Tôi Thích Em, Nhỏ Lùn - Chương 28

Tác giả: Bae

Ngày mới lại đến, bọn nó thức dậy trong tình trạng lưng đau nhức, chân tay tê rần ( vì chồng lên ngủ sát nhau cho nó đỡ sợ) uể oải dậy đi học.
Hôm nay, bọn hắn định làm 1 cú đột phá: 3 tên a1 chuyển qua a7 học!! Phong thì sợ nó bị ăn *** tiếp ( có Huy và Sei rồi mà vẫn không yên tâm! Xương nó dữ ^^) Đăng thì mún được gần Sei hơn còn Tuấn thì…đi theo =]] Cả cái a8 nháo nháo lên vì sự xuất hiện của đông đủ thành viên Devil, nhưng khi thấy hắn và nó, Đăng và Sei tình củm thì cả đám la oai oái. Và mục tiêu cũng chuyển sang Huy và Tuấn, nhưng vì 2 tên tỏa ra sát khí quá ( do thấy ai kia hp nên ghen xí í ^^) nên không dám lại gần. Hắn dịu dàng quan tâm nó từng chút một! Ai nhận ra hắn là Đại ma vương trường Goldstar nữa nhỉ? Giờ này trông hắn hiền như 1 con mèo con! Nó quả là có tài huấn luyện Sư tử! Những ngày học cứ thế trôi qua êm đềm vui vẻ được 2 tháng…
- Này! 2 tuần nữa thi rồi à? Sao gấp thế?- Nó
- Sao thế Thanh! Thi thì có gì đâu! Chúng ta cứ chơi bình thường thôi!- Sei
- Các cậu thông minh sẵn khác! Tớ chậm tiêu lắm! Tớ phải ôn trước khi thi 3 4 tuần mới được!- Nó
- Thế à? Không sao đâu! Tối nay bọn mình ra công viên đốt pháo đi!- Tuấn
- Các cậu…thực sự không quan tâm gì đến kì thi à?- Nó hỏi
- Có gì phải quan tâm? Chúng ta cứ chơi bình thường thôi!- Cả đám đồng thanh!
- Uhm! Vậy m.n đi chơi đi! Tớ đi học ôn đây! Đi chơi vui vẻ!- Nó xách cặp lên bỏ đi
- Ơi Thanh!- Cả đám gọi nhưng nó không quay lại, có lẽ nó giận vì bọn hắn quá chủ quan xem thường việc học. Hắn chạy theo nhưng không thấy bóng dáng nó nữa. Chân ngắn mà đi lẹ ghê ^^
- Đáng ghét! Bọn họ làm mình thấy xấu hổ! Chả trách ai! Vì IQ mình không cao nên đành phải cố gắng thôi!- Nó bưng 1 chồng sách đặt lên bàn ngồi lẩm bẩm trong thư viện. Đt rung nhưng nó không bắt máy, nó không muốn ai làm phiền nó học.
- Hưm! Cu + H2SO4 đặc nóng sẽ ra 3 sản phẩm là CuSO4 và SO2 và H2O… Khó nhớ nhỉ? Hóa 10 học vô cơ đã vậy còn lên 11 học hóa hữu cơ thì sao nhỉ?
Học cắm đầu mãi nó không biết là đã tới 8h tối, nó đứng dậy xách cặp ra bến xe bus về nhà.
- Cậu đi đâu cả buổi chiều hả? Biết bọn tớ lo lắm không?- Phong nói, cả 4 bọn hắn ngồi trong phòng khách chờ nó về, Sei thì bận diễn lúc 9h nên về trước.
- Tớ đi học!- Nó lẳng lặng
- Sao không nói bọn tớ? Cậu thật là…- Tuấn
- Sao? Các cậu vốn không quan tâm đến kì thi đó liệu tôi nói có ích gì không? Tôi không muốn phá hoại cuộc vui của các cậu!- Nó gắt rồi bỏ lên lầu
- Thanh!- Phong níu tay nó lại
- Bỏ ra! Để tớ yên!- Nó giằng tay lại
- Được! Mặc kệ cậu!Tại sao 5 người bọn tôi lại lo lắng vô ích cho con bé vừa ngốc vừa không biết điều như cậu!- Phong nói trong cơn giận
< Chát>
- Cậu…!- Cơn giận của Phong lên cực điểm vì chưa có ai dám tát hắn từ trước giờ, nhưng khi thấy khuôn mặt đầy nước mắt của nó…
- Đúng! Tôi ngốc nghếch và không biết điều thế đấy! Các cậu cái gì cũng có đủ không thiếu gì làm sao hiểu được cảm giác của tui khi bị người ta khinh thường vì nhà nghèo, mồ côi trong suốt 12 năm qua? Các cậu không hiểu tui!!!- Nó gào lên rồi chạy lên phòng đóng cửa lại
- Thanh à! Cậu hơi quá rồi Phong!- Đăng nói
- Cậu ấy giận thiệt rồi, tất cả do lỗi chúng ta quá vô tâm không để ý đến cảm nhận của cậu ấy!- Huy
- ૮ɦếƭ t***! Gọi cho bọn thằng Tiến bảo 15p nữa tập trung đua xe! Kệ cô ta!- Hắn nói.
- Hãy xin lỗi trước khi quá muộn Phong à!- Tuấn đang rất giận Phong vì làm cho nó khóc, nhưng trách sao được. Vì cậu cũng có 1 phần lỗi trong đó
- Nó ngồi trên phòng nghe tiếng motô biết rằng bọn hắn đã đi
‘’ Thời gian qua ở với họ là quá h.p cho mình rồi! Phong nói đúng! Mình là 1 con béngu ngốc và khong biết suy nghĩ! Mình không nên làm phiền họ nữa! Giấc mơ đẹp nào rồi cũng phải kết thúc và trờ về thực tế, đâu thể chìm mãi trong nó được! Trở về là con bé nghèo kiết xác trước đây thôi!’’ Nó nín khóc và mở tủ lấy vài bộ quần áo đơn giản nhất, để thẻ tín dụng lại và lấy trong ví số tiền lương đi làm ở tiệm fast food để dành lúc trước bỏ vào giỏ. Và xuống nhà.
- Cháu đi đâu thế?- Quản gia Lee
- Ơ… cháu đi qua nhà Linh ngủ 1 đêm ạ!- Nó dối, vì nó mang ít đồ nên quản gia Lee không nghi ngờ, vả lại ông nghĩ nó chỉ qua đó để tránh mặt hắn sau khi gây nhau xong
- Uhm! Cháu đi rồi mau quay về nhé!- Quản gia cười hiền hậu nhìn nó
‘’ Cháu không về nữa đâu! Xin lỗi vì đã nói dối bác!’’
Nó đi lang thang trên phố, nó lại như lúc trước. Cũng không có nơi mà đi. Đt nó để lại biệt thự nên chắc bọn hắn sẽ không tìm được nó đâu! Nó vào thuê 1 nhà nghỉ giá rẻ ngủ qua đêm, định ngày mai dậy sẽ đi kiếm việc làm
- Có lẽ mình nghỉ học hết năm này! Năm sau mình sẽ nộp hồ sơ xin học lại lớp 10!- Nó nghĩ- Hức!- Nó lại tủi thân nằm khóc vì nhớ hắn, nhớ những lời hắn nói với nó trong cơn nóng giận. Đau lắm! Truyện cổ tích là không có thực, nó sẽ không bao giờ trở thành nàng công chúa của hắn. Nhưng bù lại 3 tháng qua nó sống rất vui vẻ!- Nó t*** đi vì mệt do khóc nhìu.
Về phần bọn hắn, lúc về nhà Tuấn vào phòng nó định xin lỗi thì không thấy nó đâu, trên bàn có 1 tờ giấy: Cảm ơn các cậu! Thời gian qua rất vui! Nhưng tớ phải quay về sống cuộc sống thật của tớ rồi! Tạm biệt!
- Nguy rồi! Thanh bỏ đi rồi!- Tuấn chạy qua từng phòng và bọn hắn tập trung ở phòng khách.
- < Phịch!> Hắn và Tuấn, Huy ngồi bệch xuống đất. Nó đã bỏ đi, vì tổn thương khi nghe những câu nói của hắn.
Hắn phải làm sao đây? Nó đã rời bỏ hắn ư? Hắn không thể tin được! Hắn ôm đầu gục mặt xuống.
- Tại mày nên cậu ấy mới bỏ đi! Tao đã nhường cô ấy cho mày vì nghĩ mày sẽ làm cô ấy h.p, không ngờ mày chỉ vì nóng giận mà nói ra những lời làm đau cô ấy. Mày coi trọng sĩ diện của mày hơn cô ấy à??- Tuấn túm áo hắn và hét vào mặt hắn
- Bình tĩnh đi Tuấn! Giờ giận cũng đâu giải quyết được gì!- Đăng can ra
- Cậu ấy bỏ đi lúc gần thi như thế này hẳn cậu ấy đã quyết định nghỉ học!- Huy
Hắn đã hứa với nó nếu nó dẫn được Huy về thì hắn có trách nhiệm lo cho nó đến khi học ra ĐH, vậy mà tới kì thi hắn lại chả quan tâm gì việc học của nó, còn mắng nó. Giờ hắn mới nhận ra hắn sai chỗ nào, nó giận hắn là đáng lắm! Nhưng sao lại bỏ hắn đi? Rồi hắn sẽ ra sao?
(đọc truyện hay tại Thichtruyen.Pro bạn nhé)
Bọn hắn đổ xô đi tìm nó cả đêm nhưng không thấy, đi loanh quanh các công viên và nơi nhà cũ của nó. Cuối cùng bó tay đành phải quay về.
Sáng hôm sau, bọn hắn đền trường trong trạng thái mệt mỏi và tâm trạng bực tức vì lo cho nó. Chỉ 1 ai lỡ va vào hắn thôi thì cũng đã tím mắt, mấy bọn con gái còn không dám nhìn bọn hắn vì sát khí tỏa ra quá ghê! Sei không thấy nó thì tò mò hỏi.
- Thanh đâu? Không đi cùng m.n à?- Sei
- Cậu…ấy…!
- Cậu ấy sao?
- *&!#%^&!@#!- Tuấn kể lại
- Sao! Cậu ấy bỏ đi à? Tại sao các cậu không giữ lại?
- Vì bọn tớ đâu biết cậu ấy sẽ lén đi nên đi đua xe giải tỏa bực dọc
- Lại đua xe! Lúc đó các cậu không hiểu tâm trạng của cậu ấy mà còn mặc kệ và bỏ đi đua xe! Vậy lỗi tất cả là do các cậu! Cậu ấy bỏ đi rồi tớ chơi với ai đây?- Sei khóc um lên
- Bọn tớ xin lỗi! Chúng ta nhất định tìm được và mang cậu ấy về!- Đăng
- Tôi không biết! Do các cậu!- Sei chạy ra ngoài.
- Ơ Linh!- Tuấn
- Cô ấy nói đúng! Tất cả do chúng ta!- Huy thở dài
< Thanh à! Giờ cậu đang ở đâu? Quay về với chúng tớ đi! Chúng tớ biết lỗi rồi mà!>
Sei vào tolet đóng cửa ngồi khóc rấm rứt vì mất đi người bạn thân yêu quí, bỗng cô nghe tiếng bọn con gái ở ngoài xì xào
- Này nãy tớ nghe bọn họ nói chuyện, hình như con nhỏ lùn đó bị tống đi rồi!- girl 1
- Thế à! Thật vui quá! Vậy từ nay không ai cản trở chúng ta với các anh nữa!-girl 2
- Uhm! Đáng đời! Dám đeo bám Seina và Devil của chúng ta! Biến đi cho khuất mắt!- girl 3
- Các người vừa nói gì?- Sei đẩy cửa bước ra với tâm trạng phẫn nộ tột cùng, chưa bao giờ cô cảm thấy mất bình tĩnh như thế! Cô vốn là 1 người điềm tĩnh mà nay phẫn nộ vì nó như thế là đủ biết rằng cô yêu quí nó như thế nào.
- Ơ! Bọn tớ có nói gì đâu!- Mấy nhỏ chối đây đẩy vì thấy vẻ mặt giận dữ của Sei, tụi nó không muốn bị như nhỏ Ly và My ( sau khi bị đình chỉ thì không dám ***ng vào nó nữa). Dù gì trong trường Sei cũng có quyền mà!
- Đi theo tôi! Nhanh lên!- Sei ra hiệu cho bọn đó đi theo
Cô dắt bọn đó lên phòng HT ( ax!)
- Chuyện gì thế tiểu thư?- Ông HT cung kính
- Đuổi học 3 người này! Ngay lập tức!- Sei nói
- Sao? Xin cậu đừng mà! Bị đuổi khỏi Goldstar bố tớ sẽ không tha cho tớ đâu!- Bọn đó quì xuống năn nỉ
- Đó là hình phạt cho việc nói xấu bạn tôi!- Sei lạnh lùng
- Thủ tục sẽ được hoàn tất ngay bây giờ! Tôi sẽ mời phụ huynh của 3 e này lên trường thông báo cho họ.- Vị hiệu trưởng nói
- Được!- Sei nói rồi tới micro thông báo trong phòn hiệu trưởng và nói vào đó:
- 3 học sinh Lê Phương Trâm 11a7, Nguyễn Ngọc Ánh 11a5 và Lâm Gia Hân 11a3 từ ngày hôm nay sẽ không đi học nữa. Và bất cứ ai trong trường đều sẽ chung số phận nếu nói xấu Mai Thanh Thanh bạn tôi! Hiểu chưa?- Sei nói vào micro, giọng lạnh tanh từ trước giờ chưa từng có.
- Mời 3 cô đi về! Mai tôi sẽ gặp phụ huynh!- HT nói
- Phiền ông rồi HT!- Sei nói- Và ông không được chấp nhận hồ sơ xin nhập học của 3 hs này nữa!- Sei bỏ đi để lại 3 nhỏ kia ૮ɦếƭ trân.
- Linh! Cậu giận bọn tớ à?- Tuấn vừa nói vừa đi theo Sei, theo sau là bọn hắn
- Mấy người tìm ra Thanh thì tui mới nguôi!- Sei
- Thôi nào! Bọn tớ cũng đâu muốn!- Đăng
- Haizz! Thôi giờ cãi nhau có ích gì! Ta phân chia ra tìm Thanh nhé!- Huy
- Thôi được!- Sei
- Thành phố có 10 quận ( chế í), vậy mỗi người chúng ta tìm trong 2 quận nhé! Nhất định phải xin lỗi Thanh! Kì thi thì chúng ta cùng Thanh this au cũng được!- Đăng
- Các cậu phải gọi thêm người tới giúp chứ! Thành phố rộng như này biết khi nào tìm ra!- Sei
- Alô bố hả? Bố cử 40 người trong quân đội tới cho con mượn nghen! Con có chuyện gấp! Dạ…dạ…thỉnh thoảng con sẽ về thăm nhà! Vâng- Đăng móc đt ra nói 1 tăng.
- Quản gia Lee, cử 60người ở biệt thự C tới cho tôi nhé!- Huy gọi đt cho Lee
- Việc cậu ấy bỏ đi là do lỗi cậu lớn nhất Phong! Nên cậu phải có trách nhiệm nhất trong chuyện này!- Sei nói với hắn
- Uhm!- Hắn trả lời cách mỏi mệt.
- Nghe này m.n! chia thành 5 nhóm: Mỗi nhóm 20 người và theo từng người chúng tôi! Đi lùng khắp thành phố tìm ra Thanh! Đây là hình Thanh! M.n cùng nhận dạng đi!- Huy nói rồi chỉ vào màn hình có hình nó, đang cười rạng rỡ.
< Thanh! Xin lỗi vì làm cậu khóc! Nhất định tớ sẽ đưa cậu về và chuộc lại lỗi lầm!> Hắn tự nói trong tiềm thức.
- Ok! Giờ bắt đầu chia nhau đi tìm!- Tuấn dõng dạc
- Cậu chắc chắn sẽ đi 1 mình được chứ!- Đăng lo lắng hỏi Sei
- Gì mà mấy mình? 20 người kia thì sao?- Sei
- Tớ lo họ không bảo vệ được cậu!- Đăng
- Cậu khỏi lo, cứ lo mà tìm ra Thanh trước tôi! Vì nếu tìm ra bạn ấy tôi sẽ đưa bạn ấy về nhà tôi! Không giao bạn ấy cho bọn vô cảm như các cậu!- Sei bỏ đi,xem chừng con giận lắm vì bọn hắn không trông nom nó kĩ.
Và, chiến dịch đi tìm nó….bắt đầu!!!
Theo dõi page để cập nhật truyện hay