Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 37

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Kế hoạch hai.

"Cậu không gạt tôi?" Hoắc Cố Chi rất hiểu người đàn ông trước mặt này, anh ta là cháu đích tôn của nhà họ Lịch quyền quý ở Kyoto, từ trước đến giờ đều là niềm tự hào của gia tộc, không những có suy nghĩ nhanh nhạy mà cách đối nhân xử thế của anh ta cũng thanh quý.
Là một người đàn ông thẳng thắn vô tư như vậy, lúc đối mặt với Vân Đóa Đóa lại sử dụng khá nhiều thủ đoạn, tình yêu thật là một thứ tình cảm khiến người ta mệt nhọc, có thể thay đổi một người từ trong ra ngoài.
"Cảnh Thần, Đóa Đóa còn trẻ như vậy, nói cho cùng cũng là một đứa bé, cậu vội vã lấy cô ấy về nhà như vậy sẽ tạo ra nhiều tai tiếng!"
Anh nói hợp tình hợp lý, nhưng Lịch Cảnh Thần không đồng ý. Anh ta chậm rãi lắc đầu. Trong nắng chiều đỏ tươi, hai tay anh ta để trong túi quần, thân thể cao lớn lộ ra sự lười biếng nhàn nhạt, môi mỏng hé mở, giọng nói thanh nhuận mỉm cười: "Trên danh nghĩa, tôi và cô ấy đã có quan hệ, chỉ cần có quan hệ này, thì bọn họ nói cũng dễ nghe hơn. Nhưng người sống một đời, cần gì phải suy nghĩ nhiều như vậy? Tôi có thể chắc chắc bây giờ tôi đang vui vẻ, vậy là được rồi!"
Lúc này, có lẽ Vân Đóa Đóa không biết thứ gọi là tình yêu, nhưng chỉ cần anh ta biết là được.
Anh ta muốn cô khi cô còn là một tờ giấy trắng, từng chút, từng chút xâm nhập vào cuộc sống của cô, để trong cuộc đời cô chỉ có sự hiện hữu của anh ta.
Nói anh ta ích kỷ cũng được, ngang ngược cũng được, tình yêu vốn là một chuyện ích kỷ của con người, nếu có thể thì anh ta rất muốn giam Đóa Đóa ngây ngô ở nhà mỗi ngày, không đi đâu cả.
Hoắc Cố Chi nghe vậy, không khỏi bật cười, anh lắc đầu một cái, anh đành cười, khuôn mặt lộ vẻ hiểu rõ: "Tuy tình cảm của cậu rất sâu nặng, nhưng Đóa Đóa còn trẻ, cũng có lúc phản bội, căn bản không hiểu tình cảm của cậu!"
Anh và anh ta là anh em tốt chân chính, giao tình được nung đúc trong quân doanh, anh giải ngũ không phải không thích chỗ này, mà anh giải ngũ vì bất đắc dĩ.
Có lúc số phận rất bất công, khi anh cố chấp muốn một thứ thì nó sẽ đi ngược lại mong muốn của anh.
Biết được điều này, sắc mặt Hoắc Cố Chi có chút chán nản, anh mím môi thật chặt, lạnh nhạt cười: "Lấy về nhà sớm một chút, tuy phải đợi cô ấy lớn lên nhưng còn tốt hơn cô ấy bị người khác lừa mất!"
"Ha ha. . ." Mới vừa nhận giấy chứng nhận kết hôn, tâm tình của Lịch Cảnh Thần rất tốt, nên khi đối mặt với khuôn mặt đen của bạn lâu năm, anh không phúc hậu mà nở nụ cười: "Cố Chi, cậu nghĩ quá nhiều, cậu có biết người ở nhà cậu đã hai mươi lăm tuổi không? Đã nhiều năm như vậy, cậu còn chưa bắt được cô ấy, cậu có cảm thấy mất mặt không?"
Nghe thấy lời nói chế nhạo này, Hoắc Cố Chi càng lúc càng buồn bực, mắt lạnh của anh lướt qua khuôn mặt đầy cười của bạn tốt, anh lành lạnh nói: "Chuyện của chúng ta không giống nhau, Đóa Đóa là một đứa trẻ, cậu lấy đi phí sinh hoạt của cô ấy, cô ấy chắc chắn không xong. Vô Song sẽ không như vậy, mặc kệ là sự nghiệp hay danh vọng, cô ấy không cao không thấp hơn tôi, mặc kệ phương diện nào tôi cũng không làm gì được cô ấy!"
Lời này ý là Đóa Đóa có thể nhận giấy chứng nhận với anh ta, hoàn toàn là bị anh ta ૮ưỡɳɠ éρ!
Bây giờ Lịch Cảnh Thần rất vui vẻ nên vờ như không nghe ra ẩn ý trong lời nói của anh, anh ta cười cong môi, trên khuôn mặt treo một nụ cười dịu dàng nhàn nhạt: "Tôi đã nghe nói chuyện của cậu và cô ấy, cậu thật biết cách chịu đựng, chỉ cầu hôn thôi mà có thể làm con gái nhà người ta từ chối! Cậu tính đi, hai người ở chung với nhau mấy năm rồi?"
Nói đến cái này, trên mặt Hoắc Cố Chi thoáng qua một tia bất thường, vốn định dùng lời lẽ nghiêm khắc phủ nhận, nhưng dưới ánh mắt của bạn tốt, lời ngụy biện không thể nói ra.
Im lặng một lát, mặt anh lộ vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi biết cô ấy đã nhiều năm, nhưng cậu cũng biết tính tình của cô ấy khác với Đóa Đóa, cô ấy rất có chủ kiến, căn bản không cần ý kiến của tôi. Hơn nữa, tôi cảm thấy năm đó có thể tôi chưa nói rõ với cô ấy nên đến hiện tại, cô ấy vẫn hiểu lầm mối quan hệ của chúng tôi!"
Nghe anh nói như vậy, Lịch Cảnh Thần càng cảm thấy may mắn vì mình hành động nhanh, thừa dịp Đóa Đóa chưa tiếp xúc với xã hội đã bắt lấy cô, nếu đợi cô tốt nghiệp đại học, trở nên mạnh mẽ giống Ngu Vô Song thì anh ta chỉ còn nước đầu hàng cô?
Nghĩ như vậy, anh ta bắt đầu đau lòng thay người bạn lâu năm này: "Cố Chi, tôi nói cậu biết, có lúc cần cứng rắn thì cậu phải cứng rắn là không sai, nhưng lúc cần lãng mạn thì cậu đừng ngại phiền! Người phụ nữ này, nói cho cùng đều thích kim cương, hoa tươi, quần áo đẹp!"
Ở trước mặt người ngoài, Lịch Cảnh Thần là công tử thanh quý cao nhã, nhưng ở trước mặt bạn tốt, anh ta đơn giản hơn nhiều, gánh nặng trên người đã nhẹ bớt cho nên thoải mái cười nói liên tục: "Người của cậu chắc chắn không hứng thú với quần áo đẹp, cô ấy thường đến buổi trình diễn thời trang nhiều nhất. Nếu đã như vậy, sao cậu không tặng cô ấy hoa tươi, kim cương? Cậu cầu hôn mà không có nhẫn cưới và hoa tươi thì làm sao con gái nhà người ta chịu gả cho cậu?"
Tâm tình của anh ta rất tốt, mới nói nhiều như vậy.
Hoắc Cố Chi nghe vậy thì ngẩn người, suy nghĩ một chút, cuối cùng anh nhíu mày, lắc đầu gạt bỏ: "Cô ấy không thích những thứ cậu vừa nói, cô ấy không phải là cô gái nhỏ, cho nên không thể bị một bó hoa tươi làm cảm động!"
Ở trong quân ngũ nhiều năm, Hoắc Cố Chi không thể giải thích tại sao phải dùng hành động lãng mạn này, anh biết hiện tại các cô gái trẻ tuổi rất thích điều này, nhưng không giống với Vô Song, sau khi trải qua mọi việc, cô ấy càng mạnh mẽ lạnh lùng hơn.
Nếu như cô vào năm năm trước, đối diện với mấy hành động này, nhất định sẽ vui mừng. Nhưng nếu bây giờ anh tặng cô những thứ này, không chừng cô sẽ coi đây là một chuyện cười!
Người đàn ông trước mặt quá ngu ngốc, Lịch Cảnh Thần không khỏi vỗ trán, trên đầu đầy hắc tuyến, khóe môi giật giật, bật cười một trận: "Anh em, cậu hết đường cứu rồi! Khó trách đã qua nhiều năm mà Ngu Vô Song chưa cam tâm tình nguyện đi theo cậu. Tôi nói cho cậu biết, tôi và Lâm Vinh Gia là bạn tốt, tôi biết rõ tâm tình mấy ngày nay của hắn, nêu cậu không hành động nhanh, tới lúc bị người ta đoạt đi thì đừng có khóc!"
Lời này vừa nói ra, trong nháy mắt chọc vào chỗ ngứa của Hoắc Cố Chi, mặt anh lạnh xuống trong nháy mắt, con mắt chứa ẩn ý nhìn Lịch Cảnh Thần chằm chằm: "Cậu và Lâm Vinh Gia là bạn tốt?"
Anh đến nay vẫn còn nhớ giọng điệu khiêu khích của người đàn ông kia, phàm là người đàn ông thì sẽ không nhịn được cơn tức này! Nếu như có lần thứ hai, anh nhất định sẽ cho hắn biết cái gì gọi là hối hận.
Lịch Cảnh Thần sờ cằm, thấy đôi mắt tức giận của anh, anh ta không khỏi buông tay bất đắc dĩ nói: "Cậu đừng nóng, nghe tôi từ từ nói. Tôi và Vinh Gia là bạn làm ăn, tuy bề ngoài người này không đáng tin, nhưng rất có chủ kiến trong việc lớn, mấy hạng mục mà tôi và hắn cùng hợp tác đều hoàn thành rất tốt, người đàn ông như vậy, tôi không thể tìm được lý do không thiết lập mối quan hệ."
Mọi người đều là người lớn hơn ba mươi tuổi, đều là thương nhân thành công, đương nhiên sẽ không vì ân oán cá nhân mà bỏ qua cơ hội kiếm tiền.
Hoắc Cố Chi hiểu đạo lý này, nhưng khi biết anh ta (LCT) có quan hệ với Lâm Vinh Gia thì anh có chút kinh ngạc, dù sao, anh và anh ta qua lại nhiều năm như vậy nên rất hiểu con người của anh ta.
Có thể làm cho bạn tốt của anh nói đến, tổng cộng không quá năm người, nhưng bây giờ, tên Lâm Vinh Gia này lại chiếm một vị trí trong đó.
Thấy mặt anh âm trầm không nói, Lịch Cảnh Thần không khỏi lắc đầu cười khổ nói: "Tôi không có nghiêng phía hắn, nhưng xin cậu đánh giá khách quan về mối quan hệ giữa tôi và hắn. Cố Chi, tôi có đôi lời muốn nói, nếu cậu không hành động nhanh sẽ bị người ta chiếm lấy đó. Tôi chưa từng thấy người đàn ông ngu ngốc như cậu, mỗi ngày cậu đều tặng hoa tươi, kim cương cho cô ấy, tôi không tin trái tim bằng sắt của cô gái này không thể tan chảy."
"Cậu phải dựa vào cái này để Đóa Đóa gả cho cậu hay sao?" Lông mày Hoắc Cố Chi nhíu chặt, lạnh lùng liếc anh ta một cái, chua xót nói: "Vậy thì cậu lời rồi!"
"Được rồi, tôi đã nói cho cậu cách, nếu cậu không tin thì có thể không dùng!" Lịch Cảnh Thần vỗ vai anh, nụ cười bên môi càng đậm: "Đóa Đóa là cô gái có suy nghĩ đơn giản, tôi đã chuẩn bị thật lâu. Còn Ngu Vô Song nhà cậu đã trưởng thành, nếu cậu không thành tâm, không phải làm cho người ta có lý do từ chối sao?"
. . . . . .
Vân Đóa Đóa suốt ngày ở trong nhà bếp, Ngu Vô Song là người có tính nhẫn nại, nhưng cuối cùng cũng bộc phát trước sự thất bại của cô ấy, thật không biết Lịch Cảnh Thần nghĩ thế nào? Trêu cợt Đóa Đóa sẽ làm anh ta vui vẻ? Anh ta cưới vợ hay là cưới một món đồ chơi làm anh ta vui vẻ?
Ngu Vô Song không rõ chuyện của Lịch Cảnh Thần và Đóa Đóa, cho nên cô không coi trọng cuộc hôn nhân này, chẳng qua khi người ta vui vẻ nên không tiện nói nhiều, cuối cùng trên đường về nhà, rốt cuộc cũng không thể không nói.
"Sao Lịch Cảnh Thần làm thế? Hôn nhân không phải trò đùa, anh ta làm như vậy, không chỉ không làm tròn trách nhiệm, còn gieo họa cho Đóa Đóa."
Đối với em gái nhỏ hơn cô nhiều tuổi này, cô rất thích, thích vẻ đáng yêu của cô ấy, thích sự thuần túy của cô ấy, càng thích cô ấy trong sáng, đơn giản, không bị nhiễm bẩn hơn.
"Em thích hoa gì?" Hoắc Cố Chi đang lái xe, sắc mặt bình tĩnh, không trả lời vấn đề của cô, mà đột nhiên lên tiếng hỏi.
"Cái gì?" Ngu Vô Song không kịp phản ứng, cô nháy đôi mắt trong veo như nước, nhíu lông mày kẻ đen lại, ánh mắt lạnh nhạt nhìn anh: "Anh vừa nói cái gì, nói lại đi, em nghe không rõ!"
Hoắc Cố Chi không thể không thừa nhận, anh thật sự bị lời nói của bạn tốt ảnh hưởng, đối mặt với cô gái nhỏ xinh đẹp động lòng người, trong lòng anh nhộn nhạo, ý nghĩ kia càng hiện ra rõ ràng.
Cảnh Thần làm có chút đúng, lấy Đóa Đóa sớm một chút, không để cho người đàn ông khác rình trộm.
Hành động như vậy thật thông minh, đây cũng là chuyện hiện tại anh muốn làm nhất, phải làm thế nào để người phụ nữ này bên cạnh anh đây?
Nghĩ tới đây, trong lòng anh càng buồn bực, chợt dừng xe ở ven đường, sau đó nghiêng thân, ánh mắt thâm trầm nhìn người phụ nữ bên cạnh chằm chằm: "Đóa Đóa đã mười tám tuổi rồi, không phải mới tám tuổi, cứ coi Cảnh Thần dùng chút thủ đoạn, nhưng cô ấy cũng tự nguyện gả cho cậu ấy. Đóa Đóa thông minh như vậy, sao có thể không hiểu gả cho cậu ấy sẽ có sóng to gió lớn?!"
Từ biệt thự nhà họ Lịch đi ra, đã đến chín giờ tối, bảo bảo đã tựa vào trong иgự¢ Ngu Vô Song mà ngủ thi*p đi, cô ngước mắt mắt nhìn người đàn ông trước mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, trong lòng có chút bế tắc, cau mày nhẹ giọng nói: "Thôi, chúng ta đừng vì chuyện này mà cãi nhau, anh mau lái xe về nhà đi, bảo bảo ngủ thi*p đi rồi!"
Trong mắt cô chỉ có một bảo bảo, điều này làm cho Hoắc Cố Chi cảm thấy bất đắc dĩ, nhưng lại không thể làm gì được cô.
Anh cong môi mỏng, đè giận dữ trong lòng xuống, trên khuôn mặt anh tuấn hiện lên một nụ cười, ánh mắt không hề chớp mà nhìn cô, đáy mắt lộ ra tình cảm sâu sắc: "Bọn họ đều nói, anh cầu hôn chưa đủ lãng mạn, Vô Song, nếu anh cẩn thận chuẩn bị một buổi cầu hôn long trọng thì em có suy nghĩ một chút không?"
Ngu Vô Song: ". . ."
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc