Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 21

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Vạch mặt
Đời trước, tập đoàn Hằng Viễn chỉ là một chuỗi khách sạn hết sức bình thường, ở cái thành phố Nam Giang du lịch phát triển này, khách sạn trải rộng trong thành phố cũng chẳng nổi tiếng.
Nhưng Mạnh Trăn Tỳ lại dùng cả đời để phát triển chuỗi khách sạn nho nhỏ ấy, đến bây giờ đã nổi tiếng số một số hai cả nước, mà Hằng Viễn cũng phát triển thêm rất nhiều hạng mục khác, hơn nữa còn rất khả quan.
Mạnh Trăn Tỳ trở thành con người bạc tỷ nên rất nhiều lần có mặt trên bảng hào phú trong tạp chí Forbes [1], là người giàu có nhất ở Nam Giang, gia đình ông có bốn anh chị em, hai chị gái và một em trai, nhưng những người này không tài trí giống ông, cũng không chắc mệnh như ông, sớm đã qua đời hết rồi.
Tạp chí Forbes: Là tạp chí tập trung mang đến cho doanh nhân, cộng đồng những góc nhìn sâu sắc hơn về các lĩnh vực như kinh doanh, đầu tư, công nghệ, tinh thần khởi nghiệp, tài năng lãnh đạo và nghệ thuật hưởng thụ cuộc sống cao cấp.
Năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng ông mới chỉ có một đứa con trai là Mạnh Kiệt Đình, được cái cháu trai và cháu gái rất nhiệt tình, tháng nào cũng làm tiệc, mang quà biếu tới nhà họ Mạnh.
Cho nên, khi Hoắc Cố Chi nắm tay Ngu Vô Song đi vào thì chỉ thấy phòng khách rộng rãi đầy người, già trẻ đầy đủ, đàn ông thì ngồi uống trà tán gẫu, phụ nữ thì tụ tập chơi mạt chược, ngay bé sơ sinh cũng có hai đứa, nhưng lại chẳng thấy nhân vật chính đâu.
Hoắc Cố Chi quét mắt một vòng, đáy lòng không khỏi cười lạnh, mấy anh em họ hàng này của anh đến sớm thật, nhìn dáng vẻ thì hình như là tháng nào cũng đến.
"Cố Chi đến rồi à, sao lại đứng thế, mau tới đây ngồi đi, mấy năm rồi cậu không về đúng là khiến mọi người rất nhớ mong đấy." Mặc dù đã sớm biết tin về Hoắc Cố Chi nhưng khi anh xuất hiện, không khí trong phòng vẫn hơi cứng lại, dù sao ở nhà họ Mạnh, thân phận của anh cũng có chút xấu hổ.
Lúc này, Tưởng Ngọc Trung đứng dậy, ông là con trai của chị cả Mạnh Trăn Tỳ, lớn hơn Mạnh Kiệt Đình vài tuổi, hiện tại đang quản lý hạng mục bất động sản của tập đoàn, cũng là một nhân vật nổi tiếng ở Hằng Viễn.
Sau giọng nói khách sáo của ông ta, mấy họ hàng thân thích trong phòng cũng bắt đầu ồn ào chào hỏi, muốn bao nhiêu nhiệt tình thì có bấy nhiêu.
Bọn họ ai chẳng biết Hoắc Cố Chi là đứa con ông cụ yêu chiều
Nhất, cho dù anh không thể thừa kế Hằng Viễn thì anh vẫn được cổ phần đầy đủ, còn bọn họ dù có phục vụ thế nào cũng không có.
Trước sự náo nhiệt ấy, Hoắc Cố Chi không kiêu ngạo không tự ti, anh nhếch miệng, gật đầu với Tưởng Ngọc Trung, cười mỉm: “Làm phiền anh đã nhớ rõ tôi.”
Ánh mắt Tưởng Ngọc Trung loé lên, chỉ cảm thấy người đàn ông mấy năm không gặp kia càng ngày càng thành thục chững chạc, cũng bí hiểm hơn rất nhiều. Nghĩ đến tin từ tiệc từ thiện cách đó không lâu, ông ta càng không dám coi thường người đàn ông này.
Nhẹ giọng nói, trên mặt ông ta nở nụ cười rực rỡ hơn: “Nhìn Cố Chi kìa, cậu là em trai của tôi, chúng ta đều là người một nhà, tại sao lại không thể nhớ cậu chứ?”
Giọng nói của ông ta rất khách khí, xem ra anh ta rất kiêng kỵ người đàn ông kém ông ta hơn hai mươi tuổi này.
Nghe nói lần trước Thiếu Văn cũng không chiếm được lợi từ chỗ anh, nếu ông ta đối đầu với anh thì chẳng phải là tự chui đầu vào rọ sao?
“Đúng là, Cố Chi, cậu cũng quá khách khí rồi, chúng ta đều là người một nhà, ba cũng rất mong chú về mà.” Mạnh Kiệt Đình cũng lên tiếng, trên mặt nở nụ cười dịu dàng, ánh mắt cực kỳ chân thành tha thiết: “Sau tiệc đính hôn của Thiếu Văn, tôi liền nói với ba chuyện cậu lấy vợ sinh con bên Mỹ, ông ấy rấy vui.”
Bốn chữ ‘lấy vợ sinh con’ vừa phát ra, đám đàn bà con gái bên bàn mạt chược không khỏi dừng lại, ánh mắt rơi trên người Ngu Vô Song.
Họ đều sống dựa vào quyền thế nhà họ Mạnh, tháng nào cũng đến đây thăm ông cụ, còn chịu khó hơn Mạnh Kiệt Đình nhiều.
Dù sao cũng phú quý nhiều năm, thấy rất nhiều người đẹp rồi, nhưng khi họ nhìn thấy Ngu Vô Song thì vẫn không khỏi kinh ngạc.
Hôm này Ngu Vô Song mặc một chiếc váy đen, kiểu dáng đơn giản nhưng khoác trên người cô lại phát ra một hương vị riêng, xinh đẹp không gì sánh bằng.
“Thật sao!” Trước nụ cười nhiệt tình của Mạnh Kiệt Đình, nụ cười vui vẻ trên mặt Hoắc Cố Chi không thay đổi, một tay anh đút trong túi quần, một tay ôm lấy Ngu Vô Song, mắt nhìn cô, đường cong bên môi càng mở rộng, nhưng lại nói với người nhà họ Mạnh: “Nhưng chúng tôi còn chưa lấy giấy đăng ký kết hôn, để ông cụ phải thất vọng rồi.”
So với vẻ mặt tươi cười của mấy người, vẻ mặt anh thực sự quá lạnh nhạt kiến người ở đây điều lộ vẻ lúng túng, không biết làm gì với lời này.
Ngu Vô Song nghe vậy khẽ cười, cô đi giày cao tám phân bị anh ôm vào *** vẫn giống vẻ chim nhỏ nép vào người.
“Không cho em một lời cầu hôn hài lòng, sao em có thể gả cho anh?” Ngay trước mặt những người nhà họ Mạnh, Ngu Vô Song trừng mắt với Hoắc Cố Chi, trên mặt nở nụ cười duyên, quả thật còn đẹp hơn hoa đào đang nở.
Trong những người ở đây không thiếu những thanh niên trẻ tuổi, bọn họ là đi theo cha mẹ, bây giờ thấy Ngu Vô Song cười dịu dàng như thế điều trợn to mắt, mặt đỏ lên.
Hoắc Cố Chi hơi kinh ngạc chớp chớp đôi mặt phượng, thấp giọng cười: “Được rồi, ở bên ngoài đừng như vậy.”
Giọng nói của anh lạnh lùng nhưng lại lộ ra sự cưng chiều vô hạn, khiến mọi người đều trợn tròn mắt.
Có ai không biết người đàn ông này năm đó Cấm d** không gần nữ sắc, tại sao ở Mỹ mấy năm lại biết thương hoa tiếc ngọc thể? Chẳng lẽ nước Mỹ cởi mở đã khiến phương diện kia của anh thông suốt?!
“Hoắc Cố Chi, mày vẫn còn mặt mũi à!” Mọi người còn chưa có suy nghĩ khác, bên tai liền truyền đến một giọng nữ tức giận, Vương Cốc Tuyết vừa rồi còn tươi cười bỗng nổi giận đùng đùng đứng dậy, ánh mắt thù hận nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi.
“Không phải mày đã tuyên bố không phải con cháu nhà họ Mạnh sao? Tại sao lại tới đây, có phải là thấy ba càng ngày càng lớn tuổi nên muốn phân nhiều gia sản hơn không?”
Những lời trắng trợn này thật ra cũng là câu hỏi lơn trong lòng mỗi người, chỉ là không ngờ Vương Cốc Tuyết lại to gan dám hỏi, đây là nhà tổ nhà họ Mạnh, ông cụ nghỉ ngơi trên lầu, nếu để cụ nghe thấy chẳng phải gia đình sẽ đại loạn sao?
Nếu là mấy năm trước, Vương Cốc Tuyết sẽ không làm chuyện không đầu óc như thế, nhưng lần này Hoắc Cố Chi trở về đã làm loạn lễ đính hôn của Thiếu Văn, sao bà ta có thể không tỏ thái độ?
Không……. Hằng Viễn là của con trai bà ta, không ai được tranh giành.
Nghĩ tới đây, sự thù hần trong mắt bà ta càng đậm, lớn tiếng nói: “Hoắc Cố Chi, mày bỏ ý định đó đi, cô gái mày tìm khắp người đều là vị phong trần, ba sẽ không thích đâu.”
Lời này cực kỳ không nể mặt Hoắc Cố Chi, ánh mắt anh lạnh lùng: “Manh phu nhân đúng là chỉ thích suy bụng ta ra bụng người, lời Hoắc Cố Chi tôi nói chưa bao giờ thay đổi.”
Anh vừa dứt lời, trên lầu liền truyền đến một giọng nam đầy uy nghiêm: “Đủ rồi, tất cả im miệng cho tôi! Mạnh Trăn Tỳ tôi còn chưa ૮ɦếƭ, không tới phiên mấy người ở đây tranh gia sản.”
Rất hạnh phúc
Mạnh Trăn Tỳ năm nay đã tám mươi lăm tuổi nhưng giọng nói vẫn vang vọng, ẩn chứa sự uy nghiêm, mọi người ở dưới lầu đều ngẩng đầu lên nhìn.
Tưởng Ngọc Trung phản ứng kịp, đứng lên cười nói: "Cậu ba, cậu nhìn đi, Cố Chi của cậu tới rồi này."
Vương Cốc Tuyết nhìn chăm chú vào mắt Mạnh Trăn Tỳ, khóe môi giật giật, nhỏ giọng gọi: "Ba. . . . . . Con không có ý đó."
Mạnh Trăn Tỳ đứng ở cầu thang, ông mặc bộ quần áo kiểu Tôn Trung Sơn màu đen, dù đã hơn 80 tuổi nhưng vẫn rất minh mẫn, ánh mắt ông lạnh lùng, âm trầm nhìn chằm chằm mọi người dưới lầu.
Nghe Vương Cốc Tuyết yếu ớt giải thích, ông cũng chẳng thèm nhíu mày mà quát lớn: "Mặc dù tôi lớn tuổi nhưng chưa đến nỗi điếc, cô không cần giải thích, tôi chia gia sản thế nào cũng không liên quan đến cô."
Ông cụ lúc còn trẻ theo chủ nghĩa đàn ông, chưa bao giờ để phụ nữ vào mắt, ngay cả vợ ông cũng chẳng tôn trọng gì, đối với Vương Cốc Tuyết cũng chẳng khá được bao nhiêu.
Mấy lời nói không lưu tình này khiến Vương Cốc Tuyết tái mặt, bà ta mím môi, ***g *** vì tức giận mà phập phồng, nhưng trước sức ép của Mạnh Trăn Tỳ vẫn không dám đứng lên cãi lại.
Năm đó khi đi lấy chồng, bà ta không phải là thiên kim, mà là chị họ của bà ta bỏ trốn cùng người khác nên bà ta mới thế thân gả vào, thân thế kém hơn nhà họ Mạnh rất nhiều.
Người người đều nói bà ta có phúc lớn, nếu không tại sao có thể gả vào nhà họ Mạnh cường thịnh? Còn trở thành con dâu của Mạnh Trăn Tỳ?
Nhưng chỉ có bà ta biết không phải vậy, dù bà ta sinh cho nhà họ Mạnh một cháu trai tốt, nhưng gia tài của nhà này lại chẳng có quan hệ gì với bà ta cả.
Thấy vẻ mặt xám như tro của Vương Cốc Tuyết, nụ cười châm biếm bên môi Hoắc Cố Chi càng rõ, xem đi, đây chính là nhà họ Mạnh giàu sang hiển hách, hồi trẻ Vương Cốc Tuyết cũng là con nhà gia giáo nhưng không ngờ điểm này cũng không thể nhìn thấu.
Dù bà ta có gả cho Mạnh Kiệt Đình nhưng vẫn là người khác họ, có sinh cái gì cho nhà này cũng không liên quan, ông cụ muốn chia, cũng sẽ chỉ chia cho huyết mạch ruột thịt thôi.
Mấy người nhà họ Mạnh sợ ngây người, dù biết đây là lời nói thật, nhưng ông cụ nói như vậy cũng quá không nể mặt Vương Cốc Tuyết rồi, dù sao bà ta cũng là mẹ của Mạnh Thiếu Văn, ông cụ không nể mặt bà ta không phải là muốn cảnh cáo Mạnh Thiếu Văn chứ?
Mà Mạnh Kiệt Đình lại nhăn nhó, muốn chen chân hóa giải cảm xúc căng thẳng nhưng lại không biết nói gì cho phải, theo ông ta thì lời ba cũng hơi cay nghiệt, nhưng ông ta lại không dám phản bác lại ba mình trước mặt nhiều người như thế.
Trong chốc lát, vẻ mặt những người này càng kỳ dị, cũng kiêng kị Hoắc Cố Chi hơn, Vương Cốc Tuyết kia mới nói anh hai câu ông cụ đã tỏ thái độ, nếu họ cố ý muốn nhằm vào Hoắc Cố Chi thì không phải sẽ bị ông cụ sẽ đá *** ra khỏi nhà sao?
"Cố Chi, con lên đây, ta có chuyện muốn nói với con." Giọng nói của Mạnh Trăn Tỳ lại vang lên, ông cụ đứng trên cầu thang nhìn xuống mọi người dưới lầu, ánh mắt lạnh lẽo không hề có tình cảm.
Khi ánh mắt lướt tới Ngu Vô Song đứng bên cạnh Hoắc Cố Chi thì hơi sáng lên, rất nhanh, khiến người ta không thể nắm bắt.
Dường như cảm nhận được sự chú ý của ông cụ, Ngu Vô Song khẽ ngước mắt, đôi môi đỏ mọng cười như không cười nở nụ cười yếu ớt, dịu dàng chào hỏi: "Hello, con chào chú."
Mạnh Trăn Tỳ ở trên thương trường rất nhiều năm, một tay tạo dựng tập đoàn Hằng Viễn, đến bây giờ vẫn còn đảm nhiệm chức chủ tịch tập đoàn, đương nhiên không phải ông già bình thường.
Nhưng cô lại tuyệt không luống cuống, biểu hiện tự nhiên thanh thản, mặc dù ở trước mặt ông cụ, cô vẫn kéo tay Hoắc Cố Chi, bộ dạng như được sinh ra để đứng cạnh anh.
Một câu "Con chào chú" , khiến Hoắc Cố Chi không khỏi buồn cười, năm đó cô tới nhà họ Mạnh làm khách gọi ông cụ là ông, bây giờ lại gọi là chú?
Nhưng tiếng chú này lọt vào tai anh lại dễ nghe hơn tiếng ông nhiều, bàn tay anh đặt trên eo cô khẽ dùng sức, nhẹ nhàng cười với cô, mắt phượng hẹp dài lộ ra sự thương yêu vô hạn, nhưng lời nói lại hướng đến Mạnh Trăn Tỳ đứng trên lầu: "Có gì thì nói ở đây đi, lần đầu tiên Vô Song tới đây, con sợ cô ấy sợ người lạ."
Khi nói những lời này, đôi mắt anh vẫn nhìn chăm chú vào Ngu Vô Song, biểu hiện thân mật khiến tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, không ngừng cảm thán người đàn ông này lúc còn trẻ không thông suốt, không ngờ bây giờ lại có thể như vậy.
Mặt Mạnh Trăn Tỳ lạnh đi, ông cụ híp mắt, lạnh lùng nhìn chằm chằm Ngu Vô Song dưới lầu, cảm giác đầu tiên cô gái này mang đến cho ông là quá xinh đẹp, hơn nữa lại rất giống hai chị em nhà họ Giản.
Năm năm trước nghe được chuyện xấu của nhà họ Giản, ông vốn không muốn Giản Uyển Như vào cửa nhưng cháu trai lại mềm lòng, bây giờ bộ dạng mặn mà của cô gái này càng khiến ông không thích.
Ông cụ trầm mặt, không vui nói: "Nhà họ Mạnh chúng ta không phải loại người nào cũng vào được, Cố Chi, sau này con đừng mang mấy người phụ nữ như vậy đến đây nữa."
". . . . . . ." Vương Cốc Tuyết nghe thế, tâm trạng u ám cũng tốt lên, bà ta hất cằm, kiêu ngạo nhìn lướt qua Hoắc Cố Chi.
Được ông cụ thích thì sao? Tìm một phụ nữ đẹp đẽ như vậy chẳng phải cũng bị ông cụ nói à? Mặc dù vợ của Thiếu Văn không khỏe nhưng lại xuất thân từ nhà họ Giản, trợ giúp rất nhiều cho Thiếu Văn, dõi mắt nhìn cả Nam Giang, có mấy ai thích hợp hơn Giản Uyển Như?
Ngu Vô Song đã sớm ngờ tới thái độ này của Mạnh Trăn Tỳ, năm đó khi cô còn là đại tiểu thư nhà họ Giản đã tới nhà họ Mạnh chơi không ít lần, lần nào lão già này thấy cô cũng tươi cười hết sức khách sáo, bây giờ cô mất thân phận này, người ta ngay cả mắt cũng không thèm liếc một cái.
Càng thế, cô càng muốn châm chọc, kịp thời ngăn Hoắc Cố Chi lại, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, mặt mày bình tĩnh, nhưng lời nói lại cực kì phách lối.
Cô nói: "Xin lỗi chú, với nhà họ Mạnh cháu chỉ là một người xa lạ, nhưng đối với Cố Chi, cháu là người phụ nữ của anh ấy, anh ấy vốn không muốn về đây thăm chú đâu, là cháu khuyên anh ấy tới. Nếu chú không hoan nghênh cháu thì sợ sau này Cố Chi sẽ không tới đây nữa đâu."
Mấy người ở đây đều sống dựa vào Mạnh Trăn Tỳ, đương nhiên rất khúm núm với ông cụ, phục vụ còn chu đáo hơn cha ruột. Bây giờ thấy cô lớn lối như vậy, trái tim họ liền mất khống chế nhảy lên vài lần, âm thầm tặc lưỡi, cô gái Hoắc Cố Chi tìm được miệng lưỡi lợi hại như vậy, không sợ ૮ɦếƭ à?
Cho tới giờ Mạnh Trăn Tỳ đều được mọi người kính trọng thuận theo, chưa có ai không nể mặt ông ta như Ngu Vô Song, ông ta sửng sốt mấy giây vẫn không phản ứng lại được.
Hoắc Cố Chi nghe xong không nhịn được cười hì hì, nụ cười của anh sang rỡ chói mắt, làm như chỗ không người ôm Ngu Vô Song vào ***, hôn lên cái trán trơn bong của cô, tiếng cười tràn ra: "Đúng, đúng, đúng, Vô Song của con nói không sai, nếu ba không hoan nghênh bọn con thì sau này bọn con sẽ không đến đây nữa."
Hai người đều là rồng là phượng, cực kỳ xinh đệp ưu tú, giờ phút nay cô được anh ôm vào ***, dáng vẻ lúc nào cũng rất hạnh phúc, khi Mạnh Thiếu Văn và Giản Uyển Linh tiến vào liền nhìn thấy cảnh Hoác Cô Chi đang hôn Ngu Vô Song.
Bất giác, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn trầm xuống, bàn tay đang nắm tay Giản uyển Linh siết chặt, long đau đến khó thở, sắc mặt trắng bệch.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc