Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 29

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Hoắc Cố Chi tôi cũng có thể cho cô ấy
Hoắc Cố Chi có biết Lâm Vinh Gia, năm đó khi anh mới được đón về nhà họ Mạnh cũng đã từng đã tham gia mấy bữa tiệc R*ợ*u của bọn giàu sang quyền thế, đó chỉ là học đòi làm sang thôi. Anh không có hứng thú nhưng không thể chống cự nổi bởi vì ở đó có thể nhìn thấy cô nhóc kia.
Khi đó bên cạnh cô không chỉ có Mạnh Thiếu Văn làm bạn mà còn có rất nhiều người theo đuổi, anh chỉ có thể là một con người tầm thường không đáng nhắc đến.
Đang cười lạnh trong lòng, tài xế đã lái xe trở lại, Ngu Vô Song vừa xuống xe đã đi về phía anh, nhẹ nhàng nói: "Cố Chi, em về rồi."
Giọng nói của cô mềm mại động lòng người, không còn chút khó chịu khi bị Lâm Vinh Gia quấy rầy, chỉ có điều khi đối mặt với người đàn ông đang đứng trên thềm đá liền có chút áy náy, cô tiến lên kéo tay anh, nhẹ giọng nói xin lỗi: "Em xin lỗi, cái đồng hồ lần trước nhìn trúng chưa mua về được, hai ngày nữa em lại đi lấy!"
Quần áo giày tất mấy năm nay của anh đều được cô lo liệu, Hoắc Cố Chi rất tin tưởng vào ánh mắt của cô.
Anh cúi đầu, ánh mắt hơi mệt mỏi nhìn chăm chú vào người phụ nữ nhỏ đứng bên cạnh, anh đưa tay xoa mặt rồi xoa đầu cô, dịu dàng nói: "Không sao đâu!"
Lâm Vinh Gia theo sát sau thấy cảnh này liền phịch một tiếng đóng cửa xe lại, đứng trước xe, hắn dùng ánh mắt thâm trầm nhìn cảnh tình cảm kia rồi chợt cười lạnh: "Giản Uyển Như, em không cần diễn trước mặt tôi đâu, hắn hơn em mười tuổi, còn là chú út của Mạnh Thiếu Văn, vì muốn trả thù Mạnh Thiếu Văn, em để người này chà đạp có đáng không?"
Giọng nam đột nhiên vang lên khiến Hoắc Cố Chi híp đôi mắt phượng lạnh lùng sắc bén ngẩng đầu lên nhìn, anh làm về xí nghiệp internet, có thể nói là dựng nghiệp từ hai bàn tay trắng. So sánh với Lâm Vinh Gia vừa tốt nghiệp đã tiếp nhận xí nghiệp gia tộc thì con đường đi đến thành công của anh gian nan hơn nhiều.
Hôm nay anh mặc một chiếc áo sơ mi trắng và một chiếc quần giản dị màu xám đứng trên bậc thang, làn gió lướt qua khiến vạt áo anh lay động, có một vẻ đẹp phiêu dật lạnh lùng.
Hai người đàn ông này đều là Nhân Trung Long Phượng, nhưng không thể nghi ngờ, lúc này Hoắc Cố Chi tỉnh táo hơn mấy phần.
Anh hé mắt, ánh mắt lạnh nhạt, khóe môi khẽ nhếch, không khỏi giễu cợt mà cười lớn: "Lâm tiên sinh theo đến đây chỉ là vì muốn thấy chuyện bất bình ra tay cứu giúp sao? Tôi thật không ngờ thái tử gia của Guard lại thích chõ mồm vào chuyện của người khác như vậy!"
Ánh mắt anh rơi vào vết hằn năm ngón tay trên má phải Lâm Vinh Gia, bờ môi xẹt qua chút ý cười, xem ra cô bé này nổi giận cũng khiến người đàn ông này thành như vậy.
Lâm Vinh Gia có chút tình cảm với Ngu Vô Song, thế nhưng cũng giới hạn đến động tâm thôi, cho nên người đàn ông này theo tới chỉ vì tự ái, hắn có thể chịu được chuyện cô mất tích năm năm, nhưng lại không thể chấp nhận chuyện cô đối xử với hắn như vậy vì một người đàn ông khác.
Ánh mắt hắn phóng hỏa của hắn nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi, mím đôi môi mỏng, lạnh lùng lên tiếng: "Là tôi xen vào việc của người khác hay anh xen vào việc của người khác? Lúc tôi biết cô ấy, anh còn không biết đang ở đâu nữa kìa!"
Ngu Vô Song biết hắn từ lúc còn rất nhỏ, chỉ có điều đối với cô, sự tồn tại của người đàn ông này chỉ là một tai nạn, hắn luôn ỷ vào việc lớn hơn cô hai tuổi mà bắt nạt cô, cho nên về sau khi bị hắn theo đuổi, cô tránh còn không kịp.
Dù năm đó không ở cùng Mạnh Thiếu Văn thì cô cũng quyết không chấp nhận hắn.
"Angelo, chúng ta biết nhau từ rất sớm nhưng chuyện đó chẳng liên quan gì đến chuyện tình cảm cả." Thân mật kéo tay người đàn ông bên cạnh, Ngu Vô Song cũng không ngại chơi trò tình cảm trước mặt người ngoài.
"Anh ấy có ân cứu mạng với tôi, nhưng thứ để tôi cam tâm tình nguyện đi theo anh ấy không phải ân tình mà là tình yêu. Trong mắt tôi, Hoắc Cố Chi chẳng kém bất kỳ người đàn ông nào cả, có thể nói anh ấy là một người đàn ông tốt, tại sao anh lại khẳng định tôi không yêu anh ấy?"
Giọng nói của cô sau bình tĩnh, mặt nhẹ như Yên, chẳng hề giống với cô gái suốt ngày khoe mẽ Lâm Vinh Gia quen biết, nhưng không thể nghi ngờ, Ngu Vô Song rất có phong cách của tiểu thư danh giá, ưu nhã hào phóng, còn xin đẹp đoan trang hơn những minh tinh và thiên kim bên cạnh hắn nhiều.
Trúc Sinl
20:19
Trúc Sinl
Ánh mắt hắn vẫn rơi vào cánh tay khoác lên tay Hoắc Cố Chi của cô, đáy mắt lộ ra sự tối tăm, khóe môi khẽ nhếch, châm chọc lên tiếng: "Giản Uyển Như, đủ rồi, chỉ vì báo thù mà bán mình đi. Tôi chẳng tin một lời nào của em hết, Lâm Vinh Gia tôi vẫn có năng lực nhận biết, hắn lớn hơn em mười tuổi, lại là chú út của Mạnh Thiếu Văn, tôi không tin em lại yêu hắn!"
Dứt lời, cũng không chờ cô trả lời, hắn lại tức giận nói tiếp: "Tôi và em cùng lứa tuổi, cha mẹ tôi cũng rất thích em, em đi theo tôi ít nhất cũng có thể danh chính ngôn thuận, em và hắn thì có tương lai gì? Sau này hắn kết hôn thì em phải làm sao?"
Lời này vừa nói ra, sắc mặt Hoắc Cố Chi liền trầm xuống, không còn sự dịu dàng bình tĩnh lúc trước nữa.
"Giản Uyển Như, tốt nhất em hãy suy nghĩ đi, nghĩ thông rồi thì đến tìm tôi!" Lâm Vinh Gia lúc này mới dần lấy lại được sự tự tin, thân thể hắn cao to, rất có mùi vị của thiếu niên phong lưu, lại là con lai Trung Anh, có sức nặng hơn phong cách cường tráng của Hoắc Cố Chi nhiều.
Nhưng mà giờ phút này hắn lại cực kỳ nghiêm túc, chân mày tỏa ra sự thận trọng, nhìn Ngu Vô Song một cái rồi mới xoay người rời đi.
"Sợ rằng Lâm tiên sinh đã tính sai một chuyện rồi!" Hoắc Cố Chi cũng không phải người dễ bắt nạt, lúc Lâm Vinh Gia lái xe rời đi thì nâng giọng, không nhanh không chậm nói.
"Bất kể cô ấy vì cái gì mà ở cùng tôi thì bây giờ cô ấy cũng là người phụ nữ của tôi! Chúng tôi đã ở chung năm năm rồi, không bao lâu nữa sẽ kết hôn. Về chuyện danh chính ngôn thuận cậu nói, Hoắc Cố Chi tôi cũng có thể cho cô ấy."
Lời anh nói không phải lời ngon tiếng ngọt gì, chỉ là một câu rất đơn giản nhưng lại khiến Ngu Vô Song cảm động, trái tim cứng rắn tan chảy.
Anh nói anh cũng có thể cho cô danh chính ngôn thuận. . . . . . Anh lại nói chuyện danh chính ngôn thuận anh cũng có thể cho cô!
Cầu hôn với cô
Hôn nhân đối với những cô gái khác có lẽ là một loại cam kết và hạnh phúc, nhưng đối với Ngu Vô Song thì nó chỉ là sự trói buộc mà thôi. Cô luôn cho rằng, đời này mình không thể có một gia đình hoàn chỉnh hạnh phúc, nhưng cô không sợ, có được tất có mất, cô đã có đầy đủ như vậy, sao có thể van xin mọi chuyện được như ý?
Nhưng bây giờ, người đàn ông trước nay luôn thâm trầm lại nghiêm túc thành khẩn hứa sẽ kết hôn với cô, anh có biết hôn nhân có nghĩa là gì không?
Lâm Vinh Gia cũng thấy được sự nghiêm túc của anh, mí mắt nặng nề giật một cái, cuối cùng thì lạnh mặt lái xe rời đi, không nói câu nào.
Thật ra thì hắn không hề tin những lời đó, người đàn ông này đã sớm không còn là thằng nhóc nghèo nam đó nữa rồi, anh hơn hắn vài tuổi, sự nghiệp cũng tốt hơn hắn nhiều.
Giản Uyển Như gả vào Mạnh gia còn bị Mạnh Trăn Tỳ tìm mọi cách ngăn cản chứ đừng nói đến Ngu Vô Song đã từng có quan hệ với Mạnh Thiếu Văn.
. . . . . .
Xe của Lâm Vinh Gia biến mất rất nhanh trước cửa biệt thự, Ngu Vô Song lại vẫn nhìn chăm chú vào người đàn ông bên cạnh, ánh mắt kinh ngạc, trong lòng lo sợ bất an nhưng không biết nên nói gì cho phải.
Thật ra thì đây không phải là lần đầu tiên cô đối mặt với chuyện như vậy, giống như lần trước ở bữa tiệc từ thiện, anh cũng nói cô là vợ chưa cưới của anh, nhưng thái độ lần này của anh quá mức thong thả nghiêm túc, khiến cô có cảm giác đùa mà thành thật.
Đè sự nghi ngờ trong lòng xuống, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, cười một tiếng nhạt nhẽo như có như không: "Lâm Vinh Gia vẫn luôn cho mình là đúng như vậy, anh đừng để trong lòng, sau này em sẽ cố gắng không gặp hắn nữa."
Hoắc Cố Chi chậm rãi thu lại ánh mắt lạnh nhạt, nhìn lướt qua cô gái nhỏ khéo léo bên
cạnh, cũng không cười, chỉ lạnh lùng đáp một tiếng: "Ừm!"
Anh vẫn lạnh nhạt như trước, cũng không giải thích gì với lời nói vừa nãy, Ngu Vô Song thấy vậy không khỏi mím chặt môi, trong lòng có một cảm giác rất lạ.
Cô nên biết sớm mới phải, quan hệ của cô và anh thế nào, dù anh có nói sẽ kết hôn thì cũng chỉ là diễn trò thôi.
Rõ ràng chuyện như vậy đã xảy ra không biết bao nhiêu lần nhưng tại sao lần này cô lại coi là thật? Còn khẩn trương muốn tìm đáp án?
Lý Xương thấy vậy sớm đã gấp đến dậm chân, ông chủ bị làm sao thế? Lời nói đến như vậy rồi mà không biết thổ lộ tiếp à?
Nhất thời hai người cũng không lên tiếng, yên lặng ở cửa trong chốc lát, cuối cùng Ngu Vô Song vẫn cười nói: "Đúng rồi, tại sao hôm nay anh không đi làm?"
Lúc cô cười lên trông cực kỳ xinh đẹp, đôi mắt cong cong cực kỳ đáng yêu: "Bảo bảo ở nhà phải không? Em đi xem nó!"
Thấy cô muốn bước vào cửa, Lý Xương liền không nhịn được ho hai tiếng ngăn cản: "Cô Ngu, tiểu thiếu gia không có ở nhà, A Cửu dẫn cậu ấy đến khu vui chơi rồi."
Dứt lời, ông không nhịn được thầm gấp, bình thường ông chủ của bọn họ là người cơ trí tuyệt đỉnh, tại sao bây giờ lại đần độn thế?
Anh cũng không nhìn xem mình năm nay bao nhiêu tuổi rồi, vẫn muốn tiếp tục như vậy sao? Lúc ông bằng tuổi anh thì con trai ông đã biết đi mua xì dầu rồi, vậy mà ông chủ lại chẳng có chút gấp gáp nào cả!
Lời này vừa nói ra, Ngu Vô Song liền hiểu, cô nhíu mày, nhìn thẳng vào Hoắc Cố Chi, giọng điệu lộ ra sự bất đắc dĩ: "Anh không đi làm liền đuổi bảo bảo ra ngoài? Nó vẫn còn nhỏ, sao hiểu chuyện được, tại sao anh không thể kiên nhẫn với nó một chút?"
Cô thừa nhận, lúc đang vội mà bên cạnh có một đứa bé quấy rầy thì đúng là có chút phiền phức, nhưng bảo bảo nhỏ như vậy, mới vừa được bốn tuổi thì có thể biết cái gì? Anh không thể giảng đạo lý cho nó liền giở thủ đoạn cứng rắn ra à?
"Anh không cảm thấy mình làm vậy có lỗi!" Chuyện này Hoắc Cố Chi không hề nhường nhịn, anh lạnh lùng nhìn cô gái nhỏ đang nổi giận, giọng nói lạnh thấu xương: "Nó đã bốn tuổi rồi, lại là một bé trai, vẫn nghịch ngợm gây sự thì còn ra thể thống gì? Chúng ta nuôi con trai, không phải nuôi con gái, nếu là một công chúa nhỏ thì anh có thể để mặc nó làm nũng chơi đùa!"
Lý Xương nghe vậy không nhịn được âm thầm liếc mắt, đàn ông không có tình cảm thật kinh khủng, ông là một ông già hơn bốn mươi tuổi cũng biết phụ nữ là phải dỗ dành.
Nhưng ông chủ thì lại dùng thái độ này nói chuyện với cô gái mình yêu mến, không phải tự làm mình không thoải mái sao?
Ngu Vô Song cảm thấy lúc trước mình thực sự muốn hơi nhiều, một người đàn ông máu lạnh như vậy thì có thể nói ra lời tình cảm gì?
Một thằng bé bốn tuổi cũng so đo, anh có thể có bao nhiêu tình cảm?
"Hoắc Cố Chi, anh như vậy đúng là khiến em thất vọng!" Cắn đôi môi đỏ mọng, cô đứng trước mặt anh, sắc mặt kiên định, mơ hồ lộ ra một sự ảm đạm: "Em rất không đồng ý với cách giáo dục đó của anh, nếu anh thật sự ngại Bảo Bảo biết chuyện của anh, vậy lúc trước anh không nên thu dưỡng nó, em nhớ nó vẫn còn người thân trên đời!"
Lời vừa nói ra, tuấn nhan lạnh nhật của Hoắc Cố Chi càng thâm trầm lạnh lão, mắt phượng nhìn chằm chằm vào cô gái trước mặt, tim như bị dao cắt.
Cô còn nói thất vọng về anh?! Cô quên là năm đó ai đã cứu cô, cho cô sinh mạng thứ hai sao?
"Cô Ngu, cô đừng hiểu nhầm ông chủ, ông chủ không phải người như thế." Thấy tình huống càng ngày càng tồi tệ, Lý Xương không nhị được, vội vã đi lên nháy mắt với Hoắc Cố Chi: "Đúng rồi, ông chủ, không phải vừa rồi cậu nói muốn kết hôn với cô Ngu sao? Tôi thấy hai người mau định đi, tránh để cô Ngu lại bị người đàn ông khác quấy rầy!"
Ngu Vô Song nghe vậy, mặt mũi tức giận cứng đờ, ánh mắt sáng lấp lánh, nhất thời á khẩu không trả lời được.
Hoắc Cố Chi là người thế nào? Sao không thể nhìn ra ám hiệu của Lý Xương, lại thấy sắc mặt cô bé kia cổ quái, khóe môi không khỏi vểnh lên, cười ra tiếng: "Cũng may có anh Lý nhắc nhở... Anh cảm thấy làm như thế cũng không tệ, có thể ngăn cản đào hoa của em, Vô Song, em thấy thế nào?"
"Được, được, được, đương nhiên là được rồi!" Nói liên tục ba chữ "được", vẻ mặt Lý Xương tươi cười, ánh mắt mập mờ đảo quanh hai người, bên môi nở nụ cười tươi rói.
Nhưng trong lòng lại nghĩ: Ông chủ nên sớm nghĩ thông như vậy mới đúng, cô Ngu nhỏ hơn cậu ta mười tuổi, lại là chuyện gia thiết kế thời trang, nhãn hiệu xa xỉ phẩm mà cô sáng lập ra ngay cả quý tộc Pháp cũng săn đuổi chứ đừng nói đến người thường! Trong những người theo đuổi cô Ngu, ông chủ không tính là ưu việt, chỉ dựa vào phần tình nhiều năm thôi.
Anh trầm ngâm nhìn Ngu Vô Song, giống như là quên chuyện không vui lúc trước, trong lúc cô choáng váng liền tiến lên hai bước, ôm chặt cô vào trong ***, bên môi nở nụ cười nhàn nhạt, mập mờ nói nhỏ: "Em thấy thế nào? So sánh với Lâm Vinh Gia em ghét, anh hợp mắt em hơn đúng không?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc