Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 22

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Sao cô lại đi cùng anh ta?
Xin lỗi mọi người tại hôm qua bận quá nên không có thời gian post truyện, hôm nay Lan sẽ post bù nhé ^^
“Thiếu Văn, đau....”. Giản Uyển Linh cũng không nghĩ ra có thể gặp phải Giản Uyển Linh ở bữa tiệc mỗi tháng của Mạnh gia, bị người đàn ông bên cạnh nắm chặt tay, đau đớn khiến nước mắt cô ta rưng rưng, cắn môi, bày ra bộ dạng đẹp đẽ động lòng người.
Một tiếng kêu mềm mại đáng thương trong nháy mắt đã khiến người Mạnh gia chú ý, bọn họ nhao nhao ngẩng đầu lên nhìn ra ngoài cửa, thấy Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Như đứng đó, sắc mặt lạnh lẽo, khác hoàn toàn với hình tượng công tử ưu nhã bình thường.
Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi đồng loạt quay lại nhìn, Mạnh Thiếu Văn nhanh chóng buông tay Giản Uyển Linh, đáy mắt thoáng qua sự lúng túng, mím mím môi mỏng, như không có chuyện gì xảy ra giải thích, “Thật xin lỗi, mới vừa rồi không chú ý!”
Chỉ là khi nói lời này, từ đầu tới cuối anh ta cũng không liếc mắt nhìn Giản Uyển Linh, đáy mắt có chút hoảng hốt bất định.
Giản Uyên Linh cắn chặt môi, tức giận đến muốn nôn ra máu.
Lại là dạng này, rốt cuộc lại là như thế này!
Tại sao mỗi lần con tiện nhân Ngu Vô Song xuất hiện, Thiếu Văn sẽ lại luống cuống như thế? Chẳng lẽ anh ấy không biết càng như vậy thì càng giấu đầu hở đuôi sao?
Mạnh Trăn Tỳ bị lời nói phách lối của Ngu Vô Song làm cho sững sờ nửa ngày vẫn chưa tỉnh hồn lại, mãi sau mới phản ứng kịp, lúc này ông ta đã tức giận đến lỗ mũi cũng muốn bạnh ra, “Láo xược! Cô cũng không nhìn xem đây là đâu, Mạnh Trăn Tỳ tôi là ai, còn chưa đến lượt cô uy hiếp!”
Ông ta ở Mạnh gia là người nói một thì không ai dám nói hai, những kẻ kia đối với ông ta có bao nhiêu hiếu thuận thì có bấy nhiêu hiếu thuận,, còn chưa từng gặp qua người nào dám nói chuyện như thế với ông ta.
Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh vào muộn nên không nghe được những lời đó, hiện tại thấy ông cụ tức giận như vậy, một tâm tình thật tốt, còn một thì hô hấp ngưng trệ.
Người khẩn trương dĩ nhiên là Mạnh Thiếu Văn, anh ta rất hiểu tính cách của ông, chỉ là còn chưa kịp nói gì thì một giọng nói nam tính cường ngạnh vang lên.
Ôm Ngu Vô Song vào trong ***, Hoắc Cố Chi không để ý đến đám người xung quanh, lười biếng khẽ nhếch lên một nụ cười lạnh, “Xem ra ba thật sự không muốn con trở về, nếu vậy con và Vô Song xin cáo từ, cửa chính của Mạnh gia quá cao, chúng con không thể bước vào!”
Anh nói một hơi, không đợi người khác lên tiếng, liền kéo cô xoay người rời đi, mà Ngu Vô Song giống như còn ngại bây giờ còn chưa đủ loạn, tiếng cười trào phúng thoát ra từ đôi môi đỏ mọng, “Chú à, hẹn gặp lại!”
Một câu nói của cô khiến Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang suýt chút nữa thì tức đến ngất xỉu, gương mặt già nua đỏ bừng vì tức giận, đáy mắt như muốn phóng ra tia lửa.
Vừa đúng lúc này, Tưởng Ngọc Trung đưa tay ngăn Hoắc Cố Chi lại, ông ta cười hiền hòa, dịu dàng, khóe môi hơi nâng lên, nhìn qua hết sức thân thiện, “Cố Chi, cũng đã đến đây rồi sao có thể cứ đi như thế?”
Lúc nói chuyện, anh ta nhìn Mạnh Trăn Tỳ đứng trên cầu thang, giống như là không nhìn thấy vẻ tức giận trên mặt ông ta, nở nụ cười tự nhiên, “Cậu ba, nếu Cố Chi đã đưa cô gái này về thì có lẽ cô gái đó rất quan trọng với anh ấy, sao chúng ta không ngồi xuống nói chuyện một lúc, rồi sau đó ra sao thì ra!”
Ngu Vô Song thấy cảnh này, đáy mắt thoáng qua ý lạnh, thì ra những kẻ này đều như thế.
Năm đó khi cô còn là Giản gia đại tiểu thư, rất hâm mộ những bữa tiệc hàng tháng của Mạnh gia, cảm thấy cả nhà thật là tương thân tương ái.
Nhưng bây giờ cô nhìn mới hiểu, những người này thật ghê tởm, vì phụ thuộc vào Mạnh Gia mà cái gì cũng có thể nói ra được.
Mà Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song đứng đó, ngược lại cũng không vội đi, anh nhếch môi cười khẽ với Tưởng Ngọc Trung, “Anh Đường, anh không cần nói như vậy, ba không hoan nghênh chúng em, đã như vậy chúng em cũng không còn gì để nói!”
Nhìn Mạnh Trăn Tỳ tức giận, Tưởng Ngọc Trung không khỏi cảm thấy buồn cười, ông cụ kiêu ngạo cả một đời, đến lúc về già, lại bị con út giữ hoàn toàn trong tay.
Quả nhiên, thấy Hoắc Cố Chi lại muốn đi, Mạnh Trăn Tỳ càng thêm tức giận, ông vỗ một cái xuống tay vịn cầu thang, sắc mặt tái xanh, cắn răng hừ lạnh “Phản, phản, trong mắt con còn có người cha này không? Đi đến thư phòng với ta, ta có lời muốn nói!”
Lời này vừa nói ra, mọi người càng hoảng quay ra nhìn nhau, chẳng lẽ ông cụ thật sự rất thích Hoắc Cố Chi, đã nói đến mức này mà ông cụ còn không tức giận trở mặt, ngược lại còn bảo anh ta ở lại, chỉ sợ nếu là người khác dã sớm bị ông đã văng ra ngoài cửa từ lâu rồi.
“Những lời này là có ý gì? Là ba không hoan nghênh con và Vô Song trước, sao biến thành chúng con muốn rời khỏi rồi, ba còn tức giận gì nữa?”
Những lời nói tức giận của Mạnh Trăn Tỳ thành công khiến Hoắc Cố Chi dừng lại, anh cười cười xoay người, ý cười đầy mắt ngước mắt nhìn người trên lầu, “Trong đây còn con hiền cháu thảo của ba, Hoắc Cố Chi tôi là người ngoài, sao dám lên một nơi quan trọng như vậy?”
Lời này quả thật như một cái tát vào mặt Mạnh Thiếu Văn và Vương Cốc Tuyết, Mạnh Thiếu Văn lúc này đã không còn nhịn được nữa tức giận mở miệng nói, “Hoắc Cố Chi, đừng có ở đây dùng kế ly gián, chẳng lẽ anh đối với ông bất kính là do chúng tôi xúi giục anh sao?”
“Thiếu Văn, gọi chú!”, Mạnh Trăn Tỳ khẽ cau mày, không vui nhìn Mạnh Thiếu Văn, giống như là chưa từng thấy sự khiêu khích của Hoắc Cố Chi, “Mặc dù mấy năm nay Cố Chi không tham gia bữa tiệc này, nhưng rốt cục thẳng bé vẫn có thân phận trong Mạnh gia, Mạnh gia ta coi trọng nhất là lễ nghi đạo đức, lễ phép là điều không thể thiếu!”
Bốn chữ lễ nghi đạo đức khiến Hoắc Cố Chi không khỏi nhếch miệng, khóe môi thoáng qua sự mỉa mai, Mạnh Trăn Tỳ biết đến lễ nghi đạo đức? Anh muốn biết đạo đức chính xác là gì mà đến cả con gái mình cũng có thể ra tay?
Ở Mạnh gia lời của Mạnh Trăn Tỳ là một, lời này vừa nói ra, Vương Cốc Tuyết tức giận muốn lên tiếng, nhưng bị Mạnh Kiệt Đình bên cạnh kéo tay, ông lắc đầu với bà ta một cái, trên mặt lộ ra vẻ bất đắc dĩ.
Bàn tay rũ xuống của Mạnh Thiếu Văn lặng lẽ nắm thành quyền, khuôn mặt anh tuấn tràn đầy không cam lòng, nhưng rốt cuộc cũng không dám không vâng lời ông, chỉ có thể không cam lòng gọi một tiếng “Chú!”
Manh Trăn Tỳ nghe vậy, hài lòng gật đầu một cái, cuối cũng ánh mắt trở lại trên người Mạnh Thiếu Văn, cười nói, “Tốt lắm, con lên đây đi, trong nhà này không ai chèn ép con, con là con trai của ta, sau này không phải Hằng Viễn là do con và Thiếu Văn trông coi sao?”
Một lời nhiều nghĩa, khiến Mạnh Thiếu Văn trầm đi, mà những người khác càng thêm khó thở,
Lời này của ông cụ rõ ràng là muốn ám chỉ địa vị của Hoắc Cố Chi.
Tưởng Ngọc tươi cười chủ động bước đến kéo cánh tay Ngu Vô Song, trên mặt cười như nở hoa, “Cố Chi, anh nhanh lên đi, em sẽ chăm sóc cô ấy, chắc chắn không để cô ấy bị ai làm khó!”
Ngu Vô Song liếc mắt nhìn quý phu nhân làm bộ thân thiết uyển chuyển bên cạnh, cô quả thật cũng không ghét, cô cười với Hoắc Cố Chi, “Được rồi, Cố Chi, đây cũng là nhà anh, đừng căng thẳng quá, nếu chú đã muốn nói chuyện với anh một lúc thì anh cứ lên đi!”
Ở Mạnh Gia, Hoắc Cố Chi cho Ngu Vô Song đủ mặt mũi, bây giờ nghe cô nói như vậy, anh cũng không kiểu cách, giao vợ cho Tưởng Ngọc Trung sau đó đi lên tầng, ngược lại khiến Vương Cốc Tuyết tức giận muốn ૮ɦếƭ.
... ...... ...... ....
Rốt cuộc người đã đi, sắc mặt lạnh lùng của Mạnh Thiếu Văn cũng hòa hoãn đi không ít, anh ta phức tạp nhìn Ngu Vô Song, càng nhìn càng cảm thấy kinh hãi, cảm xúc rối loạn khiến anh ta khó chịu lên tiếng, “Sao cô lại đi cùng anh ta?”
Chạy ra ngoài
Anh ta đột ngột hỏi câu này, không chỉ khiến Ngu Vô Song sửng sốt, ngay cả những người trong nhà họ Mạnh cũng trố mắt nhìn nhau, không biết đang xảy ra chuyện gì.
Mà Giản Uyển Linh thì nghiêm mặt, kéo cánh tay Mạnh Thiếu Văn cắn môi uất ức nói, “Thiếu Văn, anh đã quên Ngu tiểu thư là vị hôn thê của chú rồi sao? Sau này chúng ta còn phải gọi cô ấy một tiếng thím nữa đấy!”
Một chữ thím kia khiến sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, cộng thêm lời nói kia của Mạnh Trằn Tỳ là khiến lòng anh ta khó chịu.
Anh ta nhìn Ngu Vô Song chăm chú, đôi mắt đen thâm thúy lộ ra thần sắc phức tạp, hoàn toàn quên mất vợ mình bên cạnh.
Ngu Vô Song tất nhiên không sợ anh ta, không những không sợ, cô còn che môi đỏ bật cười một tiếng, nụ cười kiều diễm, châm chọc nhìn người đàn ông trước mặt, “Câu hỏi của Mạnh tiên sinh thật kỳ lạ, ngay cả Giản tiểu thư còn biết đạo lí này, sao anh có thể không biết được?”
Trong lúc nói chuyện, cô bước lên hai bước đến gần Mạnh Thiếu Văn, mắt phượng thoáng qua ánh sáng âm trầm, “Mỗi lần gặp nhau Mạnh tiên sinh đều dùng ánh mắt này nhìn tôi, người nào không biết còn cho rằng anh có ý với tôi đấy!”
Thật ra Mạnh Thiếu Văn cùng rất nhiều người đàn ông khác đều có một bệnh chung, đó là không thích nhìn một dạng phụ nữ, cho dù là mỹ nữ xinh đẹp đi chăng nữa thì nhìn nhiều cũng thấy chán ngán.
Nhưng Ngu Vô Song lại khác, khi cô tới gần, Mạnh Thiếu Văn hoảng hốt, hô hấp như ngừng lại, nhìn chằm chằm đôi môi đỏ ****, ánh mắt tĩnh mịch tối tăm, cơ hồ theo bản năng nuốt nước bọt.
Động tác nhỏ này không lọt khỏi mắt Ngu Vô Song, nụ cười bên môi lại càng lớn hơn, cô nhếch lông mày, liếc mắt cười nhẹ với Giản Uyển Linh, đáy mắt rõ ràng là sự chế nhạo.
Giản Uyển Linh ơi Giản Uyển Linh, hóa ra cô cũng chỉ được như vậy, ở bên cạnh Mạnh Thiếu Văn bao nhiêu năm, cũng nguyện ý gả cho anh ta nhưng vẫn không thể bước vào lòng anh ta, như vậy cho dù có làm thế thân cô cũng cảm thấy hài lòng sao?
“Ngu Vô Song, người đàn bà không biết xấu hổ này!”, Bị nhìn bởi ánh mắt cười nhạo châm chọc này, Giản Uyển Linh không nhịn được nữa, cô ta đẩy người phụ nữ trước mặt ra, nụ cười chúm chím luôn trên mặt không còn tồn tại, thay vào đó là hận ý nồng đậm, “Đừng tưởng rằng tôi không biết cô thế nào, cô đã có Hoắc Cố Chi rồi, sao còn đến đây quyến rũ Thiếu Văn chứ?”
Cho đến nay Giản Uyển Linh luôn phải đóng vai một cô gái yếu ớt, mỏng manh trước người nhà họ Giản, bây giờ nhìn thấy cô ta nổi đóa, người nào người đấy đờ đẫn không kịp phản ứng, hơn nữa một câu quyến rũ kia càng khiến họ suy nghĩ.
Nhìn cảnh này, chẳng lẽ ba người kia đã sớm quen nhau? Hơn nữa quan hệ còn không cạn?
Ngu Vô Song đi đôi giày cao gót nhọn. bị Giản Uyển Linh đẩy một cái như vậy, sàn nhà quá trơn nên đứng không vững, chỉ là cô cố ý đưa tay kéo Mạnh Thiếu Văn....
Thấy cô như vậy, Mạnh Thiếu Văn dĩ nhiên không để cho cô ngã xuống, cánh tay duỗi ra một cái liền ôm cô vào trong ***.
Gương mặt kiều diễm của người phụ nữ gần trong gang tấc khiến anh ta muốn buông cũng không buông được, rõ ràng anh ta không phải là người đàn ông háo sác nhưng mỗi lần nhìn thấy cô thì đều không rời mắt dược.
Ngày hôm nay, cô mặc một chiếc váy đen đơn giản, dùng son môi, lại là màu son đỏ chót thô tục nhưng trên môi cô lại hoàn toàn bất đồng, nếu không phải bên môi cô còn có một nốt ruồi, anh ta thật sự nghĩ cô là Giản Uyển Như.
Suy nghĩ này vừa xuất hiện, còn chưa kịp làm gì bên tai chợt vang lên tiếng nói tức giận.
“Thiếu Văn, sao anh có thể như vậy?”. Ở bữa tiệc mỗi tháng của Mạnh gia, Giản Uyển Linh hoàn toàn không ngờ cô ta lại được nhìn vở kịch này, người đàn ông cô ta yêu lại ôm một người phụ nữ khác, tâm tình lại khác thường rõ rệt.
Hình ảnh này khiến mắt cô ta đau nhói, khiến cô ta bị phẫn muốn ૮ɦếƭ, “Trong mắt anh còn có em không? Anh quên mình đã nói gì khi cầu hôn em rồi sao?”
Mạnh Thiếu Văn mập mờ ôm vòng eo nhỏ nhắn của Ngu Vô Song mãi cũng không buông ta, những người ở đây đều sợ đến ngây người, ngay cả người luôn nhìn xa trông rộng như Tưởng NGọc Trung cũng lộ vẻ kinh ngạc.
Có người nào không biết Mạnh Thiếu văn vì muốn lấy Giản gia đại tiểu thư mà không ít lần phản kháng ông cụ, cuối cùng ông cụ còn tức giận buông lại một câu, để cho anh ta tổ chức hôn lễ, nhưng ông tuyệt sẽ không tham gia dù là đính hôn hay lễ cưới.
Cứ như vậy, anh ta cũng cưới được Giản gia đại tiểu thư, nhưng mới được không lâu mà đã thế này?
“Mạnh tiên sinh anh ôm muốn ôm bao lâu?”. Cố nén sự chán ghét trong lòng, Ngu Vô Song càng dựa sát vào người Mạnh Thiếu Văn, tận lực khiến nụ cười của mình càng thêm xinh đẹp, nhưng bàn tay rũ xuống đã lặng lẽ nắm chặt, lần đầu tiên cô cảm thấy diễn trò cũng gian nan như vậy.
Mạnh Thiếu Văn chăm chú nhìn người phụ nữ trong ***, đáy mắt lộ ra sự nhu tình khó thấy được, nhưng lại bị nói lạnh băng kia phá nát, anh ta nhanh chóng thu tay lại, trên mặt vừa lúng túng vừa phiền nhiễu, đối mặt với sự uất ức ép hỏi của Giản Uyển Linh, anh ta càng thêm căm tức nói.
“Uyển Như, em trước kia đâu phải người như vậy, trong trường hợp này sao có thể ra tay đẩy người khác? Sàn nhà trơn như vậy, nếu đẩy người ta ngã thì phải làm thế nào?”
Câu nói như có ý bảo vệ này khiến Giản Uyển Linh giật mình, ngay sau đó, khóe mắt tràn đầy lệ, cô ta cắn chặt môi, trên khuôn mặt trong trắng thuần khiết lộ ra sự khổ sở uất ức, “Thiếu Văn, rốt cuộc anh còn coi em là vợ không?”
Ngu Vô Song chưa từng nghĩ diễn xuất vụng về như vậy mà người đàn ông cũng có thể tin, môi đỏ khẽ cong lên, tốt bụng định lui xuống không đùa giỡn người ta nữa.
Tính tình đố kị của Giản Uyển Linh bao năm rồi mà vẫn không thay đổi, nhưng Mạnh Thiếu Văn đã sớm không còn là người đàn ông đơn thuần dịu dàng năm đó nữa rồi.
Ngày hôm nay, anh ta đứng ở vị trí cao nhất trong Hằng Viễn, lại được Mạnh Trăn Tỳ bồi dưỡng thành người nối nghiệp, người đàn ông giống như anh ta, đầy dã tâm, nếu bị vạn người theo đuổi, một Giản Uyển Linh bé nhỏ có thể giữ lại tâm anh ta sao?
Quả nhiên, đối mặt với khuôn mặt ngây thơ của Giản Uyển Linh, Mạnh Thiếu Văn không nhịn được, lạnh lẽo mở miệng, “Có chuyện gì thì về nhà nói, bây giờ em nói xin lỗi với Ngu tiểu thư đi!”
Anh ta ngừng lại, chợt ý thức được lời nói này quá mức thiên vị, lại nói thêm một câu, “Uyển Như, em dĩ nhiên là vợ của anh, nhưng anh không hy vọng vợ của mình không phải là người không biết lý lẽ. Cô Ngu là khách, hành động của em là không được!”
Trong phòng khách to như vậy, tất cả người trong nhà họ Mạnh đều bàng quan, quá khứ Giản Uyển Linh cậy vào thân phận của mình, ở trước mặt những người này cảm thấy mình cao hơn mười phần, nhưng bây gờ Mạnh Thiếu Văn lại muốn cô ta nói lời xin lỗi với người phụ nữ hạ tiện Ngu Vô Song?
KHông suy nghĩ gì cô ta lắc đầu, khuôn mặt thuần khiết tràn đầy nước mắt, khóc như mưa nói, “Không, Thiếu Văn, em mới là vợ của anh, sao anh lại bênh người ngoài? Ý định của cô ta rõ ràng như vậy, chẳng lẽ anh còn không nhận ra?”
Ngu Vô Song bị điểm tên biểu hiện tương đối vô tội, cô nhún vai, trên khuôn mặt quyến rũ hiện lên nụ cười, “Cô Giản thật sự có chứng hoang tưởng, tôi có ý định gì vậy?”
Đã nói đến mức này, đến người ngu cũng hiểu được, Vương Cốc Tuyết càng thêm xấu hổ, bà ta rốt cuộc cũng không nhịn được nữa mở miệng, “Tiểu Như, con đừng có gây gổ với Thiếu Văn nữa, về nhà đi, đừng ở đây quấy rầy ông!”
Người sáng suốt đều nhìn thấy Hoắc Cố Chi cưng chiều Ngu Vô Song như thế nào, cô cũng không phải không có đàn ông, sao còn muốn cùng cô ta tranh giành.
Cô thấy bệnh của Giản Uyển Linh càng ngày càng nặng, ở nhà rảnh rỗi quá mới không có tiền đồ mà ngồi suy nghĩ nhiều như vậy.
Trong mắt mọi người không chế nhạo thì cũng là ý cười, Giản Uyển Linh khóc càng đau lòng, chỉ là không một ai đồng tình, người đàn ông mà cô ta yêu nhất cũng có vẻ mặt chán ghét.
Cuối cùng cô ta kêu “A” một tiếng, không chịu được mất mặt xoay người chạy ra ngoài.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc