Tối Nay Khai Trai Sếp Thật Mạnh Mẽ - Chương 13

Tác giả: Hàn Dẫn Tố

Gọi tôi một tiếng thím?
Không ai ngờ vị hôn thê của Hoắc Cố Chi lại kiêu ngạo như thế, chẳng thèm để tiểu thư nhà họ Giản vào mắt, chỉ có Hoắc Cố Chi thấy rõ, sau sự hận thù này của cô là một sự đau lòng không thể tả.
Trước mặt người ngoài, cô càng không cho Giản Uyển Linh mặt mũi thì cô càng đau lòng. Dường như theo bản năng, tim anh thắt lại. Anh nắm chặt bàn tay ngọc ngà lạnh lẽo bên cạnh, tiếp thêm sức mạnh cho cô.
Ngu Vô Song nhướn mày, khẽ cười liếc nhìn Hoắc Cố Chi, có quyền thế đúng là tốt, chỉ dựa vào thân phận vợ chưa cưới của anh, cô làm chuyện gì cũng rất dễ dàng.
Mấy phu nhân, tiểu thư đứng cạnh đều trợn mắt há mồm, không dám tin vào những gì mình vừa nghe. Mạnh Thiếu Văn phản ứng lại, mặt lạnh đi: "Ngu tiểu thư cứ nhằm vào chúng tôi là có ý gì? Trước mặt mọi người mà cô dám bôi nhọ Uyển Như như thế, tôi có thể kiện cô tội phỉ báng."
Tính tình của Mạnh Thiếu Văn rất tốt, rất giống ba anh, nhưng khi xử lý việc lớn thì quả quyết, độc ác hơn ba anh nhiều. Nếu hỏi trong cuộc đời anh có vết nhơ gì thì không thể nghi ngờ chính là chú út của anh, người đàn ông này là con riêng của nhà họ Mạnh, không
chỉ tranh đoạt cổ phần tập đoàn với anh mà còn khiến Hằng Viễn hổ thẹn, bây giờ người phụ nữ của hắn nói năng lỗ mãng với Uyển Như như thế, anh há có thể tha thứ cho họ?
Tiếng nói của Mạnh Thiếu Văn vừa ngừng, không khí trong sân càng nghiêm trọng, tiếng nghị luận cũng nhỏ đi, xem ra Mạnh công tử nổi cáu thật, có ai không biết anh ta rất yêu chiều đại tiểu thư nhà họ Giản? Đừng nói thân thể cô ta không tốt, dù có thiếu tay thiếu chân anh ta cũng cưới, lần này Ngu tiểu thư ***ng phải sừng trâu rồi.
Mỗi lần Ngu Vô Song nghe thấy anh ta thâm tình khẩn thiết gọi cô gái bên cạnh là Uyển Như đều buồn nôn, cô cao ngạo dời tầm mắt, trên mặt không chút lo sợ mà còn ưu nhã cười nhạt: "Mạnh tiên sinh cần gì phải khẩn trương như thế, tôi chỉ nói thật thôi, chẳng lẽ tôi phải lừa dối lương tâm để cổ động khích lệ cô Giản mới được sao? Haiz, thật đáng tiếc, Ngu Vô Song tôi rất tốt tính, không nói láo được."
Ngu Vô Song cô quá đàng hoàng hơn hai mươi năm nên mới rơi vào tình trạng này, chẳng lẽ Giản Uyển Linh mạo danh thay thế cô, cô còn phải mỉm cười hạnh phúc?
"Cô. . . . . . ." Đây không phải là lần đầu tiên Mạnh Thiếu Văn thấy công phu miệng lưỡi của cô gái này, nhưng lần nào thấy sắc mặt cũng xanh mét: "Cô Ngu có ý kiến gì với chúng tôi sao không nói thẳng? Dùng lời nói làm tổn thương cô ấy thật sự không phải là cách làm quang minh lỗi lạc."
Lúc này, Giản Uyển Linh được Mạnh Thiếu Văn bảo vệ trong ***, khuôn mặt trắng trong thuần khiết lộ vẻ khó xử, giống như là không thể chịu nổi xỉ nhục, từng giọt nước mắt trong suốt chảy ra, cô ta cắn môi, đầu vai gầy hơi run: "Thôi, Thiếu Văn, đừng nói nữa, chuyện cô Ngu không ưa em đã không phải ngày một ngày hai rồi. . . . . . Lần trước ở Hằng Viễn, cô ấy. . . . . ."
Cô ta nghẹn ngào, còn chưa nói hết đã khóc tiếp, trên mặt lộ ra vẻ uất ức, so với khí thế cường đại của Ngu Vô Song lại càng hấp dẫn đàn ông hơn.
Đàn ông mà, luôn thích mấy cô mảnh mai như nước, Ngu Vô Song đẹp thì có đẹp, nhưng lại không mềm mại, trong trường hợp này còn dám phá phách rõ ràng là không coi nhà họ Giản và nhà họ Mạnh ra gì.
Phụ nữ như vậy tựa như vầng trăng trên trời, chỉ có thể đứng xa nhìn, không thể khinh nhờn, khiến người ta có cảm giác xa cách.
Mọi người lại không phải người ngu, cô ta muốn nói lại thôi càng khiến mọi người tò mò, bao nhiêu đây cũng khiến mọi người đoán được chút ít, có vẻ như đây không phải là lần đầu tiên Giản tiểu thư và Ngu tiểu thư gặp nhau, không chừng trước kia còn có thâm thù đại hận nữa.
Mạnh Thiếu Văn thấy người con gái bên cạnh mình phải chịu uất ức, nghĩ đến ngày đó Uyển Như ở Hằng Viễn bị bắt nạt, lòng anh đau như cắt, khuôn mặt tuấn tú dịu dàng tràn ngập sự đau lòng: "Anh xin lỗi, chuyện ngày đó, đến bây giờ anh vẫn chưa cho em một câu trả lời thỏa đáng..."
Anh ta còn chưa an ủi xong đã bị Hoắc Cố Chi cười lạnh cắt đứt, người đàn ông mặt mũi vô song, đẹp tựa minh ngọc, nhưng lúc này lại có vẻ lạnh lùng, ánh mắt thâm trầm của anh rơi trên người Giản Uyển Linh đang làm bộ, khóe môi cong lên như trào phúng.
"Cô Giản đúng là đã ăn cắp mà còn la làng [1], chuyện ngày đó ở Hằng Viễn thế nào, chẳng lẽ cô lại không biết? Hay là cô thấy Vô Song nhà tôi thấp cổ bé họng nên muốn vu oan hãm hại cô ấy?"
[1] Nguyên văn là: Kẻ ác cáo trạng trước.
Không ngờ anh lại giúp cô nói chuyện, Ngu Vô Song kinh ngạc ngẩng đầu lên liếc nhìn người đàn ông bên cạnh, anh mím đôi môi mỏng hoàn mỹ, mặt mày đẹp tựa tranh vẽ. Dường như cảm nhận được cái nhìn chăm chú của cô, anh hạ mắt nhìn cô một cái, trong mắt xẹt qua ý cười nhẹ nhàng, chỉ có điều ý cười kia nhìn thế nào cũng có chút ý tứ giành công.
Quen anh mười ba năm, sống cùng năm năm, Ngu Vô Song quá rõ anh là người thế nào, thấy anh như vậy, sự cảm động của cô hoàn toàn biến mất.
Dưới ánh nhìn lãnh lẹo của người đàn ông, thân thể gầy yếu của Giản Uyển Linh không ngừng run rẩy, cô ta cắn chặt môi, khóe mắt rưng rưng nhìn Hoắc Cố Chi đứng cách đó không xa, cười gượng.
"Hoắc tiên sinh cần gì phải hùng hổ dọa người như vậy? Tôi đã không muốn so đo chuyện cô Ngu mạo phạm tôi khi ở Hằng Viễn rồi, tại sao anh còn phải chửi bới tôi? Tôi biết anh không hòa hợp với Thiếu Văn nhưng dù sao hai người cũng là người một nhà, anh là trưởng bối của tôi và Thiếu Văn, chúng tôi rất kính trọng anh, tại sao anh không thể hòa hợp với chúng tôi một chút?"
Giọng nói của cô ta êm ái, mặt mày như buồn như lo, khiến không ít đàn ông muốn ôm vào *** che chở.
Mạnh Thiếu Văn và Hoắc Cố Chi không hợp nhau đã không phải chuyện ngày một ngày hai, bây giờ nghe Giản Uyển Linh nói vậy, anh (MTV) lập tức cau mày, nhưng nghĩ tới cô cũng chỉ tốt bụng nói, anh chỉ có thể nhịn xuống, chỉ có điều sắc mặt khó coi khiến cả người anh tỏa ra khí thế thâm trầm lạnh lẽo.
Mọi người đứng xem tuồng chỉ cảm thấy thật không uổng công đến đây, không chỉ có thể xuất hiện trên truyền hình mà còn có thể xem mấy bí mật trong nhà giàu sang quyền thế.
Ngu Vô Song không thể không khen thầm một tiếng, người phụ nữ này mới thật là miệng lưỡi khéo léo, năm nay không gặp, bản lĩnh nói láo không chớp mắt của cô ta ngày càng tiến bộ, năm đó ở trước mặt cha mẹ không phải cô ta cũng giả nhu nhược, khiến người ta đồng tình như vậy sao? Cuối cùng người gánh chịu sai lầm luôn luôn là cô?
Nghĩ tới đây, ánh mắt cô khó nén hận thù, giễu cợt lên tiếng: "Nếu cô Giản đã kính trọng Cố Chi như thế thì có nên gọi anh ấy một tiếng chú, gọi tôi một tiếng thím không nhỉ?"
Lời này vừa nói ra ngay cả sắc mặt Hoắc Cố Chi cũng khẽ biến, nhìn nụ cười tươi tắn của cô gái nhỏ bên cạnh, lòng anh khẽ nhúc nhích, không khỏi bật cười, cô bé này, đúng là chẳng chịu ăn chút thua thiệt nào cả.
Cho dù Giản Uyển Linh tâm tư linh hoạt, nghe vậy cũng không chịu được nữa, bộ dạng nhu nhược biến mất, ánh mắt phóng hỏa nhìn chằm chằm cô gái đối diện, âm thầm cắn răng: "Ngu Vô Song!"
Lúc này Phương Man Ngọc cũng coi như hiểu rõ, có phụ nữ thì có cãi vã, hai cô gái này rõ ràng có thù cũ, mượn bữa tiệc từ thiện này của bà để làm loạn!
Nghĩ tới đây, bà bình tĩnh lại, đứng ra hòa giải: "Được rồi, được rồi, Giản tiểu thư đừng tức giận nữa, Ngu tiểu thư chỉ nói đùa với cháu thôi, hai cháu đề là khách quý của dì, dạ tiệc còn chưa bắt đầu đã náo loạn lên thì quá không nể mặt dì rồi."
Câu cuối cùng, giọng điệu của bà hơi trầm xuống, mặc dù đang cười, nhưng ánh mắt lại trở nên lạnh lẽo, khiến không ít người có suy nghĩ mới.
Tín vật đính ước
Dù sao cũng là bữa tiệc từ thiện do phu nhân thị trưởng tổ chức, Ngu Vô Song cũng nên cho người ta chút mặt mũi, dù sao cũng còn nhiều thời gian, cô cần gì hơn thua lúc này?
Đừng nói vội, cô có thể đòi lại nhanh thôi, không ai có thể trốn được!
......
Lúc bữa tiệc bắt đầu, ánh đèn xung quanh tối dần, hình ảnh hiện lên là ở vùng núi phía Tây Trung Quốc, mùa đông rét lạnh, đứa bé mang dép đi lại trên con đường nhỏ gập ghềnh uốn lượn đầy băng tuyết, những khuôn mặt non nớt hơi rụt rè trước ống kính, nhưng tròng mắt của chúng lại sáng ngời đến lạ kì, khiến người có thể cảm nhận được sự ngây thơ trong sáng.
Hình ảnh kích thích lòng người, sau đoạn phim ngắn mười phút, không ít người đều đã lã chã rơi lệ.
Lúc này Phương Man Ngọc đi lên đài, bà cầm khăn giấy chấm nhẹ khóe mắt, giọng nói hơi nặng nề: "Lần trước tôi và chồng đi khảo sát ở vùng núi Tây Bắc đã phát hiện ra một ngôi làng nhỏ, phần lớn người trẻ tuổi trong làng đều ra ngoài đi làm, chỉ để lại người già, phụ nữ và trẻ nhỏ, ở đó mấy đứa bé chỉ ăn hai bữa cơm một ngày, chỉ ngày lễ ngày tết mới được ăn thịt."
Thật sự rất cảm động, lời bà nói hơi đứt quãng, giọng nói nghẹn ngào, khóe mắt còn lóe ra từng giọt nước trong suốt: "Tôi biết Nam Giang có rất nhiều người tốt, đoạn phim ngắn này chỉ chiếu đến cái giá lạnh trong mùa đông ở nơi đó, nếu mọi người thấy hứng thú có thể đến đó xem."
Tiệc từ thiện luôn là nơi để kẻ có tiền mua danh chuộc tiếng, dù thật hay giả đều có chút đồng tình, phải có chút hành động trước mặt mọi người.
Qúa trình của buổi từ thiện rất đơn giản, chính là mỗi người quyên một vật ra rồi vật đó sẽ thuộc về người trả giá cao nhất, tiền kia dĩ nhiên là để đi từ thiện, hơn nữa đây còn là bữa tiệc do phu nhân thị trưởng tổ chức, mọi người đều kêu giá lên trời, cao hơn giá trị của vật đấu giá không biết bao nhiêu lần, chỉ sợ giá tiền thấp sẽ làm hỏng thân phận.
Ngu Vô Song hơi nghiêng đầu, nhìn lướt qua sự náo nhiệt dưới sân, bên môi nở nụ cười châm biếm, cô tin Phương Man Ngọc thật sự bị những đứa bé vùng sâu vùng xa kia cảm động, nhưng chẳng có cảm giác gì với những con người kia (người đang đấu giá.)
Cũng chỉ là dùng tiền mua vinh dự, thứ những người này không thiếu nhất chính là tiền, sao có thể buông tha cơ hội nâng giá trị bản thân tốt như vậy được?
"Qúa nhàm chán à?" Dường như cảm nhận được tâm trạng của cô gái bên cạnh, Hoắc Cố Chi nắm lấy bàn tay ngọc ngà của cô, nghiêng người nhỏ giọng hỏi.
Người đàn ông dịu dàng như ngọc, cực kỳ mê người, có lẽ là tham gia quân ngũ nhiều năm, làn da của anh hơi đen, có nét giống Mạnh Thiếu Văn, không hiểu tại sao trong khoảnh khắc ấy, Ngu Vô Song lại tưởng tượng anh thành Mạnh Thiếu Văn, chỉ có điều ý niệm mới nổi lên nhanh chóng bị cô đè xuống.
Cô rút tay khỏi tay anh, ánh mắt hơi hoảng hốt, mím môi nhẹ giọng cười: "Anh quyên góp cái gì?"
Có lẽ người đàn ông này ở ngoài sẽ quyết liệt độc ác, nhưng đối xử với cô rất tốt, hơn nữa anh là người duy nhất trên thế gian có thể phân biệt rõ ràng ai là Giản Uyển Như, ai là Giản Uyển Linh, thân mật như người thân cũng không phân biệt được bằng anh.
Hoắc Cố Chi ưu nhã vắt hai chân, quần tây đen bao bọc đôi chân dài, cực kỳ đẹp trai, mấy tiểu thư ngồi bên cạnh thẹn thùng nhìn anh, khuôn mặt nhỏ bé đáng yêu vô cùng.
Chỉ có điều anh không hề liếc nhìn lại, khuôn mặt lạnh lùng, bây giờ nghe Ngu Vô Song hỏi, anh mới nhướn mày thân thiện mỉm cười: "Là đồng hồ Cartier, anh lấy ở trong phòng để quần áo ra."
Ánh đèn trong hội trường hơi mờ, nụ cười sáng chói của anh ngay lập tức mê hoặc hết mấy cô bé xung quanh. Ngu Vô Song thấy vậy, mím môi đáp một tiếng rồi im lặng.
Xem đi, người đàn ông này luôn có thể hấp dẫn người bên cạnh như thế, mặc dù năm nay anh đã ba mươi tám nhưng sự quyến rũ vẫn bắn ra bốn phía, phụ nữ thật đáng buồn, mỗi lần đối mặt với cái tuổi hai mươi tám này, cô đều cảm thấy khủng hoảng.
Tuổi trẻ không giữ được lâu, qua mấy năm nữa cô già đi rồi, người đàn ông này còn có thể đối tốt với cô như vậy không? Cô là Papaverrhoeas (Ngu Mỹ Nhân) nhưng lại không thể vĩnh viễn trở thành Papaverrhoeas trong mắt anh!
"Vật đấu giá tiếp theo sẽ là chiếc nhẫn kim cương do cô Giản Uyển Như quyên góp, mọi người chớ xem thường chiếc nhẫn này, đây chính là vật đính ước của Mạnh tổng Hằng Viễn và cô Giản Uyển Như lúc còn trẻ, rất có ý nghĩa!"
Theo dõi page để cập nhật truyện hay

Thử đọc