Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 20

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Đừng hòng thoát khỏi tay tôi

Cùng một buổi tối, có người thân mật triền miên, có người buồn bã, có người là cô đơn tịch mịch.
Lúc này, Giản Uyển Linh không biết người đàn ông mà cô ta yêu khi tan việc tình nguyện ngồi trong xe phiền não trầm tư chứ không muốn đối mặt cô ta.
Cô ta một mình ngồi xem ti vi trong phòng khách theo phong cách châu Âu. TV đang chiếu phim tình cảm nhưng cô ta không có tâm trạng xem. Cô ta thỉnh thoảng nhìn thời gian trên điện thoại di động, nghĩ sao anh Thiếu Văn chưa về?
Một mình ở trong căn phòng xa hoa trong khu nhà cao cấp, cô ta chẳng những không vui vẻ, trong lòng ngược lại trống rỗng như người mất hồn. Rõ ràng cô ta là người chiến thắng, trở thành Mạnh thiếu phu nhân như mong muốn, thành công làm Giản Uyển Như hoàn toàn biến mất ở trên đời này.
Nhưng trong đêm khuya vắng người, tâm thần cô ta bất an, thậm chí có chút sợ, đây là tình yêu cô ta muốn? Tại sao anh Thiếu Văn không thể dành chút thời gian cho cô ta? Rõ ràng năm đó anh Thiếu Văn rất có kiên nhẫn với Giản Uyển Như……
. . . . . .
Không giống những người khác, tối nay, Lâm Vinh Gia mơ mơ màng màng trong quầy R*ợ*u đèn đỏ R*ợ*u xanh, làm Thái Tử Gia bảo vệ phòng đấu giá, hắn đều là tiêu điểm các buổi tiệc, tối nay cũng vậy.
Người đàn ông có dung mạo anh tuấn tựa vào ghế dài, trên tay cầm ly R*ợ*u, vểnh chân dài lên, tư thế cực kỳ tùy ý.
Bên cạnh hắn là những cô gái xinh đẹp tuổi hai mươi, lúc này tất cả đều lộ vẻ ái mộ nhìn Lâm Vinh Gia, trái tim nhỏ thình thịch nhảy lên, phóng mị nhãn qua, vì muốn hắn để ý.
Mà những người muốn cầu xin hắn đều nói lời khách sáo, nịnh nọt, trên mặt mang theo nụ cười dối trá.
Lâm Vinh Gia thường xuyên tiếp xúc với trường hợp như vậy nên hắn không vội tỏ thái độ, ngược lại mỉm cười, ánh mắt thỉnh thoảng nhìn về phía sân khấu, người đẹp trên sân khấu nhảy vũ điệu * với tư thái Khêu g**, vô cùng chói mắt.
Đem hành động của hắn để vào mắt, người đàn ông trung niên bên cạnh sờ sờ cằm, nở nụ cười không có ý tốt, sau đó tới gần hắn, cười nhẹ hỏi: "Lâm thiếu gia, cô gái kia mới tới, còn nón. Nếu ngài thích, tôi sẽ sắp xếp thỏa đáng, buổi tối bảo đảm cô ta sẽ hầu hạ ngài hài lòng."
Lời này vừa nói ra, mấy người đàn ông bên cạnh ngầm hiểu mà nở nụ cười. Lâm thiếu gia của nhà họ Lâm này không phải là đèn đã cạn dầu, từ trước đến giờ, hắn là người thích làm chủ trong hội, nếu làm hắn thoải mái thì sẽ dễ dàng nói chuyện hơn.
Mà những người đẹp ngồi bên cạnh Lâm Vinh Gia âm thầm cắn răng, nhìn vũ nữ xinh đẹp với khuôn mặt nhu mì chằm chằm trên sân khấu, lộ rõ sự ghen tỵ.
Lâm Vinh Gia
nghe vậy thì sửng sốt một chút, sau đó nở nụ cười. Đối với phụ nữ, hắn không từ chối khi có người tới, chỉ cần không có tâm tư.
Người đàn ông có khuôn mặt tuấn tú cười lên cực kỳ chói mắt, làm người ta không dời mắt hơn so với những người tuổi trẻ xinh đẹp bên cạnh.
Hắn cong môi mỏng, kiêu ngạo nói: "Cảm ơn ý tốt của Vương tổng, nhưng mà chông chúa nhỏ của tôi đã trở lại, nếu tôi làm bậy bên ngoài, cô ấy sẽ tức giận." Giọng nói từ tính trầm thấp, làm người khác chú ý hơn so với âm nhạc ồn ào sống động quanh thân.
Những người đàn ông ngồi ở đây đều là người lão luyện trên tình trường, không biết đã chơi đùa bao nhiêu phụ nữ, bọn họ rất hiểu Thái Tử Gia này, sợ rằng chơi nhiều hơn bọn họ.
Một người như vậy, bây giờ ý cười đầy mặt nói không thể làm bậy bên ngoài, đây quả thực người ta ngạc nhiên hơn việc nhìn thấy mặt trời mọc từ hướng tây.
Người đàn ông được gọi là Vương tổng kinh ngạc nửa ngày, không nói ra lời. Qua một hồi lâu, hắn mới tìm lại giọng nói, buồn tẻ cười: "Không ngờ Lâm thiếu gia chung tình như vậy, nhưng không biết là thiên kim nhà nào có mệnh tốt này, có thể làm Lâm thiếu gia quan tâm như thể?" Thậm chí ra ngoài chơi cũng hồn khiên mộng nhiều (*) để trong lòng?
*việc làm cho người ta ngày đêm không yên
Không đúng, cái vòng tròn này nói lớn không lớn, nói nhỏ cũng không nhỏ. Từ trước đến giờ, hắn đều ở HongKong với Nam Giang, chưa từng nghe hắn say đắm thiên kim nhà nào đó đến nông nỗi ngày.
Hắn coi như là người từng trải, ý của người này quá rõ ràng rồi còn gì. Nếu không phải thật lòng, sao có thể nói lời này trong trường hợp này?
"Ha ha..." Nghĩ đến người phụ nữ kia trong đấy mắt tĩnh mịch của Lâm Vinh Gia hiện lên ý cười càng rõ ràng, hắn kêu căng cong môi mỏng, cười lạnh: "Cô ấy vừa trở về không lâu, các cậu không nhận ra."
Đây là đang nói người yêu trong lòng mình? Mấy người bên cạnh trao đổi ánh mắt với nhau, trong lòng càng lo lắng, cũng không biết hắn có ý gì mà đem chuyện này kể bọn họ nghe? không sợ bọn họ nói ra ngoài?
Mấy cô gái trẻ tuổi có dung mạo xinh đẹp đã sớm không an phận mà nóng nảy, nghe thế, càng giận đến nghiến răng, cũng không biết là ai tốt số. có thể khiến Thái Tử Gia yếu mến như thế?
Trong đó có cố gái có lá gan lớn, cánh tay trắng noãn lại mềm mại khoác lên trên *** Lâm Vinh Gia vẽ các vòng tròn, hơi thở như lan ghé vào lỗ tai hắn mà cười duyên làm nũng: "Lâm thiếu gia, công chúa nhỏ của ngài có xinh đẹp hơn chúng tôi, có hiểu phong tình hơn chúng tôi không?"
Chữ công chúa được cô ta nhấn mạnh, trong mắt lộ ra ghen tỵ, hiển nhiên không coi người phụ nữ chưa từng thấy mặt vào đâu.
Mà mấy người đàn ông kia thấy một màn này, càng thêm tò mò, sôi nổi xem cuộc vui, cung không biết hắn có người trong lòng thật không hay là nói suông?
Đang lúc mọi người mỉm cười hoặc quan sát, mặt Lâm Vinh Gia không biểu tình trở nên rét lạnh. Người phụ nữ trong *** có một khuôn mặt xinh đẹp, cánh môi tươi như máu, mặc váy hấp dẫn bao lấy ௱ô**, từ góc độ của hắn,có thể thấy rõ rang *** phập phồng của cô ta.
Người đàn ông này là tên hoa hoa đại thiếu (*), từ trước đến giờ điều biết thương hương tiếc ngọc, lúc hắn đang vui vẻ là hấp dẫn ánh mắt phụ nữ nhất. Nhưng hôm nay, hắn lại lấy tay đẩy người đẹp trong *** ra rồi đứng dậy, khuôn mặt âm u sương lạnh.
*chỉ người thích trêu hoa ghẹo nguyệt.
"Tôi ghét nhất là có người dò xét tôi... Người phụ nữ Lâm Vinh Gia tôi coi trọng, là người cô có thể so sánh?"
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông, đáy mắt loé ra lạnh lẽo vô hạn, làm cho người ở đây đều mơ hồ, hoàn toàn không ngờ tới người mới vừa rồi còn cười nói thì mặt lại đột nhiên biến sắc.
Tối nay, linh hồn Lâm Vinh Gia không ở đây, trong lòng biết vừa có chút thất thố, liền dứt khoát không muốn xã giao, nói một tiếng tạm biệt rồi không quay đầu lại mà rời đi.
Hắn rời đi với khuôn mặt lạnh làm người ở đây thay đổi sắc mặt, trong lòng lo sợ, hiển nhiên không hiêu sao lại trêu chọc hắn không thoải mái? Hợp đồng này giờ mới bắt đầu bàn bạc......
Sau khi một mình ra khỏi quầy R*ợ*u, hắn mới nở nụ cười, ở nơi phồn hoa đầu đườngg này, hắn nhìn ánh trăng cười, thật mê người.
"Ngu Vô Song a Ngu Vô Song, em rất được, đã năm năm." Người đàn ông đón gió mà đứng, âm thầm cắn răng hừ lạnh: "Bây giờ trở về, đừng hòng thoát khỏi tay tôi."
Hắn không tính là người chung tình, nhưng chỉ nhớ một Giản Uyển Như. Hừ, hắn không phải, thằng ngốc Mạnh Thiếu Văn kia thật ngu ngốc, bị một người phụ nữ che mắt mà không biết.
Hắn khôgn chỉ thấy rõ, sớm hơn điều tra kỹ rồi, mặc kệ là năm năm trước Giản Uyển Như còn là hôm nay Ngu Vô Song cũng làm cho hắn rất có hứng thú.
Trở về Mạnh gia nhà cũ

Trải qua một trận *** có thể làm cho người ta ngày mai rời giường với tinh thần sảng khoái, đồng hồ sinh học của Hoắc Cố Chi rất chính xác, đúng sáu giờ liền tỉnh lại. Lúc này, sắc trời đã sáng hơn phân nửa, mặt trời dần xuất hiện ở chân trời phía đông trở nên chói mắt.
Bọn họ ở biệt thự ở núi ngoại ô, nghe tiếng biển mà ngủ, không khí tốt hơn không biết bao nhiêu lần so nội thành trong, lại thêm trận hoan hảo quá mức kịch liệt vào tối hôm qua nên cũng không kịp đóng cửa sổ, từ đêm tới rạng sáng, trong phòng im ắng lại có chút ẩm ướt.
Bình thường, anh thức dậy liền rời giường mặc quần áo, sau đó ra ngoài chạy bộ, nhưng hôm nay lại không dậy được.
Người phụ nữ nhỏ trong *** đang ngủ ngon, đôi mắt nhắm lại, lông mi đậm cuốn vểnh lên, trên hai gò má trắng nõn mềm mại không thấy được một lỗ chân lông, bóng loáng như trứng gà bóc vỏ.
Nhưng mà tất cả đều không quan trọng, điều làm lòng anh xúc động là bàn tay trắng nõn của cô đang khoác lên eo anh, cả người cô cũng vùi vào *** anh, có thể nhận thấy sự ỷ lại rất sâu.
Hoắc Cố Chi có tính tình lãnh ngạo (lạnh lùng, kiêu ngạo), từ nhỏ đã trải qua khỏ cực làm anh trưởng thành hơn so với bạn cùng trang lứa, cũng biết quý trọng.
Đối với người phụ nữ này, lòng anh luôn luôn phức tạp, vừa muốn chinh phục vừa không muốn bẻ gảy cánh chim của cô, với thân phận cùng địa vị của anh bây giờ, hoàn toàn có thể nắm cô trong lòng bàn tay, nhưng có được cô theo cách như vậy thì có ích lợi gì?
Sau khi trở về nước, anh có chút bất an, nhưng một động tác rất nhỏ sáng nay như vậy lại làm cho trong anh mềm lòng.
Đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa cô đầu, Hoắc Cố Chi chống tay lên giường, cứ như vậy mà lẳng lặng nhìn cô hồi lâu, cuối cùng anh dịu dàng hôn vào hai mắt đang nhắm chặt của cô, trong đôi mắt phượng hẹp dài là tình cảm ngọt ngào: "Khi em ngủ thì rất đáng yêu."
Anh cố ý thấp giọng thầm thì bên tai cô, khiến Ngu Vô Song đang ngủ say bỗng nhíu nhíu mày, khuôn mặt nhỏ nanh không thoải mái mà cọ vào lòng anh, bộ dáng kia mềm mại động lòng người, trẻ con hơn so với hình tượng đoan trang ưu nhã bình thường.
Hoắc Cố Chi càng nhìn càng thích, đáy mắt thoáng qua tia u ám, thỉnh thoảng xoa đầu, hôn nhẹ lên má cô....
Mùa xuân ở Nam Giang rất ngắn, mùa đông qua hết, mọi người chưa kịp hưởng thụ ánh mặt trời trong ngày xuân thì phải nghênh đón mùa hè nóng bức.
Đây là một thành thị ven biển, ngành du lịch rất phát triển, trên đường phố ngày xuân có một người đẹp ăn mặc diễm lệ lại Khêu g**, xinh đẹp hơn cả thành thị.
"Đợi lát nữa trở về nhà, ông nội sẽ hỏi em một vài vấn đề, em đừng khẩn trương, nghĩ như thế nào thì trả lời như thế đó." Gần tối, sau khi Giản Uyển Linh lên xe, Mạnh Thiếu Văn vừa lái xe, vừa nói những lời nhàm tai: "Tuổi ông nội đã lớn, coi trọng lễ nghi truyền thống nhất, em chỉ cần chú ý nhiều là được."
Mỗi tháng, con cháu nhà họ Mạnh đều về nhà cũ đoàn tụ, làm người nối nghiệp Hằng Viễn, Mạnh Thiếu Văn sẽ không vắng mặt chuyện quan trọng như vậy.
Nhưng Giản Uyển Linh bên cạnh anh ta cắn môi, trong mắt đẹp lộ ra sự đầu tranh, cẩn thận hỏi "Thiếu Văn, em bị bị cảm, nếu lây cho ông nội sẽ không tốt, anh thấy lần này em không đi có được không?"
Cô ta không muốn đi tới nhà cũ gì đó để dập đầu kính trà cho lão già kia, trước kia, ở nhà cô ta chưa từng phục vụ cha cô như vậy, tại sao sẽ khom lưng khuỵu gối với lão? Quan trọng nhất ấy là ông già kia có hai mắt rất nghiêm túc, mỗi lần gặp cô ta đều bắt bẻ, lần này qua đó, cô ta có thể tưởng tượng được sẽ bị phê bình như thế nào.
Nghe cô ta ngã bệnh, tay cầm tay của Mạnh Thiếu Văn nắm lại, anh ta cau mày, bất động hỏi:"Cảm nặng không? Uống thuốc chưa? Sao không nói với anh sớm một chút, may mà anh đi với em!"
Nói cho cùng, cô ta là người phụ nữ anh ta yêu nhiều năm, mặc dù mấy ngày nay Mạnh Thiếu Văn có chút lạnh nhạt với cô ta, nhưng trong lòng vẫn có cô ta, hơn nữa năm đó xảy ra chuyện ngoài ý muốn như vậy làm thân thể cô ta bị tổn thương, những năm gần đây một chút cảm vặt cũng hồi phục chậm hơn người bình thường.
Đối với kết quả này, trong lòng anh ta vẫn tiếc nuối và khó chịu, luôn nghĩ phải làm cuộc sống sau này của ta ấm áp hơn.
Giản Uyển Linh ngồi ở trong xe nghe thế, vẻ mặt hơi cứng lại, ngay sau đó trong mắt lóe lên tia mừng rỡ như điên. Cô ta vội vã lắc đầu, mắt không hề chớp mà nhìn chăm chú người đàn ông đang lái xe, mềm mại cười: "Không cần, chỉ là bệnh vặt thôi, nghỉ ngơi một chút là được…."
Gò má hoàn mỹ hướng về phía người đàn ông, giọng nói cô ta càng mềm mại như nước: "Hơn nữa, công việc anh bận rộn như vậy, sao em có thể để chuyện này quấy rầy anh?"
Giản Uyển Linh đóng giả Giản Uyển Như nên rất biết lợi dụng điều kiện bản thân, mặt trái xoan, rất có phong cách người đẹp cổ điển, bởi vì hôm nay đến nhà cũ gặp trưởng bối, trên khuôn mặt tuyệt mỹ có đeo đồ trang sức trang nhã tinh xảo, không yêu mị nhưng lại rất thích hợp với cô ta, làm da cô ta càng tái nhợt, có khí chất bệnh yếu nhưng đẹp nhàn nhạt.
Cô ta cứ mở mắt to nhìn anh ta như vậy, trong mắt tràn đầy vui mừng. Chỉ là một câu quan tâm lại làm cô ta vui vẻ như thế, khiến Mạnh Thiếu Văn càng đau lòng.
Anh ta hơi nghiêng mắt nhìn cô ta một cái, đáy lòng than nhỏ, giọng nói càng trầm thấp tựa như mực: "Tiểu Như, chúng ta là vợ chồng, lúc chúng ta đính hôn, anh từng nói sẽ chăm sóc em thật tốt.... thân thể em vốn không được tốt, cảm vặt đối với em mà nói rất nghiêm trọng."
Sau khi Uyển Như mất trí nhớ, cuộc sống đều vây quanh anh ta, anh ta thật không dám tưởng tượng, những ngày qua anh ta lạnh nhạt đã làm cô ta tổn thương bao nhiêu?
Rõ ràng năm đó anh ta yêu cô ta như vậy, sao lại vì hai ba câu nói của người khác mà sinh ra tâm lý kháng cự với cô ta?
Biết được điều này, trên mặt Mạnh Thiếu Văn hiện lên một tia đau lòng, anh ta dừng xe lại ở đầu đường, sau đó nắm tay trắng như tuyết của người phụ nữ bên cạnh, dịu dàng nói: "Thôi, tối nay chúng ta không về nhà cũ đoàn tụ, thân thể em không tốt, chúng ta nên về nhà nghỉ ngơi cho khỏe."
Những ngày qua, anh ta về nhà rất khuya, một là bởi vì không biết đối mặt cô ta ra sao, hai là vì công việc quá bận rộn, gần đây Hằng Viễn nhận một đơn đặt hàng lớn, cùng quý tộc Châu Âu hợp tác, hội đồng quản trị nhất trí quyết định phải hoàn thành đơn đặt hàng này.
Nhưng những năm này Uyển Như vẫn ở nhà cả ngày, căn bản không hiểu mấy chuyện này, anh ta cũng không biết phải giải thích thế nào.
"Không được. Một tháng mới về một lần, sao có thể vì thân thể không tốt mà không đi?" Giản Uyển Linh vốn không muốn đi, nhưng có giọng điệu quan tâm của Mạnh Thiếu Văn, tất cả tia không tình nguyện đều bị cô ta quẳng mất, ngược lại cười nói: "Ông nội nghiêm khắc một chút, nhưng rất tốt với chúng ta, hơn nữa, thân thể em không yếu ớt như vậy, có thể ăn một bữa cơm."
"Thật có thể?" Mạnh Thiếu Văn chau mày lại, ánh mắt tĩnh mịch nhìn chăm chú vào vợ bên cạnh, thấy sắc mặt cô ta tái nhợt, anh không kìm hãm được mà lau gương mặt trắng nõn của cô ta, khẽ thở dài: "Uyển Như, chúng ta là vợ chồng, có gì thì cứ nói ra để trao đổi, anh thừa nhận, mấy ngày nay anh cố ý lạnh nhạt em, nhưng anh hy vọng chúng ta có thể bình tĩnh nói chuyện…."
Lúc này, Mạnh Thiếu Văn nói cho Giản Uyển Linh nghe tâm tình mấy ngày nay của mình, mà Hoắc Cố Chi đã dẫn Ngu Vô Song tới nhà cũ nhà họ Mạnh, hai người mới vừa vào cửa thì sự náo nhiệt trong sân bỗng dưng lắng xuống…..
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc