Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 17

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Tự bào chữa
Cô gái gần trong gang tấc có một khuôn mặt cực kỳ tinh xảo, rất giống Uyển Như mà lại có khác biệt trời vực, bên môi Uyển Như không có nốt ruồi nhỏ kia, cũng không quyến rũ như cô, cô gái này quá đẹp, khiến đàn ông không rời mắt nổi.
Nhưng những chuyện này không phải quan trọng nhất, quan trọng là câu nói của cô về ý nghĩa chiếc nhẫn, khiến anh rất kinh ngạc. Anh lại không phải thằng ngu, liên tưởng đến ý thù hận trong mắt cô, đáp án trong đầu được miêu tả cực kỳ sinh động.
Ngu Vô Song liếc nhìn cánh tay đang giữ tay mình, bàn tay đàn ông sạch sẽ thon dài, móng tay cắt rất ngay ngắn, quả thật còn đẹp hơn tay phụ nữ, trong mắt cô hiện ra sự hoài niệm nhưng rất nhanh đã bị đè lại.
Cô ngẩng đầu lên, khẽ mỉm cười, nốt ruồi sinh động bên khóe môi như giọt mật. Cô cứ thản nhiên nhìn chăm chú vào Mạnh như vậy, đôi môi đỏ mọng, trong mắt lộ ra sự chế nhạo: "Tôi nói gì chẳng lẽ Mạnh tổng không nghe rõ? Cần gì tôi phải lặp lại? Về chuyện tại sao tôi lại biết rõ như thế, tại sao tôi phải nói với anh?"
Giản Uyển Linh bên cạnh đã khẩn trương đến trắng bệch mặt, quên cả hô hấp, cô ta nhìn thẳng vào Ngu Vô Phong, chỉ cảm thấy gương mặt đó quá giống Giản Uyển Như, mặc dù con nhỏ kia đã ૮ɦếƭ rồi nhưng vẫn không tìm được thi thể, vẫn là tai họa ngầm trong lòng cô ta.
Lúc này, tầm mắt Ngu Vô Song hơi đổi, rơi lên khuôn mặt tái nhợt không biết đang nghĩ gì của Giản Uyển Linh, cô cười nhạo một tiếng, giọng nói càng thêm giễu cợt: "Tại sao sắc mặt cô Giản kém thế? Nhớ tới em gái đã mất của mình à? Nghe nói trước kia quan hệ giữa cô ấy và Mạnh tổng không tệ, không hiểu tại sao cô lại chấp nhận được, dù sao tôi cũng không thể tha thứ nếu Cố Chi nhà tôi thân mật với cô gái khác."
Lời này rất có sức nặng, không chỉ làm Giản Uyển Linh bẽ mặt mà còn khiến Mạnh Thiếu Văn biến sắc, anh không để ý tới hoàn cảnh, lạnh lùng hỏi: "Rốt cuộc cô là ai?"
Chuyện này không ai biết, cả Nam Giang chỉ biết anh và Uyển Như rất ***, nhưng cô lại biết quan hệ giữa anh và Giản Uyển Linh không tệ, anh có thể nhìn thấy sự khinh bỉ trong mắt cô, loại cười nhạo khinh miệt này khiến anh nghĩ đến lần quan hệ ngoài ý muốn năm năm trước.
Bộ dạng hoảng sợ của anh ta khiến Ngu Vô Song rất hài lòng, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, hơi thở như lan ghé vào tai anh ta: "Mạnh tổng, ở nơi đông người, vợ anh cũng ở bên cạnh, anh cứ nắm tay tôi không buông như vậy không sợ cô ấy ghen sao? Tôi còn muốn sống thêm mấy năm nữa, thủ đoạn của cô Giản quá cao cường, tôi sợ không chơi lại được."
"Ngu Vô Song!" Giản Uyển Linh đứng một bên không nhịn được, cô ta hung dữ nhìn chằm chằm Ngu Vô Song, vẻ mềm mại trên mặt biến mất: "Cô đừng nói hươu nói vượn, cô thì biết cái gì? Những tin đồn bên ngoài, cô biết cái gì là thật mà dám đem ra nói càn?"
Cô ta giả bộ bình tĩnh khiến Ngu Vô Song rất rõ ràng, cô lạnh lùng hất tay Mạnh Thiếu Văn ra, bước đến gần cô ta, trong mắt lộ ra sự thù hận ngập trời: "Cô Giản không phải tự xưng là con nhà quyền quý ư? Tại sao lại không lựa lời mà nói thế? Chân tướng thế nào tôi rõ hơn cô nhiều, cô thật sự cho rằng mình đã thắng sao?"
Nếu nói Giản Uyển Linh là một người đẹp dịu dàng thì Ngu Vô Song sau khi sống lại chính là nữ hoàng tự tin, so sánh với thân phận công chúa mặc người định đoạt năm đó, cô bây giờ có quá nhiều, đủ để thẳng lưng trước mặt kẻ thù.
Cô gái trước mặt quá mạnh mẽ khiến Giản Uyển Linh lùi về sau mấy bước, không để ý tới ánh mắt kì quái của những người chung quanh, cô ta cực kỳ hoảng sợ nhìn Ngu Vô Song, không biết nhớ ra cái gì đó, sắc mặt liền trắng bệch.
Giản Uyển Như! Giản Uyển Như!
Giờ phút này, trong đầu cô ta không ngừng hiện lên cái tên ấy, trong lòng cực kỳ sợ hãi, cô ta chợt nghĩ, đến bây giờ vẫn chưa tìm được thi thể Giản Uyển Như, có khi nào cô ta vẫn còn sống không?
Từ khi quyết định trở lại, Ngu Vô Song đã không sợ lộ thân phận rồi. Cô khoanh tay, tốt bụng nhìn Giản Uyển Linh, cười nhẹ: "Không muốn người ta biết thì trừ phi mình đừng làm, cô Giản thông minh như thế chắc chắn phải hiểu đạo lý này chứ?"
Mấy năm nay Giản Uyển Linh rất ít tiếp xúc với xã hội thật nhưng không có nghĩa là cô ta ngu ngốc, nhìn người phụ nữ đối đầu với cô ta khắp nơi, cô ta âm thầm cắn răng, thu lại sự luống cuống, thay vào đó là nụ cười đoan trang ưu nhã: "Cô Ngu không thích tôi nên mới ba lần bốn lượt làm khó tôi, chỉ có điều, tôi không hiểu tại sao cô lại chỉ chó mắng mèo như thế, cô Ngu có chuyện gì thì cứ nói thẳng, làm như vậy không hay đâu."
Mạnh Thiếu Văn dùng ánh mắt tìm tòi nghiên cứu Ngu Vô Song, đây chắc chắn là một cô nàng cực kỳ quyến rũ nhưng cô lại thù hận anh. Không phải anh tự kiêu, mà những năm gần đây anh luôn là bạch mã hoàng tử trong lòng các cô gái ở Nam Giang, anh biết mình có điều kiện, dù không tới nỗi người gặp người thích nhưng cũng sẽ không để phụ nữ ghét, cô không để anh vào mắt, ngược lại còn có thù hận, không thể phủ nhận, những việc làm của cô đã K**h th**h lòng hiếu kì của anh.
"Cô Ngu, vợ chồng chúng tôi có làm gì không đúng, mong cô chỉ rõ." Im lặng qua đi, mặt Mạnh Thiếu Văn không chút thay đổi nhìn Ngu Vô Song, cử chỉ lỗ mãng lúc trước đã không còn: "Tôi đây tự nhận mình làm ăn đoan chính, chưa từng làm việc gì trái với lương tâm, cũng chưa từng đắc tội cô, nếu cô Ngu nghe phải tin đồn gì thì mong cô tìm hiểu rõ chân tướng."
Nghe anh ta nói như vậy, Giản Uyển Linh càng thêm tự tin, cô ta che đậy sự hoảng hốt trong mắt, tiến lên kéo tay Mạnh Thiếu Văn, lúm đồng tiền như hoa nhìn Ngu Vô Song, giọng nói càng thêm dịu dàng cảm động: "Thiếu Văn, em thấy anh nói rất đúng, sợ rằng cô Ngu đã hiểu lầm vợ chồng chúng ta rồi."
Mạnh Thiếu Văn mím đôi môi mỏng, ánh mắt lặng lẽ nhìn chăm chú vào cô gái ưu nhã bên cạnh, Uyển Như ơi Uyển Như, em đúng là thay đổi quá nhiều, chuyện năm đó rốt cuộc thế nào, em còn giấu giếm gì anh không?
Một nam một nữ trước mặt đúng là lợi hại, ૮ɦếƭ rồi nói thành sống. Ngu Vô Song liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay, thấy thời gian không còn sớm, cũng không "Ham chiến", cô hất chỗ tóc quăn bên tai, nhướn mày, khẽ cười một tiếng, giọng nói nghe không ra thật giả: "Mạnh tổng đúng là thích tự bào chữa, anh đã cảm thấy như vậy thì cứ cho là như vậy đi, tôi còn có việc, lần sau có cơ hội lại nói chuyện tiếp."
Vừa bước được hai bước, cô chợt dừng lại, tươi cười nhìn Giản Uyển Linh, thấy cô ta rất vui vẻ liền không khỏi cười nhạo: "Tâm trạng của cô Giản cũng tốt nhỉ, không biết cô có hứng thú với mấy đồ cũ của tôi không?" Không đợi cô ta đáp lại, Ngu Vô Song đã cười, cô nhếch đôi môi đỏ mọng, cao ngạo nhìn chăm chú vào Giản Uyển Linh, cao quý rực rỡ hơn cô ta không biết bao nhiêu lần: "Đừng vội từ chối, những thứ đó đều liên quan đến cô Giản, tôi sợ nếu công bố ra sẽ có ảnh hưởng không tốt đến cô, nếu cô Giản có hứng thú thì cứ đến tìm tôi, cô Giản thần thông quảng đại như vậy, nhất định có thể tìm được cách liên lạc." Nói mấy lời này xong, cô đi thẳng ra ngoài, tư thế dịu dàng mà cao ngạo.
Giản Uyển Linh đứng đằng sau đã tái mặt, cô ta lộ vẻ thù hận, cắn chặt môi.
Tinh thần bất ổn
Một giờ sau, tập đoàn Hằng Viễn, trong phòng làm việc của Tổng giám đốc.
Ngu Vô Song, nữ, sinh ngày 8 tháng 8, năm 1986 ở Bắc Kinh, lúc năm tuổi thì cả nhà di dân sang Paris - Pháp, mười tám tuổi thi vào học viện nghệ thuật cao cấp ở Pháp, từng công tác tại một triển lãm tranh rất nổi tiếng ở Paris, cha mẹ đều là thương nhân, có vài nhà hàng, khách sạn ở Paris. . . . . .
Tựa lưng vào ghế ngồi, Mạnh Thiếu Văn cầm một phần tài liệu về Ngu Vô Song, cái này vừa được thư kí Lâm Tuấn đặt trên bàn làm việc của anh, thân phận của Ngu Vô Song rất rõ ràng, không hề quá đáng.
Về phần cô và Hoắc Cố Chi, họ quen nhau khi đi du lịch ở Provence, một cuộc gặp gỡ rất lãng mạn, sau này thì ở cùng nhau, còn thằng bé gọi là Bảo Bảo là con của chiến hữu Hoắc Cố Chi, nó mồ côi từ trong bụng mẹ, không phải họ ruột.
Tài liệu rất rõ ràng, có thể nói là trong sạch đến không một kẽ hở. . . . . .
Sau khi xem xong, anh lạnh lùng ném nó xuống, khuôn mặt lạnh lẽo liếc nhìn thư kí: "Đây chính là tư liệu cậu tra được à? Cầm cái tài liệu qua loa này tới đây gạt tôi sao?"
Hai chữ \'qua loa\' hơi nặng nề khiến Lâm Tuấn tái mặt, anh ta vội vàng giải thích: "Ông chủ, anh hiểu lầm rồi, tài liệu này tôi phải trả rất nhiều tiền mới tra được, không thể giả dối." Thật ra thì anh ta cũng cảm thấy Ngu Vô Song này rất kỳ lạ, từ nhỏ đến lớn không có chút khuyết điểm nào, tất cả đều là ưu điểm lấp lánh, mặc dù cha mẹ không phải quyền quý nhưng cuộc sống ở nước ngoài cũng không tệ, những cô gái có bối cảnh như vậy ở Nam Giang đếm không xuể, cũng không biết tại sao Hoắc Cố Chi lại coi trọng cô?
"Cậu là ngu thật hay giả bộ ngu?" Buổi sáng mới bị Ngu Vô Song làm tức điên lên, tác phong không còn nhanh nhẹn như trước, anh mím đôi môi mỏng, lạnh lùng nhìn thư kí, giọng điệu châm chọc: "Loại tài liệu giả này ai cũng có thể làm ra. Tôi muốn biết thông tin thật sự của cô ta, không phải loại giả tạo này. Người phụ nữ đó đã nhiều lần làm khó tôi, rõ ràng là thù hận tôi, bây giờ ngay cả bối cảnh của kẻ địch cũng không biết thì tôi đấu với cô ta thế nào?"
Lâm Tuấn đi theo anh cũng đã bốn, năm năm nên rất rõ tính khí của anh, bây giờ thấy anh nói chuyện như vậy, anh ta cau mày, suy tư trong chốc lát rồi mím môi nói: "Tôi xin lỗi, Mạnh tổng, mong anh cho tôi chút thời gian, tôi nhất định sẽ cho anh một câu trả lời hài lòng."
Những tài liệu này có thể là giả, nhưng thân phận thực sự của Ngu Vô Song là gì mà cần làm giả? Nhớ tới cảnh tượng lúc trước, Mạnh Thiếu Văn liền nhức đầu khoát tay, anh chậm rãi thu tầm mắt lại, cau mày trầm giọng nói: "Thôi, cậu đừng quản chuyện này nữa, có khi cậu có tra thêm mấy lần thì kết quả vẫn sẽ như vậy thôi, thế lực bây giờ của Hoắc Cố Chi không phải cậu cứ dò xét là ra được."
Chuyện này rõ ràng là do Hoắc Cố Chi ở sau lưng làm loạn, nhưng tại sao hắn lại làm như vậy? Chẳng lẽ là quá yêu Ngu Vô Song nên không muốn ai biết thân phận thực sự của cô ta? Nghĩ tới đây, sắc mặt anh càng thâm trầm, ánh mắt âm u vô tận.
Thấy tất cả, Lâm Tuấn muốn giải thích nhưng lời chưa ra khỏi miệng đã bị người đàn ông ngồi trên ghế cắt đứt: "Chuyện này không liên quan đến cậu, nó đã bị Hoắc Cố Chi xử lý rồi." Đàn ông nhìn đàn ông luôn chính xác, lúc ở lễ đính hôn anh đã biết hắn rất coi trong cô, ánh mắt đắm đuối si tình đó không lâu năm thì căn bản không thể có.
Những lời đồn đãi về người đàn ông ấy, mấy ngày nay Lâm Tuấn nghe thấy không ít, đơn giản chính là thân phận thần bí của hắn thật ra chẳng phải nhân vật lớn gì, Lâm Tuấn ý thức được việc này, nhỏ giọng nói: "Ông chủ, thật ra thì ban đầu tôi cũng nghĩ vậy, chỉ là về sau lại không dám tin." Không thể tin được Hoắc Cố Chi hắn lại có bản lĩnh ấy, chuyện này phải cần bao nhiêu thế lực mới có thể làm được?
Mạnh Thiếu Văn không thể không suy nghĩ nhiều nhưng khi tất cả đã đặt trước mặt anh thì anh mới tin. Thì ra sau khi giải ngũ, người đàn ông Hoắc Cố Chi không hề dựa vào thế lực của nhà họ Mạnh mà tự ra ngoài xông pha, hơn nữa bây giờ còn quyền thế ngập trời. Xoa mi tâm (phần giữa trán) mệt mỏi, anh chợt đứng dậy, phía sau là các toà nhà cao tầng ở Nam Giang, Mạnh Thiếu Văn đứng ở đó dõi mắt nhìn xuống thành phố náo nhiệt bên dưới.
Năm ba mươi tuổi này chính là thời khắc huy hoàng trong cuộc đời của anh, anh vốn nên tràn ngập tự tin nhưng bây giờ trong lòng lại có vẻ hơi thấp thỏm.
Nhớ tới cô gái cho anh cảm giác quen thuộc kia, anh liền cảm thấy khổ sở, nhẹ giọng thì thầm: "Lâm Tuấn, cậu đi theo tôi nhiều năm rồi, tại sao lúc trước tôi phải đuổi việc nữ thư kí kia cậu cũng biết, cậu nói xem Ngu Vô Song là ai? Tại sao lại giống Uyển Như thế?"
Lâm Tuấn nghe vậy, lựa chọn lặng im, anh biết tại sao ông chủ lại xa thải nữ thư kí tiền nhiệm, về chuyện hai chị em nhà họ Giản anh ta cũng biết một chút.
Năm đó, hai viên ngọc của nhà họ Giản ở Nam Giang có tiếng là xinh đẹp, khuôn mặt giống nhau như đúc khiến người ta kinh ngạc, nhưng sau đó, Giản Uyển Linh bất hạnh qua đời, chỉ để lại người chị Giản Uyển Như, mà sau khi xảy ra những chuyện đó, ông chủ càng thêm yêu chiều cô.
. . . . . .
Không chỉ có Mạnh Thiếu Văn, ngay cả Giản Uyển Linh cũng tinh thần bất an, sau nhiều chuyện, thái độ của anh Thiếu Văn đối với cô ta lạnh nhạt đi nhiều, đêm nào cũng về nhà rất muộn.
"Uyển Như, ăn cơm mà con ngẩn người cái gì đấy?" Trong khu biệt thự nổi danh ở Nam Giang, Chung Tiếu Dung cau mày nhìn sắc mặt mờ mịt trắng bệch của Giản Uyển Linh, trong mắt lộ ra sự không hài lòng: "Con và Thiếu Văn mới đính hôn, tại sao lại chạy về nhà ăn cơm, có phải không muốn hầu hạ mẹ chồng nên mới chạy về nhà không, con không sợ mẹ chồng con sẽ không vui à?"
Bà ta hiểu rất rõ Vương Cốc Tuyết kia, trên mặt thì giả bộ rất dễ nói chuyện nhưng thực ra rất thích so đo, con gái vừa mới đính hôn đã cách xa bà ta (VCT), không sợ bà ta nắm được chuôi sao?
Giản Uyển Linh đột nhiên bị gọi tên liền giật mình, đôi đũa trên tay rơi xuống sàn phát ra tiếng vang giòn giã, Chung Tiếu Dung thấy thế, khuôn mặt đẫy đà càng lộ vẻ căm tức, bà ta vỗ bàn một cái, cắn răng tức giận nói: "Con nhỏ ૮ɦếƭ tiệt kia, tôi mới nói cô hai câu cô đã vung đũa là có ý gì?"
Giọng nói của bà ta quá chói tai khiến Giản An Đương nhăn mày, ông năm nay đã sáu mươi nhưng vẫn rất phong độ, còn có thể nói là dịu dàng nho nhã, đẹp trai lịch sự, không chút già nua.
Ông để đũa xuống, lạnh lùng nhìn vợ, trong mắt khó nén vẻ chán ghét: "Bà làm mẹ kiểu gì thế? Con gái không vui, bà không nhìn ra à?"
Chung Tiếu Dung đã gả cho Giản An Đương hai mươi tám năm, từ lúc tim đập thình thịch (mới yêu) đến si tình, đến bây giờ là sợ hãi. Nhưng bây giờ giờ thấy giọng điệu ông chồng lạnh lùng, coi bà ta trở thành một ả chanh chua, khuôn mặt bà ta trắng bệch nhưng vẫn không cam lòng, lại cắn môi nói: "Nó còn có cái gì không tốt? Gả cho người đàn ông có thực lực nhất Nam Giang, chồng là người hiền lành, mặc dù mẹ chồng hay bắt bẻ nhưng cũng đâu đến nỗi, nó suốt ngày ở ngoài cùng Thiếu Văn, bình thường đều không cần phục vụ bà ta." Càng nói, Chung Tiếu Dung càng hăng, bà ta lặng lẽ trừng Giản Uyển Linh ở bên cạnh, thao thao bất tuyệt bắt đầu dài dòng: "Theo lý mà nói thì nó làm gì có tư cách gả cho Thiếu Văn, không chịu được thủ đoạn của nó nên. . . . . . ."
"Câm miệng!" Lời bà ta còn chưa nói hết đã bị Giản An Dương nghiêm mặt cắt ngang, ánh mắt ông âm u để lộ sự cảnh cáo: "Bà bị váng đầu à? Cái gì nên nói, cái gì không nên nói chẳng lẽ bà không biết?"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc