Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 18

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

“Mẹ!”, GIản Uyển Linh nghiêm mặt, khó tin nhìn Chung Tiếu Dung, ảo não nói, “Sao mẹ có thể nói con như vậy, mẹ không phải mẹ con sao?”
“Tao không phải mẹ mày thì ai là mẹ mày chứ?” Chung Tiếu Dung có chút căm tức trừng mắt với Giản Uyển Linh, trên mặt tràn đầy sự giận dữ, “Đừng tưởng được gả vào nhà họ Mạnh là có thể nói chuyện như vậy với mẹ, cũng không thử nhìn xem chính mình đã dùng thủ đoạn gì, không nhân lúc trẻ tuổi mà sinh con để củng cố địa vị đi, sau này bị những phụ nữ xinh đẹp trẻ trung khác kéo xuống thì đừng có mà ngồi khóc!”
Trong phòng khách xa hoa, Chung Tiếu Dung mặc sườn xám màu tím violet, rõ ràng là một quý phu nhân sang trọng nhưng những lời nói ra quả thật khiến người ta không dám khen tặng!
Giản Uyển Linh tức đến trắng bệch cả mặt, cô ta ủy khuất nhìn Giản An Dương, cắn môi làm nũng, “Ba, ba xem mẹ đi, còn nói những lời này để kích động con!”
Người mẹ này của cô ta càng ngày càng vô dụng, may mà ở đây không có ai, không thì ai mà nghe được thì chỉ có nước bị cười đến rụng răng!
“Chung Tiếu Dung!”, Giản An Dương tức giận, người phụ nữ kia vừa dứt lời, ông ta liền ra uy trừng mắt nhìn vợ mình, đáy mắt lộ ra ý cảnh cáo, “Bà còn dám nói hươu nói vượn tôi sẽ cho bà về quê một thời gian, vợ của Giản An Dương tôi không phải là một người đàn bà chanh chua không có đầu óc!”
Khi còn trẻ Chung Tiếu Dung là một tiểu thư quyền quý đoan trang mạnh mẽ, về sau khi quen biết Giản An Dương, người đàn ông dịu dàng như ngọc này luôn dùng ánh mắt ái mộ nhìn bà ta như bao người đàn ông khác, bây giờ thì sao, thực tế hiện tại lại hoàn toàn khác xa so với lúc trước.
Nhất là bây giờ, câu nói người đàn bà chanh chua như một cái gai đâm vào lòng bà ta, khiến bà ta tức giận vứt đũa đứng bật dậy, lạnh lùng nhìn hai cha con, “Hai người đúng là làm tôi ghê tởm, tôi nói câu nào sai sao? Năm đó nếu tôi không mang thai, liệu ông có theo lời ba mẹ cưới tôi hay không? Nếu tâm cơ của tôi không cao, chỉ sợ đã để con hồ ly tinh kia thực hiện được kế hoạch của nó rồi!”
Giản An Dương chưa bao giờ nghĩ vợ mình sẽ nói ra những lời này, khuôn mắt trầm xuống, lạnh lùng nhìn chằm chằm bà ta, trong đôi mắt lộ ra vẻ chán ghét!
“Tôi thấy bà gần đây sống quá thoải mái mà quên mất thân phận của mình rồi, A Vương, ngay mai thu thập hành lí cho phu nhân, đưa bà ấy về quê một chuyến!”
Giản Uyên Linh hoảng sợ khi nghe thấy những lời ấy, trợn mắt há hốc mồm nhìn sắc mặt âm trầm của Giản An Dương, trong lòng cô ta bỗng cảm thấy lo sợ bất an, nghiêm mặt bắt đầu biện hộ, “Ba, mẹ chỉ là nhất thời nhanh miệng, ba đừng nóng giận, điều kiện dưới quê kém như vậy sao mẹ có thể chịu nổi?”
Chung Tiếu Dung đã tức đến mức không nói thành lời, không đợi quản gia đi đến, bà ta liền giận dữ rời đi, khi đến tiền sảnh còn cười lạnh một tiếng, “Tôi không đi đâu hết, tôi đi lần này, ai biết có con hồ ly tinh nào lại xuất hiện không, đừng tưởng rằng tôi không biết vì sao buổi lễ đính hôn hôm ấy ông lại về gấp như vậy, có một số việc tôi đã chịu đủ rồi, đừng khiến chúng ta trở mặt với nhau!”
Những năm gần đây ba mẹ thường xuyên cãi nhau, Giản Uyên Linh không phải là chưa từng thấy, nhưng cô ta không ngờ còn có chuyện này đằng sau nữa, câu nói hồ ly tinh của Chung Tiếu Dung càng khiến cô ta nghi ngờ, không khỏi quay lại nhìn Giản An Dương bên cạnh.
Trong mắt người ngoài, ba mẹ cô ta là một cặp vợ chồng ***, chỉ có cô ta biết sự thực không phải như vậy. giữa bọn họ chỉ tồn tại một loại lợi ích, năm đó gia tộc của mẹ còn quyền quý hơn nhiều so với ba, khi kết hôn mẹ đã mang theo một số tài sản kếch xù gia nhập Giản gia.
***
Lúc còn trẻ Giản An Dương là một người đàn ông rất có sức quyến rũ, một tay ông ta gây dựng nên công ty, còn lấy được quyền thừa kế từ cha mình thì không thể thiếu những thủ đoạn.
Nhưng không thể phủ nhận, những thủ đoạn này đã khiến ông ta thành công, mà bây giờ đã về già, nhìn trong nhà tiêu điều lạnh lẽo, ông ta không khỏi đặt tay lên *** tự hỏi, đây là điều mà ông ta muốn?
Trước đây, ông ta cũng từng thích một người phụ nữ, cũng ảo tưởng cả đời này có thể cầm tay người mình yêu đi đến đầu bạc răng long! Nhưng cho dù thế nào ông ta cũng không bao giờ nghĩ đến Chung Tiếu Dung là một người đàn bà chanh chua như vậy. lúc còn trẻ dựa vào gia thế của bản thân chưa bao giờ đặt ai vào mắt, hiện tại đã già nhưng vẫn không có đầu óc, nói chuyện cũng không thèm dùng đầu để suy nghĩ.
“Ba, đây cũng không phải là lần đầu tiên mẹ như vậy, ba đừng chấp mẹ làm gì!”, Cô ta nhẹ chớp mắt, Giản Uyển Linh vẫn còn thông mình để không hỏi về buổi lễ đính hôn hôm ấy, hiện tại nhờ có mẹ nhắc nhở mà cô ta mới nhận ra nếu không có sự ủng hộ của gia tộc, vị trí MẠnh thiếu phu nhân này của cô ta chỉ sợ cũng chẳng giữ được bao lâu!
Giản An Dương tức giận hừ hừ, chậm rãi thu hồi ánh mắt lạnh lẽo, đối với lời khuyên bảo của con gái, ông ta cũng không thèm để trong mắt, mà trực tiếp lạnh giọng đáp trả, “Chuyện của ta và mẹ con không cần con quản, tính tình của bà ấy ra sao con hiểu rõ, nếu hôm nay ta không nói rõ ràng, lần sau người mất mặt chính là Giản An Dương ta!!”
Bà ta cũng được coi là sinh ra trong gia đình thư hương, cũng tốt nghiệp đại học nhưng một chút phẩm hạnh cũng không học được, vài năm gần đây lại càng chẳng ra gì.
Giản Uyển Linh nhìn thấy sự phiền chán trong mắt Giản An Dương, đột nhiên có chút đồng tình với ba mình, tính tình của mẹ cô ta biết rõ, rõ ràng rất ngu dốt nhưng luôn tỏ ra là mình thông minh, còn dám nói Vương Cốc Tuyết không phúc hậu, bà ta so ra còn không bằng một nửa, ít nhất người ta còn biết làm bộ, không giống như bà ta chỉ biết ồn ào.
“Nói đi, sao hôm nay lại về nhà ăn cơm? Lại cãi nhau với Thiếu Văn rồi à?”, Tựa lưng vào ghế ngồi, Giản An Dương đối với cao lương mỹ vị trên bàn không hề có hứng thú, ông ta âm trầm liếc qua sắc mắt con gái, nhíu mày trầm giọng hỏi, “Mấy năm nay Thiếu Văn vẫn áy náy với con, nếu không có chuyện gì lớn thì đừng có làm nháo với nó!”
Ông ta hiểu rõ đứa con này của mình, rõ ràng có mưu kế nhưng lại thiếu thủ đoạn, hơn nữa qua vài năm nay thể xác và tinh thần đã không còn bằng như trước nữa, bây giờ ông ta chỉ hi vọng cô ta có thể nắm tâm của Mạnh Thiếu Văn thật chặt, giữ vững vị trí của mình ở Mạnh gia, như vậy mới có thể có lợi cho sự hợp tác của hai nhà sau này.
Một chữ nháo này đủ khiến Giản Uyển Linh cảm thấy úy khuất, nhớ tới sự lạnh đạm mâu thuẫn của Mạnh Thiếu Văn mấy hôm nay, trong lòng cô ta cảm thấy thương tâm, bất tri bất giác mắt đã đầy nước, nghẹn ngào nói, “Ba, không phải như ba nghĩ đâu, tại Thiếu Văn hờ hững với con, ngay cả nói một câu con cũng chẳng có cơ hội!”
Lời này Giản An Dương cũng không tin, ông ta đã quá hiểu tình cảm của Thiếu Văn với con gái mình, nói, “Con gái, con không thể nghĩ như vậy, hiện tại Thiếu Văn giữ chức vụ quan trọng, công tác quá bận rộn nên có thể mệt mỏi, con phải thông cảm cho nó, đừng có mà cao ngạo gây khó dễ cho nó, đã lấy chồng rồi thì đừng động tí là giận dỗi bỏ về nhà như vậy!”
Si tình luôn là thứ khiến cho người ta dễ mất lí trí nhất, Mạnh Thiếu Văn là một người đàn ông như vậy, chỉ cẩn hắn vẫn xem cô ta như Giản Uyển Như một này thì cô ta vĩnh viễn là Mạnh Thiếu phu nhân.
“Ba, ba thật sự không hiểu chuyện này!”, tâm tình Giản Uyển Linh càng khó chịu, cẩn thận nhìn thần sắc của Giản An Dương, cắn môi nhỏ giọng nói, “Thiếu Văn đã sớm không còn là Thiếu Văn năm đó, trong khoảng thời gian này anh ấy vẫn luôn rất lạnh nhạt với con, hình như anh ấy đã bắt đầu hoài nghi thân phận của con rồi!”
Trao đổi xâm nhập

“Không thể như thế được!”, Giản An Dương hoàn toàn không tin tưởng những điều mình vừa nghe được, thậm chí ông ta còn tươi cười liếc nhìn Giản Uyển Linh nói chắc chắn, “Con cứ yên tâm đi, trong lòng Mạnh Thiếu Văn chỉ có một mình Giản Uyển Như, Giản Uyển Linh đã sớm ૮ɦếƭ rồi!”
Dưới ánh đèn sáng chói trong phòng bếp, trên mặt ông ta tràn đầy ý cười, giống như người đã ૮ɦếƭ kia không phải là con gái mình.
Mặc dù không phải lần đầu tiên chứng kiến chuyện này nhưng Giản Uyển Linh vẫn thoáng cảm thấy băng giá, đối với cô ta bây giờ, tình cha con chẳng là gì nữa, trong lòng cô ta lúc này chỉ tồn tại một mình Mạnh Thiếu Văn.
Khẽ cắn môi dưới, Giản Uyên Linh lộ ra vẻ mặt u oán, căm hận nói, “Ba, chắc ba cũng biết đứa con riêng của Mạnh gia đã trở về, anh ta còn mang theo một người phụ nữ, cô ta dáng dấp rất giống con, hơn nữa hình như cô ta luôn nhắm vào con!”
Thật ra cô ta còn muốn nói người phụ nữ kia có lẽ là Giản Uyên Như đã ૮ɦếƭ mất xác dưới biển, chỉ là những lời nói này chỉ dừng lại ở đầu lưỡi nhưng cuối cũng vẫn không nói ra.
Ngu Vô Song tuyệt đối không thể là Giản Uyển Như, người phụ nữ kia quyến rũ động lòng người, mà Giản Uyển Như lạnh lùng kiêu ngạo, hai người như lửa với nước hoàn toàn trái ngược nhau.
Hơn nữa, Giản Uyển Như vẫn luôn bị cô ta giẫm đạp dưới gót chân, tuyệt đối không thể có khí thế của Ngu Vô Song được.
“Dáng dấp rất giống con?”, Giản An Dương nghe vậy, vui vẻ trên mặt phai đi không ít, kể từ sau khi chuyện đó xảy ra, ông ta vẫn luôn rất nhạy cảm với những chuyện như thế này, đôi mắt tinh nhuệ nhìn con gái mình, quan sát cô ta một lúc rồi nói, “Lời này là có ý gì?”
“Ba, ba phải giúp con điều tra thân phận của người phụ nữ kia, anh Thiếu Văn là chồng của con, có thể giống như lời mẹ nói, con chưa có con ngày nào thì chỗ đứng của con ở Mạnh Gia chưa ổn định ngày đó, lúc này không thể để xảy ra bất kì sai lầm nào!”
Giản Uyển Linh không phải người ngu ngốc, lời nói của mẹ tuy là khó nghe, nhưng không phải là không có đạo lí, cô ta biết rõ lúc này giữa mình và Thiếu Văn đang có vấn đề, nhưng nếu cô ta có con của anh ấy, liệu khi biết chân tướng sự việc Thiếu Văn có nhẫn tâm bỏ cô ta không?
“Về sau con ít tiếp xúc với Hoắc Cố Chi thôi!”, Cau mày suy nghĩ một lát, Giản An Dương lạnh lùng mở lời.
“Lão Mạnh sống đến từng này tuổi rồi có gì là chưa trải qua, nếu ông ta coi trọng Hoắc Cố Chi, vậy dĩ nhiên anh ta có chỗ hơn người, con đừng cho rằng người thừa kế Hằng Viễn vĩnh viễn chỉ có một mình Thiếu Văn, nếu như Hoắc Cố Chi có tư tâm, sợ rằng vị trí mà nó đang ngồi sẽ chẳng còn vững như bây giờ nữa đâu!”
Lời nói này khiến Giản Uyển Linh tức giận bất bình, cô ta không cam lòng cắn môi nói, “Ba, sao ba có thể nói giúp người ngoài? Thiếu Văn là con rể của ba, hơn nữa, Hoắc Cố Chi chỉ là đứa con riêng sao có thể thừa kế Hằng Viễn? Mạnh gia gia nếu thật sự quan tâm đến anh ta thì đã sớm đưa anh ta về nhận tổ tông rồi, sao có thể để anh ta lưu lạc bên ngoài đến hơn 20 tuổi mới gọi trở về?”
“Con riêng?”, Hai chữ này đã chạm đến đến đáy lòng của Giản An Dương, ông ta đứng bật dậy, sắc mặt tối tăm nhìn chằm chằm Giản Uyển Linh.
“Câm miệng! Tao nuôi mày lớn như vậy, để cho mày tiếp xúc với nền giáo dục tiên tiến nhất từ nhỏ để mày nói năng lỗ mãng như vậy sao? Con riêng thì sao? Tao thấy Hoắc Cố Chi mới là người thích hợp với vị trí đứng đầu Mạnh Gia nhất, Mạnh Thiếu Văn nếu không cẩn thận thì sớm muộn cũng có ngày mất giang sơn!”
Âm thanh lãnh trầm chọc thẳng đến trái tim mềm mại của Giản Uyển Linh, cô ta đột nhiên cảm thấy uất ức, nước mắt ròng ròng nhìn ba mình, âm thanh mềm nhẹ lộ ra sự chua xót.
“Ba, bây giờ con đã ở tình cảnh như vậy rồi mà người vẫn còn thêm dầu vào lửa, Hoắc Cố Chi có thế nào cũng không liên quan đến con, con chỉ phiền lòng với người phụ nữ kia, cô ta đứng trước mặt Thiếu Văn nói hươu nói vượn khiến Thiếu Văn xa cách với con!”
Rốt cuộc cũng là con gái ruột thịt của mình, Giản An Dương cũng không nói thêm điều gì nặng nề, ông ta chậm rãi rời tầm mắt đi, đưa lưng về phía cô ta trầm giọng nói, “Ta sẽ giúp con điều tra về người phụ nữ kia, bây giờ điều quan trọng nhất là con phải làm là nắm thật chặt tâm của Thiếu Văn, thừa dịp nó vẫn còn áy này với con thì sinh một đứa bé đi mà củng cố địa vị!”
So với sự nghi nghi ngờ ngờ của Giản Uyển Linh, Giản An Dương nghĩ thoáng hơn nhiều, cũng chỉ là dáng dấp giống nhau thôi, còn có thể nguy hại gì? Mạnh Thiếu Văn ngày ngày nhìn một kiểu phụ nữ chỉ sợ còn chán ngán chẳng muốn ***ng.
Đàn ông mà, luôn thích thay đổi, hơn nữa cậu ta là một người đàn ông hào hoa phong nhã, chỉ có điều tâm tư không phải bình thường! Điều ông ta muốn nói với con gái đó chính là, muốn ngồi vững trên vị trí Mạnh thiếu phu nhận thì không thể so đo với người tình của chồng mãi được.
Đèn thủy tinh trên trần sáng lấp lánh, đôi mắt long lanh cô ta không tài nào mở ra được, Giản Uyển Linh ngước mắt nhìn bóng lưng của ba, mím môi thật chặt, trong lòng thoáng qua một tia âm trầm.
Đây mới chính là ba của cô ta, bên ngoài thì được người đời ca tụng là có tài kinh doanh, khéo ứng xử, nhưng thực chất trong nhà thì thờ ơ với vợ con, thậm chí trong mắt ông ta, con cái chỉ là công cụ phát triển cho con đường sự nghiệp của mình.
Vì muốn cô ta đứng vững ở Mạnh Gia, ông ta thậm chí còn không cuộc sống sau khi kết hôn của cô ta có hạnh phúc hay không, càng không quan tâm đến suy nghĩ của cô ta.
Ý thức được điều này, Giản Uyển Linh giận mà không thể nói gì, cô ta rũ hai mắt, hàng mi dày che đi sự thù hận lóe lên trong mắt cô ta.
... ........
So với không khí âm trầm nặng nề ở Giản gia, biệt thự của Hoắc Cố Chi và Ngu Vô Song dĩ nhiên là thoải mái hơn nhiều.
Mấy ngày nay Ngu Vô Song chỉ quan tâm đến chuyện khai trương cửa tiệm mới, đây là nhãn hiệu của Papaverrhoeas lần đầu tiên xuất hiện ở Nam Giang nên cô cực kì cẩn trọng, toàn bộ tinh lực và thời gian mấy năm gần đây của cô đều giành cho cái danh hiệu Papaverrhoeas này nên cô không thể để cho mình có chút tì vết nào.
Sau khi ăn cơm tối xong, Ngu Vô Song và Hoắc Cố Chi đều trở về thư phòng làm việc, đều là nam nữ đã trưởng thành, công việc của hai người đều bận rộn nên dù có cả ngày ở nhà thì hai người cũng không nhàm chán dính nhau một chỗ.
Chỉ là Hoắc Cố Chi tối nay trong phòng làm việc lại có chút xao động, bởi đã năm ngày nay anh không được “Khai trai” rồi!
Phụ nữ mỗi tháng đều có vài ngày không tiện như vậy, trước kia anh đều nhịn được, nhưng bây giờ có chút nóng ran, cũng không biết có phải là lại phát tình rồi không.
... ...... ......
Đang lúc Hoắc Cố Chi suy nghĩ lung tung, bảo bảo liền nện đôi chân trắng noãn mập mạp như củ cải bước vào, thằng bé gõ cửa mấy lần mà không có ai ra, không thể làm gì khác hơn là tự đẩy cửa bước vào.
“Ba ba, ba đi xem mẹ đi, mẹ cứ nói chuyện với người đàn ông nào đó rất lâu, lại còn cười cười nói nói chứ!”, Từ trước đến giờ bảo bảo luôn là “tiểu hán gian” đi rình mò Ngu Vô Song rồi chạy đến báo cáo với ba mình.
Thằng bé chép chép miệng đã dính đầy nước ép nho chăm chú nhìn Hoắc Cố Chi, thấy anh mãi không lên tiếng, khuôn mặt phúng phính sốt ruột nói, “Ba ba, ba mà không đi, mẹ sẽ bị người khác ςướק mất đấy!”
Ở phương diện này bảo bảo và Hoắc Cố Chi từ trước đến giờ vẫn luôn chung một chiến tuyến. mẹ chỉ có thể là của bọn hị, người đàn ông khác đừng có hòng mơ tưởng nhúng chàm.
Hoắc Cố Chi đang xem hạng mục hợp tác với Jaguar, trên bàn gỗ đầy tài liệu nhưng một chữ cũng không lọt vào mắt anh, hiển nhiên là mất hồn hồi lâu, bảo bảo đột nhiên lên tiếng khiến anh lấy lại tinh thần, hơn nữa nghe lời nói của bảo bảo thì khuôn mặt trầm xuống.
Mấy ngày nay tiểu nha đầu vì chuyện khai trương cửa tiệm mà rất bận rộn. rất ít nói chuyện cùng anh, ngay cả lúc ăn cơm cũng nhấp nhổm, bây giờ rốt cuộc cũng có cơ hội “Trao đổi xâm nhập”, Hoắc Cố Chi dĩ nhiên rất thích thú.
Anh đặt tài liệu trên bàn xuống, từ từ đứng dậy, bước lên cầm bàn tay mềm mại của bảo bảo, khuôn mặt anh tuấn hiện lên nụ cười dịu dàng, chỉ là nụ cười kia nhìn thế nào cũng không có ý tốt, “Đi, chúng ta đi tìm mẹ!”
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc