Hải lại không như vậy. Thành phố này rất coi trọng nữ giới, làm mẹ chồng thật không dễ gì. Khi con trai mình và con dâu tương lai còn chưa lấy nhau thì người mẹ chồng cần phải cố gắng tạo dựng mối quan hệ tốt với con dâu nên áp lực tâm lý của họ rất lớn.
Ông bà Trần có nghĩ cũng không bao giờ ngờ tới, cảnh tượng lần đầu tiên hai bên gặp nhau lại như vậy.
Sau khi xuống máy bay, họ chỉ nhìn thấy mỗi mình con trai mà không thấy bóng dáng cô con dâu tương lai nói sẽ đến sân bay đón họ đâu. Vẫn chưa kịp hỏi rốt cuộc là thế nào thì trong nháy mắt họ lại nhìn thấy cảnh tượng: khuôn mặt quen thuộc trong bức ảnh, Tiểu Quân, cô con dâu tương lai rõ ràng đứng trước mặt họ nhưng đang giằng co với một người đàn ông khác.
Làm người khác kinh ngạc ư? Không, làm người khác tròn mắt sững người mới đúng.
Tiểu Quân cũng tròn mắt sững người. Cô đã vội vã chạy đến, khó khăn lắm mới tới được sân bay. Nào ngờ Chí Hào lại từ trên trời rơi xuống, lại còn bị đúng Khởi Trung bắt gặp. Cô thật sự ngại ngần, tâm chí rối bời quên cả việc mình nên mở miệng nói thế nào.
Chí Hào cũng vừa xuống máy bay. Trong nháy mắt, sự ngạc nhiên khi nhìn thấy Tiểu Quân đã qua đi, anh từ từ chuyển ánh mắt của mình từ cô sang những người nhà họ Trần rồi cuối cùng lại quay về khuôn mặt Tiểu Quân với vẻ thảng thốt kinh ngạc.
Tay anh vẫn đặt trên vai cô. Khởi Trung vô cùng ngạc nhiên. Lúc này, đã định thần lại, anh đưa tay về phía Tiểu Quân. Cử chỉ này khiến cho cô sực tỉnh, lùi một bước đứng sang bên cạnh Trần Khởi Trung. Anh cúi đầu nhìn vẻ tội nghiệp của cô, sau đó ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào CHí Hào, cũng không nói gì mà chỉ gật đầu.
Khởi Trung còn nhớ người đàn ông trước mặt này. Tuy đã lâu lắm rồi nhưng ấn tượng về anh ta vẫn cực kỳ sâu sắc. Chí Hào cũng vậy. Cuộc đời anh luôn thuận buồm xuôi gió, với bất kì ai hay điều gì, chỉ có anh không cần chứ chưa bao giờ có chuyện bị người khác bỏ. Tiểu Quân là người con gái đầu tiên chủ động rời bỏ anh. Cô và Khởi Trung đã cùng nhau sánh bước bỏ đi trước mặt anh. Cảm giác đó thật sự đã khắc sâu vào lòng.
Thực ra, sau đó CHí Hào cũng đã nghĩ lại tất cả những chuyện đã xảy ra ngày hôm đó. Tiểu Quân luôn một lòng một dạ với anh, sao anh có thể tin là trong một thời gian ngắn như vậy, cô lại có thể tìm được một người đàn ông khác chứ. Cuối cùng anh đã kết luận rằng Khởi Trung chẳng qua chỉ là tấm lá chắn mà Tiểu Quân dùng để đối phó với mình thôi.
Anh nghĩ vậy và cũng cho là vậy. Sau đó, anh bị triệu đến Thái Lan gấp, rồi phải bay đến Mỹ, rất lâu sau không về Thượng Hải nên không có cơ hội để xác minh điều đó. Hơn nữa, lời nói của cô đã đến mức đoạn tuyệt quan hệ như thế, anh lại không có thói quen cầu xin một người con gái hết lần này đến lần khác. Dù đã nhấc điện thoại lên nhiều lần, cuối cùng anh lại đặt xuống.
Còn gì để nói nữa chứ? Cô đã nói là họ chia tay nhau.
Chia tay. Họ đã chia tay rồi.
Mấy tháng nay, anh luôn ép mình không được nghĩ đến điều này nhưng trong lòng luôn cảm thấy nó vẫn chưa kết thúc. Cô là Tiểu Quân, người con gái đã ở bên anh, yêu anh suốt ba năm qua. Trong ba năm họ đã có vô số cuộc tranh cãi, kết quả cuối cùng vẫn là dắt tay nhau. Tuy lần này, đã qua một thời gian dài nhưng anh vẫn chắc chắn rằng cô sẽ quay lại.
Cách có vài tháng, gặp lại Tiểu Quân. Cô vẫn đi cùng người đàn ông đó. Thái độ của hai người rất thân mật. Lại còn có cả người già xuất hiện. Trông họ giống như một gia đình vậy.
Điều bất ngờ này khiến anh cảm thấy vô cùng khó chịu. Người đi lại như mắc cửi, tiếng ốn ào không dứt nhưng anh chỉ cảm thấy lòng mình thật buồn, ***g *** khó chịu. Người đàn ông kia gật đầu với anh như thể muốn nói lời tạm biệt. Cử chỉ đó mấy tháng nay luôn khiến cho anh cực kỳ căm hận. Lúc này, cử chí đó lại lặp lại. Anh muốn cười, ít nhất cũng thể hiện rằng mình khinh bỉ người đàn ông đó nhưng mép cứ cứng đờ, chỉ có lông mày chau lại mà thôi.
Khởi Trung chẳng thèm để ý đến anh. Lúc nãy, Tiểu Quân vội vã chạy đến, suýt nữa thì ngã, bộ dạng thật đáng thương. Anh đứng cách cô không xa nên nhìn thấy rất rõ. Mặc kệ những chuyện khác, anh lo lắng hỏi cô:
-Tiểu Quân, em làm sao vậy? có chuyện gì xảy ra ư?
Thái độ của anh khiến cho Tiểu Quân thấy yên lòng. Cô mở miệng định trả lời, mắt không thể rời khỏi hai người bên cạnh. Khởi Trung giới thiệu:
-Đây là bố mẹ anh. Bố mẹ, đây là Tiểu Quân.
Ông bà Trần đã định thần lại, họ đồng thanh đáp “ờ” một tiếng. Tiểu Quân đỏ mặt vội giải thích:
-Bác trai, bác gái, cháu xin lỗi. Hôm nay,cuộc họp của công ty cháu kết thúc muộn quá nên cháu không kịp đến đón hai bác. Kia là…kia là… - Cô liếc nhìn Chí Hào vẫn đứng nguyên tại chỗ, hít một hơi rồi nói tiếp. – Là một người bạn của cháu. Chúng cháu tình cờ gặp nhau ở đây ạ.
Một người bạn ư?
Những từ này vang bên tai Chí Hào khiến cho anh bỗng nhiên cảm thấy ngạt thở, còn ông bà TRần nghe Tiểu Quân giới thiệu xong đều quay đầu nhìn về phía đó. Khởi Trung và Hà Tiểu Quân đứng bên cạnh họ, bốn người cao thấp khác nhau, mặt mũi cũng khác nhau nhưng không biết tại sao lại khiến cho người ta có cảm giác giống như một bức tranh hoàn chỉnh, tất cả đều hài hòa.
Sân bay, người đông nhộn nhịp, Chí Hào từ từ hít một hơi. Cuối cùng, anh cũng ép bản thân nở một nụ cười và gật đầu với họ rồi quay người bước đi.
Khởi Trung đưa Tiểu Quân về nhà trước. Lúc tạm biệt, Tiểu Quân vô cùng ngại vì hôm nay đã đến muộn và cô lại xin lỗi họ một lần nữa. Bố mẹ Khởi Trung rất khách sáo, xua tay nói là không có gì. Muộn như vậy rồi mà cô vẫn còn phải chạy đến sân bay đón họ, họ còn nói nếu có thời gian thì mọi người đã cùng nhau đi ăn một bữa nhưng tiếc là hôm nay muộn quá rồi nên để lần khác vậy.
Thực ra trên đường đi, bố mẹ Khởi Trung vô cùng khách sáo với cô, khách sáo đến mức khiến cho Tiểu Quân thấy lúng túng. Mãi mới về đến nhà, Tiểu Quân sắp toát cả mồ hôi rồi.
Khởi Trung xuống xe. Trên đường đi, anh không nói nhiều. Lúc này, anh cũng chỉ dặn cô đi nghỉ sớm một chút. Nói xong, liền quay người bước đi.
Hôm đó đúng là một ngày thật sự hỗn loạn của cô. Khó khăn lắm, cô mới đợi được đến lúc dự án của công ty Khởi Hoa kết thúc. Tiếp theo, lại nhận được lời mời bất ngờ đến làm việc tại công ty Khởi Hoa của Ngô Tuệ. Cũng vì vậy mà cô đã để lỡ mất thời khắc đón bố mẹ chồng tương lai ở sân bay. Cuối cùng, điều khó tin nhất là cô đã gặp Chí Hào, lại còn trước mặt Khởi Trung và bố mẹ anh nữa chứ.
Cô vốn có rất nhiều điều muốn nói. Trước khi giải thích tình huống tồi tệ đó, cô còn muốn chia sẻ niềm vui vì những nỗ lực trong công việc cuối cùng cũng được đền đáp nhưng anh lại quay đi như vậy, cô bỗng quên hết mọi thứ, tự nhiên giơ tay ra nắm lấy vạt áo anh.
Cử chỉ của cô rất nhỏ nhưng anh lập tức dừng lại, quay đầu nhìn. Đêm đã khuya. Thường ngày, Tiểu Quân không trang điểm đi làm, bận rộn cả một ngày nên trông có vẻ hơi tiều tụy. Anh liếc nhìn ma thấy mềm lòng, muốn thở dài nhưng lại không thành tiếng. Anh chỉ nói:
-Được rồi. Có chuyện gì, tối nay chúng ta nói chuyện trên điện thoại nhé.
Khi lên nhà, Tiểu Quân cảm thấy mình thật kỳ lạ. Rõ ràng là cô không làm sai điều gì, cũng không sợ Khởi Trung hiểu lầm. cuối cùng lại làm cho mình giống như có lỗi vậy, có oan ức không chứ?
Tuy nói như vậy nhưng tối hôm đó, Tiểu Quân không tài nào chợp mắt được. thỉnh thoảng cô lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt bên cạnh gối. Tiểu Quân chưa bao giờ mong đợi điện thoại của Khởi Trung như vậy. Hôm nay, mọi thứ đều bất thường. Bản thân cô cũng không thể nào giải thích được. Cuối cùng, tâm trạng rối bời, cô chui đầu vào trong chăn và không nhìn rõ gì nữa.
Khởi Trung không hề quên lời mình đã nói, chỉ là sau khi đưa Tiểu Quân về, anh còn có nhiệm vụ khác. Trước tiên, anh phải đưa bố mẹ về ngôi nhà ở phố Tây, sau đó còn phải nói chuyện với họ.
Căn hộ của Khởi Trung ở Phố Tây rất nhỏ, là nhà tập thể cũ. Nhiều năm trước, công ty anh phân cho. Trước khi ra nước ngoài, bố mẹ anh đã quyết định sẽ còn quay về nên họ không cho thuê. Vài ngày, trước khi họ về, Khởi Trung đã thuê người đến quét dọn.
Người giúp việc rất cẩn thận lau sạch sẽ mọi ngóc ngách trong nhà nhưng ông bà Trần lại không hề để ý đến công sức của cậu con trai. Họ cũng không vội dỡ hành lý ra mà cùng ngồi xuống ghế sô pha và vẫy tay gọi con trai lại.
Bố mẹ Khởi Trung là giáo viên. Tuy họ đã nghỉ hưu nhưng theo thói quen nghề nghiệp mấy chục năm, thái độ nghiêm túc của họ khiến cho người khác cảm thấy áp lực. Sau khi Khởi Trung trưởng thành, anh chưa từng thấy thái độ của họ như vậy nên lúc này cũng thấy nổi da gà.
Bà TRần nói trước. Bà nhìn kĩ cậu con trai rồi nói:
-Khởi Trung, con và cô Hà quen nhau bao lâu rồi?
Lúc trước, trên điện thoại khi nhắc đến Tiểu Quân, giọng bà đều rất vui nhưng lúc này bỗng nhiên khác hẳn. Khởi Trung nghe mà cảm giác có chuyện không hay, anh còn nghe thấy bố mình ngồi bên họ một tiếng, rồi mẹ nói tiếp.
-Chuyện hôn nhân, tốt nhất là để sau khi các con đã hoàn toàn hiểu về nhau rồi hãy quyết định. Con đã hiểu hết về hoàn cảnh của cô Hà này chưa?
-Con đã nói về hoàn cảnh của cô ấy trên điện thoại rồi mà. – Khởi Trung ngồi xuống nói.
-Bố mẹ biết. – Bà Trần lại nói. – Nhưng Khởi Trung à, người ta có nói về bạn bè của mình với con không?
-Mẹ, ý mẹ là gì ạ? – Khởi Trung chau mày.
Ông Trần liếc nhìn vợ:
-Tín Hoa, trước đây người ta đã từng yêu ai hay không không quan trọng. Bây giờ, trước khi kết hôn, người ta có vài đối tượng cũng là chuyện bình thường mà.
Bà Trần biết mình lỡ lời nên giọng cũng dịu lại:
-Mẹ nói, người bạn ở sân bay hôm nay ấy. Con có quen người đó không?
Ông bà Trần đều để ý chuyện đó. Ở sân bay họ chỉ thoáng thấy Tiểu Quân và Chí Hào nhưng đương nhiên, họ cũng nhận ra mối quan hệ sâu sắc giữa hai người. Cô con dâu tương lai đã hứa sẽ ra sân bay đón họ lại xuất hiện cùng một người đàn ông khác. Dù hai người có độ lượng đến mấy cũng cảm thấy có chút không chấp nhận được. Lúc nãy, Tiểu Quân ở trên xe nên không tiện nói gì, bây giờ chỉ còn lại con trai nên đương nhiên họ muốn hỏi cho rõ rồi.
Khởi Trung đang nghĩ tại sao lại như vậy? Tuy Tiểu Quân đã giải thích đơn giản là cô và Chí Hào chỉ tình cờ gặp nhau nhưng trùng hợp như vậy ư? Thật khiến cho người ta khó tin. Anh đã chuẩn bị sẵn tâm lý về điều nghi ngờ của bố mẹ mình. Thực ra, anh là người muốn là rõ mọi chuyện xảy ra lúc đó hơn ai hết.
Nhưng nhiệm vụ cấp bách lúc này là phải trả lời câu hỏi của bố mẹ anh đã. Lần đầu tiên gặp Tiểu Quân, họ còn chưa kịp làm quen với cô thì đã chứng kiến cảnh tượng đó rồi. Anh nghĩ kĩ rồi. Anh muốn ở bên Tiểu Quân. Nếu bố mẹ không chấp nhận cô thì anh phải làm thế nào?
Biết những điều mình nói ra đều rất quan trọng, Khởi Trung nghĩ rất kĩ rồi mới trả lời:
-Bố mẹ, con đã gặp người bạn đó của Tiểu Quân rồi. Chuyện gặp ở sân bay chỉ là trùng hợp. Hôm nay, cô ấy có một buổi họp rất quan trọng. Cô ấy đã nói với con từ trước. Con bảo cô ấy đừng vội nhưng mà cô ấy vẫn vội đến, có hơi muộn một chút. Bố mẹ đừng để ý nhé.
Anh nói rất từ tốn. Nói xong, anh nhìn bố mẹ. Hai ông bà nhìn nhau rồi lại nhìn con trai. Họ há miệng muốn nói thêm điều gì nhưng rồi chẳng ai nói gì cả.
Trên đường về nhà, thi thoảng Khởi Trung lại liếc nhìn chiếc điện thoại đặt ở ghế phụ. Mấy lần anh nhấc điện thoại lên rồi lại đặt xuống.
Thường ngày, anh đều đi làm ở Trương Giang. Anh rất ít khi lái xe đến phố Tây, hầu như toàn đi tàu điện ngầm, nhanh chóng, thuận tiện, lại kinh tế. Hôm nay là dịp đặc biệt. Anh rất hiếm khi lái xe đi lại giữa hai phố Tây và phố Đông. Sau khi xe đi qua đường hầm là đại lộ thế kỉ. Đèn hai bên đường sáng rực. Đêm đã khuya, trên đường có rất ít xe nhưng trong lòng anh đang có chuyện nên không thể nào tăng tốc được.
Cứ như vậy về đến nhà, anh cũng không gọi điện cho cô. Cảnh Chí Hào đặt hai tay lên vai Tiểu Quân cứ hiện lại trước mắt anh. Cô là bạn gái của anh, là người anh muốn lấy làm vợ. Hôm nay, ở sân bay, anh đã gọi cho Tiểu Quân rất nhiều nhưng cô đều không nghe, sau đó thì di động tắt máy, rồi anh nhìn thấy cô và Chí Hào ở bên nhau, lại còn trước mặt bố mẹ anh nữa chứ. Tuy cô đã giải thích nhưng nếu nói là anh không để ý thì là điều không thể.
Đã vậy thì có cần gọi điện cho Tiểu Quân ngay bây giờ để hỏi cho rõ không? Nhưng hỏi thế nào đây? Hỏi cái gì? Anh sẽ dùng giọng điệu nào để hỏi cô đây?
Trên đường đi, anh nghĩ đến đau cả đầu. Sau khi lên nhà, anh cứ cầm điện thoại trong tay mà xoa đi xoa lại. Cuối cùng anh đặt xuống và không nhấc lên nữa.
Khi nào gặp nhau mặt đối mặt rồi nói vậy. Nói chuyện qua điện thoại không thể giải quyết được vấn đề.
Tiểu Quân đã quên mất là mình ngủ thế nào? Tóm lại sáng sớm tinh mơ ngày hôm sau, khi tỉnh dậy, cô vẫn chui đầu vào chăn đến nỗi suýt nữa thì ngạt thở.
Hàng ngày, chuông điện thoại báo thức ở điện thoại đều đổ vào một giờ nhất định. Cô lật đật giơ tay chộp lấy điện thoại rồi mò mẫm ấn nút dừng, sau đó mới mở mắt liếc nhìn màn hình.
Trên màn hình trống không, không có một cuộc gọi nhỡ hay tin nhắn nào cả. Thật là cô đơn!
Cô thức dậy, mặc quần áo, đánh răng rửa mặt. Mẹ đã chuẩn bị bữa sáng. Sữa đậu nành cũng đặt sẵn trên bàn. Vẫn còn sớm, cô ngồi xuống ăn. Mẹ đang nói chuyện điện thoại trong phòng. Mới sáng sớm ngày ra mà mẹ đã nói chuyện với ai mà sôi nổi thế không biết. Có lẽ là bà không muốn ra.
Tiểu Quân muốn nói chuyện công việc với bố mẹ mình nhưng bố không có nhà, mẹ cũng không rỗi. Một bữa sáng trôi qua nhưng cô không có chút cơ hội nào. Cô nghĩ thôi vậy, tối về nói cũng chưa muộn nên xách túi ra cửa đi làm. Vừa bước đến cửa thì đúng lúc bố đi tập thể dục buổi sáng về. Khi bước vào nhà, ông liếc nhìn con gái vào gọi.
Tiểu Quân đã ra ngoài nhưng phía sau vọng đến tiếng bố cô hơi kỳ quặc:
-Tiểu Quân ơi là Tiểu Quân! – Cô đứng trên cầu thang ngoái đầu lại, mặt vẫn mơ màng. Bố cô lại bước ra, chạy xuống mấy bậc cầu thang chỉ xuống dưới chân cô.
-Tiểu Quân, con đi cả dép lê đi làm à?
Tiểu Quân nhìn theo hướng tay bố chỉ. Đúng là cô đang đi đôi dép lê nhựa màu xanh. Mười đầu ngón chân vẫn còn lộ ra ngoài, vô cùng mát mẻ.
Cô sao thế này?
Lên nhà thay giày rồi lại đi làm. Khi Tiểu Quân đến công ty thì vừa đúng giờ. Sáng sớm nay có buổi họp thường kỳ, trong lòng đang có chuyện nên cô nghe mà chẳng để tâm chút nào. Những lời Ngô Tuệ nói cứ cuộn bên tai. Tay cứ nắm chặt chiếc điện thoại mãi không đặt xuống.
Mãi mới đến trưa, Khâu Tĩnh đã nhận ra sự bất thường của Tiểu Quân nên bước đến vỗ vai cô:
-Tiểu Quân, hôm nay cậu làm sao thế? Cả buổi sáng cứ đờ người ra chẳng nói câu nào, mặt thì như người mất ngủ vậy. Tối qua, cậu làm gì thế? Đi ăn trộm à?
Tối qua ư? Tối qua, cô đã gặp rắc rối ở sân bay. Cô làm gì có thời gian mà ăn trộm chứ? Nhưng không thể để lộ chuyện riêng tư của mình trước mặt đồng nghiệp, Tiểu Quân đành ngẩng đầu lên mỉm cười.
-Làm gì có chuyện đó? Tối qua, tớ đi xem phim Hàn Quốc nên hơi thiếu ngủ. – Tình tiết tối qua có phần giống phim Hàn Quốc. Cô nói như vậy cũng không thể coi là nói dối.
-Phim Hàn Quốc ư? Gần đây có bộ phim Hàn Quốc nào mới thế? Sao tớ không biết vậy? – Khâu Tĩnh thích nhất là xem phim Hàn Quốc và Nhật Bản. Cô ấy thuộc lòng những cái tên khó phát âm của các nhân vật. Vừa nghe nhắc đến là đã thấy hứng thú nên sốt sắng hỏi Tiểu Quân.
Phim gì ư? Làm sao mà cô biết được? Tiểu Quân ngây ra đành buột miệng trả lời:
-Nàng Đê Chang Kưm
-Bây giờ cậu mới xem bộ phim đó ư? – Khâu Tĩnh lộ vẻ thất vọng.
Không biết phải trả lời câu hỏi này thế nào, Tiểu Quân nhìn quanh, giả vờ kinh ngạc:
-Ôi trời! Muộn rồi. Chúng ta đi ăn cơm thôi.
-Ừ. – Khâu Tĩnh gật đầu. Cô ấy vừa đi bên cô vừa lẩm bẩm:
-Cậu xem phim gì chẳng xem lại đi xem bộ phim cũ rích ấy. Tớ chẳng thèm nói với cậu nữa.
Hai người vẫn chưa đi xuống tầng dưới thì điện thoại của Tiểu Quân đổ chuông. Cô vẫn luôn đút tay vào túi nắm lấy điện thoại. Điện thoại vừa rung và đổ chuông thì lập tức lấy ra ngay.
Trong điện thoại vang lên tiếng Khởi Trung. Cũng giống như những lần trước gọi điện cho cô, anh hỏi:
-Tiểu Quân, em đang làm gì đấy?
Giọng anh rất tự nhiên như không có chuyện gì khiến cô nghe mà càng thêm buồn. Cô đã mất ngủ cả đêm để đợi điện thoại của anh. Sáng nay cũng chẳng có gì khá hơn. Vậy mà, anh lại thản nhiên như không hề có chuyện gì xảy ra.
-Ăn cơm. – Giờ này không ăn cơm thì còn làm gì nữa. Em đâu có đợi điện thoại. Anh đã thản nhiên như vậy thì cô cũng dùng giọng bất cần nhất để trả lời anh, để cho anh thấy rằng cô chẳng hề bận tâm về những chuyện xảy ra với mình nhưng nghĩ đến những chuyện tối qua, cuối cùng cô không kìm nén được nỗi oán trách.
Khâu Tĩnh đứng bên cạnh sững sờ. Đây là lần đầu tiên cô ấy thấy Tiểu Quân nói với giọng như vậy, oán trách nhưng lại kiêu kỳ. Khi nói chuyện, cô giống như hoàn toàn quên mất bên cạnh mình còn có người khác. Cả con người cô hoàn toàn thay đổi.
Khởi Trung nghe xong, dừng lại một lát. Phía sau anh có tiếng ồn, Tiểu Quân nghe mà thấy rất lạ. Cô hỏi anh:
-Anh đang ở đâu thế? ồn ào quá!
Anh trả lời có vẻ hơi khó chịu:
-Bọn em đi ăn cơm sớm thế ư? Đã ăn rồi sao? Anh vừa mới xuống tày điện ngầm.
Cô nghe mà không hiểu liền hỏi lại:
-Anh không đi làm, buổi trưa còn đi tàu điện ngầm làm gì?
-Đến tìm em.
-Tìm em ư? – Tiểu Quân sững người. Khâu Tĩnh đứng bên cạnh nghe rõ tất cả, cô ấy giậm chân.
-Tiểu Thư à, người ta đến rủ cậu đi ăn cơm. Cậu chậm hiểu quá đấy!
-Anh nhìn thấy em rồi. Em đừng đi nhé. Anh đến ngay đây. – Anh lại nói rồi gác máy.
Nhìn thấy cô rồi ư? Tiểu Quân nhìn xung quanh thì quả nhiên thấy Khởi Trung đang từ xa bước đến. Khâu Tĩnh đứng bên cạnh hít một hơi thật sâu.
-Tiểu Quân, cậu giấu giỏi thật đấy! Hai người yêu nhau từ khi nào thế?
Tiểu Quân ngẩn người. Đúng là Khởi Trung đang đi đến. Anh mặc chiếc áo sơ mi trắng giản dị nhất nhưng vóc dáng cao ráo, mặt mày sáng sủa, từ xa đã thấy ưa nhìn. Khâu Tĩnh hít một hơi rồi lại giậm chân giục:
-Tiểu Quân, giới thiệu đi.
Khởi Trung đã bước đến trước mặt họ. Tiểu Quân bị Khâu Tĩnh thúc giục đành chìa tay ra giới thiệu.
-Đây là Khâu Tĩnh, đồng nghiệp của em. Khâu Tĩnh, đây là anh Khởi Trung. – Nghĩ một chút, cô bổ sung thêm một câu. – Bạn trai tớ, Khởi Trung
Sau khi giới thiệu xong, Khâu Tĩnh hài lòng cáo từ. Cô ấy nói mình phải đi ăn cơm trước để Tiểu Quân tận hưởng thế giới riêng của hai người. tiểu Quân cảm thấy hơi ngại nên bảo cô ấy đừng đi mà cùng ăn với họ. Khâu Tĩnh liếc nhìn Khởi Trung lại quay sang nhìn cô mỉm cười rồi xoay người bước đi.
Tiểu Quân và KHởi Trung ăn cơm ở tòa nhà đối diện với công ty. Bây giờ là buổi trưa, các nhà hàng, quán ăn đều căng đầy biển hiệu. Tối qua không nhận được điện thoại của anh, Tiểu Quân vốn còn giận trong lòng nhưng thấy anh chạy từ xa đến như vậy thì bất ngờ, trong lòng cảm thấy vui vui. Thêm nữa, vẫn còn tin vui mà Ngô Tuệ đã nói nên cô không kìm nén được, mỉm cười.
Tối qua, Khởi Trung cũng không ngủ ngon giấc. Đầu anh cứ hiện lên cảnh Tiểu Quân và Chí Hào ở sân bay, lại còn lời nói của bố mẹ cứ văng vẳng bên tai. Anh không biết nói thế nào nên chỉ ngồi xuống im lặng.
-Sao anh lại đến đây? Hôm nay anh không đi làm sao? – Tâm trạng của Tiểu Quân khá vui, cô không chú ý đến nét mặt của Khởi Trung mà cầm quyển thực đơn lên hỏi trước.
-Có đi làm. Lát nữa, anh phải quay về công ty nhưng không vội, buổi chiều cũng không có nhiều việc lắm. Tiểu Quân, anh có chuyện muốn nói với em. – Anh nhìn cô.
-Em cũng có chuyện muốn nói với anh. – Tiểu Quân cười ngắt lời anh. – Hôm qua, em đến công ty Khởi Hoa. Họ có một tin vui dành cho em. Anh có muốn biết không?
-Tin vui gì thế? – Dạo này, Tiểu Quân nhắc đến công việc đều phiền não, chẳng mấy khi thấy cô vui mừng phấn khởi như vậy. Khởi Trung tạm thời chưa nói.
-Công ty Khởi Hoa mời em sang đó làm, lương cao hơn, chức vị cũng cao hơn. Anh thấy thế nào? – Nói đến đây, mắt Tiểu Quân sáng lên.
-Tốt thế ư? – Khởi Trung cũng cười. Anh biết Tiểu Quân làm việc ở công ty hiện nay cũng không thấy thoải mái. Trước đây cô đã kêu ca với anh, thật không ngờ vấn đề lại được giải quyết nhanh chóng như vậy. Anh cũng thấy vui cho cô.
-Vâng. Công ty Khởi Hoa còn nói sẽ chịu tiền bồi thường vi phạm hợp đồng vì em nghỉ việc ở công ty này. Sau khi nhận chức, em sẽ đi học bồi dưỡng nghiệp vụ và có thể đến làm việc ở trụ sở chính của công ty tại Mỹ.
Cô phục vụ đã bê đồ ăn lên. Anh vừa nghe cô nói vừa nâng cốc nước trên bàn sang một bên. Món ăn này đựng trên chiếc khay đá nặng trịch. Khi phục vụ đặt khay xuống, anh cũng hơi vội nên nước trong cốc sánh ra ngoài té lên mặt bàn.
-Cẩn thận. – Tiểu Quân thốt lên. Sợ nước bắn vào váy, cô giật lùi lại theo phản xạ, rồi nhìn Khởi Trung đã đặt chiếc cốc xuống. Anh cũng nhìn cô.
Trong mắt anh có rất nhiều điều cô nhìn mà không hiểu. Tiểu Quân đang định mở miệng thì anh hỏi cô:
-Tiểu Quân, em sẽ đi đâu?
-Đến Mỹ ạ. – Không hiểu ánh mắt của anh, Tiểu Quân trả lời. Sau đó, cô vội giải thích. – Anh đừng lo. Vừa rồi em nói chưa rõ. Chỉ là nửa năm thôi. Em còn ba tháng để chuẩn bị, không làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta đâu ạ.
Anh im lặng, mãi sau mới nói, giọng hơi là lạ:
-Vậy ư? Em thấy điều gì mới làm lỡ chuyện kết hôn của chúng ta?
Cô không phải là kẻ ngốc. Đương nhiên, cô hiểu ẩn ý của anh sau câu nói đó, cô lập tức chau mày:
-Em nói công việc. Công việc không liên quan gì đến chuyện kết hôn. Hơn nữa, cũng chỉ là chuyện kết hôn thôi, chẳng phải là chuyện đào hầm dưới biển gì, chẳng lẽ thời gian ba tháng để chuẩn bị còn không đủ sao?
-Em đã chuẩn bị sẵn sàng rồi sao? Sao anh cứ có cảm giác đối với em những chuyện khác còn quan trọng hơn? - Câu nói của Tiểu Quân làm anh thấy giật mình. Cộng với chuyện xảy ra hôm qua cáng khiến tâm trạng anh rối bời nên mới buột miệng nói ra.
-Khởi Trung, anh có ý gì thế? – Tiểu Quân nổi giận. – Em đã giải thích chuyện hôm qua rồi mà. Em đến muộn là vì phải họp. Em có cố ý đâu.
-Vậy tại sao em không nghe điện thoại? – Anh vốn định nói chuyện nhẹ nhàng với cô nhưng đầu lưỡi lại không thu về được mà buột miệng tuôn ra.
-Họp thì làm sao mà nghe điện thoại được? – Trước giờ Khởi Trung khi nói chuyện với cô luôn rất dịu dàng nhẫn nại. Đây là lần đầu tiên anh nói với cô lạnh nhạt vậy chứng tỏ anh rất giận. Quá kinh ngạc khiến cô không thể nào chấp nhận được, không kìm nén được, cô ấm ức nói.
-Em tắt máy. – Anh nói thẳng.
-Em muốn gọi lại cho anh nhưng điện thoại của em hết pin.
-Trùng hợp vậy sao?
-Trùng hợp vậy đấy. Khởi Trung, anh còn muốn nói gì thì để em nói nốt cho. Anh muốn hỏi tại sao Chí Hào cũng có mặt ở sân bay? Sao cũng trùng hợp như vậy đúng không? Em nói cho anh biết. Đó chỉ là trùng hợp. Không có chuyện gì khác.
-Tình cờ gặp thì tình cờ gặp, sao hai người phải giằng co nhau làm gì? Em có biết là bố mẹ anh đều nhìn thấy cả rồi không? Họ sẽ nghĩ thế nào? – Khởi Trung tiếp tục nói thẳng. Điều này khiến anh khó chịu cả tối qua. Bây giờ đã nói ra được.
Tiểu Quân hít một hơi thật sâu:
-Khi đó, em sợ không kịp đến đón bố mẹ anh nên em phải chạy. Nếu không phải Chí Hào đỡ em thì suýt nữa em đã bị đống hành lý đè ૮ɦếƭ ở cửa phòng chờ sân bay. Anh có biết không hả? nghĩ ngợi ư? Bố mẹ anh nghĩ thế nào? Anh nói cho em nghe xem nào.
Cô nói với giọng giận dữ và ấm ức. Anh nghe xong mà bàng hoàng. Nhớ lại bộ dạng tội nghiệp của Tiểu Quân hôm qua, giọng anh lập tức dịu lại:
-Suýt nữa em bị ngã ư? Sao hôm qua em không nói?
-Em nói thế nào? Trước mặt bố mẹ anh, chẳng phải họ cũng có cách nghĩ riêng của mình rồi sao? Còn nữa, ai nói tối qua sẽ gọi điện lại? thế có cuộc điện thoại nào không?
-Muộn quá rồi. Anh sợ em đã ngủ. Gặp nhau nói chuyện sẽ tốt hơn. Em xem, chẳng phải anh đã đến rồi sao? – Anh giải thích bằng giọng cầu hòa.
Tiểu Quân “hứ” một tiếng:
-Chẳng phải anh đến để chất vấn em sao?
-Tiểu Quân! – Khởi Trung nhẫn nại. Thực ra, cãi nhau chính là sở đoản của anh. Trước đây, cứ cãi nhau được nửa chừng là anh thấy hối hận. Nghe cô giải thích xong mà anh lại thấy buồn. – Em muốn nói anh gì đây? Lần đâu tiên bố mẹ anh nhìn thấy em thì em ở bên người khác. Ngay hôm sau, em lại nói với anh là em sắp đi Mỹ làm việc. Nếu em là anh thì em sẽ nói thế nào?
Khởi Trung nhẫn nại. Tuy Tiểu Quân còn giận nhưng nghĩ lại lời anh nói cũng có lý. Cãi nhau thì cả hai người đều phải sôi sục lên nhưng anh đã đơn phương dịu lại, cô cũng chẳng thể tiếp tục căng thẳng được nữa. Nghĩ rất lâu, cô thở dài rồi nói:
-Em hiểu ý anh rồi. Có phải bố mẹ anh không thích em không?
-Không phải. – Khởi Trung lập tức phủ nhận.
-Nghĩ ngợi chẳng phải là không thích em sao? Anh coi em là đồ ngốc sao? – Tiểu Quân nhìn anh.
Anh biết mình đã nói sai nên nhất thời im lặng. Cuối cùng, anh thở dài:
-Mẹ em còn chưa chấp nhận anh. Chặng đường phía trước còn nhiều trắc trở. Chúng ta còn phải bàn tình xem, tiếp theo nên làm thế nào?
Khởi Trung luôn là một người bình tĩnh. Dù việc có gấp gáp đến mấy, anh cũng đều từng bước nghĩ cách giải quyết ổn thỏa. Điều này có thể có liên quan đên công việc của anh. Tiểu Quân thấy anh nhẫn nại như vậy thì cảm thấy anh thật đáng thương!
Cô vốn làm mặt nghiêm túc nhưng vài giây sau lại giãn ra, muốn cười. Nhưng cuối cùng, cô chỉ thở dài giống như anh.
Khi KHởi Trung và Tiểu Quân nói về chuyện kết hôn, bố mẹ anh cũng thở dài tương tự như vậy.
Phần lớn thanh niên đều coi việc học hành và sự nghiệp là mục tiêu trong cuộc sống nhưng phần lớn những người đã về hưu lại bắt đầu hưởng thụ cuộc sống tuổi già. Đối với họ, chuyện hôn nhân của con cái là quan trọng nhất trong cuộc sống của họ.
Không phải là bố mẹ Khởi Trung không thích Tiểu Quân, chỉ là con dâu tương lai của họ xuất hiện trong tình huống đặc biệt như vậy. Quan điểm của hai người còn cổ hủ, nên trong lòng họ cũng có chút không vừa lòng.
Cả tối hôm đó, bà Trần không tài nào chợp mắt được. Đến trưa, bà vẫn lẩm bẩm:
-Ông Trần, ông nói xem bạn gì mà lại trùng hợp như vậy? có thể tình cờ gặp nhau ở sân bay. Tay người ta còn đặt trên vai con bé nữa, mắt thì nhìn thẳng vào con bé. Kỳ lạ thật đấy!
Ông Trần là đàn ông nên không quan sát kỹ như vợ mình. Nghe vậy, ông chỉ nói:
-Thôi đi. Tiểu Quân đã nói là trùng hợp thì bà nghĩ ngợi nhiều làm gì? Bây giờ giới trẻ chào hỏi nhau thân mật. Ở nước ngoài, bà chưa trông thấy bao giờ sao? Quen hay không cũng chạy đến ôm hôn nhau đấy thôi.
Bà Trần bĩu môi:
-Người nước ngoài mới có cách nghĩ thoáng như vậy. Chúng ta là người Trung Quốc. Hơn nữa, con gái chúng ta ở nước ngoài lâu như vậy mà tôi cũng có thấy nó như thế đâu.
-Điều này thì liên quan gì đến con gái cúng ta chứ? Tôi thấy thái độ của bà cũng không nên cứng nhắc như vậy. Trước khi về, ngày nào bà cũng luôn miệng nói người ta tốt thế nào, bây giờ mới gặp một lần đã chì chiết rồi.
-Ban đầu, trên điện thoại con trai nói thì tôi thấy rất tốt. Cô gái này tốt nghiệp đại học, tuổi tác cũng tương đương với Khởi Trung, gia đình lại là người Thượng Hải, điều kiện của hai đứa tương đối phù hợp. Con trai chúng ta cũng ba mươi tuổi rồi. Nghe nó nói muốn kết hôn, tôi không vui mừng sao được? nhưng ông xem hôm qua, khi ở sân bay, chúng ta còn chưa trông thấy người thì con bé đã chạy đến cùng một người đàn ông khác. Khởi Trung và con bé mới quen nhau được vài tháng, tình cảm tốt, muốn kết hôn là chuyện bình thường nhưng tôi sợ nó chưa hiểu rõ về người ta. Giới trẻ bây giờ, trước khi kết hôn, ai chẳng yêu đương một hai người. Ngộ nhỡ chúng vẫn chưa tìm hiểu kỹ, thì sau này sẽ phiền phức lắm.
Ông Trần nhẫn nại nhìn vợ:
-Tôi thấy trí tưởng tượng của bà phong phú thật đấy! Chỉ là người ta tình cờ gặp lại bạn cũ mà bà đã nghĩ đi xa như vậy. Không phải lần trước Khởi Trung đã nói rồi sao? Cô gái này là bạn gái của đồng nghiệp nó giới thiệu cho. Mọi người đều quen biết nhau. Làm gì có chuyện đó chứ?
-Ông thì hiểu cái gì chứ? – Bà Trần tin tưởng vào trực giác của mình. Đàn ông đều như vậy. Từ tám tuổi đến tám mươi tuổi đều không biết quan sát lời nói sắc mặt gì cả. Bà cảm thấy giữa Tiểu Quân và người đàn ông đó có điều bất thường. Đặc biệt là ánh mắt của người đàn ông đó khi anh ta bước đến trước mặt họ. Nó giống như thể muốn ăn tươi nuốt sống con trai họ vậy. Điểm nhạy cảm này mà bà cũng không nhận ra thì còn gì là một người mẹ nữa chứ?
-Bà đừng nghĩ nhiều như thế. Con trai chúng ta đã lớn rồi. Chúng ta cần phải tôn trọng sự lựa chọn của nó. Cho dù là trước đây cô gái đó đã từng yêu người khác thì sao nào? Có phải con trai chúng ta cũng chưa từng yêu ai bao giờ đâu? Có chuyện gì thì hai đứa sẽ tự giải quyết. – Ông Trần tổng kết
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc