Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 19

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Nhớ em
“Tổng giám đốc Mạnh, nói như vậy thật là buồn cười, tôi không phải là Ngu Vô Song thì còn có thể là ai nữa?” Ngu Vô Song đang yên tĩnh làm việc thì nhận được điện thoại của Mạnh Thiếu Văn, tâm tình cô đang rất tốt, mũi chân di di trên sàn nhà, khuôn mặt tuyệt diễm hiện ra vẻ châm biếm: “Trễ như thế này rồi tổng giám đốc Mạnh còn gọi cho tôi, thật sự khiến tôi thụ sủng nhược kinh (được sủng ái mà lo sợ), nhưng mà không biết nếu để cho vợ yêu của anh biết, liệu sẽ có cảm nghĩ gì?”
Lúc này Mạnh Thiếu Văn đang ngồi trong xe bên dưới một khu chung cư, chỉ cần ngước mắt là có thể nhìn thấy hàng ngàn ánh đèn sáng chói bên trên, không lâu trước kia anh ta cũng mơ ước có thể cùng với Uyển Như có được một căn nhà riêng của bọn họ, cuối cùng hiện tại, lại khiến cho anh ta cảm thấy đau khổ, vắng vẻ bội phần.
Hôm nay khó có dịp về nhà sớm, nhưng anh ta vẫn không muốn đi lên, lại ngồi trong xe bấm số điện thoại của Ngu Vô Song, đối với người phụ nữ này, anh ta luôn có cảm giác đã từng quen biết.
Bây giờ qua điện thoại, âm thanh trong trẻo như hoàng oanh đó lại càng thêm quen thuộc, anh ta mím bạc môi, trong lòng vô cùng phức tạp: “Ngu Vô Song, trước kia cô có quen biết tôi không?”
Không phải là anh ta tự luyến, mà là thực sự bên cạnh anh có không ít cô gái coi anh là bạch mã hoàng tử, có rất ít người giống như cô luôn đối nghịch với anh, nếu như không phải trước kia đã từng quen biết, vì sao bây giờ ấy cứ luôn nhắm vào mình?
“Tổng giám đốc Mạnh, cách làm quen của anh đã sớm out rồi.” Sau khi trở về, Ngu Vô Song cũng không tránh né tiếp xúc với những người này lần nữa, qua điện thoại di động cô cũng có thể tưởng tượng ra nét mặt buồn khổ của anh ta, chuyện này khiến cô rất vui vẻ, bờ môi đỏ mọng cười khẽ: “Chúng ta trước kia chưa từng gặp qua, anh không biết sao?”
Xem đi, đây chính là người đàn ông năm xưa cô luôn yêu thương nặng tình, bây giờ nhìn lại chẳng qua cũng chỉ có thế, anh ta quá mức do dự không quyết đoán, ngay cả trách nhiệm làm người cơ bản nhất cũng không có, năm đó đúng là cô mắt mù mới có thể coi trọng anh ta.
Cô hơi kéo dài câu nói sau cùng, khiến cho Mạnh Thiếu Văn bên kia đầu dây cảm thấy trong lòng có chút tắc nghẹn, nhất thời trầm mặc.
Cho dù tướng mạo hay tính tình có thay đổi, thì giọng nói chắc chắn không thể thay đổi
………
Chỉ sau chốc lát trầm mặc, sắc mặt Mạnh Thiếu Văn đại biến, không biết đang nghĩ tới điều gì, anh ta cáu kỉnh hỏi: “Ngu Vô Song, cô rốt cuộc là ai? Đây nhất định không phải là thân phận thực sự của cô, nếu không Hoắc Cố Chi cũng sẽ không tốn công tốn sức xử lý sạch sẽ như thế.”
Chuyện như thế này Ngu Vô Song cũng đã sớm nghĩ tới, ngay từ thời khắc quyết định trở về, cô đã đem tất cả mọi chuyện giao cho Hoắc Cố Chi, không ngờ anh lại xử lý sạch tới như vậy, lại có thể khiến cho Mạnh Thiếu Văn không làm cách nào tra ra được.
Không biết vì sao, nhớ tới người đàn ông anh minh quả quyết kia, trong lòng cô có chút mềm mại, còn chưa kịp nói chuyện tiếp, sau lưng đã truyền tới giọng người đàn ông đang vô cùng có khuynh hướng cảm xúc.
“Bà xã, nước tắm đã chuẩn bị xong cho em rồi, mau vào thôi.”
Giọng nói của người đàn ông trầm thấp hấp dẫn, Ngu Vô Song giật mình, kinh ngạc khiến cho điện thoại di động từ trong tay rơi xuống, cô đứng bật dậy nhìn ra đằng sau, chỉ thấy Hoắc Cố Chi đang dắt bảo bảo đứng ở cửa phòng.
Mắt phượng hẹp dài của anh chau lên, cười như không cười nhìn cô chăm chú, trong mắt là âm trầm u ám, chỉ một cái liếc mắt cũng đủ khiến cho người khác rơi vào trầm luân.
Mà bảo bảo sớm đã sốt ruột thoát ra khỏi vòng tay của Hoắc Cố Chi, chân nhỏ chạy lon ton, nhào vào trong *** mẹ: “Mẹ, mẹ, mẹ không nên gọi điện thoại cho người đàn ông kia, hắn thật xấu, lại đi cưới về một cô vợ ác độc.”
Bảo bảo mới bốn tuổi đầu mồm miệng lanh lợi, đã có thể vô cùng sáng suốt chuyện yêu ghét, chính là bảo bối khiến trong nhà vui vẻ, cũng là nhịp cầu nối liền hai người bọn họ.
Ở cùng với người đàn ông này đã năm năm, thời gian năm đầu tiên, cô và anh căn bản chẳng có gì để trao đổi, ở trên giường anh luôn hung dữ thô lỗ, mỗi lần đều không từ bỏ cái ý đồ lăn cô tới ૮ɦếƭ đi sống lại, cô thì đã quen thói đại tiểu thư hất hàm sai khiến, sáng ra lại nhếch nhác, thật sự là khó có thể quen được cái cách kiếm sống qua ngày dưới mái hiên nhà người khác.
Năm thứ hai có bảo bảo tới, điều quan trọng trong cuộc sống của cô không còn là công việc nữa, một phần rất lớn đã đặt ở trên người bảo bảo, mà Hoắc Cố Chi luôn tất bật công việc cũng để ý tới điểm này, cho nên đã dành nhiều thời gian ở nhà hơn, cứ như thế, quan hệ giữa anh và cô từng chút từng chút hòa hợp, tuy rằng không phải là cái gì như chim liền cành, nhưng ít ra thì cũng không còn nguội lạnh như trước nữa.
“Là hắn gọi điện tới.” Hai người đàn ông một lớn một nhỏ đồng thanh hỏi, nhìn cô không chớp mắt, khiến cho cặp lông mày kẻ đen của Ngu Vô Song chau lại, cô khom lưng nhặt chiếc điện thoại rớt trên sàn lên, cũng không thèm để ý tới máy đã tắt, chỉ dịu dàng giải thích với hai người đàn ông: “Chúng ta còn chưa nói được mấy câu.”
Bảo bảo ôm thật chặt cặp chân bạch ngọc của cô không buông tay, đứa nhỏ chớp chớp đôi mắt trong veo, rất là đáng yêu mê người: “Mẹ, là con đi mật báo, mẹ không trách con chứ?”
Bảo bảo là con trai của chiến hữu của Hoắc Cố Chi bị bỏ rơi từ lúc trong bụng mẹ, vừa mới sinh ra đã bị vứt bỏ, qua tay nhiều người mới được anh nhận nuôi, từ đó đều ở bên cạnh cô, mấy năm nay đều có dì giúp việc trông coi chuyện ăn mặc của bé, căn bản cô cũng không cần tốn nhiều tâm sức.
Nhưng mà phụ nữ vẫn luôn là động vật cảm tính, sống cùng một chỗ nhiều năm như vậy, đã sớm có tình cảm sâu đậm, hiện tại lại thấy bảo bảo đang làm nũng với cô, khiến cô hoàn toàn ko có sức lực chống cự, lắc lắc đầu, khuôn mặt thanh tú yếu ớt cười, vuốt khuôn mặt bánh bao mềm mại của bé, nhẹ nhàng cười: “Không có giận con đâu, vì sao trễ như thế này rồi còn chưa đi ngủ?”
Hoắc Cố Chi đứng ở cửa phòng hồi lâu, chỉ thấy cô cười với bảo bảo lúm đồng tiền như hoa, nhưng đối với anh thì chẳng có lấy một cái liếc mắt, không khỏi hừ lạnh, ngạo nghễ tiến lên phía trước: “Được rồi, bảo bảo, con đi ngủ đi, ba có chuyện muốn nói với mẹ con.”
Ngu Vô Song ngước mắt nhìn người đàn ông trước mặt, cô đang đi một đôi dép lê trong nhà, chênh lệch khá lớn về chiều cao với anh, chỉ tới *** của anh, cho nên phải ngẩng đầu lên để nhìn.
Cảm giác như thế khiến cho cô cảm thấy hết sức không thoải mái, thật sự rất có cảm giác bị người đàn ông này áp bức, bình thường không đi giày cao gót mà đứng chung với anh, cô đều cảm thấy áp lực.
Bảo bảo cảm nhận được rõ ràng sự kháng cự của Ngu Vô Song, lập tức che chở cô ở đằng sau, vươn cánh tay nhỏ, cảnh giác nhìn chằm chằm Hoắc Cố Chi khí thế cường đại: “Ba, ba như vậy thật không có phong độ, mẹ đã nói là người khác gọi điện tới cho mẹ, lại chưa nói được bao nhiêu, vì sao ba còn tính toán với mẹ nữa?”
Hoắc Cố Chi nghe thấy thế, cúi đầu nhìn con trai bé nhỏ bên chân, căn bản cũng chả thèm để ý, không nói hai lời gọi luôn bảo mẫu ra bế bảo bảo đi ngủ.
………
Bảo bảo không cam lòng nhưng vẫn bị mang ra ngoài, bên trong thư phòng trở nên yên tĩnh, Hoắc Cố Chi cũng không gấp gáp lên tiếng, anh tự mình ngồi lên chiếc ghế mà cô vẫn ngồi làm việc, lật xem đống tài liệu cô để ở trên bàn.
Phía trên có tất cả địa chỉ và bối cảnh của các cửa hàng ở trung tâm Nam Giang, còn có một vài bản thiết kế, cô gái nhỏ học chuyên ngành nghệ thuật, chỉ phác họa sơ sơ cũng đủ nhìn ra được sự kinh tài tuyệt diễm, cũng khó trách cô chỉ cần vài năm ngắn ngủi đã có thể vững chân trong giới thời trang thượng lưu ở nước ngoài.
Ngu Vô Song vẫn tính tình lạnh nhạt, mặc dù những năm này luôn phải sống bức bách, khiến cho cô phải trái với lương tâm mà tươi cười chào đón với vài người, nhưng mà cô vốn đã có tính cố chấp từ trong xương cốt.
Hiện tại lại thấy anh ngồi đó mà không nói tiếng nào, cô nhíu mày thanh lệ, trong lòng có chút phiền não, đành phải nhanh mồm nhanh miệng mà hỏi: “Tối nay anh không làm việc sao? Vì sao lại rảnh rỗi ngồi đây?”
Để không gây trở ngại công việc của nhau, phòng làm việc của bọn họ một cái ở lầu hai một cái ở lầu ba, anh mang theo bảo bảo lên lầu khiến cho cô có chút kinh ngạc, theo như hiểu biết của cô với anh, thật sự không dám tin rằng anh sẽ vì một cú điện thoại của Mạnh Thiếu Văn mà hao tổn tâm tư lớn như thế.
“Nhớ em.” Giọng nói của người con gái lành lạnh như ngọc, nhưng lại khiến cho cả người Hoắc Cố Chi bừng bừng lửa đốt, anh vươn tay, kéo cô vào trong *** mình, khuôn mặt anh tuấn lộ ra nụ cười hài hước: “Cùng với người tình cũ nói chuyện điện thoại xong có cảm giác gì không?”
Giọng điệu của người đàn ông hết sức xấu xa, khiến Ngu Vô Song giận tức giận trừng trừng nhìn vào đôi mắt đen tuyền kia, âm thầm nghiến răng phản bác: “Hoắc Cố Chi, anh bị bệnh sao? Đừng có mà nói hươu nói vượn! Không phải đã giải thích với anh rồi sao! ?”
Ý loạn tình mê
“Đúng, anh có bệnh.” Người con gái trong *** *** trắng nõn nhẵn nhụi, đang lúc tức giận, trên khuôn mặt ửng lên hai rặng mây hồng, thật sự có thể nói là sắc đẹp thay cơm, đối mặt với cơn bực tức của cô, Hoắc Cố Chi không những không tức giận, ngược lại còn nhếch miệng cười, ý xuân dồi dào: “Còn bị bệnh không nhẹ nữa, nếu không vì sao lại cứ chung tình không đổi với cô gái nhỏ như em chứ?”
Bốn chữ chung tình không đổi này đâm thẳng vào sâu trong nội tâm của Ngu Vô Song, khiến cô sững sờ, những lời tức giận đã để trên môi rồi lại bị nuốt xuống.
Anh thực sự là hơn cô mười tuổi, nhưng anh chưa bao giờ ở trước mặt cô mà tỏ ra xa cách về thế hệ, thậm chí bọn họ còn sớm chiều chung ***ng năm năm liền, loại quan hệ này nếu còn đề cập tới chuyện thế hệ nữa thì thực là giả dối.
Cô không nghĩ mình là người hiểu anh nhất, nhưng có những điều hiển nhiên thì vẫn phải biết, cô đối với anh, nhiều nhất thì cũng chỉ được coi như là một người phụ nữ nhìn thuận mắt ở trên giường mà thôi.
Thấy cô mãi chưa lên tiếng, Hoắc Cố Chi nhướn mày rậm, biểu hiện vui vẻ trên khuôn mặt dần trở thành âm trầm, cánh tay của anh đặt lên eo thon của cô, trên mặt là xao động nét cười: “Còn đang bận sao? Tối nay ngủ sớm một chút.”
Anh dùng giọng điệu bình thản để nói qua chữ ‘ngủ’, đáy mắt lại lóe ra tia u ám, khiến cho Ngu Vô Song đang có vẻ mặt sững sờ trong nháy mắt lại trở nên đỏ bừng, đôi tay cô cố gắng đẩy khuôn *** cứng rắn của anh, muốn tránh thoát khỏi anh, tư thế như thế này thật quá mức mập mờ ám muội, khiến cô không thể chấp nhận.
Không biết làm sao mà người đàn ông kia lại có khí lực lớn tới như vậy, khiến cô có cố sức cũng không di chuyển được chút nào, mà đúng lúc này, lửa nóng trong thân thể đàn ông lại dâng lên, bản thân mình lại đang dán chặt trước *** anh, khiến cho cô không dám có suy nghĩ coi thường.
“A …… Còn muốn chọn cửa hiệu mới sao?” Hoắc Cố Chi co kéo môi mỏng, giọng nói từ tính, ân cần hỏi thăm: “Đã suy nghĩ kỹ chưa? Nếu không thì đem mấy chuyện này giao cho Jim làm đi, mấy chuyện như thế hồi trước anh ta cũng đã từng xử lý ở bên Pháp rồi, loại chuyện cỏn con này nếu còn không thể giúp em giải quyết tốt đẹp, thì anh cũng chẳng cần tới trợ lý như thế.”
Giọng nói hơi chậm lại, rồi lại tiếp tục bổ sung: “Em đã lâu rồi không về nước, đối với nơi này không còn quen thuộc như xưa nữa, cứ để cho Jim làm là được rồi.”
Jim là người Pháp gốc Hoa, là trợ lý cho cô đã ba năm, mỗi lần có tuần lễ thời trang anh ta đều là người xuất hiện còn cô là chủ nhân đứng đằng sau, mấy năm nay vẫn luôn phối hợp rất ăn ý,cũng giúp cô không ít việc.
Chỉ là thành phố Nam Giang này đối với Ngu Vô Song có chút đặc biệt, Pa¬paver¬rhoeas lần đầu tiên được ra mắt ở Nam Giang, cô muốn xuất hiện với một tư thái hoàn mỹ nhất, không cho phép để lọt bất kỳ một hạt sạn nào.
Chỉ là có những lúc, không nên trước mặt người đàn ông này phân trần tỉ mỉ, cô mấp máy môi đỏ mọng, chậm rãi rời tầm mắt, rũ mi, nhẹ nhàng nói: “Anh cũng biết mà, trong công việc, em không thích cái gì qua loa, nếu đã ra tay, thì sẽ không bỏ dở giữa chừng.”
Rõ ràng là giọng điệu nghiêm túc, nhưng qua tai của Hoắc Cố Chi thì lại thành ra cực kỳ tình ý, cô gái nhỏ ngồi trên đùi anh đang mặc một bộ đồ ngủ tơ tằm màu hồng, không trang điểm mà để lộ ra gương mặt phấn nộn hồng hào, so với khuôn mặt tinh xảo ngày thường, dáng vẻ ưu nhã, khí thế mạnh mẽ của nữ cường nhân (người phụ nữ mạnh mẽ) thì khác nhau rất lớn.
Nhưng mà không thể phủ nhận, anh thích cô nhỏ bé ngoan ngoãn hơn, khiến cho anh không nhịn được mà bắt nạt cô, nhất là làn da trắng mịn non nớt đó, thực sự chỉ muốn cắn một cái …….
Một giây tiếp theo, đúng là anh đã làm như vậy, chỉ là không cắn lên mặt cô, mà hướng về phía cần cổ tinh tế trắng mịn gặm cắn một cái, thô lỗ hỏi: “Tối nay có thể hay không?”
Giọng nói trầm thấp của người đàn ông mang theo chút buồn bực, lại có vài phần ý tứ *** chưa được thỏa mãn, khiến cho Ngu Vô Song mở trừng hai mắt mà rên lên một tiếng, đúng là chưa kịp thích ứng.
Hành động như vậy càng khiến cho Hoắc Cố Chi hài lòng, anh rúc vào cổ cô cười trầm thấp, tiếng cười trong trẻo truyền ra, vang vọng cả thư phòng.
“Nhớ anh không?” Trong mắt người đàn ông tràn đầy dục hỏa, anh ôm chặt lấy vòng eo mảnh khảnh của cô, cánh môi câu lên đường cong tà ác, âm thầm cắn răng hỏi “Bây giờ còn chưa biết anh muốn làm gì sao?”
Chính xác là Ngu Vô Song ở phương diện này có chút trì trệ, không phải là đối thủ của người đàn ông này, nhưng dù sao cũng đã hiểu rõ anh rồi, bọn họ còn ở cái đất nước của sự lãng mạn kia sinh sống năm năm, bất cứ lúc nào hay bất cứ nơi đâu cũng đều phải đối phó với nhu cầu của người đàn ông này.
Mấy ngày nay thực sự là bận tới muốn ngất, thậm chí tới cái này cũng quên mất, nhưng dù sao cô cũng là con gái da mặt mỏng, gò má trắng nõn đã đỏ ửng một mảnh, cắn môi nhỏ giọng oán trách: “Đầu anh cả ngày lẫn đêm đều chỉ nghĩ tới chuyện này thôi sao? Bây giờ trời vẫn còn chưa tối đấy.”
Rõ ràng đã bị anh dạy dỗ năm năm rồi, nhưng mỗi lần ***ng tới mấy chuyện như thế này cô đều không thể buông thả, khuôn mặt nhỏ nhắn đều trở nên xấu hổ, có khi còn hồi hộp hơn cả lần đầu tiên của con gái nhà người ta.
Hoắc Cố Chi hiểu được điểm này, không khỏi buồn cười, anh vươn tay vỗ vào cặp ௱ôЛƓ mềm mại hấp dẫn của cô, khuôn mặt anh tuấn nở nụ cười hài hước: “Trời đã tối rồi lại bảo là chưa tối? Là em cứ luôn chú trọng công việc nên không để ý tới sự tồn tại của anh, anh như nào? Hay là ngày mai chúng ta mang theo bảo bảo ra ngoài chơi?”
“Bé ngoan, tối nay chúng ta không làm việc nữa, nghỉ sớm thôi.” Cô gái nhỏ thiên kiều bá mị đang ở trong ***, Hoắc Cố Chi cũng không phải Liễu Hạ Huệ, cũng chẳng muốn là Liễu Hạ Huệ, ngay trong lúc cô còn đang giãy giụa, anh đã quả quyết bế bổng cô lên, từng bước từng bước đi tới cửa phòng ngủ.
Người đàn ông có vóc dáng cao lớn, mặc quần áo vào thì trông có vẻ thon gầy, nhưng lúc cởi ra thì toàn bộ thân thể đều là bắp thịt cường tráng, cho dù có ôm một trăm cân cũng tỏ ra rất nhẹ nhàng.
Anh giống như là đang ôm công chúa, khiến cho Ngu Vô Song kêu la bên ngoài nhưng trong lòng lại cảm thấy ngọt ngào, phải thừa nhận là ánh đèn tối nay quá mức chói mắt, khiến cho mắt cô sắp không mở ra nổi.
Đặt những nụ hôn vụn nhẹ lên đôi môi kiều diễm của cô, Hoắc Cố Chi vừa đi, vừa trầm giọng cười: “Tiểu mỹ nhân ở ngay bên cạnh mà lại không làm chút gì, Hoắc Cố Chi anh cũng không phải là không được.”
Câu cuối cùng anh nói rất trầm bổng, đáy mắt chất chứa ý cười, loại lửa nóng này lan thẳng vào trái tim cô, khiến cho cô không có cách nào kháng cự.
Cô quá rõ ràng giữa bọn họ chỉ là giao dịch,chỉ cần anh muốn, căn bản là cô không thể cự tuyệt, cái chính là bây giờ cô cũng chẳng muốn cự tuyệt.
Người đàn ông này quá mức lấp lánh hấp dẫn, chính là loại đàn ông đứng chỗ nào cũng có thể hấp dẫn vô số ánh mắt, mà người đàn ông như thế lại duy trì hứng thú với cô nhiều năm liền, cô cũng chỉ là người phụ nữ bình thường, chìm trong cái loại ý loạn tình mê này cũng sẽ không thể nhịn được mà tim đập rộn ràng.
…….
Đêm còn dài, người đàn ông lại cao lớn tuấn mỹ, khiến cho phụ nữ chỉ có thể theo anh mà trầm luân, không còn lý trí để suy nghĩ những thứ khác nữa.
Mà lúc này Mạnh Thiếu Văn vẫn còn đang cầm chiếc điện thoại đã tắt từ lâu lẳng lặng ngồi trong xe, sắc mặt thâm trầm như mực, đáy mắt khó nén nổi ưu sầu.
Anh ta quá rõ ràng giọng đàn ông trong điện thoại là của ai, rõ ràng là không liên quan gì tới anh ta, nhưng lại khiến đáy lòng hốt hoảng khó hiểu, giống như trong lúc sơ ý, đã mất đi một thứ quan trọng nhất.
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc