Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 28

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Đánh tên khốn kiếp
Lâm Vinh Gia lấy một tư thái cực kỳ mập mờ mà ôm Ngu Vô Song ngồi ở trên đùi mình, trên mặt có sự vui vẻ nhàn nhạt, mặc dù cô vẫn làm mặt lạnh, nhưng hắn vẫn cười như gió xuân: "Sao lại không liên quan? Không có sự đồng ý của tôi, ai cho em biến mất trước mặt tôi như vậy?"
Khi nói chuyện, trong mắt hắn có chút ý cười dịu dàng cùng lạnh lẽo, cười như không cười, ngưng mắt nhìn khuôn mặt tinh xảo động lòng người trước mắt, môi cong lên tạo thành tia châm chọc, lạnh lùng nói: "Hoắc Cố Chi đã hạ thấp giá trị của em vì gương mặt này, thoạt nhìn gương mặt trước kia yêu mị hơn nhiều, Nhưng mà, coi như gương mặt thay đổi, nhưng tính tình của em không khác đi, tại sao Mạnh Thiếu Văn không nhận ra em?"
Trong giọng nói của hắn lộ ra một sự chế nhạo làm Ngu Vô Song tức giận, trong lòng có một loại cảm xúc khó hiểu đang kích động, thân thể bị hắn giam cầm không nhúc nhích được, cô không chút suy nghĩ mà một cước giẫm lên chân hắn.
Cô từ trước đến giờ vẫn thích mang giày cao gót, hôm nay cũng như thế, gót nhỏ giẫm lên chân hắn, Lâm Vinh Gia rên lên một tiếng, nhất thời đau đến giậm chân.
Ngu Vô Song nhờ thế mà thoát khỏi lòng hắn, sau đó giữ khoảng cách với hắn, cười lạnh thành tiếng: "An¬ge¬lo, tôi mặc kệ anh nghe tin này từ đâu, nhưng xin anh câm miệng cho tôi! Bây giờ, tôi là Ngu Vô Song, không phải Giản Uyển Như, không có quan hệ thông gia với anh!"
Thật ra thì hai nhà họ có quan hệ nhiều đời, thượng lưu ở Nam Giang lớn như vậy, nhiều năm trước, hai nhà quen biết nhau.
Cô biết, năm đó người đàn ông này đuổi theo cô chỉ muốn vui đùa một chút, mẹ hắn thích cô, hắn chỉ cho mẹ ruột mình một bộ mặt mà thôi
Nhưng chuyện gì đang xảy ra? Cô đã thay đổi hình dạng, không còn quan hệ với nhà họ Giản, sao hắn cứ dây dưa không rõ với cô?
"Giản Uyển Như!" Bị hung hăng đạp một cước, cho dù Lâm Vinh Gia là người đàn ông, mặt cũng nhịn không được mà biến sắc, người phụ nữ này quá độc ác, gót giày nhọn như vậy mà đạp lên chân hắn: "Em còn lương tâm hay không? Tôi tìm em nhiều năm như vậy, em đối xử tôi như vậy?"
Vờ như không hiểu ý tứ trong câu nói của hắn, Ngu Vô Song sửa lại làn váy một chút, vẫn duy trì khoảng cách với anh, lúc này mới lãnh ngạo (lạnh lùng + kiêu ngạo) nói ra: "Lâm tiên sinh, ngài thật buồn cười, chúng ta không có quan hệ gì, ngài rảnh rỗi tìm tôi làm gì?"
Trong phòng cà phê tĩnh mịch, hai người gây ra động tĩnh lớn như thế đã làm những người khách khác kinh động, thật may là phía trước có bồn hoa cản trở, nếu không thì mặt mũi của Lâm Vinh Gia đã bị vứt sạch.
Dù vậy, sắc mặt của hắn vẫn khó coi, lạnh lùng hừ hừ, ngạo mạn nói: "Năm đó tôi từng nói, tôi sẽ lấy em làm vợ tôi, ai cho em chạy như vậy? Hiện tại, rốt cuộc em đã xuất hiện, em cho rằng tôi có thể buông tay sao?"
Hắn nói nghiêm túc một cách khác thường, mặt mày tuấn tú mê người, người đàn ông này mang trong mình hai dòng máu Trung và Anh, mẹ thuộc quý tộc Anh quốc, từ nhỏ đã nhận nền giáo dục tốt đẹp, điều kiện gia đình ưu việt, đã nuôi dưỡng tính tình ngạo mạn tự đại của hắn.
Năm đó, Ngu Vô Song nhìn hắn không vừa mắt bởi vì hắn cuồng vọng, mặc dù biểu hiện hiện tại của hắn là thâm tình khẩn thiết, cô cũng không tin tưởng chút nào, cười khúc khích: "An¬ge¬lo, chúng ta căn bản không phải là một loại người, trên đời này có rất nhiều tiểu thư minh tinh tùy anh trêu đùa, sao anh cứ nhớ kỹ tôi? Lại nói, nhà họ Giản còn có một Giản Uyển Linh, anh đại khái có thể trêu đùa cô ta, tôi rất vội, không rảnh chơi trò này với anh!"
Một câu trêu đùa, khiến nụ cười giữa hai lông mày Lâm Vinh Gia phai nhạt một phần, hắn thở hồng hộc nhìn Ngu Vô Song, đáy mắt lóe lên lửa giận: "Năm đó tôi chỉ về Hongkong một chút, tôi từng nói em phải đợi tôi quay về, em đợi được mấy ngày? Tôi đã trở về, còn ai dám bắt nạt em ? Giản Uyển Linh đê tiện là cái thứ gì? Chỉ có người phụ nữ ngu xuẩn như em mới không đấu lại được cô ta!"
Càng nói càng vô lý, Ngu Vô Song âm thầm liếc mắt, cảm thấy nói chuyện với hắn là điều không cần thiết: "Khẩu khí của Lâm tiên sinh thật lớn, chuyện của tôi không liên quan đến ngài, ngài không cần lo lắng!"
A. . . Hắn nói thật dễ nghe, hắn căn bản không hiểu chuyện giữa cô và Giản Uyển Linh. Năm đó, nếu không phải Hoắc Cố Chi cứu cô, cô bây giờ đã là oan hồn dưới đáy biển, nào còn có mạng để đứng đây nghe hắn nói nhảm?
Nghĩ đến người đàn ông kia, trong lòng cô thoáng qua một cảm xúc khác thường, thấy mặt Lâm Vinh Gia lộ vẻ không cam lòng, cô lại nói: "Trong nhà tôi còn có việc, tôi đi trước!"
Cô vừa dứt lời, liền lấy túi xách, xoay người rời đi, cũng không bận tâm đến tình hình của bọn họ.
Lâm Vinh Gia tức giận đến sắc mặt xanh mét, không chút suy nghĩ đi sau cô, lạnh lùng cười nhạo: "Trong nhà có việc? Ngu Vô Song, em còn có nhà sao? Đừng quên, bây giờ em tên gì!"
Nhà? Cô có nhà sao? Là nhà của Hoắc Cố Chi? Nghĩ tới đây, trong lòng hắn như gai châm khó chịu, những lời nói ác độc không tự chủ được mà thốt ra: "Trước kia sao tôi không thấy em dâm đãng như vậy, có phải em đang lấy tiền của Mạnh Thiếu Văn trước, sau đó quyến rũ chú của hắn?"
Ra khỏi quán cà phê, Ngu Vô Song không nhịn được nữa, cô bỗng nhiên xoay người, ngẩng đầu lên, hung hăng tát người đàn ông sau lưng một cái, mắt phượng âm trầm như biển.
"Đúng, tôi không có nhà, nhưng liên quan gì đến anh? Về quan hệ của tôi và Hoắc Cố Chi, tôi cần phải giải thích với anh sao? An¬ge¬lo, đừng coi trọng chính mình, tôi không phải cô gái ngây thơ như trước đây, sẽ mặc cho anh bắt nạt!"
Năm đó, người đàn ông tự cao tự đại bắt nạt cô không ít, chẳng lẽ hắn vẫn cho rằng cô vẫn như trước kia? Không. . . Cô đã thay đổi, trở nên càng mạnh mẽ hơn, cô sẽ không bị hai ba câu châm chọc của hắn đánh ngã, nhưng sẽ không để hắn tùy ý châm chọc mình!
Làm Thái Tử Gia phòng đấu giá Guard, Lâm Vinh Gia chính là đối tượng làm mọi người theo đuổi và thèm khát, lại thâm được chiều chuộng từ nhỏ, từ nhỏ đã thông minh, cha mẹ cũng không nỡ động đến hắn, từ trước đến giờ hắn chính là người được cưng chiều đến hỏng, duy ta độc tôn.
Nhưng bây giờ, ban ngày ban mặt, bị một người phụ nữ xinh đẹp hung hăng tát một cái, hắn không thể tin mà trợn to cặp mắt, đáy mắt lộ ra tia sững sờ, hoàn toàn quên tức giận.
Xin phép anh. 

Ngu Vô Song và Lâm Vinh Gia đều sinh ra trong gia đình giàu có, từ nhỏ đã hưởng thụ cuộc sống cẩm y ngọc thực (*) , đều được nuông chiều từ bé, Lâm Vinh Gia sống như vậy trước, Ngu Vô Song càng sống như vậy.
*Cẩm y ngọc thực: sống trong nhung lụa, ăn thức ăn ngon.
Những năm này, được Hoắc Cố Chi cưng chiều, yêu thương, cuộc sống của cô cũng không kém trước kia, thậm chí ở được anh nuông chiều đã trở thành thói quen của cô.
Đối mặt Lâm Vinh Gia nói năng lỗ mãng, cô không tính dễ dàng tha thứ, lông mày tinh xảo kẻ đen nhíu lại, trong mắt lóe lên tia âm u và lạnh nhạt nhàn nhạt: “Một cái tát này là dạy cho anh biết cách tôn trọng người khác, chuyện của tôi và Hoắc Cố Chi anh biết được bao nhiêu mà nói xằng nói bậy? Đúng, bây giờ tôi quả thực theo anh ấy, vậy liên quan gì tới anh?"
Đối diện với người đàn ông tân quý Nam Giang, Thái Tử Gia Guard, chính là chúng tinh phủng nguyệt (*), nhưng giọng điệu của Ngu Vô Song âm trầm, ngược lại có một tia chán ghét: "An¬ge¬lo, anh đừng tự cho là đúng, cũng đừng kéo tôi vào tiết mục tình si không thể dứt của anh, tôi bây giờ, không phải người mà anh hiểu rõ!"
*Chúng tinh phủng nguyệt (Sao vây trăng sáng): được mọi người vây quanh, được mọi người truy phủng
Sắc mặt cô quá lạnh lẽo khiến Lâm Vinh Gia vừa mới tức giận liền phải ép xuống, nghĩ nổi giận không phát ra được cái chủng loại kia... Cảm giác thật sự cực kỳ khó chịu.
Chung quanh có rất nhiều người, thấy một màn như vậy đều sợ ngây người, thật không thể tưởng tượng được, người đàn ông anh tuấn thế này cũng có người xuống tay nặng như vậy, chậc chậc, thật là quá ác độc.
"Giản Uyển Như!" Rốt cuộc, hắn vẫn là đàn ông, vấn đề mặt mũi rất quan trọng. Sững sờ qua đi, Lâm Vinh Gia híp mắt nhìn Ngu Vô Song chằm chằm, sắc mặt âm trầm như mực: "Em dám đánh tôi? Em không sợ tôi vạch trần thân phận của em?"
Cái vấn đề này, hỏi thật quá ngu xuẩn. Ngu Vô Song trầm mặt cười lạnh, không sợ chút nào: "Tùy anh! Đời này của Ngu Vô Song tôi không sợ bị người ta uy hiếp, nếu anh muốn nói, vậy phải nói cho sớm. Vừa hay, Mạnh Thiếu Văn sẽ vui mừng, những ngày gần đây, anh ta có chút hoài nghi thân phận của Giản Uyển Linh."
Sau khi nói xong, không đợi hắn trả lời, cô xoay người rời đi, tài xế đã sớm chờ.
Lâm Vinh Gia tìm cô năm năm, một buổi sáng gặp nhau, đương nhiên sẽ không để cô rời đi dễ dàng như vậy, cơ hồ là theo bản năng, hắn liền theo sát, mạnh mẽ kéo cổ tay trắng như tuyết của cô, cong khóe môi, trầm giọng nói ra: "Em muốn đi đâu, tôi đưa em đi!"
Ngu Vô Song đương nhiên không chịu thua bộ dạng này của hắn, cô trở tay đẩy hắn ra, lạnh lùng nói: "Không dám làm phiền Lâm tiên sinh, tài xế của tôi ở đối diện, không cần ngài đưa đi!"
Nhận được ánh mắt ra hiệu, tài xế bình tĩnh tiến lên, đưa tay ngăn ở trước mặt Lâm Vinh Gia, đôi mắt lạnh lùng: "Vị tiên sinh này, xin ngài đừng dây dưa phu nhân chúng tôi, nếu không đừng trách tôi không khách khí!"
Tài xế là một người đàn ông hơn 40 tuổi, tên là Lý Xương, bộ đội đặc chủng đã giải ngũ, là Hoắc Cố Chi cố ý tìm để bảo vệ Ngu Vô Song, hiện tại nhận được mệnh lệnh, anh đương nhiên đứng ra bảo vệ cô, không để cô bị quấy rầy.
Nhìn anh như bình thường, nhưng ngăn trước mặt Lâm Vinh Gia, làm hắn không thể di chuyển, sắc mặt Lâm Vinh Gia liền trở nên cực kỳ khó coi, trong mắt lóe lên tia suy tư. Nhưng Ngu Vô Song không để ý, thừa dịp này mà lên xe, không muốn để ý đến hắn.
Thấy cô đi khỏi, Lâm Vinh Gia há sẽ cam tâm? Nhưng ngăn ở trước mặt hắn là người đàn ông trung niên, làm hắn không thể di chuyển, lần đầu tiên, hắn cảm thấy bất đắc dĩ thật sâu.
Xem ra hắn đã xem thường người đàn ông tên Hoắc Cố Chi này rồi, mức độ quan tâm Ngu Vô Song của anh (HCC) đã vượt qua dự đoán của hắn, không cần đánh nhau, hắn cũng biết hắn đánh không lại người tài xế này, Hoắc Cố Chi tìm người khỏe mạnh, có bản lĩnh như vậy chỉ để làm tài xế cho cô?
Thấy người trước mặt âm trầm nhưng không đuổi theo, Lý Xương cũng không làm khó, anh rút lại cánh tay, vẻ bên ngoài thì cười nhưng trong lòng không cười nói: "Lâm tiên sinh sau này đừng dây dưa với phu nhân của chúng tôi nữa, cô ấy là người phụ nữ của ông chủ tôi, tôi nghĩ, nếu chuyện này để cho ông chủ biết, ngài ấy sẽ không vui!"
Một tên tài xế cũng dám cảnh cáo hắn, mắt phượng Lâm Vinh Gia híp lại, lạnh lẽo nhìn chằm chằm tài xế trung niên đang kiêu ngạo xoay người, sau đó lái xe rời đi, lúc này, người phụ nữ ngồi trên xe không thèm liếc hắn một cái.
Anh là thiên chi kiêu tử (*), Ngu Vô Song càng lạnh lùng với hắn, càng kích thích lòng chinh phục trong lòng hắn, cho nên Lâm Vinh Gia đứng tại chỗ, khóe môi lạnh lùng cong lên, hắn cười thấp một tiếng, rốt cuộc cũng lái xe đi theo.
*Thiên chi kiêu tử: con cưng của trời
. . . . . .
"Ha, thằng nhóc kia đúng là tiểu cường (*) đánh không ૮ɦếƭ, không ngờ theo tới đây." Qua kính chiếu hậu, có thể thấy một chiếc xe thể thao màu trắng đang đuổi theo, Lý Xương không khỏi sờ cằm, nở nụ cười xảo trá: "Ngu tiểu thư, cô muốn bỏ rơi hắn không?"
*Tiểu cường: con gián
Ngu Vô Song lẳng lặng tựa vào ghế sau thì nghe thấy lời anh nói, lông mày kẻ đen nhíu lại, trực tiếp lên tiếng ngăn cản: "Không cần, chú Lý, Cố Chi ở nhà, anh ấy sẽ giải quyết!"
Nếu quyết định trở lại, gặp lại cố nhân cũng là chuyện sớm hay muộn, nếu ngay cả một Lâm Vinh Gia mà cô cũng sợ, thì làm sao đối mặt với những người nhà họ Giản?
Mục đích của cô là đoạt lại cổ phần thuộc về mình ở Giản thị, Giản Uyển Linh có thể thay mận đổi đào, có thể vô sỉ dùng tên của cô, nhưng cổ phần thuộc về cô thì không thể để mặc cô ta chiếm lấy, cô sẽ làm cô ta biết ban đầu ăn thế nào, về sau liền phun ra thế đó!
Về phần Lâm Vinh Gia này, hắn muốn theo thì cứ theo, chỗ ở cô không phải là không có người biết. Lại nói, bằng thân phận và địa vị của người đàn ông này, sẽ dễ dàng tra được.
Lý Xương nghe vậy, đương nhiên không phản bác, mà gật đầu lên tiếng: "Tốt. Tôi biết làm thế nào rồi !"
Nhưng trong lòng không nghĩ như vậy, ông chủ rõ rang quan tâm đến cô gái này, hiện tại thì tốt rồi, cô vừa ra khỏi cửa đã trêu chọc một người đàn ông theo về, không phải rõ ràng khiến ông chủ tức giận sao!
Nghĩ đến đây, anh thân thiết nhắc nhở: "Tiểu thư, cô cũng biết tính tình của ông chủ, cô muốn gọi điện báo với ông chủ một tiếng hay không?"
"Ừ, tôi lập tức gọi điện thoại cho Cố Chi!" Ngu Vô Song cũng biết tính tình của người đàn ông kia, rõ ràng đã ba mươi tám tuổi tuổi rồi, nhưng có một số việc lại ngây thơ như đứa trẻ, nếu để anh biết cô đem theo Lâm Vinh Gia về nhà, không chừng sẽ trở mặt nổi giận.
Nghĩ đến đây, trong lòng Ngu Vô Song nhịn không được mà oán thầm một phen, nhưng cuối cùng vẫn điện thoại, tính xin phép anh.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc