Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 25

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh.
Dưới ánh mắt trong veo như nước của cô, Hoắc Cố Chi bất đắc dĩ nhận điện thoại, chỉ là sắc mặt kia nhìn thế nào cũng thấy u ám.
Ngu Vô Song thấy vậy không khỏi buồn cười, mặc dù anh chàng này lớn hơn cô mười tuổi, làm việc trầm ổn lão luyện, nhưng lúc ở cùng cô lại không hờ hững lạnh lùng như bình thường, mà còn có chút đơn thuần. Tựa như bây giờ, một cuộc điện thoại ngoài ý muốn cũng có thể khiến anh tức giận đến giơ chân, thật sự là rất đáng yêu. Chỉ có điều ý cười ấy của cô không tồn tại lâu, bởi vì không biết trong điện thoại nói cái gì, sắc mặt Hoắc Cố Chi lạnh đi, trong mắt lộ ra sự tàn nhẫn.
"Xảy ra chuyện gì vậy?" Ngu Vô Song không phải là thiếu nữ mười tám ngây thơ, rất nhạy cảm phát hiện ra sự khác thường của anh, cô khẽ cau mày, trong lòng có chút lo lắng.
Nhà tổ Mạnh gia ở trên núi Tây Giao xinh đẹp, quanh cảnh tự nhiên tươi mát, năm đó Mạnh Trăn Tỳ đã tốn một số tiền rất lớn để xây nhà tại đây, vì vậy dù chỗ này có là nơi hoang sơ thì khung cảnh vẫn rất tuyệt vời, chim hót hoa thơm.
Nhưng hai người lại không có tâm trạng thưởng thức, trước kia Ngu Vô Song rất hâm mộ những người nhà họ Mạnh bởi họ có thể sống tại một nơi như vậy, nhưng bây giờ cô lại chẳng có chút hứng thú nào, ánh mắt chỉ chăm chú quan sát Hoắc Cố Chi.
Cúp điện thoại, Hoắc Cố Chi thấy được sự quan tâm trong mắt cô, trái tim chợt ấm áp, mấp máy môi: "Là Đại Hùng gọi tới."
Ngu Vô Song chớp hai mắt tỏ vẻ đã hiểu, Đại Hùng thủ hạ của Lệ Thanh Thần, mà Lệ Thanh Thần lại là bạn chí cốt của anh, vừa rồi cô đã nghe ra giọng Đại Hùng rồi.
Chỉ là không biết đã xảy ra chuyện gì mà sắc mặt anh lại biến đổi như vậy? Mặc dù anh đã che giấu rất tốt nhưng cô vẫn cảm nhận được.
Bọn họ sống với nhau năm năm, cô không nói nhiều lời nhưng hiểu anh rất rõ.
"Chúng ta vừa đi vừa nói." Hoắc Cố Chi cuối cùng vẫn khó mở miệng, vừa khởi động máy vừa dời tầm mắt đi, trong lòng không ngừng nghĩ đến cuộc điện thoại vừa nãy.
Anh càng như vậy càng khiến Ngu Vô Song tò mò, xe mới vừa xuống núi, cô đã ngồi không yên, kinh ngạc hỏi: "Em biết là điện thoại của Đại Hùng, không phải cậu ta vẫn đi theo Lệ Thanh Thần sao? Chẳng lẽ anh em của anh đã xảy ra chuyện gì?"
Cũng không đúng, Lệ Thanh Thần là nhân vật hung ác, bối cảnh còn lớn hơn anh, như vậy vì có thể xảy ra chuyện gì?
Hoắc Cố Chi nghe vậy thì hơi sửng sốt, không ngờ cô lại nghĩ đến Lệ Thanh Thần, suy nghĩ một chút, anh vẫn quyết định thẳng thắn: "Thanh Thần không sao! Lúc em quyết định trở về, anh đã bảo Thanh Thần cho anh mượn Đại Hùng, dù sao cậu ta cũng sinh ra từ sở tình báo, muốn tra cái gì cũng tiện!"
Chuyện như vậy, thật ra Ngu Vô Song không hiểu lắm, nhưng dù sao cũng là người thông minh, rất nhanh cô đã hiểu rõ bí ẩn trong đó, cau mày nhàn nhạt hỏi: "Anh bảo Đại Hùng tra cái gì?"
Trầm ổn cầm tay lái, Hoắc Cố Chi lạnh lùng hé môi mỏng, thấp giọng nói ra: "Để đảm bảo sự an toàn của em, anh đã sớm phái người giám sát người nhà họ Giản, Giản Uyển Linh tạm thời không có động tĩnh
gì, nhưng ba em lại có."
Cái từ ba này đối với Ngu Vô Song sống lại thực sự quá xa lạ, buổi họp báo năm đó đã chặt đứt hết nhớ nhung của cô, cha mẹ đã sớm thừa nhận thân phận của Giản Uyển Linh, vậy cô còn quan hệ gì với họ?
Chỉ là cô không ngờ người đàn ông này lại chu đáo đến thế, nghĩ đến mọi khả năng có thể xảy ra, trong lòng cô có một cảm giác rất khó nói, có cảm động có ngọt ngào, lại có chút bất đắc dĩ.
Cô thiếu anh quá nhiều, sau khi mọi chuyện kết thúc, cô nên báo đáp lại anh thế nào đây?
"Vô Song, em có biết vì sao anh cho em cái tên này không?" Hoắc Cố Chi không vội nói rõ với cô mà lại hỏi một vấn đề khác.
Ngu Vô Song nghe vậy, vô thức ngước mắt nhìn anh, ở góc độ này của cô có thể thấy rõ gò má anh tuấn.
Cô từ kinh sợ đến an lòng, trong khoảng thời gian này, không biết đã mấy năm nhưng bọn họ chưa bao giờ nhắc đến chuyện này. Cô nói muốn đổi tên, anh liền nói ra một cái, cũng không khó nghe, cô đương nhiên cũng gật đầu OK.
Thấy cô im lặng không hiểu, Hoắc Cố Chi cũng không cần đáp án của cô, mà nhếch môi khổ sở lên tiếng: "Mẹ anh cả đời đều làm thế thân cho người khác, em cũng bởi vì quan hệ với Giản Uyển Linh mà bị mọi người xa lánh, cho nên anh đổi tên em là Vô Song, là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh!"
Người đàn ông này lúc còn trẻ không biết đã dính bao nhiêu máu tươi, bây giờ gần đến trung niên thì đổi nghề làm kinh doanh nhưng vẫn không thể thay đổi được máu tanh u ám trong lòng.
Ngu Vô Song đã sớm không còn là thiếu nữ choáng váng chỉ với một câu nói ngọt ngào, nhưng bây giờ, trong dòng xe cộ, người đàn ông trước nay thâm trầm lại dùng giọng nói bình tĩnh nói cô là Ngu Vô Song độc nhất vô nhị của anh...
Cái từ Độc nhất vô nhị này rất quan trọng với cô, lúc trước cô bị Giản Uyển Linh đàn áp hơn hai mươi năm, có cô ta thì đại tiểu thư nhà họ Giản là cái gì? Không phải chỉ là một tiểu thư nhà giàu thôi ư, còn Giản Uyển Linh lại là tinh anh trong kinh doanh, am hiểu giao thiệp, khiến mọi người rất có thiện cảm.
Cuối cùng, bạn trai quen nhau bao nhiêu năm còn nhận nhầm Giản Uyển Linh thành cô mà ngủ, cuộc sống như thế, gặp gỡ như vậy, đã khiến linh hồn cô xuất hiện trăm ngàn vết hổng, cô còn khả năng suy nghĩ đến tình yêu tương lai?
Nhớ lại những chuyện trước kia, Ngu Vô Song mím môi lạnh lùng nói: "Ha ha, đến khuôn mặt cũng không phải của em, vậy còn độc nhất vô nhị cái gì?"
Giọng nói của cô lộ ra sự chế giễu, lòng Hoắc Cố Chi hơi khó chịu, anh phủ tay lên bàn tay đang nắm chặt của cô, lặng lẽ tiếp thêm sức mạnh.
"Dù người ta nhìn em thế nào, trong mắt anh, em chính là người phụ nữ của Hoắc Cố Chi này, không kẻ nào có thể thay thế! Dù có chuyện gì xảy ra cũng không ảnh hưởng đến quan hệ của chúng ta."
Anh đang vững vàng lái xe, nhưng từng chữ nói ra lại như xuyên vào nội tâm của Ngu Vô Song, khiến trái tim cứng rắn của cô tan chảy.
"Có một số việc, anh thấy nên nói sớm với em thì tốt hơn, thật ra ba em đã Ng*ai t*nh từ lâu rồi. Ông ta nuôi người tình ở ngoài hơn hai mươi năm, nghe nói là mối tình đầu của ông ta, có một đứa con gái chỉ nhỏ hơn em mấy tuổi, mới tốt nghiệp đại học Toronto trở về."
Có thêm em trai em gái
Giọng anh rất nhẹ nhưng vẫn khiến Ngu Vô Song sững sờ, khung cảnh ngoài cửa sổ không ngừng xẹt qua trước mắt, ánh mặt trời hơi chói khiến mắt cô đắng ngắt, cô mím môi môi đỏ mọng, đáy lòng lạnh đi, nhất thời không biết nên nói cái gì cho phải.
Cha mẹ cô là đôi vợ chồng mẫu mực trong nhà giàu sang quyền thế, bên ngoài thì luôn *** thân mật, nhưng từ khi còn rất nhỏ cô đã phát hiện, tính khí mẹ rất nóng nảy, mặc dù ba đối xử với người ngoài rất ôn hòa nhưng lại thiếu kiên nhẫn với mẹ, thường chỉ bởi vì một chút chuyện nhỏ mà nổi giận rời nhà, có lần đi là đi đến mấy ngày.
Cho nên trong một thời gian dài sau khi trưởng thành, cô luôn đứng về phía ba, Chung Tiếu Dung quá cay nghiệt, căn bản là không xứng với người hiền hoà trầm ổn như ông.
Nhưng một người như thế lại cưới vợ bé bên ngoài, cả con gái riêng cũng đã lớn như vậy rồi.
Cô chợt cảm thấy buồn thay cho Chung Tiếu Dung, cô cho là mình sẽ rất tức giận, nhưng không ngờ giọng nói lại tỉnh táo thong thả, không chút khác thường: "Cô ta bao nhiêu tuổi?"
Hoắc Cố Chi liếc nhìn cô một cái rồi hé môi, bình thản nói: "Dư Bảo Trân, sinh năm 89 tại Tô Châu, sống cùng ông bà ngoại ở nông thôn từ nhỏ, sau khi tốt nghiệp trung học cơ sở mới được Giản An Dương đón về Nam Giang."
Giọng nói hơi ngừng lại, anh tiếp tục bổ sung: "Cô ta rất giỏi, rất được Giản An Dương nuông chiều, thành tích từ nhỏ đã nổi trội, được nhận vào khoa tài chính của đại học Toronto, sau khi tốt nghiệp nghiên cứu sinh, rất nhiều ngân hàng ở Wall Street ném cành ô liu về phía cô ta (ý chỉ việc cho lợi ích để chào mời), còn có cơ hội lấy được thẻ xanh của Mĩ (thẻ dành cho người định cư nước ngoài), nhưng cô ta cũng từ chối, lại nộp đơn xin vào tập đoàn Giản thị, đã thành công trúng tuyển, rất nhanh sẽ gia nhập vào làm việc trong tập đoàn."
Bây giờ những nhãn hiệu xa xỉ phẩm nổi
Tiếng trên thế giới là Hermns, EL, Givenchy,…. Những xa xỉ phẩm của Giản thị còn chưa đủ để so sánh với những nhãn hiệu trăm năm ở nước ngoài nhưng cũng d93 để lăn lộn thoải mái trong nước.
Giản An Dương làm giàu từ cơ nghiệp cha ông để lại, mặc dù mười năm gần đây có phát triển những ngành nghề khác nhưng không ngành nào có tiền lời nhiều như xa xỉ phẩm cả.
Ngu Vô Song nghe vậy,sắc mặt rốt cuộc cũng có chút biến đổi, không nhịn được mà cười nhạo nói: “Sinh năm 89, chỉ nhỏ hơn em ba tuổi, người tình còn là mối tình đầu, chẳng trách ông ta lại không thể chờ đợi.”
Đã giấu giếm nhiều năm như thế thì ông ta còn có bao nhiêu tình cảm? Giờ khắc này, cô đột nhiên hiểu ra, khó trách Giản An Dương không có nhiều tình cảm với cô và Giản Uyển Linh, thì ra là bên ngoài đã sớm có con gái chiều chuộng rồi.
Lại còn lấy tên là Bảo Trân? Ý là trân bảo (báu vật) sao? Nghĩ tới đây, nụ cười chăm chọc bên môi cô càng đậm: “Thì ra chỉ có con gái do người ông ta yêu sinh ra mới là con gái, còn em và Giản Uyển Linh, nếu muốn thì đều có thể tùy ý vứt bỏ.”
Cuối cùng cô cũng hiểu, năm đó hai chị em tranh đấu, cô thất bại thảm hại, đã bị nhà họ Giản xóa tên rồi. Lại thêm Giản Uyển Linh ngu xuẩn vì đàn ông, bỏ qua cơ hội làm việc ở Giản thị, bây giờ Dư Bảo Trân trở về liền tiến vào đó (Giản thị) đợi cô ta đứng vững, người mẹ “mối tình đầu” của cô ta sớm muộn gì cũng có ngày trở thành vợ chính (ý là bồ nhí thăng cấp làm vợ).
Thấy tâm trạng của cô tệ đi nhưng Hoắc Cố Chi không lên tiếng an ủi, sau khi giảm tốc độ để chiếc xe Maybach màu đen đi vào nội thành, anh mới không nhanh không chậm lên tiếng: “Trước kia Giản Uyển Linh cũng rất lợi hại, nhưng mấy năm nay cô ta giả tranh thành em, một lòng muốn làm vợ của Mạnh Thiếu Văn, suy nghĩ vẫn không đặt vào chuyện chính nên mới ngu ngốc như thế. Chỏ có điều mẹ con Dư Bảo Trân không giống vậy, họ đứng sau Giản An Dương quá nhiều năm, tương lai nhất định sẽ còn khó đối phó hơn Giản Uyển Linh.”
Nghe anh nói như vậy Ngu Vô Song không khỏi cười lạnh: “Giản Uyển Linh có giả trang thành người nào thì em cũng chỉ muốn số cổ phần thuộc về em thôi, số cổ phần đó là do ông em trước khi lâm chung cho em, tại sao em lại để Giản Uyển Linh được lợi chứ? Còn Dư Bảo Trân, cô ta chẳng có quan hệ gì với em cả, be6y giờ em là Ngu Vô Song, chỉ là Ngu Vô Song mà thôi.”
Từng chữ lạnh lùng như kiên định của cô khiến Hoắc Cố Chi xúc động. Rất nhanh, anh đậu xe ở ven đường, chỉ vào khu nhà nhỏ cao cấp cách đó không xa, nói: “Đây là bờ bắc thành Tô Đức, là chổ ở của một nhà ba người bọn họ.”
Anh vừa dứt lời, cửa sau liền bị kéo ra, một thanh niên ngụy trang, đội mũ lưỡi trai ngồi vào.
Cậu ta vừa lên xe đã chào hỏi Ngu Vô Song: “Hi, chị dâu xinh đẹp, chúng ta lại gặp nhau rồi.”
Người đàn ông nhìn qua chỉ hai mươi lăm hai mươi sáu tuổi, nhưng lại có làn da ngăm đen, thân thể cường tráng, vừa nhìn đã biết là loại người luyện võ.
Ngu Vô Song ngẩn ra, sắc ,mặt đỏ ửng, vội vàng khoác tay lúng túng cười: “Cậu chỉ nhỏ hơn tôi hai tuổi thôi, không cần gọi tôi như vậy, cứ gọi thẳng tên tôi là được rồi.”
Người đàn ông nghe vậy liền cười hì hì, trong mắt lộ ra nụ cười hài hước nhàn nhạt: “Chị dâu, chị không phải đang muốn đập chén cơm của em đấy chứ? Chị theo anh Hoắc của em nhiều năm như vậy, em không gọi chị một tiếng chị dâu không phải là muốn đối nghịch với anh Hoắc sao?”
Mấy năm gia nhập giới thời trang, Ngu Vô Song được gọi bằng rất nhiều kiểu, nhưng chỉ có tiếng chị dâu này khiến cô băn khoăn, thậm chí còn có chút sợ hãi.
Cô chuyển mắt nhìn người đàn ông bên cạnh, Hoắc Cố Chi lại duỗi tay ôm cô vào trong lòng, sau đó móc một *** ra đưa cho chàng trai ngồi sau, nhẹ nhàng nói: “Được rồi, Đại Hùng, cậu đừng làm khó chị Vô Song của cậu nữa, da mặt cô ấy mỏng, không như đấng mày râu chúng ta đâu.”
Cô nhóc này mấy năm nay thay đổi, lòng dạ cực kỳ hiểm độc, khó thấy được dáng vẻ cô đỏ mặt không biết làm sao, đúng là dễ thương. Một ngày nào đó, anh nhất định sẽ để cô cam tâm tình nguyện đồng ý cách xưng hô này!
Giọng nói bảo vệ của Hoắc Cố Chi khiến người được gọi là Đại Hùng càng cười mờ ám, cậu nhận lấy *** Hoắc Cố Chi đưa tới, đặt trước mũi hít hà, trong lòng không khỏ chậc chậc cảm thánh.
Hình như thời gian này anh Hoắc rất thoải mái, bên cạnh còn có người đẹp như vậy làm bạn, khó trách vu mừng mà bỏ bê chính sự.
Nghĩ tới đây, ý cười trong mắt cậu ta càng đậm, không khỏi lên tiếng trêu ghẹo: “Anh Hoắc càng nhìn càng thấy trẻ, cũng rất *** với chị Vô Song, xem ra Bảo Bảo sắp có em trai hoặc em gái rồi.”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc